← Ch.307 | Ch.309 → |
- Ta thì gặp phải nguy hiểm gì? Huống hồ vai trò của nàng ấy quả thực rất lớn, đích xác là không thể thay thế được. Nếu như nàng ta trở mặt đối với Thư gia mà nói sẽ là một việc vô cùng bất lợi.
Sở Vân hiểu rõ giai đoạn đầu của cuộc chiến giữa hai nhà Thư Viêm, nếu không có Phi Hổ liên tục quấy rối tại hậu phương, ngăn chặn tiếp tế của Viêm gia đến tiền phương, do đó mới có thế giằng co như bây giờ. Nếu khiến cho nàng quay mũi giáo lại Thư gia đảo, đây tuyệt đối sẽ là một phiền toái cực lớn.
- Vương Trạch Long mới quy hàng, Hoa Anh chỉ là quân đồng minh, ta chỉ có thể trông cậy vào huynh thôi. Huynh cũng phải cẩn thận.
Sở Vân vỗ vỗ bả vai Kim Bích Hàm, cưỡi Thiên Hồ đi lên thuyền hoa. Một lần nữa gặp lại Phi Hổ. Nàng vẫn như thế, vẫn một bộ hồng thường, mái tóc dài như suối, đôi mắt sáng như nguyệt, da thịt trắng như tuyết, thân thể duyên dáng mê người, phong tư trác tuyệt.
Sở Vân còn đang tự hỏi không biết nên bắt đầu như thế nào, không ngờ rằng Hồng Thường Tiên Tử lại chủ động mở miệng trước:
- Thiếu đảo chủ Thiếu đảo chủ, ngươi quả là người giữ chứ tín. Xem ra, hợp tác của chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục.
- Gì?
Sở Vân kinh ngạc, lời này của Hồng Thường Tiên Tử là có ý gì?
Thủ tín?
Ta thủ tín lúc nào? Nay cả đồ vật ngươi muốn tìm ta còn không biết.
Đợi chút.
Trong nội tâm Sở Vân chợt lóe linh quang, khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười ôn hòa, nhìn Phi Hổ nói:
- Quân tử nhất ngôn, một lời hứa giá ngàn vàng. Lần này coi như là đáp tạ tình cảm của tiên tử khi lần trước tặng ta viên Long Tinh, những vật kia đương nhiên là cần phải chuẩn bị cho thỏa đáng. Bất quá kính xin Tiên Tử lên thuyền, tự mình chọn lựa nhưng lựa vật mình yêu thích. Cho dù chọn món nào, bản nhân cũng tuyệt không hai lời.
- Sở công tử quả nhiên là người hào phóng.
Hồng Thường Tiên Tử che miệng cười khẽ, mị ý tản ra khắp bốn phía. Nếu ngoại nhân thấy được chỉ sợ là sẽ ngây người một chỗ, nước miếng ròng ròng. Ánh mắt của Sở Vân híp lại, hắn biết rõ thân phận chân thật của Hồng Thường Tiên Tử. Càng tiếp xúc cùng nàng, càng cảm thấy vị nữ hải tặc này vô cùng thần bí. Từ trí nhớ kiếp trước có thể phán đoán, thực lực lúc này của Phi Hổ, tuyệt đối tương đương với bản thân mình, thậm chí còn có khả năng cao hơn bản thân mình một chút. Bởi vậy nếu so sánh với sự mỹ lệ của Hồng Thường Tiên Tử, hắn càng hứng thú với hành tung của Phi Hổ, đồng thời có chút kiêng kỵ đối với thực lực của nàng.
Tức thì Sở Vân dẫn theo Hồng Thường Tiên Tử đi lên trên mấy chiếc thuyền chuyên trở tiến lợi phẩm, dạo qua mấy vòng.
- Những thanh trường kiếm yêu binh này, chế tác tinh xảo, sắc bén như hàn quang. Không bằng công tử tặng ta ba trăm thanh có được không?
Hồng Thường Tiên Tử đi lên trên một con thuyền, hai mắt lập tức sáng ngời, mở miệng nói.
- Không thành vấn đề!
Sở Vân gật đầu, những yêu binh này đều là vật thuộc Trữ gia, hắn tặng cho người khác cũng không có cảm thấy mắc nợ. Hơn nữa những yêu kiếm này bất quá đều là Tiểu Yêu binh, tổng thể giá trị hoàn toàn không thể so với sự trợ giúp của Phi Hổ trên chiến trường.
- Những đan dược này đều là loại thuốc trị thương khá tốt, dược tính ôn hòa, không lưu lại sẹo. Quả nhiên là thích hợp để cho nữ lưu chúng ta sử dụng. Không biết Sở công tử cảm thấy thế nào?
