← Ch.0810 | Ch.0812 → |
- Chết...
Theo thanh âm của Cổ Thần vang lên, theo thanh âm phát ra, một đạo chỉ cương đẹp mắt tới cực điểm đột nhiên xuất hiện trước ngực Ngọc Dương Tử, hắn căn bản không hề làm ra bất cứ hành động chống đối nào, Phá Thiên Chỉ cảnh giới đệ nhị trọng sẽ đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
- A....
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Ngọc Dương Tử bộc phát vang vọng.
Phá Thiên Chỉ đã đâm xuyên qua lồng ngực, bàn tay thật lớn Ngọc Dương Tử bắn về phía Cổ Thần lập tức biến mất không còn, tiếng kêu thê lương thảm thiết quàng quạc dừng lại, trước ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng hai nắm tay người lớn, trong ánh mắt vẫn còn duy trì vẻ khiếp sợ không gì sánh được, thế nhưng sinh cơ hoàn toàn không còn, đã biến thành một người chết không thể chết lại.
Trong nháy mắt, Ngọc Dương Tử mất mạng.
Phá Thiên Chỉ cảnh giới đệ nhị trọng cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công bị bắn trúng cũng sẽ mất mạng trong nháy mắt, Ngọc Dương Tử mới chỉ có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, càng không có nửa phần may mắn, cho dù hắn có là một trong sáu vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ mạnh nhất thì cũng bị miểu sát.
Đơn giản, lưu loát, chỉ một chỉ, một trong sáu cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ mạnh nhất, lĩnh tụ cường giả thượng cổ Đạo môn mới thoát khỏi vây khốn tại chỗ sâu trong Tây Hải, Ngọc Dương Tử đã bị Cổ Thần miểu sát trong nháy mắt.
Đây là thực lực cấp độ nào?
Cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng khó có thể làm được một kích giết chết tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ cực mạnh như Ngọc Dương Tử.
Mỗi một vị cường giả thượng cổ trong Hư Thiên Điện, trong sát na toàn thân phát lạnh, giờ khắc này, hình tượng của Cổ Thần trong mắt bọn họ lập tức bành trướng khổng lồ tới mức không gì so sánh được.
Nhìn Cổ Thần, bọn họ chỉ còn ngưỡng vọng, ngưỡng vọng, lại ngưỡng vọng!
Trước đây nhìn thần thoại Cổ Thần này chỉ là đứng trên độ cao một trưởng bối vạn năm trước, cho dù có ngưỡng mộ đối với tốc độ tu luyện kinh người của Cổ Thần, những cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng mộ, mà lúc này lực lượng cường đại không gì so sánh được của hắn trực tiếp chấn động tới tâm linh của bọn họ. :
Lượng lượng khủng khiếp tới mức Ngọc Dương Tử cũng phải mất mạng trong nháy mắt, lực lượng này đủ khiến bất luận một vị cường giả thượng cổ Đạo môn nào trong Hư Thiên Diện đều sợ hãi tái mặt.
Nhất là những vị cường giả chượng cổ đứng ngay phía sau Ngọc Dương Tử, lúc này trong lòng bọn họ giống như có vạn mã đang phi nước đại, kịch liệt nhảy lên, Cổ Thần trước mặt khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi không gì so sánh được, bọn họ sợ hãi Cổ Thần lại đột nhiên điểm một ngón tay về phía bọn họ, cho dù là Ngọc Dương Tử cũng bị miểu sát trong nháy mắt, bản thân nào có đạo lý may mắn chống đỡ được?
Cho dù là bốn vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, thấy ánh mắt của Cổ Thần đảo qua bốn người bọn họ, đều không tự chủ được run rẩy toàn thân.
Tuy rằng Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hư Không sơ kỳ, thế nhưng không còn bất cứ người nào dám coi thường hắn, mà là ngưỡng vọng, là sợ hãi.
Giờ khắc này, Cổ Thần giống như một đầu cuồng sư, giống như một đầu mãnh hổ, mà chúng cường giả thượng cổ Đạo môn trong Hư Thiên Điện biến thành một đám cừu non.
Miểu sát Ngọc Dương Tử, Cổ Thần đã thành công chấn áp mỗi một vị cường giả thượng cổ Đạo môn ở đây.
Tuy rằng Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hư Không sơ kỳ, thế nhưng bốn vị cường giả cái thế Hợp Đạo vừa mới đi theo Ngọc Dương Tử vừa rồi lúc này lại không hề có một nửa điểm dục vọng muốn báo thù cho Ngọc Dương Tử, trước mặt Cổ Thần, bọn họ căn bản không hề có dũng khí xuất thủ, thậm chí ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có.
