← Ch.017 | Ch.019 → |
Ngự yêu sư mới được dùng tiên nang, có tác dụng bắt được yêu thú, mang theo yêu thú. Tiên nang mang theo trên người, khi ngự yêu sư gặp phải nguy cơ, liền mở tiên nang ra, yêu thú sẽ xuất hiện, tiếp nhận sự chỉ huy của ngự yêu sư mà chiến đấu.
- Đáng tiếc hai cái tiên nang này đều là vật có chủ, đã bị người ta tế luyện qua. Nếu sử dụng, chỉ có thể hủy đi, thu về nguyên vật liệu. Nhưng dù vậy, giá trị nguyên vật liệu thu về cũng tương đương cao. Ít nhất cũng có giá tám trăm Địa Sát Thạch Tệ.
Hai mắt Sở Vân lập loè, không quá xác định. Hắn cũng không có nghiên cứu quá nhiều về tiên nang, cho nên trong vấn đề này không được chuyên nghiệp.
Cầm lấy, hắn bắt đầu thanh lý túi tiền và tiên nang, có rất nhiều thứ vụn vặt.
Vô số khảm đao, giá trị lại không bằng Khảm Sơn Đao, hơn nữa đều là hung khí. Sở Vân đều ném qua một bên.
Hắn còn đem dây chuyền đeo trên người của bọn họ lấy xuống, vòng cổ và các loại đồ trang sức, phần lớn đều là thạch đầu, vỏ sò, đêu là phong tục, đã được chúc phúc. Vì giá trị rất nhỏ, cho nên không thể bán ra ngoài.
- Xem ra không có bao nhiêu thứ đáng giá.
Tùy ý lật xem, Sở Vân có chút thất vọng, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, từ trong đó tìm được hai chai thuốc.
Hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, hắn mở nắp bình, dùng tay vỗ nhẹ miệng bình, có một đám dược khí bay vào mũi của hắn.
Mùi dược khí nồng đậm, nụ cười lại xuất hiện trên mặt của Sở Vân:
- Đây là nửa bình Yêu Nguyên Đan, một bình Huyết Khí Đan. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, ta đang cần những đan dược này.
Một khỏa Huyết Khí Đan, giá trị năm mươi miếng Địa Sát Thạch Tệ. Mà một bình Huyết Khí Đan này, có mười viên đan dược, tổng giá trị năm trăm Địa Sát Thạch Tệ.
Mà Yêu Nguyên Đan, trân quý hơn Huyết Khí Đan một ít. Một viên Yêu Nguyên Đan, trên thị trường bán sáu mươi Địa Sát Thạch Tệ một viên. Trong tay Sở Vân lúc này, có có năm viên Yêu Nguyên Đan, tổng giá trị ba trăm Địa Sát Thạch Tệ.
- Nếu tính ra, thu hoạch lần này vào khoản ba ngàn Đại Sát Thạch Tệ. Đây có thể xem là tiền của phi nghĩa!
Ngoài kinh hỉ ra, Sở Vân đang suy nghĩ nên làm thế nào để đối phó Thiên Bảo Các.
Đối phương thấy hơi tiền liền nổi máu tham, muốn giết người đoạt bảo. Nhất là ra tay rất độc ác, có thể suy đoán những chuyện này, nhất định không là lần đầu tiên đối phương làm thế.
- Giết người đoạt bảo sau lưng người khác, chính diện là buôn bán rửa tiền. Việc gì cũng dám làm, xem ra Thiên Bảo Các không đơn giản.
Dựa vào kinh nghiệm và trực giác, Sở Vân cảm thấy Thiên Bảo Các không đơn giản.
Kiếp trước ta còn không biết bộ mặt thật của Thiên Bảo Các. Hiện tại đã biết rõ, không thể để mặc nó làm hại Thư gia đảo. Lần này sau khi lão ba tuần biển trở về, ta phải bẩm báo cho hắn biết mới được.
"Lão ba" đương nhiên chính là Thư gia đảo đảo chủ Thư Thiên Hào, nghĩa phụ của Sở Vân. Hắn có đại ân với Sở Vân, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng lại là người thân nhất trên thế gian của Sở Vân. Sở Vân mang ơn hắn rất nhiều, kính yêu có thừa.
Thu thập xong vật phẩm tùy thân, Sở Vân rời khỏi dòng suối này, tiếp tục đi về phía trước.
Trong bầu trời đêm, trăng tròn sáng tỏ trên cao, ánh sáng ôn nhu tỏa sáng khắp bốn phương, không keo kiệt trong việc tản ra ánh sáng của mình.
Tâm tình của Sở Vân bình tĩnh lại, âm thầm cảm tạ ánh trăng sáng trên cao, làm cho tầm mắt của hắn rất rõ ràng, tránh xa nguy hiểm. Mà đang vui vẻ, còn có Thư Đại và Thư Nhị.
- Buổi tối hôm nay, ánh trăng rất tốt, rất tốt! Trong đêm nay, ta muốn ấp trứng Hải Bạo Ngạc. Người đâu, đem trứng của bổn thiếu gia vào trong phòng ngủ nào.
Thư Đại từ nhà ăn trở về, nhìn lên bầu trời đêm, trên đường đi, gấp gáp không chờ được mà rông to lên.
- Nhưng mà đại thiếu gia, phu nhân vừa mới phân phó, ấp trứng yêu thú không thể sốt ruột. Vừa hao tổn thể lực, lại hao tổn tâm thần. Tốt nhất nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy hành động.
Thị nữ bên cạnh, dùng âm diệu nhu hòa uyển chuyển, cẩn thận khuyên bảo.
- Sao?
Đột nhiên sắc mặt Thư Đại dữ tợn, trong mắt lộ ra hung quang. .
Hắn dừng bước lại, bỗng nhiên xuất một cước, đá vào sườn bụng mềm mại của thị nữ, sau đó đá một cái thứ hai làm nàng ngã xuống đất.
Thư Đại hung thần ác sát nói:
- Ngươi là một tiểu nha hoàn, cũng dám ở trước mặt chủ nhân nói như vậy! Đúng là to gan, bổn thiếu gia làm việc cần ngươi dạy sao? Mau cút cho ta, an bài tốt hết thảy. Trong một phút đồng hồ, vẫn chưa an bài xong, ta sẽ nhốt ngươi vào bên trong kho củi, ba ngày ba đêm không cho ăn cơm!
- Đúng, đúng.
Sắc mặt thị nữ trắng bệch, thân hình mảng mai run lên nhè nhẹ, lồm cồm bò dậy. Cúi đầu xuống, vội vàng lui ra, vội vàng đi an bài tất cả.
- Bọn hạ nhân này, một ngày không giáo huấn, xương cốt liền ngứa ngáy, đúng là muốn ăn đòn!
Thư Đại hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dữ tợn cũng hòa hoãn lại.
Tuy vưa trên bàn cơm, Thư phu nhân đã dặn dò hai huynh đệ. Nhưng trong lòng Thư Đại rất khinh thường, hắn nghĩ đến, mình tinh lực tràn đầy, không phải là loại phế vật như Thư Nhị. Ấp trứng một trứng yêu thú mà thôi, làm gì mà như chuyện lớn chứ?
Thể lực của ta không được sao? Chuyện nhỏ mà làm như chuyện lớn. Cứ xem bổn thiếu gia đây!
Hắn mang tâm tình vội vàng như vậy, Thư Đại vừa về tới phòng ngủ, liền bắt đầu ấp trứng yêu thú
Sau nửa canh giờ, toàn thân Thư Đại mồ hôi đầm đìa, thân hình run lên nhè nhẹ. Ánh mắt hắn mở lớn, nhìn chằm chằm vào trứng yêu thú.
Hắn không thể tin được, mình hao phí nhiều thời gian như vậy, nhưng vẫn không thể câu thông được với Hải Bạo Ngạc. Ngược lại, hắn mệt mỏi như chó chết, thở hồng hộc.
Mặc kệ hắn cố gắng thế nào, trứng yêu thú trước mặt, vẫn không hề có động tĩnh gì.
- Đáng chết! Hải Bạo Ngạc, cút ra đây ngay cho ta!
Hắn thẹn quá hoá giận, điên cuồng rống to. Trời xui đất khiến thế nào, cảm xúc bạo ngược, ngược lại lại dẫn phát cộng minh với trứng yêu thú. Một ánh sáng màu lam sắc, từ trong trứng yêu thú phát ra.
Ào, ào...
Ánh sáng màu lam như nước biển, tản ra khắp phòng ngủ. Từ trong trứng yêu thú phát ra tiếng thủy triều lên xuống.
- Thai động linh quang, còn có thai động diệu âm, tốt, tốt...
Sắc mặt Thư Đại ửng hồng, hai mắt sáng lên, lúc này hắn vui mừng như điên.
Hắn nhìn chằm chằm vào bên trong, linh quang biến mất, diệu âm phiêu miểu. Trứng yêu thú Hải Bạo Ngạc, bắt đầu rung rung. Ngay sau đó, vỏ trứng xuất hiện nhiều vết rạn cực nhỏ.
Bỗng nhiên trước mắt Thư Đại hoa lên, thể lực chống đỡ không nổi, vào lúc này đã xuất hiện.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |