← Ch.101 | Ch.103 → |
Sở Vân âm thầm lắc đầu, hắn hiện tại không có thời gian nhàn hạ đi chiếu cố yêu thú mới.
Hơn nữa hắn có yêu thú tuyệt phẩm Thiên Hồ, linh khí từ nó truyền lại cũng có thể khiến tư duy nhạy cảm, tứ chi linh xảo. Chỉ là hiệu quả này không bằng được yêu thú loại hầu tuyệt phẩm mà thôi.
Đương nhiên, so với yêu hầu thượng đẳng, hiệu quả tự nhiên cao hơn nửa bậc.
- Làm được những điều này chỉ là cực hạn của người bình thường. Ta ở đây có một pháp môn, tự nhiên có phiêu lưu, chỉ nhìn Sở huynh có dám thử một lần hay không!
Kim Bích Hàm bỗng nhiên cười nói.
- Biện pháp gì?
Kim Bích Hàm vỗ tiên nang bên hông, nhất thời hiện ra một đầu tiên điệp. Nó chỉ lớn bằng bàn tay, màu xanh giống như ngọc bích, từng điểm vàng giống như hoàng kim, tổ hợp một chỗ, khiến bề ngoài của nó vô cùng tinh xảo hoa mỹ. Hai cánh tung bay, không gian xung quanh liên tục lóe lên ánh sao màu vàng xanh lấp lánh.
Yêu thú tuyệt phẩm --- Kim Ngọc Tiên Diệp!
- Yêu thú tuyệt phẩm Kim Ngọc Tiên Diệp!
Sở Vân nhìn thấy yêu thú này, không khỏi phát sinh tiếng hét kinh hãi.
Yêu thú tuyệt phẩm, mười phần hiếm có, thực không ngờ người bạn cùng phòng này lại có một con.
- Kim Ngọc Tiên Điệp này, mới chỉ bồi dưỡng tới cấp bậc Tiểu Yêu. Thạch huynh, lá gan của huynh thực quá lớn, khuyên huynh ngày sau nên cẩn thận thu liễm, bị người khác phát hiện rất có thể phiền phức lớn.
Sở Vân hít sâu một hơi, nhãn thần nhìn vào Kim Ngọc Tiên Diệp có chút si ngốc.
Yêu thú này thực sự quá mức tinh xảo hoa mỹ rồi, thể hiện hết phong tư của yêu thú tuyệt phẩm.
- Người không tín nhiệm, ta tự nhiên sẽ không biểu diễn ra. Trở lại chuyện chính, biện pháp đi đường tắt tu luyện thủ ấn chính là tu luyện trong mộng cảnh.
Lúc này dung nhan của Kim Bích Hàm dưới Kim Ngọc Tiên Diệp làm nổi bật, càng có vẻ thanh nhã xinh đẹp, kẻ khác không thể nhìn gần.
- Tu luyện trong mộng cảnh?
Sở Vân vô cùng kinh ngạc, mặc dù có kinh nghiệm kiếp trước, thế nhưng bố cục kiếp trước thực sự quá nhỏ, mà tu luyện trong mộng cảnh chính là phương pháp tu luyện bất truyền của Đôn Hoàng quốc, tự nhiên là nghe nói lần đầu tiên.
Kim Bích Hàm gật đầu, tiếp tục nói:
- Không sai, đạo pháp mộng cảnh trong mơ bình thường chỉ là câu dẫn ký ức của hồn phách, xây dựng ảo cảnh. Loại mộng cảnh này không thể tu luyện, dễ câu động linh quang trong cơ thể, vẫn tạo thành gánh vác đối với cơ thể.
Sở Vân biểu thị lý giải.
Hồn phách chủ ý ức, linh quang chủ ngộ tính, rất nhiều người đang ngủ câu động với linh quang, sản sinh ba động. Vì linh quang khẽ động, tức là linh cảm, trong hiện thế có rất nhiều sáng tác của các nhân vật nổi tiếng đều thu được linh cảm quan trọng trong lúc ngủ.
- Vì vậy, phải hút lấy hồn phách từ trong thân thể ra, phân cách với linh quang, đơn độc tiến vào mộng cảnh đặc thù. Cứ như vậy mới có thể không câu dẫn linh quang ba động. Lúc hồn phách luyện tập có rất nhiều ký ức liên quan, sau khi trở về thân thể, tự nhiên học xong thủ ấn.
Kim Bích Hàm giảng tới điểm này, đương nhiên rất tự nhiên rơi vào thân thể Kim Ngọc Tiên Điệp.
- Kim Ngọc Tiên Diệp của ta nắm giữ một môn đạo pháp tuyệt phẩm, xưng là Phỉ Thúy Mộng Cảnh! Có thể xây dựng một không gian mộng cảnh đơn độc, rất thích hợp tu hành. Chỉ là biện pháp này có phiêu lưu, nếu như hồn phách cho rằng mộng cảnh là thực, vậy thì vĩnh viễn không ra được rồi. Dùng phương pháp tu luyện này hay không, vậy phải nhìn vào quyết đoán của Sở huynh rồi.