Hồng Thường Tiên Tử quay đầu lại, hồng thường như lửa, mị nhãn như tơ.
- Đều dâng tặng cho Tiên tử đại gia.
Sở Vân cười cười, miệng liên hồi đáp ứng.
- A! Rốt cục cũng gặp được rồi.
Cuối cùng khi bước lên con thuyền thứ ba, thân thể mềm mại của Hồng Thường Tiên Tử chợt run lên, cho dù cố che dấu, nhưng thần sắc kích động vẫn không thể dấu diếm được người bên cạnh. Nội tâm Sở Vân khẽ động, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy Hồng Thường Tiên Tử đầy mừng rỡ đi về hướng ba kiện đồ cổ.
"Bình phong Hiến Phi Hoán Sa, quạt Hương Phi Vũ, khăn thêu hình con bướm của Đức Phi. Ba thứ đồ cổ này chẳng phải đều là vật của hoàng cung từ thời Đường Cẩm Quốc sao? Ta quả nhiên là suy đoán không sai, Hồng Thường Tiên Tử chặn đường ta, cũng bởi vì biết rõ trong tay ta đang nắm giữ đồ vật nàng cần, bởi vậy mới trực tiếp đòi hỏi. May vừa rồi ứng đối phù hợp không bị lộ ra sơ hở gì."
Sở Vân âm thầm cảm thấy có chút may mắn, lần này hắn rốt cục cũng nắm được Phi Hổ đến tột cùng là muốn thứ gì. Chính là ba kiện đồ cổ này.
"Khoan đã, không phải khi xưa Hồng Thường Tiên Tử vẫn một mực tuyên truyền rằng mình có sở thích thu thập đồ cổ từ thời đại Đường Cẩm Quốc hay sao? Thực không ngờ, đây cũng chỉ là một cái cớ nàng dùng để đạt được mục đích. Bất quá Phi Hổ hiển nhiên không phải là người tao nhã. Ba kiện đồ cổ này, lai lịch nhất định sẽ không đơn giản!"
Tâm tư Sở Vân minh mẫn, lập tức đã xâu chuỗi tất cả các manh mối từ đầu đến bây giờ, suy đoán được chân tướng một cách đại khái.
Phi Hổ dùng danh nghĩa Hồng Thường Tiên Tử, tuyên truyền rằng bản thân mình có sở thích sưu tập đồ cổ từ thời Đường Cẩm Quốc, kỳ thực chẳng qua là chỉ muốn mượn đám thiếu gia tài tuấn phong lưu bề tôi dưới váy nàng, vì nàng mà thu thập những món đồ cổ này mà thôi. Trừ lần đó ra nàng còn thường xuyên dùng vũ lực trực tiếp cướp đoạt. Bởi vậy mới đúc thành thanh danh nữ thuyền trưởng hải tặc xuất quỷ nhập thần Phi Hổ.
Chỉ là những đồ vật này, nàng dùng để làm gì? Chẳng lẽ nguyên nhân chính là do đạo pháp phong ấn.
Sở Vân nhớ tới đạo pháp phong ấn. Loại đạo pháp này có thể phong ấn yêu binh, hạt giống yêu thực, cùng trứng yêu thú. Có thể bảo tồn trong một khoảng thời gian đáng kể. Sau khi yêu vật bị phong ấn, lập tức sẽ lâm vào tình trạng chết lâm sàng, ví dụ như Bảo Châu Mông Trần, Ngự yêu sư hoàn toàn không thể câu thông linh quang với chúng, bởi vậy sẽ không khác gì một vật bình thường.
- Ngươi biết không, cũng bởi vì ba vật này ta mới tiếp cận Trữ gia, thu Trữ Y Y làm đệ tử ký danh, truyền thụ cho nhàng một ít đạo mị hoặc đơn giản nhất. Đáng tiếc, Trữ gia đảo chủ coi ba kiện đồ cổ này như tính mạng của mình, cuối cùng ta vẫn không thể đắc thủ. Nắm giữ đại quân trong tay thực tốt, thứ gì cũng đều có thể trực tiếp đoạt lấy.
Ngón tay mảnh mai trắng như ngọc của Hồng Thường Tiên Tử đưa ra, nhẹ nhàng vuốt ve ba kiện đồ cổ, có lẽ do quá hưng phấn bởi vậy cũng nhiều lời hơn mọi khi. -
Sở Vân nghe được chợt có chút im lặng. Hồng Thường Tiên Tử từ trước đến nay nổi tiếng là người dịu dàng, mềm mại, lại nói ra những lời tôn sùng bạo lực như thế, nếu như ngoại nhân nghe được chỉ sợ là kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất mất.
← Ch. 307 | Ch. 309 → |