Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Tiên - Chương 0179

Chân Tiên
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0179: Thảm tao bạo cúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Không thể nào điều khiển được Cấm Thần Lăng ở trên không trung, hai tay Liễu Thanh Y kết pháp hình thành một đạo cương tráo bao bọc nàng vào bên trong. Hỏa phượng to lớn hơn mười trượng giơ trảo mạnh mẽ chộp tới thân thể Liễu Thanh Y. Cũng giống như Hoàng Phủ Hạo nàng cũng không thể nào đỡ được một kích này, thân thể bị chấn lui về phía sau, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi rồi mới rơi xuống đất, nàng đã bị trọng thương nghiêm trọng.

Trong nháy mắt hai người đều bị đánh bại dưới tay của Cổ Thần. Chỉ là Hoàng Phủ Hạo hiện chỉ còn hấp hối, còn thương thế của Liễu Thanh Y thì không đến mức như thế. Cổ Thần tung ra một trảo, chỉ thấy băng chưởng xuất hiện trên không trung bắt lấy Cấm Thần Lăng. Cấm Thần Lăng rất nhanh bị Tử Diễm Băng Viêm bao phủ, chẳng mấy chốc mà nhỏ dần đi, đến khi Cấm Thần Lăng đã bị chặt đứt mọi liên hệ với Liễu Thanh Y thì đã biến thành một mảnh vải nhỏ.

- Đôi cẩu nam nữ các ngươi chịu chết đi!

Thu Cấm Thần Lăng vào trong Càn Khôn thủ trạc, ánh mắt Cổ Thần phát lạnh, lạnh lùng nói.

Nói xong, hai mắt mở ra pháo bảo phi kiếm từ trong mi tâm hắn bay ra.

Hoàng Phủ Hạo và Liễu Thanh Y nhìn thấy pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần thì mặt xám như tro. Sinh mệnh của bọn họ đã sơn tàn. Lúc này một cảm giac kinh khủng bao trùm trong lòng hai người.

Thế nhưng phi kiếm phảo bảo của Cổ Thần cũng không có hướng tới hai người chém tới. Chỉ thấy Cổ Thần đột nhiên biến sắc không nói hai lời liền bước lên trên pháp bảo phi kiếm thân thể hóa thành một đạo hào quang cấp tốc bỏ chạy.

Cổ Thần vừa mới phóng xuất pháp bảo phi kiếm bỏ chạy thì Lỗ Ngân Hùng đột nhiên xuất hiện tại thông đạo vào trong sơn động nơi ba người vừa mới chiến đấu. Lỗ Ngân Hùng là đối thủ khó dây dưa nhất mà Cổ Thần từng gặp, chính vì thế mà hắn không ngần ngại bỏ qua việc tất sát Hoàng Phủ Hạo và Liễu Thanh Y mà bỏ chạy.

Nếu nói trên lập trường chính ma thì hai người rơi vào trong tay của Lỗ Ngân Hùng cũng không thể nào sống sót.

Thấy biểu tình của Cổ Thần, Liễu Thanh Y và Hoàng Phủ Hạo nhất thời cảm giác không ổn, hai người biết khẳng định có đại địch xuất hiện quanh đây. Liễu Thanh Y còn có thể động, nàng phóng xuất ra một kiện pháp khí, thân thể cũng hóa thành một đạo hào quang nhanh chóng bỏ chạy theo hướng Cổ Thần vừa mới biến mất.

Hoàng Phủ Hạo bị trọng thương nghiêm trọng, không thể nào nhúc nhích. Ngay vừa khi Liễu Thanh Y bỏ chạy thì bên cạnh Hoàng Phủ Hạo xuất hiện một bóng đen. Bóng đen này chính là Lỗ Ngân Hùng.

Không nói hai lời, Lỗ Ngân Hùng liền bắt lấy Hoàng Phủ Hạo, độn tốc không giảm, hướng về phía trước đuổi theo.