Tâm kinh! Đảm tang! Hồn phi! Phách tán! Khủng cụ! Tử vong!
Rất nhiều loại tâm tình mặt trái hầu như khiến tinh thần của bọn họ hoàn toàn tan vỡ.
- Các ngươi muốn sống? Hay là muốn chết?
Ánh mắt Cổ Thần đảo qua chúng cường giả thượng cổ vừa rồi đi theo Ngọc Dương Tử, nhẹ nhàng mở miệng nói, thanh âm lại nặng nề rơi vào trong tai bọn họ.
Phịch... Phịch...
Phịch... Phịch...
Thanh âm của Cổ Thần đã phá hủy một tia ý chí chống đỡ thân thể cuối cùng của bọn họ, trong sát na nhất tề quỳ rạp dưới mặt đất, sợ hãi nói:
- Muốn sống! Muốn sống!
Bọn họ quỳ lạy đối với Cổ Thần, giống như quỳ lạy đối với thần linh. Lực lượng của Cổ Thần vừa mới biểu hiện vừa rồi đối với bọn họ mà nói giống như thần linh không thể khinh nhờn, muốn bọn họ chết, bọn họ nhất định không thể sống.
Cổ Thần đi nhanh về phía trước, từ lối vào Hư Thiên Điện, trực tiếp đi tới tận cùng bên trong, ngồi xuống vị trí chưởng giáo chí tôn Hư Thiên Tông trên đài cao, lớn tiếng nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta là lĩnh tụ của Đạo môn, ai muốn theo ta diệt Thánh đình, tru Phật môn, đạp phá vu cương, chiến phạt Thiên đình?
- Ta nguyện ý đi theo Cổ Thần lĩnh tụ!
Hư Tương Trần, Đạo Vô Nhai cùng với những cường giả thượng cổ Đạo môn vừa mới đối lập với Ngọc Dương Tử nhất thời ôm quyền khom người, khẽ bái một cái với Cổ Thần nói.
- Ta nguyện ý đi theo Cổ Thần lĩnh tụ, thuộc hạ nguyện ý làm công trâu ngựa!
- Ta cũng nguyện ý đi theo Cổ Thần lĩnh tụ, thuộc hạ toàn tâm toàn ý đi theo, nếu như có hai lòng, trời tru đất diệt.
- Ta cũng nguyện ý...
Nhất thời những cường giả thượng cổ Đạo môn vừa rồi đi theo Ngọc Dương Tử, hiện tại quỳ sát dưới mặt đất, một người lại một người cung kích tham bái đối với Cổ Thần, đều biểu hiện quyết tâm thề sống thề chết đi theo.
Cổ Thần nhìn hơn trăm vị cường giả thượng cổ Đạo môn, thỏa mãn gật đầu, hắn mượn vào Phá Thiên Chỉ miểu sát Ngọc Dương Tử, trong lòng các cường giả thượng cổ Đạo môn thành công tạo nên hình tượng không gì có thể địch lại được, dễ dàng thống nhất Đạo môn.
Cổ Thần nói:
- Tuy rằng vừa rồi các ngươi đi theo Ngọc Dương Tử muốn đưa thân nhân, sư phụ ta vào chỗ chết, nguyên bản tội đánh chết vạn lần, nhưng ta thân là lĩnh tụ Đạo môn, tự nhiên sẽ tận lực bảo toàn mỗi một vị đệ tử Đạo môn, các ngươi đã nguyện ý đi theo ta, tự nhiên sẽ không có kết cục giống như Ngọc Dương Tử, thế nhưng...
Thanh âm Cổ Thần lạnh lẽo, nói tiếp:
- Tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, nếu như không cho các ngươi một điểm nghiêm phạt, ta thân là lĩnh tụ Đạo môn, thanh uy ở đâu? Tất cả những tu sĩ Đạo môn vừa đi theo Ngọc Dương Tử, bản tọa phán giam cầm các ngươi một năm, diện bích tư quá, hối cải làm người mới, các ngươi có phục tùng nghiêm phạt của bản tọa?
Thời gian một năm đối với tu sĩ Hư Không kỳ mà nói bất quá là đoạn thời gian nháy mắt trong nhân sinh mà thôi, phi thường ngắn ngủi, Cổ Thần phán giam bọn họ một năm đã là nghiêm phạt tương đối nhẹ nhàng rồi.
Phá Thiên Chỉ của Cổ Thần trong vòng một ngày chỉ có thể sử dụng được một lần, bằng vào tu vi Hư Không sơ kỳ của hắn hiện tại, trên thực tế thực lực chỉ có thể so sánh với một cường giả cái thế bình thường nhất.
← Ch. 0810 | Ch. 0812 → |