← Ch.237 | Ch.239 → |
- Đại tán này, không phải Thiên La Tán.
Tiến lên phía trước, Kim Bích Hàm thất vọng nói.
Trên đại tán, hoàng thủy cuồn cuộn, trên mặt đất có một hai đóa hoa màu đen lộng lẫy. Trên chuôi ô có khắc hai chữ lớn U Minh mang phong cách cổ xưa.
- Đây chính là U Minh Tán. Trên bề mặt tán chính là hoàng tuyền minh hà, đóa hoa màu đen chính là Mạn Đà La.
Sở Vân nói.
- U Minh Tán chân chính là yêu binh tuyệt phẩm trong truyền thuyết. Khơi thông minh giới sa hoàng, vẫy gọi vong linh. Sau khi cường giả chết đi đều có một U Minh Tán mô phỏng kèm theo thi thể. Hy vọng vong hồn của chính mình có thể thông qua tán này, quay trở về cuộc sống, nhập vào cơ thể của chính mình do đó sống lại một lần nữa, hưởng thụ vinh hoa phú quý trong nhân gian.
- Đáng tiếc rốt cuộc những điều này chỉ là ảo mộng mà thôi. Chỉ có trở thành ngự yêu sư cấp Thánh, mới có thể sống mãi. Những kẻ khác, nhiều nhất cũng chỉ trường sinh bất tử mà thôi. Đến một ngày nào đó cũng sẽ rời khỏi trần thế, trở về hố đất sâu.
Kim Bích Hàm thở dài, trấn tĩnh lại.
- Không phải cấp Thánh, chung quy là không.
- Đây là U Minh Tán, như vậy Thiên La Tán ở đâu?
Sở Vân nhíu mày. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy chuôi ô thứ hai.
Tuy rằng tìm được thi thể của Thiên La Hầu, thế nhưng không hề thấy tung tích Thiên La Tán.
- Lẽ nào U Minh Tán này chính là Thiên La Tán cải tạo thành?
Kim Bích Hàm đưa về phía ô, nhưng bị Sở Vân ngăn lại.
- Với tầm nhìn của ta, còn không biết được đây có phải Thiên La Tán hay không sao? U Minh Tán này, chỉ đạt cấp Tiểu Yêu, tư chất hạ đẳng. Đây chỉ là vật do một vị cường giả trước lúc lâm chung đặt nó ở chỗ này.
Sở Vân thở dài một tiếng. Không có bất kỳ ý niệm nào khác, rất tôn kính Thiên La Hầu.
U Minh Tán là niềm hy vọng được sống lại của các cường giả thời trước, tuyệt đối không cho phép người khác động tới. Thông thường đều liên quan tới bộ phận then chốt trong lăng mộ, chỉ cần lay động nhẹ cũng có thể phát sinh phiền toái lớn.
Sau cùng Sở Vân hướng về phía thi thể, lấy ra viên ngọc thạch trong tay đối phương. Trước khi đi lại kiểm tra thêm một lần nữa. Xác nhận không hề bỏ quên, lúc này mới đi ra ngoài.
...
- Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Trước hết chúng ta nên hợp tác, bắt lấy Độc Mục Thạch Ngưu. Tiếp đến tiến nhập vào thông đạo, rồi bàn thảo lại.
Trữ Phàm Trần chém giết một trận sống chết, bỗng nhiên nhún người thoát khỏi cuộc chiến, đề nghị nói.
- Được! Nơi này quá nghẹn khuất, căn bản không dám dùng sức. Chỉ Sợ sẽ khiến lăng mộ này bị phá hỏng!
Trước tiên Cổ Phá U cầm Cương Lôi Giản rời khỏi chiến trường.
- Hừ!
Thiếu chủ Viêm gia hừ lạnh một tiếng, cũng dừng tay lại. Sau trận chiến đấu kịch liệt, thực lực song phương hao tổn rất lớn.
Ngày tận thế của Độc Mục Thạch đã đến, bị Trữ Phàm Trần xuất thủ, phong ấn dựng lên. Tiếp đến song phương ngước nhìn Địa Đàn nhưng không thấy bất cứ thông đạo nào.
- Tại sao có thể như vậy?
Hai mắt thiếu chủ Viêm gia trừng lớn, dường như phát điên. Chính mình tổn hại rất nhiều hào thủ Viêm gia, kết quả lại như thế này đây.
- Yêu thú thủ mộ hẳn là bảo vệ cửa mộ mới đúng.
Sắc mặt Cổ Phá U tối sầm lại, cũng quay đầu nhìn về phía Trữ Phàm Trần. Trong ấn tượng của hắn, chiến lực Trữ Phàm Trần rất thấp, thế nhưng đầu óc tương đối tốt.