Cổ Thần không ngừng phi độn ở phía trước, đồng thời cũng kêu Tiểu Bạch phát ra huyễn vụ bao phủ toàn thân. Lúc này phía trước xuất hiện lối rẽ, tốc độ phi độn của Cổ Thần không giảm, hắn liền tiến nhập vào bên trong thông đạo bên phải.

Thế nhưng thực không thể nghĩ tới chỉ trong nháy mắt thông đạo không còn đường để đi nữa, chính là tử lộ.

Lúc này không thể nào quay trở lại, Cổ Thần nhanh chóng dựa vào một bên đứng yên lặng tại đó. Hiện giờ hắn chỉ cầu mong sau huyễn vụ của Tiểu Bạch có thể giúp mình thoát khỏi một kiếp nạn này. Vạn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể sử dụng bảo phù cùng Lỗ Ngân Hùng đại chiến một hồi.

Cổ Thần vừa mới định thân thì một đạo hào quang từ phía sau phi độn tới. Liễu Thanh Y cũng chạy tới chõ này, thấy phía trước không còn lối đi thì sắc mặt nàng trở nên trắng bệch không còn chút máu, trong mắt tràn đầy kinh khủng.

Liễu Thanh Y vừa muốn quay đầu tái đào tẩu thì liền ngây ngốc đứng tại chỗ. Lỗ Ngân Hùng dẫn theo Hoàng Phủ Hạo đã truy tới, hắn ha ha cười nói:

- Ha ha ha! Tiểu nữ nhân, chạy tiếp đi... Ngươi cũng không còn đường nào để chạy nữa sao, ha ha......

Lỗ Ngân Hùng cười to, ánh mắt lại đảo qua một lần. Hắn không phát hiện ra thân ảnh của Cổ Thần, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng. Thế nhưng bắt được một người, lại truy đuổi được một người nữa, chiến tích như vậy cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.

Thế nhưng Lỗ Ngân Hùng vẫn là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ. Cho dù Hoàng Phủ Hạo và Liễu Thanh Y có liên thủ thì cũng không thể nào đỡ được một kích của hắn. Hơn nữa lúc này Hoàng Phủ Hạo lại mất đi sức chiến đấu, đối với Lỗ Ngân Hùng lại càng không tạo nên ảnh hưởng gì.

Liễu Thanh Y nhìn Lỗ Ngân Hùng, trong lòng thập phần sợ hãi.

Lỗ Ngân Hùng nhìn Liễu Thanh Y, ánh mắt tràn đầy dâm sắc cười nói:

- Tiểu nữ nhân, ngươi có nghĩ đến cái chết?

Liễu Thanh Y lắc đầu.

Lỗ Ngân Hùng cười ha ha nói:

- Không muốn chết, vậy cởi hết y phục trên người ra để lão tử ta hảo hảo hưởng thụ một hồi thì lão tử sẽ tha cho ngươi một mạng.

Hoàng Phủ Hạo nghe Lỗ Ngân Hùng nói như vậy thì ánh mắt không khỏi lóe lên lửa giận. Liễu Thanh Y chính là nữ nhân mà hắn để ý tới, hôm nay ngay trước mắt lại cùng với Lỗ Ngân Hùng thân mật, điều này hắn sao có thể chịu được.

Mặt Liễu Thanh Y không còn chút máu, nguyên bản vốn tưởng rằng tuyệt vọng, chuẩn bị liều mạng đánh một trận, nghe Lỗ Ngân Hùng nói như vậy thì trong lòng không khỏi khôi phục vài phần hi vọng.

Liễu Thanh Y hi vọng nói:

- Thực... Thực sự? Ngươi không giết ta sao?

- Lề mề!!

Lỗ Ngân Hùng quát lớn:

- Ngươi để lão tử khoan khoái một phen, lão tử tự nhiên không giết ngươi. Ngươi làm bộ mặt khổ cực như vậy thực khiến cho ta khó chịu. Làm theo những gì ta nói, chỉ cần sảng khoái một phen. Hay ngươi không làm được?

Liễu Thanh Y vâng dạ nói:

- Thân mật với ngươi, điều này ta làm được.

- Vậy thì đừng có mang bộ mặt ỉu xìu đó nữa, cười một cái xem nào!!

Lỗ Ngân Hùng cười ha ha nói.

Liễu Thanh Y nghe Lỗ Ngân Hùng nói như vậy thì cố nặn ra một nụ cười, nhưng có vẻ như giống khóc hơn là giống cười.

Hai hàng lông mi của Lỗ Ngân Hùng nhất thời dựng thẳng lên:

- Lão tử kêu ngươi bỏ ngay bộ mặt đó đi, ngươi lại càng làm ra vẻ đau khổ. Ngươi muốn chết sao?

Thân thể Liễu Thanh Y không ngừng run lên, nàng vô cùng run sợ. Sau một hồi nhắm mắt tĩnh tâm để khôi phục chút tâm tình thì lúc này nàng mới nở ra được một nụ cươi coi như là hợp cách.

- Lúc này mới đúng nha.

Lỗ Ngân Hùng gật đầu nói:

- Trước cởi hết y phục ra.

Liễu Thanh Y yên lặng gật đầu, hai tay từ từ cởi đai lưng áo khoác ngoài. Hoàng Phủ Hạo thấy vậy mặt mày tím tái, quát lên:

- Sư tỷ, ngươi đừng nghe hắn, sư tỷ.... .

- Nói cái gì mà nói?

Lỗ Ngân Hùng chợt quát lên một tiếng. Liễu Thanh Y đang từ tốn cởi quần áo, thân thể không khỏi run lên, động tác cũng nhanh hơn.

Lỗ Ngân Hùng xoa bóp khuôn mặt của Hoàng Phủ Hạo, cười nói:

- Tiểu tử ngươi cũng đừng có gấp, tý nữa lão tử cũng sẽ hảo hảo đối đãi với ngươi.

Rất nhanh trên người Liễu Thanh Y cũng chỉ còn lại một cái yếm cùng với chiếc quần lót. Thân hình thon dài tương đối hoàn mỹ của nàng nhất thời phô bày trọn vẹn. Nhất là cái eo thon nhỏ nhắn của nàng.

Lỗ Ngân Hùng thấy Liễu Thanh Y đình chỉ động tác thì quát lên:

- Cởi ra, ngươi không cởi hết ra ta làm sao có thể khoan khoái được.

Liễu Thanh Y khẽ nói:

- Cởi hết ngay tại đây sao?

- Cởi...

Liễu Thanh Y chậm rãi cởi nốt nội khố. Bờ mông trắng ngần của nàng lại đối diện với ánh mắt của Cổ Thần. Cổ Thần cũng không nhắm mắt. Kỳ thực Cổ Thần không liếc không nhìn, ánh mắt lúc này cũng nhìn về phía trước, hắn thực lo lắng Lỗ Ngân Hùng đột nhiên phát hiện ra bản thân, lúc đó sẽ không kịp phản ứng.

Hạ thân của Liễu Thanh Y trơn bóng, lộ liễu trong không khí. Thực không nghĩ tới hạ thân của nàng ngay của một sợi lông cũng không có, dĩ nhiên là "bạch hổ".

Nội khố đã cở ra, Liễu Thanh y cầm lấy cái yếm, ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Lỗ Ngân Hùng nói:

- Có cần phải cởi yếm ra không?

- Cởi.... .

Lỗ Ngân Hùng không nói hai lời quát.

Liễu Thanh Y chậm rãi cởi nốt cái yếm ra. Cái yếm vừa rơi xuống thì bộ ngực của nàng cùng với hai hột nhãn trắng hồng lộ ra trước mắt. Cổ Thần đứng sau lưng nàng nhìn Liễu Thanh Y trơn tuột từ đầu đến chân, bờ mông trắng, đôi chân thon dài, không sót một thứ gì.

- Như vậy đã được chưa?

Liễu Thanh Y khẽ lấy tay che trước ngực cùng với hạ thân.

Lỗ Ngân Hùng thỏa mãn gật đầu, chỉ vào một hòn đá lớn gần đó nói:

- Quay người lại, đặt hai tay lên hòn đá lớn kia.

Liễu Thanh Y đã hoàn toàn bị Lỗ Ngân Hùng chấn nhiếp, nàng không dám có ý kiến chống đối nào, nhất thời khom lưng, đặt hai tay lên hòn đá lớn.

Hoàng Phủ Hạo nhìn thấy tất cả, hai mắt muốn phát hỏa. Hắn thực muốn nói gì đó nhưng Lỗ Ngân Hùng đã điểm á huyệt của hắn. Cho dù Hoàng Phủ Hạo có tức giận đi chăng nữa thì cũng không thể phát ra nửa điểm thanh âm. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân của mình bị Lỗ Ngân Hùng tùy hứng hành hạ, bạo dâm cưỡng đoạt.

Cổ Thần hiện đang đứng phía bên trái của Liễu Thanh Y. Khi nàng khom lưng xuống thì nhất thời cái mông của năng căng lên không nhìn. Từ phía sau nhìn lại vừa vặn có thể thấy được vùng cấm địa của nàng.

Lỗ Ngân Hùng cười hắc hắc nói:

- Hạ thấp lưng xuống, cái mông nhếch lên, để cái chỗ đó của ngươi lộ ra hoàn toàn. Để lão tử từ phía sau từ từ khoan khoái.

Liễu Thanh Y nghe vậy thì hạ thấp thắt lưng xuống, cái mông vểnh lên, nhất thời hạ thân của nàng hoàn toàn hiển lộ ra trước mắt của Cổ Thần.

Cổ Thần nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn như thường, thầm nghĩ:

"Chờ Lỗ Ngân Hùng cùng Liễu Thanh Y giao hợp đến đoạn cao trào, lúc đó sẽ sản sinh ra một cỗ cảm giác cường liệt khiến cho sự cảnh giác của hắn chậm lại. Đến lúc đó xuất thủ đánh lén nhất định có thể khiến hắn trọng thương. Sau đó phải nhanh chóng giết chết."

Bất quá trong lòng Cổ Thần lại nghĩ:

"Kiếp trước Lỗ Ngân Hùng trở thành tông chủ Thi Hồn Tông đời tiếp theo nghe nói không ham nữ sắc, thế nào hiện tại? Lẽ nào đoạn thời gian thiếu niên khẩu vị của hắn vẫn bình thường? Đến khi đứng tuổi thì mới thay đổi?"

Cổ Thần không ngừng suy nghĩ, mà Lỗ Ngân Hùng cũng đã để Hoàng Phủ Hạo xuống dưới mặt đất, hắn bước về phía trước một bước nói:

- Mặt nhìn về phía trước, kêu lên vài tiếng cho lão tử nghe một chút, lão tử nghe sảng khoải thì mới có thể khoan khoái hoan lạc được.

- Ân, ư, ư, ân, a...

Liễu Thanh Y khẽ lắc cái mông, đồng thời trong miệng nhẹ nhàng rên rỉ.

Thế nhưng nàng rên tới tiếng thứ năm thì đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương.

Lỗ Ngân Hùng đi về phía trước, tới phía sau của Liễu Thanh Y. Lúc này ai cũng cho rằng Lỗ Ngân Hùng muốn giao hợp với Liễu Thanh Y, nhưng thật không ngờ hắn lại thay đổi, hoàn hảo một đao liền chém ngang người Liều Thanh Y, thân thể nàng bị chia làm hai đoạn.

Thấy kết quả trước mắt, đến cả Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo cũng phải cả kinh, không ngờ Lỗ Ngân Hùng này lại tàn bạo đến như vậy. Thực không nghĩ tới hắn một đao giết chết Liễu Thanh Y lúc nào cũng được nhưng hết lần này tới lần khác lại lấy đi hết tôn nghiêm của người khác. Cho người ta một hi vọng sinh tồn rồi cũng nhanh chóng cướp đi mạng sống của họ. Một đao này của hắn chặn hết hy vọng của người.

