← Ch.002 | Ch.004 → |
Lạch cạch một tiếng, trái cây thành thục rơi xuống đất, trùng hợp lại rơi vào trong tay Sở Vân.
Sở Vân rốt cục cũng phát giác được dị trạng, cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy một khỏa trái cây tản ra quang hoa năm màu.
- Nguyên lai Hải Long có dụng tâm kín đáo, muốn ta ăn khỏa trái cây này sao? Đáng tiếc, hiện giờ ta ngay một điểm khí lực còn không có a...
Hắn thở dài thật sâu. Trái cây kỳ dị này, bao phủ bởi ánh sáng màu mè, tản ra mùi thơm. Ngay cả nằm trong tay Sở Vân, lại giống như xa tận chân trời.
- Đáng tiếc... Nếu có thể trở lại hai mươi ba năm trước ta có thể làm lại từ đầu...
Hắn thở dài một tiếng cuối cùng, rốt cuộc Sở Vân cũng vô lực chèo chống, hai mắt khép lại.
Chết rồi.
Oanh!
Ngay vào lúc hắn vừa chết, trái cây kỳ dị trong tay, lại phát ra hào quang chói mắt mạnh mẽ, chiếu sáng cả Long cung.
Thiên địa chấn động, biển cả gào thét.
Hào quang từ đáy biển bắn lên mãnh liệt, giống như kình thiên trụ, bay thẳng lên chín tầng mây.
Cửu Châu chấn động, thời không biến đổi!
Bóng đêm vô tận.
- Đây chính là tử vong sao?
Sở Vân cảm giác dài đằng đẵng, cảm giác mình đang du đãng trong bóng tối.
Trong bóng tối không có phương hướng, không có ánh sáng, hắn giống như một đám cô hồn phiêu du giữa cánh đồng trống trải.
Thời gian dần qua, hắn cảm giác được sự kỳ quái:
- Vì sao ta vẫn còn cảm giác được thân thể của mình? Chẳng lẽ ta chưa chết?
Hắn thử mở to mắt.
Xôn xao.
Ánh sáng hiện ra, một gian phòng ngủ đơn sơ đập vào mí mắt.
Cảm giác rất quen thuộc, ký ức trong đầu nhanh chóng hiện về.
- Đây không phải là phòng ngủ của ta trước kia sao? Chẳng lẽ là mộng! Nếu là mộng thì sao tất cả lại chân thật đến thế?
Sở Vân từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ chiếc giường, lại sờ sờ thân thể của mình, trong nội tâm kinh nghi bất định.
Hắn cẩn thận nhìn quanh, đứng dậy, dạo bước trong căn phòng.
- Có chút không đúng! Chân ta!
Đột nhiên hắn mở to hai mắt, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào chân trái của mình. Trong trí nhớ không trọn vẹn, chân trái của hắn là chân giả, nhưng lúc này lại hoàn hảo không tì vết, rất tráng kiện.
Chuyện gì đã xảy ra?
- Chẳng lẽ ta mượn xác hoàn hồn?
Da đầu của hắn run lên, bỗng nhiên nhìn thoáng về phía chiếc gương treo trên tường.
Hắn chần chờ, có chút chờ mong, chậm rãi đi đến tấm gương. Trong cảm xúc của hắn, trong cảm xúc sợ hãi còn xen lẫn cảm giác mờ mịt. Phi thường phức tạp.
Trong gương, hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Quá quen thuộc!
Vì thiếu niên này chính là mình lúc trước!
Sở Vân cảm thấy khiếp sợ cực độ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ chính mình đang lâm vào trong ảo trận?
Rõ ràng thân thể của mình đầy bệnh tật, nằm dưới tàng cây, nằm chờ cái chết đến. Nhưng khi mở mắt, lại phát hiện không phải đang ở trong Tinh Hải Long Cung mà là đang ở trong phòng ngủ.
Điều này thật sự là không thể tưởng tượng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Nếu như đây là ảo trận, cũng không tệ lắm.
Sở Vân cười tự giễu, mở cửa phòng, bước đi ra ngoài.
Không bao lâu, hắn được đảo chủ Thư gia đảo Thư Thiên Hào thu làm nghĩa tử. Ở lại địa phương này, ngay trong Thư gia thành.
Lúc mở cửa, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào giữa đình viện, hai bên đều có gieo trồng hoa cỏ. Hành lang gấp khúc ở phía xa xa thỉnh thoảng có bóng nô tài qua lại.
- Cái ảo trận này, không ngờ lại chân thật như vậy.
Sở Vân duỗi người, hít sâu không khí tươi mát thật sâu, nhịn không được cảm khái một tiếng.