- Phỉ Thúy Mộng Cảnh? Cư nhiên có phương pháp tu luyện kỳ lạ như vậy...
Trong miệng Sở Vân thì thào, lập tức cười rộ lên không có bất cứ do dự nào:
- Luyện, vì sao không luyện? Tu luyện trong mộng cảnh, thành thực mà nói, ta xem thế là đủ rồi. Thạch huynh, huynh tín nhiệm ta như vậy, không tiếc bại lộ Kim Ngọc Tiên Diệp của chính mình. Ta đương nhiên cũng tín nhiệm huynh, phú quý cầu trong hung hiểm, không có phiêu lưu, đâu có thu hoạch?
Phỉ Thúy Mộng Cảnh, nguyên bản là loại hình đạo pháp phong ấn, có thể câu dẫn hồn phách của người khác, tiến vào trong Phỉ Thúy Mộng Cảnh, vững vàng trói buộc.
Mà thân thể mất đi hồn phách sẽ trở thành người sống thực vật, trở nên nửa sống nửa chết.
Người phát minh loại phương pháp tu luyện này, thực không biết là đầu óc lớn lên như thế nào, dĩ nhiên có loại diệu tưởng như vậy.
Đêm đó, Sở Vân tiến vào Phỉ Thúy Mộng Cảnh, bắt đầu tu luyện.
Phỉ Thúy Mộng Cảnh, giống như đào nguyên thế ngoại, Thanh Sơn nước biếc, chim hót hoa thơm, đẹp không sao tả xiết, rong chơi giữa mộng cảnh này, mỗi một cây cỏ, giọt nước đều sống động vô cùng.
Nhìn lại thân thể chính mình, tuy rằng là hồn phách, thế nhưng có mặc y phục, phi thường chân thực. Mặt mũi rõ ràng, mỗi một sợi tóc, sợi lông nhỏ nhất đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Thảo nào có người sản sinh hiểu lầm nơi này là thực, nhìn xung quanh, bản thân, quá mức chân thực rồi!"
Sở Vân không nhịn được cảm khái.
- Trong hồn phách có ký ức, chỉ cần ký ức của huynh rõ ràng, hình ảnh của hồn phách biểu hiện ra bên ngoài tự nhiên sẽ rõ ràng. Trên thực tế, Phỉ Thúy Mộng Cảnh không phải là đạo pháp cao cấp nhất. Yêu thú tuyệt phẩm Trang Chu Điệp trong truyền thuyết, có thể tùy tý bóp méo hình ảnh xây dựng ra trong mơ, thậm chí ngay cả tốc độ chảy thời gian cũng có thể thay đổi.
Không giống như nơi này, vĩnh viễn là hoàn cảnh như vậy, thời gian so với thế giới bên ngoài giống nhau.
Từ nơi xa vời truyền tới thanh âm của Kim Bích Hàm, mộng ảo như khói sương.
- Trang Chu Điệp? Điều này cách chúng ta quá xa xôi, có mộng cảnh này ta đã thấy đủ rồi. Bắt đầu tu luyện, không được phép buông tha từng giọt thời gian!
Sở Vân nhiệt tình mười phần.
- Uhm, ta cũng đi ngủ, sáng mai đánh thức huynh!
Kim Bích Hàm ngáp dài một cái, nằm thẳng trên giường, trước khi nhắm mắt, nàng nhìn thoáng qua Sở Vân.
Sở Vân nằm trên giường, hô hấp dài lâu, linh khí truyền tới lặng yên không tiếng động cải tạo thân thể của hắn. Kim Ngọc Tiên Điệp đậu trên trán Sở Vân, giống như vật phẩm công nghệ tinh xảo nhất.
Mi mắt Kim Bích Hàm dần dần khép lại, biết Sở Vân đang tu luyện trong Phỉ Thúy Mộng Cảnh, nàng vô cùng yên tâm, giấc ngủ ngày hôm nay của nàng phi thường ngọt ngào.
Tới ngày thứ hai, nàng đúng giờ tỉnh lại, giải trừ Phỉ Thúy Mộng Cảnh, đánh thức Sở Vân:
- Tu luyện thế nào?
- Thật tốt! Trong mộng cảnh, ta không cần câu động linh quang, thuần túy là tu luyện thủ ấn, căn bản không hề có cảm giác mệt mỏi, tiến triển rất nhanh, thực sự quá tuyệt vời. -
Sở Vân tỉnh lại, vui mừng kêu to.
Sau đó kìm lòng không được vung hai bàn tay, ôm Kim Bích Hàm vào trong lồng ngực, cùng sử dụng lực vỗ vỗ sau lưng của nàng:
- Thạch huynh đệ, biện pháp này của huynh thực quá tốt đi, đêm nay chúng ta lại tiếp tục.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |