← Ch.225 | Ch.227 → |
- Thụy Lão Nhân Diêu Tiên?
Hắn đã leo lên Kỳ Nhân bảng, thực lực thâm hậu khó lường, hơn nữa đức cao vọng trọng, quả thực là người có điều kiện tốt nhất. Chỉ là lúc này đại biểu các thế lực không phải đảo chủ mà chính là thiếu đảo chủ, hoặc là trọng thần dũng tướng. Căn bản không phải cách thức hòa đàm...
Sở Vân chau mày, cảm thấy mùi thuốc súng nồng đậm trong đó, trầm ngâm nói.
Trong danh sách hòa đàm, có Trữ gia, Đảo chủ Hoa gia đảo tự thân đi. Phương gia cử ra đệ nhất Đại Tướng Oanh Thiên Chùy Phương Hồng, Viêm gia là thiếu đảo chủ xuất mã...
- Chuyện này cũng khó trách. Tuy rằng liên quân đại bại, nhưng mà chỉ đánh bọn họ. Trong đáy lòng bọn họ còn đang uất ức, hơn nữa mười bốn gia đảo liên hợp lại bị bại bởi một mình thế lực gia đảo chúng ta. Không phục cũng là chuyện bình thường. Xem ra lần hòa đàm này, cũng không dễ dàng.
Thư Thiên Hào bình tĩnh phân tích.
- Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn. Mấu chốt chính là nắm đấm của mình có cứng rắn hay không! Tu vi của Thương Lam Hải Long đã tăng được bao nhiêu, trong thời gian gần nhất có thể đạt được cảnh giới Linh Yêu hay không?
Sở Vân hỏi.
Cảnh giới yêu vật từ nhỏ đến lớn chia thành: Ấu Yêu, Tiểu Yêu, Đại Yêu, Linh Yêu, Kiếp Yêu.
Thương Lam Hải Long trước kia đã từng là yêu thú chiến lực cấp Kiếp Yêu đỉnh phong. Thế nhưng bị trọng thương, dẫn đến cấp tu vi giảm xuống. Khi thu phục, chỉ đạt cấp Đại Yêu.
Nếu như có một yêu vật cấp Linh Yêu uy hiếp. Như vậy hòa đàm lúc này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Miệng lưỡi khéo léo cũng vô ích, chỉ có thực lực mới quan trọng.
- Hiện nay là chín trăm chín mươi chín năm tu vi.
Thư Thiên Hào thở dài thẳng thắn nói với Sở Vân.
- Thế nhưng ta không dự định đề thăng tới cảnh giới Linh Yêu.
- Tại sao? Chỉ cần độ Linh Yêu kiếp, thời gian tu vi tăng trở lại, sẽ vượt qua kiếp nạn. Nghĩa phụ người...
Sở Vân nhìn về phía Thư Thiên Hào, bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
- Không sai. Thương Lam Hải Long là yêu thú tuyệt phẩm, tu vi của nó được đề thăng, ta dần dần cảm giác được lực bất tòng tâm khó có thể khống chế được nó.
Thư Thiên Hào thẳng thắn nói.
- Quả nhiên đúng là như thế.
Sở Vân thất thần nhìn về chỗ cánh tay cụt của Thư Thiên Hào.
Tu vi của yêu thú được đề thăng, linh quang trong cơ thể cũng sẽ tăng trưởng. Khi linh quang của yêu thú gần bằng với linh quang của ngự yêu sư sẽ không chịu nghe lời.
Khi lớn hơn linh quang trong cơ thể ngự yêu sư, sẽ trốn thoát trở thành yêu thú hoang dại, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ khiến ngự yêu sư trở thành nô dịch.
Trong lịch sử chuyện này cũng không phải là hiếm. Ví dụ như bi kịch nổi tiếng nhất chính là chủ nhân của Ích Tà Kiếm. Ngự yêu sư trở thành nô dịch của Tà Kiếm, thần chí bất minh, trong một đêm giết toàn bộ mấy trăm thân tộc, tiếp đó không thể chém giết được nữa, dùng kiếm tự cung trở thành thái giám. Gây hại trong một thời gian dài, cuối cùng bị công kích chém thành trăm mảnh.
Thân thể tồn linh, hồn phách sản linh. Bởi vì Thư Thiên Hào chặt đi một cánh tay, thân thể tổn hại, giống như con sông vận chuyển linh quang bị chặt đứt. Linh quang tự nhiên có vẻ bạc nhược, tu vi của Thương Lam Hải Long nhanh chóng tăng trở lại, khiến cho cảnh giới không thể khống chế được.
Giống như tình huống này, ngự yêu sư đều có thể gắng sức áp chế tu vi của yêu thú.