Liễu Thanh Y khi chết hai mắt vẫn mở chừng chừng không cam lòng.

Lỗ Ngân Hùng niết lan hoa chỉ, hắn chỉ tay về phía hai đoạn thân thể của Liễu Thanh Y, đột nhiên âm thanh trở nên âm khí nói:

- Ôi! Ghét quá cơ! Lão tử thích chính là nam nhân a.

Nói xong, Lỗ Ngân Hùng dùng ánh mắt dâm tà nhìn về phía Hoàng Phủ Hạo, cười hắc hắc. Nhìn biểu tình cùng ánh mắt bệnh hoạn của Lỗ Ngân Hùng, trong lòng Hoàng Phủ Hạo mát lạnh.

Cái chết thương tâm của Liễu Thanh Y vừa rồi khiến lòng hắn tan nát, lúc này chỉ còn lại buồn nôn mà thôi.

Lỗ Ngân Hùng đặt Hoàng Phủ Hạo xuống hòn đá lớnmà Liễu Thanh Y vừa đứng, thanh âm nữ tính nói:

- Ngươi đừng sợ, lão tử sẽ rất ôn nhu. Lần đầu tiên có lẽ sẽ đau, nhưng qua vài lần ngươi cũng quen thôi.

Trời cao ơi, đại địa ơi. Hoàng Phủ Hạo cũng chỉ còn biết rơi nước mắt, trong lòng lại rít gào:

"Lão thiên a, người thà để ta chết đi còn hơn, người thà mang một đạo thiên lôi đánh ta thành tro bụi còn hơn. Ta thực không muốn bị một gã đàn ông bạo dâm a..."

Lỗ Ngân Hùng tựa hồ nghĩ đến Hoàng Phủ Hạo có lẽ không muốn liền nói:

- Chỉ cần cho ta chút ít thời gian, rất nhanh thôi ngươi sẽ phải thét lên sung sướng tới cực điểm. Lúc đó ta thực sự sảng khoái đến chết mất, ha ha.... .

Nói xong, Lỗ Ngân Hùng điểm vào á huyệt của Hoàng Phủ Hạo.

Á huyệt được giải, Hoàng Phủ Hạo khóc rống lên:

- Ta van cầu ngươi, ngươi một đạo chém chết ta đi còn hơn. Ta van cầu ngươi, không nên bạo dâm ta a. Không nên, không nên a.

Lỗ Ngân Hùng vuốt ve cái mông của Hoàng Phủ Hạo cười dâm đãng nói:

- Yên tâm đi, đến lúc nữa ngươi nhất định sẽ hét lên sung sướng cho mà xem. Ha ha...

Lỗ Ngân Hùng nói xong, tay vung lên liền cởi ngoại khố lẫn nội khố của Hoàng Phủ Hạo xuống. Đồng thời lúc đó thi khôi màu bạc xuất hiện ở bên cạnh hắn. Tuy rằng thông đạo này không còn đương thoát thế nhưng hắn vẫn để ngân thi ở bên cạnh mìn.

Y phục của Hoàng Phủ Hạo nhanh chóng bị cởi hết ra, Cổ Thần nhất thời nhắm mắt lại. Ngân thi và Lỗ Ngân Hùng khí tức tương liên, Lỗ Ngân Hùng mà gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì thì ngân thi trước tiên liền cảm giác được, nếu như Cổ Thần đánh lén thì hắn rất dễ dàng có thể ngăn lại được. Cổ Thần thấy ngân thi xuất hiện đứng ngay bên cạnh Lỗ Ngân Hùng thì không còn cơ hội đánh lén nữa.

Đồng thời thân thể của Hoàng Phủ Hạo cũng không thể nào bằng Liễu Thanh Y được. Không chỉ không có gì để nhìn mà tràng diện tiếp theo lại vô cùng buồn nôn. Cho dù Cổ Thần đứng chếch về phía bên trái hai người nhưng cũng không nhịn được phải nhắm mắt lại.