- Không đúng. Bố cục kiến trúc Tứ Phùng Phệ Long này chỉ tốt ở bề ngoài. Chẳng lẽ có cơ quan khác hay sao?
Lúc này Trữ Phàm Trần kinh ngạc, tròng mắt đảo liên tục, bỗng nhiên trong đầu chớt lóe ra một luồng điện quang, trong lòng hiện lên một suy đoán.
- Chẳng nhẽ...
Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía bốn thông đạo kia.
- Lục soát!
Hai mắt hắn nheo lại, tinh mang tản ra. Đầu tàu gương mẫu, lựa chọn một thông đạo đi vào trong đó.
- Lẽ nào có phát hiện gì mới?
Cổ Phá U thầm nghĩ trong lòng, theo sát phía sau.
- Là cái quái gì vậy?
Thiếu chủ Viêm gia thất thanh, suy nghĩ một chút, cũng đi theo phía sau.
Vận khí bọn họ không tốt lắm, đến lần thứ ba mới tiến nhập vào thông đạo thứ nhất.
Khi bọn chúng kinh hỷ phát hiện ra cánh của nhỏ, hai người Sở Vân và Kim Bích Hàm đã dùng Mật Tiềm Chu rời khỏi lăng mộ.
- Ủa? Không phải huynh muốn diệt trừ những người Trữ gia đó sao?
Kim Bích Hàm không sao hiểu được cách làm của Sở Vân.
- Lăng mộ ở chỗ sâu trong hải vực Xà Tảo, nơi đó không phải chỗ tốt để chúng ta động thủ. Chúng ta chờ ở chỗ này, chờ bọn chúng tổn hao thực lực, không lo Trữ gia không xuất hiện.
Trong mắt Sở Vân hiện ra một đạo quang mang, bày mưu nghĩ kế.
Mật Thất Hư Không.
- Lẽ nào cái đại tán này chính là Thiên La Tán tiếng tăm lừng lẫy sao?
Có ngươi vui mừng quá đỗi, đưa tay chụp vào U Minh Tán.
- Không nên động vào nó, đó là U Minh Tán!
Nhất thời Trữ Phàm Trần hoảng hốt, kêu lớn.
- Hừ! Ngươi nói không nên động vào, là không được động vào sao? Tất cả những gì trong lăng mộ này đều là của Viêm gia ta, lấy cho bản thiếu gia.
Thiếu chủ Viêm gia hừ lạnh một tiếng, nói.
- Rõ, thiếu chủ!
Người kia khinh thường liếc mắt nhìn Trữ Phàm Trần, liền muốn động thủ.
- Ngươi thử nhìn xem?
Cổ Phá U liền nhào tới, sử dụng Cương Lôi Giản. Mắt thấy bảo vật gần trong gang tấc, rốt cục tính tình nóng vội khiến hắn không kiềm chế được.
- Đừng chạm vào trong đó! Nguy hiểm!
Trữ Phàm Trần kêu lớn, cũng đã chậm.
Cổ Phá U và thiếu chủ Viêm gia liền liều mạng, kình phong nổi lên cuồn cuộn, khiến cho U Minh Tán bay lên.
- Không xong rồi!
Lúc này trong lòng Trữ Phàm Trần cảm thấy hoang mang.
Rắc rắc rắc...
Toàn bộ lăng một, nhất thời phát từng đợt bạo tạc khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía. U Minh Tán quả thực là cơ quan của lăng mộ.
Hai người lập tức dừng tay. Trên mặt thiếu chủ Viêm gia hiện lên vẻ kinh hoàng, nhìn xung quanh, không kiềm chế được liền hét lớn:
- Đây là có chuyện gì?
Phù!
Đột nhiên trên đỉnh đầu bổ ra, một luồng nước biển màu xanh lam hình thành cột nước cuộn trào mãnh liệt chảy ngược vào.
Nhất thời mọi người biến sắc. Viêm Cở Ti kinh hô:
- Lăng mộ đã bị phá hủy!
- Chạy mau! Lăng mộ đã bị phá hủy, yêu thực Xà Tảo bên ngoài sẽ giật mình tỉnh giấc. Hải vực Xà Tảo bạo động, mọi người không thể ra được!
Cận kề cái chết, Cổ Phá U không còn nghĩ gì tới bảo tàng nữa, lập tức xoay người, băng băng chạy theo đường cũ thoát ra ngoài.
- Thật đáng sợ!
Thiếu chủ Viêm gia muốn tìm xác khô, nhưng lại bị Viêm Ti Cơ ngăn cản:
- Thiếu chủ, mau chạy đi!
Đôi mắt thiếu chủ Viêm gia trừng lớn, khẽ cắn môi, cuối cùng xoay người, bỏ chạy theo đường cũ. Trong lúc sinh tử tồn vong, mỗi giây mỗi phút cũng đều rất quan trọng.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |