← Ch.180 | Ch.182 → |
- Thắng bại còn không rõ đâu. Giai đoạn trước chúng ta có bao nhiêu ưu thế, sao để các ngươi lật ngược được chứ!?
Vệ Khiếp rống to, dường như đang phát tiết điều gì.
Sở Vân lên sân khấu lại bắn một mũi tên. Lưu Tinh Tiễn thuật lại thi triển thần uy, bắn vỡ đầu rắn cuối cùng. Thâm Hải Cửu Đầu Xà bị mất mạng, bạch quang phóng thẳng lên trời, lưu lại rất nhiều khối yêu tinh. Một khối lớn là thân hình biến thành. Những khối nhỏ khác chính là đầu hoặc là khối thịt lớn.
Yêu tinh được thu thập lại một cách cẩn thận. Cuối cùng Phong Bá Nhạc công bố kết quả. Bên Sở Vân chiếm ưu thế rất mong manh, ở phía sau vượt lên phía trước, đạt được phần thắng!
Tin tức vừa được công bố, toàn trường lại xôn xao.
Rất nhiều thư sinh đều rơi nước mắt. Sở Vân kiên trì làm bọn hắn cảm động, cũng đã đạt được kết quả rất hoàn mỹ.
- Thay đổi quá lớn!
- Đây thật sự là một kỳ tích.
- Trĩ Hổ chính là Trĩ Hổ, không phải là ai khác!
- Hội trưởng! Hội trưởng! Hội trưởng!
Các thành viên trong đội vung tay hô to, cảm xúc dạt dào. Càng ngày càng nhiều thư sinh cũng gia nhập vào nhóm người đó. Vô số người hò hét, tạo thành tiếng động chấn động trời và đất.
- Tinh thần rất kiên cường!
Giang Hán quốc chủ gật đầu, trong mắt hiện ra vể tán thưởng.
Mông Nguyên quốc chủ rất kích động, tương đối kích động. Hắn nhìn xung quanh rống to:
- Nhìn thấy chưa, đó là Lưu Tinh Tiễn thuật của Mông Nguyên quốc chúng ta. Là Tiễn thuật truyền kỳ của Mông Nguyên quốc chúng ta!
Tiếng hô hào thật lớn, kéo dài không thôi, đánh sâu vào trong phòng của mọi người.
Sắc mặt thành viên trong đội Hoa Anh đều trắng bệch, giống như đặt mình trong ở kinh đào hãi lãng, cảm giác tùy thời đều có thể bị sóng biển hung hiểm nuốt hết.
- Sao có thể như vậy?
Trữ Y Y thất thần chán nản.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng!
Vệ Khiếp kêu to, khó có thể chấp nhận được chuyện như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Mã Hữu Tài thở hổn hển, trừng hai mắt, thất thần nhìn về phía Sở Vân. Cũng không ai biết trong lòng hắn đang muốn gì.
Sắc mặt các thư sinh năm cuối rời khỏi đội Sở Vân, đi theo Hoa Anh, đều rất phức tạp.
Hối hận trong lòng dâng lên. Thậm chí có vài người hận không thể tự tay đánh mình một tát.
Tâm trạng của kẻ làm nội gian trong đội Sở Vân quá phức tạp. Hắn theo mọi người cao giọng la lớn, vẻ mặt mặt lại vô cùng cứng ngắc.
Giờ phút này, Sở Vân thực sự đã thành trung tâm của toàn trường. Tiếng hô lớn vây quanh hắn, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn về phía hắn. Mặc kệ là khâm phục, tán thưởng, thưởng thức, cảm động, vẫn là căm hận, phẫn nộ, sợ hãi, khiếp sợ...
Kim Bích Hàm ở trong đám người hưng phấn cuồng nhiệt, che miệng lại, thật to trong đôi mắt đẹp lại đẫm lệ. Trong mắt nàng: Sở Vân đứng ở giữa sân, toàn thân giống như phát sáng, tất cả mọi người lại nhòa đi.
Nàng biết hắn đã làm được, một mực kiên trì, chưa bao giờ có ý định buông tha.
Kết quả này cũng không trọng yếu, quan trọng là trong quá trình, cho tới bây giờ Sở Vân cũng chưa từng từ bỏ!
Bỗng nhiên giờ phút này, cả người Kim Bích Hàm đều trào ra dũng khí rất lớn. Thế cục Đôn Hoàng quốc, gánh nặng trong lòng đã hoàn toàn được phá giải. Rốt cuộc đã không còn áp lực nữa.
Thế giới này quá lớn. Một con người so với một thế giới, quả thật rất bé nhỏ, hoàn toàn không đáng kể.