Khi Cổ Thần nhắm mắt lại thì bên tai liền nghe được thanh âm rõ ràng hơn. Lỗ Ngân Hùng không ngừng nói năng tục tĩu, hai tay liên tục vỗ vào mông của Hoàng Phủ Hạo.

Một lát sau lền nghe thấy âm thanh của vải vóc bị xé nát. Có lẽ y phục trên người Hoàng Phủ Hạo bị Lỗ Ngân Hùng mạnh mẽ xé toạc ra... Ngay sau đó là một hồi hôn môi, thânh âm của Hoàng Phủ Hạo tuy không to nhưng Cổ Thần vẫn có thể nghe được.

Trong lòng Cổ Thần thực khốn khổ vô cùng, Lỗ Ngân Hùng quả thực thái quá, đồng thời Cổ Thần cũng thầm nghĩ:

"Hoàng Phủ Hạo, cho ngươi biết di chỉ địa cung nguy hiểm đến mức như thế nào. Cái tội đánh lén đồng môn đệ tử không thể nào tha thứ được. Thôi thì ngươi hãy tận hưởng thú vui của cuộc sống đi."

Trong lòng Hoàng Phủ Hạo hối hận muốn thảm. Nếu như hắn không động thủ với Cổ Thần thì bản thân cùng Liễu Thanh Y và Cổ Thần liên thủ tuy không phải là đối thủ của Lỗ Ngân Hùng nhưng cũng có thể cùng hắn đại chiến một hồi. Khả năng đào thoát cũng cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng chính vì nội đấu đồng môn mà hắn để cho Lỗ Ngân Hùng dễ dàng chiếm được tiện nghi. Lỗ Ngân Hùng không có giết hắn luôn mà hiện tại còn muốn hái hoa bẻ nhụy a.

Trong lòng Hoàng Phủ Hạo hối hận, thế nhưng mọi việc đã quá trễ. Hàng loạt thủ đoạn cỏa Lỗ Ngân Hùng được thi triển ra, Hoàng Phủ hạo cũng phải rống lên:

- AAAAAAAAAA.........

Trong lòng Cổ Thần cảm thấy thương cảm:

"Bi kịch a! Cuối cùng thì cũng đã hành sự rồi!"

Cổ Thận cố gắng nhịn xuống giá lạnh trong lòng. Linh Kình Thuấn Tức Quyết ngay lập tức được vận khởi, hắn không ngừng hít thở. Với việc có ngân thi ở bên cạnh bảo hộ thì Cổ Thần cũng không dám đánh lén Lỗ Ngân Hùng. .

Thực không nghĩ tới Lỗ Ngân Hùng lại thích nam sắc, khẩu vị cũng quá mức đi!

Cổ Thần ẩn nấp một bên, hai mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn nghe bên tai Hoàng Phủ Hạo năm lần bảy lượt hét lên chói tai. Điều này chứng minh Lỗ Ngân Hùng đối với Hoàng Phủ Hạo cũng phải bạo phát trên bảy lần rồi. Mỗi lần như thế Hoàng Phủ Hạo đều hét hơn trăm tiếng. Lỗ Ngân Hùng cũng thực khỏe a.

Cổ Thần phải gắng sức vượt qua một ngày một đêm, lúc này Lỗ Ngân Hùng mới chịu dừng tay, hắn chỉnh sửa lại quần áo cho cả hai rồi cắp Hoàng Phủ Hạo bên hông, cùng ngân thi rời khỏi nơi này.

Duy nhất từ hôm qua đến giờ Cổ Thần vui nhất chính là giờ phút này, trong khoảng thời gian một ngày qua, Lỗ Ngân Hùng điên loan đảo phượng với Hoàng Phủ Hạo, không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Một ngày một đêm, thần kinh của Cổ Thần bị tra tấn ác liệt. Linh Kình Thuấn Tức Quyết càng vận chuyển nhanh hơn. Cổ Thần để Tiểu Bạch thu hồi huyễn vụ, bản thân đi tới bên thi thể của Liễu Thanh Y mai táng nàng. Sau đó hắn cũng nhanh chóng ly khai khỏi nơi buồn nôn này...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1025)