- Sở Vân, ngươi thật lớn mật. Tại sao sáng nay lại không đến phòng của ta, đến thỉnh an ta?
Một âm thanh cay nghiệt của nữ nhân truyền tới, người đi tới là một vị phu nhân.
Nàng mặc quần áo hoa lệ, khuôn mặt thoa phấn trắng rất dày, giống như tận lực che dấu dấu vết của thời gian trên gương mặt mình, xem ra không được thành công cho lắm. Cái cằm bén nhọn, lúc này nâng lên, thể hiện ra tính cách cao ngạo.
Sở Vân ngơ ngác nhìn nàng đi tới, nghĩ thầm: cái ảo trận này cũng quá chân thật.
- Vô lễ!
Phu nhân nhíu mày, cảm thấy ánh mắt Sở Vân nhìn mình là một chuyện mạo phạm, lập tức sắc mặt rét lạnh, âm thanh quát tháo truyền ra.
- Sở Vân, càng ngày ngươi càng không hiểu chuyện. Không đến thỉnh an ta, thật là hỗn láo. Nhìn thấy bổn phu nhân lại còn không quỳ xuống vấn an ta?
Nàng từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ cừu thị, ánh mắt khinh thường nhìn Sở Vân.
- Thư phu nhân...
Ngữ khí Sở Vân lạnh lùng, tình cảnh như vậy, dẫn phát ra cảm xúc ẩn giấu sâu trong lòng của hắn.
Người ở trước mắt, chính là thê tử của nghĩ phụ Sở Vân, vốn có họ Trữ tên Khi Sương. Sau khi gả cho Thư Thiên Hào, liền theo họ chồng.
Nàng sinh ra hai đứa con, từ trước tới giờ đều cay nghiệp với Sở Vân vạn phần. Chỉ cần không hài lòng, liền đánh chửi giáo huấn. Ý đồ muốn đuổi Sở Vân ra khỏi Thư gia thành. Vì e ngại Thư Thiên Hào, cho nên không dám phát tác.
Hôm nay, Sở Vân không đúng hạn đến thỉnh an nàng. Nàng nắm lấy cơ hội tốt này, chuẩn bị giáo huấn tên nghĩa tử hỗn láo này một chút.
Nào biết rằng, đến chỗ Sở Vân, lại phát hiện Sở Vân thường ngày khúm núm, đã biến thành một người khác. Ngay cả ánh mắt nhìn mình, không phải là khiếp sợ, mà là ánh mắt cừu hận.
Đằng hắng một tiếng.
Lửa giận trong lòng bốc lên cao.
Đây là ánh mắt gì, một thằng con hoang, ranh con, dám dùng ánh mắt này nhìn ta?
Thư phu nhân cảm thấy tôn nghiêm của mình bị mạo phạm nghiêm trọng. Nàng phải dùng tội danh này mà truy cứu, sau đó đuổi hắn đi.
Kết quả lại nghe thấy Sở Vân cười lạnh một tiếng, nói:
- Thư phu nhân, ngươi có thể câm miệng được rồi. Không phải ngươi chỉ muốn mượn chuyện lần này, đuổi ta ra khỏi Thư gia thành hay sao? Ngươi gây khó xử cho ta ở khắp nơi, chính là vì sợ nghĩa phụ coi trọng ta, sợ quyền thừa kế Thư gia đảo sẽ bị ta cướp đi đúng không?
- Ngươi, ngươi...
Thư phu nhân nghe thế liền giật mình biến sắc, nhịn không được lui về phía sau một bước, ngón tay chỉ vào Sở Vân run lên nhè nhẹ. Giống như bị lời nói của Sở Vân làm kinh hãi.
Nàng vốn muốn mượn cớ lần này, hảo hảo giáo huấn Sở Vân một chút. Mưu cầu làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, thành lập cho mình quyền uy không thể mạo phạm.
Nhưng lại không ngờ, lời nói của Sở Vân kinh người như thế. Một câu nói đã nói ra tất cả âm mưu của nàng.
Không sai, nàng đã nghĩ cơ nghiệp Thư gia đảo phải thuộc về Thư Đại, Thư Nhị. Nhưng mà Thư Thiên Hào, hắn rất yêu thích nghĩa tử của mình. Đối đãi với Sở Vân giống như con ruột. Thậm chí công khai tỏ vẻ, người thừa kế Thư gia đảo trong tương lại, sẽ tuyển một trong ba người này ra.
Dựa vào cái gì cướp đoạt đồ của ta, một đứa con hoang cũng có thể kế thừa sao?
← Ch. 002 | Ch. 004 → |