← Ch.363 | Ch.365 → |
- Đúng, thực xin lỗi! Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta thấy yêu thú của ngươi có thể ngăn cản Sơn Tiêu, lúc này mới ẩn núp. Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta!
Khuôn mặt thiếu nữ càng thêm đỏ hồng, ngượng ngùng hướng Sở Vân vái một cái thực sâu.
Đột nhiên thiếu nữ chợt nhảy dựng lên, trong đôi mắt thanh tịnh tràn ngập biểu tình không hiểu, nhìn về phía Sở Vân, miệng anh đào nhịn không được hé ra.
- A? Sao ngươi biết ta tên là Phi Yến!
- Ta không chỉ biết rõ nàng tên là Phi Yến còn biết rõ là đệ tử của Yên Chi Môn. Vì môn chủ không cho phép nàng tham gia hoạt động, trong nội tâm cảm thấy bất cam, mới trốn đồng môn một mình chạy đến đây phải không?
Trong mắt Sở Vân lóe lên thần quang, trí nhớ của kiếp trước được tái hiện, cười ha hả nói.
Thiếu nữ sợ ngây người, nàng kinh ngạc nhìn về phía Sở Vân. Vị đại ca trước mắt đến tột cùng là người nào? Là thần tiên trong núi sao? Sao lại biết rõ chuyện của mình đến như vậy?
"Phi Yến, không thể tưởng tượng được lại sớm chạm mặt nàng ở nơi này!"
Sở Vân đánh giá Phi Yến, ánh mắt tràn đầy phức tạp, trong lòng âm thầm cảm thán.
Yên Chi Môn chính là môn phái tam lưu kiếp trước từng cứu hắn một mạng. Đồng thời cũng là môn phái thành công đạt được truyền thừa của Vạn Thú Vương trong kiếp trước, vì vậy mà quật khởi trở thành tồn tại nhất lưu trong Tinh Châu. Chỉ là Sở Vân thực không ngờ, nhanh như vậy đã chạm mặt với đệ tử của Yên Chi Môn.
- Đại ca ca, huynh là ai? Có phải là thần tiên không?
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn Sở Vân, đột nhiên hỏi.
Sở Vân khẽ cười, vươn tay ra vỗ nhẹ đầu thiếu nữ nói.
- Ngốc muội muội, sao ta có thể là thần tiên được? Ta họ Sở, muội có thể gọi là ta Sở Vân ca ca.
Phi Yến bị cử động Sở Vân dọa cho nội tâm nhảy dựng lên, nhưng nàng cảm giác được thiện ý của Sở Vân, khuôn mặt hồng lên như trái táo chín. Hai ngón trỏ của đôi bàn tay nhỏ bé khẽ đụng vào nhau, ánh mắt hướng xuống dưới đất, có chút không cam lòng nhẹ nói.
- Người ta đầu có ngốc... Sao ngữ khí của Sở Vân ca ca lại giống môn chủ như vậy.
Trong lòng thiếu nữ đối với Sở Vân tràn đầy hiếu kỳ. Sở Vân tựa như một người nàng đã quen biết thật lâu, nhất là động tác vỗ nhẹ đầu nàng của hắn, trong lúc đó tràn ngập ôn nhu khiến cho nàng lập tức buông lỏng cảnh giác.
- Đến tột cùng hắn là ai? Dáng người cao lớn như vậy, ta ngẩng đầu nhìn lên, giống như là một ngọn núi. Người ta rõ ràng là lần đầu gặp hắn, nhưng lại có cảm giác giống như là gặp mặt bằng hữu lâu năm... Thực là quái sự mà!
Thiếu nữ mơ màng, cảm thấy hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi. Giống như là trong một câu chuyện cổ tích, lúc công chúa gặp nguy nan, chắc chắn sẽ có một vị vương tử trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện, cứu vớt công chúa khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
- Bởi vì ta là toán sư!
Sở Vân cười, nụ cười như ánh hoàng hôn, mang cho người ta cảm giác ôn hòa, ngữ khí lại rất thần côn.
- Ta tính được nàng sẽ đến đây. Chúng ta gặp mặt đây chính là vận mệnh an bài.
Toán sư chó má!
Ngay cả nhập môn toán sư Sở Vân còn không biết. Chỉ là ỷ vào bản thân có trí nhớ của kiếp trước, nên sớm chuẩn bị lấy một cái cớ mà thôi. Bất quá cái cớ này đích thực là dùng rất đúng lúc. Tối thiểu cũng có thể lừa gạt được hai vị thiếu nữ bên cạnh mình.
- Toán sư... Hóa ra Sở Vân ca ca là toán sư, không ngờ lại giống với Dịch Yên tỷ tỷ. Khó trách...
Phi Yến lập tức thoải mái trở lại.
- Chủ nhân chút bất tri bất giác đã trở thành toán sự! Thực là lợi hại!
Hai mắt thiếu nữ Thiên Hồ cũng sáng lên, nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt long lanh tràn đầy sùng bái.
Cô cô.
Đúng lúc này chiếc bụng nhỏ của Phi Yến phát ra thanh âm kháng nghị. Phi Yến lập tức gục đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng, ôm bụng, đứng nguyên một chỗ không biết làm gì.
- Đói bụng sao? Xem ra nàng chạy trốn rất khổ?
Thần Huy nháy nháy mắt với Phi Yến, nếu đã là người chủ nhân quen biết, địch ý trong lòng nàng đối với Phi Yến lập tức tiêu tán hoàn toàn.
- Chuyện này... Chuyện này. Bởi vì lúc trốn đi quá vội vã cho nên quên mang theo lương khô, cho nên...
Hai ngón trỏ của cô bé khẽ đụng vào nhau, thanh âm như muỗi kêu, lý nhí giải thích.
Mười lăm phút sau.
- A... A! Ngon, ăn ngon thật!
Phi Yến vừa hì hục gặm chiếc đùi gà nướng thơm ngào ngạt, vừa thì thầm, mơ hồ không rõ là nói cái gì. Vì chiếu cố cho Phi Yến, Sở Vân đã cố ý bắt mấy con gà rừng. Kinh lịch từ kiếp trước đã rèn luyện tài nấu nướng của hắn. Mỹ vị của gà rừng khiến cho hai vị thiếu nữ khen không dứt miệng.
- Không ngờ, trên đời này ngoại trừ cá nướng còn có món ăn ngon như vậy!
Thiếu nữ Thiên Hồ cảm thán nói.
- Đáng tiếc hơi ít một chút....
Nàng liếm liếm bờ môi, nhìn qua thịt gà nướng kê trên kệ đã còn thừa không nhiều lắm, mà chủ nhân của nàng còn chưa ăn chút gì. Khẽ cắn răng, liếm liếm bờ môi, đáng thương quay đầu đi.
- No bụng rồi, ăn ngon thật!
Phi Yến xoa xoa chiếc bụng nhỏ, nằm co quắp bên đống lửa. Sở Vân ở bên cạnh nàng, bất tri bất giác nàng cảm thấy toàn thân thả lỏng, khuôn mặt đáng yêu nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
- Cuối cùng thì vẫn chỉ là một hài tử, cứ như vậy đã dễ dàng tin tưởng vào một người xa lạ. Yên Chi môn chủ giữ nàng lại trong môn phái cũng không phải là không có đạo lý.
Sở Vân lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười. Kiếp trước, sau khi Yên Chi Môn lấy được truyền thừa Vạn Thú Vương, trên đường trở về nhân tiện cứu mạng Sở Vân. Sở Vân liền lưu lại trong môn phái này trong một thời gian ngắn. Đó là một khoảng thời gian thoải mái. Yên Chi môn chủ Hoa Mai, phó môn chủ Dịch Yên, đều là thế hệ cân quắc không kém mi tu. Kiếp trước tuy rằng Sở Vân là người ngoài, nhưng thân thế bản thân rất đáng thương, dành được sự đồng cảm của các nàng. Bởi vậy, kiếp trước Sở Vân đã được các nàng trợ giúp không nhỏ. Mà Phi Yến chính là thành viên nhỏ tuổi nhất trong Yên Chi Môn, được tất cả người trong môn phái sủng ái. Lúc này là do nàng trộm chạy ra ngoài, chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, cùng với đội hình của Yên Chi Môn hội họp.
- Trên đường đi muội đã phải nếm không ít khổ cực, hơn nữa phiền toái ngoài ý muốn cứ liên tiếp xuất hiện. May mà thực lực bản thân muội không kém, hơn nữa có trong tay loại yêu thực phụ trợ rất hi hữu Kỳ Lân Diệp này, mới có thể thoát hiểm. Có vài lần, thực sự vô cùng đáng sợ. Muội thiếu chút nữa đã cho rằng bản thân mình phải mất mạng, may mắn là muội có Đạo Suất ca ca tặng cho Kỳ Lân Diệp có thể ẩn thân, Hoa Mai tỷ tỷ tặng cho Hồng Vân Cổ có thể sinh ra vân chướng, còn có Dịch Yên tỷ tỷ tặng cho đan đỉnh Tam Túc Điểu, tốc độ phi hành của nó rất nhanh, muội mới trốn thoát được.