Nguyên nhân chính làm con người quá nhỏ bé, thường thường phải cố gắng gấp bội, cũng không đạt được kết quả như mong muốn. Nhưng kết quả thật sự không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng chính là... Một người cố gắng kiên trì trong cả quá trình, thể hiện của bản thân mình, chính là giá trị và vinh quang!
Đầu tiên Sở Vân dùng ngôn ngữ, tiếp theo là dùng hành động nói cho Kim Bích Hàm về điểm này. Trong lòng Đôn Hoàng công chúa đã không còn sợ hãi!
- Hoa Anh, tên quá cong sẽ không không trúng mục tiêu.
Qua trưa một chút, đây là câu đầu tiên Sở Vân nói với Hoa Anh, cũng là một câu cuối cùng.
Nói xong, liền đi lướt qua hắn.
...
Hoa Anh hồn bay phách lạc, hầu như đứng cũng không xong. Hắn vẫn khăn hoa buộc đầu, môi hồng răng trắng, trên người không có chút hạt bụi, hình tượng vẫn được bảo tồn một cách hoàn hảo. Nhưng giờ phút này, hắn lại không có chút cảm giác phong lưu phóng khoáng, lại có vẻ tiều tụy đến mức không chịu nổi.
Nếu nói đấu trường đầu tiên, Sở Vân đánh tan thân thể hắn. Vậy lúc này, Sở Vân đánh tan tâm linh của hắn, tự tin của hắn.
Hắn vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, cuối cùng, vẫn bị Sở Vân vượt qua đầu, lật ngược bàn thắng!
- Hô, hô, hô...
Hoa Anh há miệng, thở hổn hển. Hắn cảm giác được áp lực cực hạn đè nặng trong lòng, cố gắng thế nào cũng không thể thở được.
Trên đài, Sở Vân càng lúc càng xa.
Hoa Anh theo bản năng nghiêng đi thân, dời tầm mắt, nhìn về phía Sở Vân.
Trong ánh mắt hắn —— hai tay Sở Vân xanh tím, thả lỏng ở hai bên người, có vẻ không tự nhiên. Đầu sỏ gây nên là Định Tinh Cung, được hắn cầm bên tay trái. Một đường rời đi, có thể nói, hình ảnh rất chật vật.
Hoa Anh phí công trừng mắt, muốn đuổi theo, nhưng chung quy, chỉ có thể bất lực nhìn về phía Sở Vân bước đi.
Trong ảo giác, tầm nhìn chợt tối lại. Ánh mặt trời huy hoàng chiếu sáng Sở Vân. Sở Vân đi tới ánh sáng chói lòa, còn hắn lưu lạc đến chết trong bóng tối dày đặc.
Lạch cạch.
Nghĩ đến đây, Bách Hoa Cung bị Hoa Anh thả rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt, trực giác nói cho hắn biết, bỏ lỡ cơ hội này, mình vĩnh viễn cũng không thắng được bóng lưng này!
Bóng lưng của nam nhân này đã khắc thật sâu trong lòng hắn. Sao có thể cao lớn đến như thế!
Không thể chiến thắng!
...
- Ngươi rất có thiên phú, Sở Vân. Gia nhập Mông Nguyên quốc chúng ta, theo ta chinh chiến đoạt thiên hạ đi!
Sau đại xạ lễ, Mông Nguyên quốc chủ lại mời chào Sở Vân.
Sở Vân lắc đầu mỉm cười:
- Hiện giờ quê hương ta đang lâm nguy, ta muốn trở về bảo vệ người nhà mình. Cuộc chiến trong Chư Tinh Quần Đảo, Mông Nguyên quốc cũng không tiện nhúng tay, không phải sao?
Mông Nguyên quốc chủ cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
- Chính xác như vậy. Một khi có thế lực bên ngoài nhúng tay vào Chư Tinh Quần Đảo sẽ khiến toàn bộ thế lực ở quần đảo liên hợp chống lại. Tuy rằng Chư Tinh Quần Đảo làm theo ý mình, nhưng một khi liên hợp, thực lực ngang với một cường quốc hùng mạnh. Đây cũng là lý do vì sao Chư Tinh Quần Đảo thường xuyên nội đấu, nhưng vẫn tồn tại đến nay. Chỉ là, ngươi thực sự không lo lắng chút nào sao?
Giọng điệu Sở Vân tương đối kiên định, không có chút do dự nói:
- Cảm ơn quốc chủ tán thưởng, quốc chủ cũng có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của Lưu Tinh sao?
← Ch. 180 | Ch. 182 → |