Thậm chí chủ động làm giảm bớt tu vi của yêu thú, sau đó dùng linh khí của yêu thú từ từ bồi dưỡng cơ thể mình. Tố chất thân thể tăng lên, là có thể vận chuyển được nhiều linh quang hơn.
Đến khi đó, cấp tu vi của yêu thú lại tăng lên, cũng đã có thể khống chế được.
- Hiện tại, nhu cầu cấp bách của chúng ta là cần một yêu vật chiến lực cấp Linh Yêu, để uy hiếp. Nghĩa phụ, hài nhi có một cách giải quyết vấn đề này.
Vậy mà Sở Vân vừa mở miệng đã bị Thư Thiên Hào xua tay từ chối:
- Con muốn dùng Thiên Linh Chân Tâm Đan? Không được! Thiên Linh Chân Tâm Đan là nửa tuyệt phẩm, đích thực cô đọng tâm huyết của ngự yêu sư. Trong tay ngươi có hai nữa viên đan dược này, đây chính hoàn đan duy nhất trên đời còn sót lại. Hiện tại, tuổi của
con còn nhỏ, tu vi của yêu vật trong tay đột nhiên tăng mạnh. Rất nhanh ngươi sẽ rơi vào tình cảnh phức tạp như ta. Hai nửa viên đan dược này, lưu lại cho con dùng. Ta tuyệt đối không dùng đến.
Thái độ của Thư Thiên Hào vô cùng kiên quyết, Sở Vân có thể lý giải được tính cách của hắn. Biết rằng dù có khuyên giải như thế nào cũng không được, đành phải thôi.
- Kỳ thực, đề thăng tới cảnh giới Linh Yêu, chỉ là ta không đạt được giới hạn nhất định mà thôi. Con không cần phải lo lắng, trong thời gian hòa đàm, gọi Thương Lam Hải Long tới nhất định khiến cho bọn chúng trừng mắt há miệng! Ha ha ha.
Thư Thiên Hào an ủi Sở Vân.
- Nhưng như vậy quá mạo hiểm! Hàng ngày yêu thú hấp thu nguyên khí, tu vi càng lúc càng tăng thêm. Nói không chừng...
Sở Vân lo lắng nói.
- Vậy trong thời gian hòa đàm, chủ động làm suy yếu tu vi của Thương Lam Hải Long.
- Aizzz, cũng chỉ còn cách đó.
Chỉ Thiên Sơn, hình dáng giống như một cánh tay từ dưới biển kéo dài lên. Phía trên mặt biển bốn ngón tay nắm chặt lại, ngón trỏ chỉ lên trời. Hình dáng kỳ lạ, bởi vậy mà nổi tiếng.
Đây cũng là một trong những kỳ quan của Chư Tinh Quần Đảo.
Ba ngày sau, Sở Vân đi cùng Thư Thiên Hào đến Chỉ Thiên Sơn.
Chỉ Thiên Sơn cao tới hơn mười trượng, ngón trỏ làm đỉnh, cao vót nhập vào những đám mây, mây đong đưa bay qua đó.
Trên ngón trỏ là một doanh trướng thật lớn, lần hội đàm này được tiến hành tại đây.
Hội đàm giằng co một ngày một đêm, quay xung quanh các điều khoản bồi thường, các thế lực không nắm được nhiều lợi ích trong tay, không muốn thỏa hiệp.
Thậm chí Thụy Lão Nhân Diêu Tinh ngủ ngay tại đây. Bởi vậy mọi người đều im lặng, hòa đàm không hề tiến triển.
Tình huống này quả thực có chút đặc biệt.
Liên quân dù bại, thế nhưng còn đang lo lắng. Muốn để bọn họ tổ chức liên minh thêm một lần nữa tất nhiên có thể. Hơn nữa thất bại cũng rất không cam lòng.
Mặc dù Thư gia đảo thắng, thế nhưng cũng biết chiến dịch Thiết Lung đảo đại thắng không thể phục chế. Cần có thời gian tiêu hóa thành quả.
Lại bởi vì Vệ gia đảo trở thành miếng thịt béo bở trong mắt các thế lực lớn, bởi vậy song phương không nghĩ tới tiến hành chiến tranh. Thế nhưng cũng không muốn hy sinh lợi ích của chính mình, thỏa hiệp của đối phương.
Tới ngày hôm sau, tình hình vẫn như vậy.
- Ha ha ha, các vị không cảm thấy khó chịu hay sao? Trong khi tạm nghỉ hãy để nữ võ sĩ Viêm gia diễn tấu một khúc, giảm bớt bầu không khí, phấn chấn tinh thần.
Trong lúc này, bỗng nhiên thiếu chủ của Viêm gia mở miệng nói.
Các thủ lĩnh hai mặt nhìn nhau, không biết thiếu chủ Viêm gia có ý gì.
← Ch. 225 | Ch. 227 → |