Tiểu Phi Yến thực sự không có một chút tâm cơ, chỉ vài ba câu, đã để cho Sở Vân hiểu thấu toàn bộ nội tình. Khó trách Yên Chi môn chủ lại giữ nàng lại bên trong môn phái, không để cho nàng tham gia lần hành động này.
- Hôm nay, không biết vì sao lại xuất hiện một đầu Sơn Tiêu đuổi theo muội. Lúc ấy muội bị dọa đến phát mộng, vừa sử dụng Kỳ Lân Diệp, vừa ôm lấy cổ Tiểu Đan, lệnh cho nó liều mạng chạy trốn. Cũng không biết tại sao đầu Sơn Tiêu này lại phát hiện được hành tung của muội. May mắn gặp được Sở Vân ca ca nếu không cái mạng nhỏ này của Phi Yên chắc không giữ nổi rồi.
Tiểu Phi Yến nói đến đây, đôi mắt to tròn trong suốt như bảo thạch liên tục nháy động, ánh mắt dán chặt lên trên người Sở Vân. Khuôn mặt nhỏ phấn nộn, hiện lên một rặng mây đỏ, cũng không biết là bởi vì ngồi gần bếp lửa hay là do duyên cớ khác.
Sở Vân lại cảm thấy không đúng, mặc dù hắn có trí nhớ kiếp trước, nhưng góc nhìn của một người chung quy vẫn có chút phiến diện. Thực không ngờ trong chuyện này vẫn còn ẩn giấu nội tình. Sắc mặc hắn lập tức trầm xuống nói.
- Phi Yến, kinh lịch của muội rất có vấn đề. Nhất định là có người âm thầm xuất thủ, trên đường đi nấp trong bóng tối quan sát muội. Loại yêu thú như Sơn Tiêu thường thường ngủ say trong thâm sơn, muội không làm cái gì, mà nó hết lần này tới lần khác nộ khí đằng đằng đuổi giết muội, lại có thể nhìn thấu đạo pháp ẩn thân bên trong Kỳ Lân Diệp của muội. Chuyện này nhất định là có người âm thầm xuất thủ, gia trì đạo pháp cho nó, bởi vậy Sơn Tiêu mới khám ra nơi ẩn thân của muội.
- Hả?
Tiểu Phi Yến nghe được những lời này, sắc mặt lập tức biến thành trắng nợt, không khỏi thất kinh hỏi.
- Tại sao có thể như vậy? Muội không có đắc tội ngươi nào mà... Sở Vân ca ca, Phi Yến nên làm thế nào bây giờ?
- Làm thế nào bây giờ? Tiểu mỹ nhân, ha ha. Đứng yên ở đó thúc thủ chịu trói. Thúc thúc ta sẽ yêu thương nàng thật tốt, cho ngươi hưởng thụ kinh lịch đẹp nhất trong cuộc đời này.
Đúng lúc này phụ cận chợt vang lên một thanh âm nam tử tràn đầy hèn mọn bỉ ổi.
- Người nào?!
Sở Vân ra vẻ cả kinh, trong mắt thần mang điện xạ. Hắn mạnh mẽ đứng bật dậy, thân hình như một cây lao cắm rễ trên mặt đất, đôi mắt của hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, có hắc thủy, bạch kim, thanh mộc, hoàng thổ, xích hỏa, thanh phong, sáu loại ánh sáng thấp thoáng giao tương.
- Hừ, sáu loại ánh sáng, xem ra ngươi đã có Lục Hành chân nhãn. Có thể nhìn ra chấn động nguyên khí của sáu loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, bản thân Kỳ Lân thực là yêu thực hành mộc, khó trách ngươi có thể phát hiện ra tiểu mỹ nhân ẩn thân. Thiên Hồ không hổ là yêu thú tuyệt phẩm, linh khí truyền cho chủ nhân cuối cùng có thể hình thành Cửu Hành chân nhãn. Đến lúc đó có thể khám phá hết thảy nguyên khí chấn động trong thiên hạ. Tiểu Bá Vương, ta nói có đúng không.
Chủ nhân của thanh âm này không ngờ khám phá ra mánh khóe của Sở Vân. Bộ dáng không hề sợ hãi, thanh âm giống như âm hàn phong, khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc.
- Sở Vân ca ca....
Tiểu Phi Yến bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Vân.
Thần sắc nàng khẩn trương, hoảng sợ nhìn về phía xung quanh. Thân hình thiếu nữ vừa mới phát dục run nhè nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
- Là ai? Giả thần giả quỷ, có gan thì đứng ra!
Thiếu nữ Thiên Hồ thiếu nữ nhe răng nanh trắng hếu, trong chốc lát khí thế Linh Yêu cấp tràn ra, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh. Uy áo vô hình áp chế cả ngọn lửa ở trong bếp.
"Mỗi lần Thiên Hồ sinh ra một hồ vĩ, lại có thêm một loại thuộc tính nguyên khí mới. Ánh mắt của ta có thể nhìn thấu trong không khí một loại nguyên khí vô hình chấn động. Người thần bí này là ai? Dùng đạo pháp ẩn thân không thuộc về kim, mộc, thủy, hỏa, thổ... Đợi một chút, có lẽ căn bản hắn cũng không ẩn thân."
Trong giây lát, Sở Vân nhớ tới một nhân vật. Hắn trầm tĩnh cười lạnh không ngớt.
- Bắc Quang Quang, xem ra đạo pháp Triệu Tư Mộ Tưởng ngươi luyện cũng không tệ, lợi dụng đạo pháp Thiên Lý Truyền Âm giả thần giả quỷ cũng rất có nghề đó. Ngươi núp ở chỗ nào, không dám ra đối mặt với ta sao?
Trong giới du hiệp Tinh Châu, có tứ đại dâm tặc. Được xưng là Đông Dâm, Tây Tiện, Nam Tao, Bắc Sắc, tên Bắc Quang Quang chính là một trong số bọn chúng được xưng là Bắc Sắc, trong tay có một đầu yêu thú Sơn Trung Lang vô cùng kỳ lạ, trong tay lại có hai môn đạo pháp cực kỳ hiếm thấy, một môn đạo pháp tuyệt phẩm trong đó tên là Triệu Tư Mộ Tưởng. Chỉ cần hình ảnh đối phương trong ký ức càng rõ ràng, thực lực càng thấp kém, có thể trong khoảng cách xa, quan sát cảnh tượng mục tiêu trong tâm thần. Còn có một môn đạo pháp thượng đẳng, Thiên Lý Truyền Âm. Có thể trong phạm vi một ngàn dặm, truyền đạt thanh âm của mình.
Đây là đạo pháp chiêu bài của Bắc Quang Quang, cho tới nay hắn đều dùng để giả thần giả quỷ. Không ngờ hôm nay lại bị Sở Vân vạch mặt.
- Gì? Rốt cục ngươi là ai? Sao lại hiểu rõ về ta đến thế?
Bắc Quang Quang lên tiếng kinh hô. Tuy mọi người đều biết hiệu quả hai môn đạo pháp này của hắn, nhưng nội dung tên gọi đều giữ kín chưa từng công bố, là bí mật của Bắc Sắc hắn. Thật không ngờ, hôm nay là bị người khác nói toạc ra.
Trong lòng của hắn tràn đầy khiếp sợ, không khỏi sinh ra kiêng kỵ đối với Sở Vân.
- Hừ! Giỏi cho một tên Tiểu Bá Vương, vốn còn muốn chấn nhiếp, cho ngươi biết khó mà lui. Bất quá hiện tại, ta cảm thấy vô cùng hứng thú đối với ngươi. Vậy thì cứ để cho Bắc Sắc ta lĩnh giáo một chút bổn sự của tên hậu bối này.
Hắn còn chưa dứt lời, Sở Vân chỉ cảm thấy trong không khí truyền đến một tiếng nổ vang. Âm ba dần dần tăng lớn, hiển nhiên có người đang cấp tốc phi đến nơi này, không khí bị xé rách tạo ra thanh âm cực lớn.
...
Đông Dâm, Tây Tiện, Nam Tao, Bắc Sắc đều là nhân vật nổi tiếng trên Đằng bảng.
Trong Tinh Châu, không phải cứ là cường giả thì đều được ghi danh trên Đằng bảng, được mọi người biết đến. Nhưng nếu đã là người được ghi danh trên Đằng bảng nhất định đều sẽ là cường giả. Cho dù là tuấn kiệt đứng ở cấp thấp nhất trên bảng, cũng phải có chỗ độc đáo hơn người. Tinh Châu tứ đại dâm tặc đều là nhân vật thành danh đã lâu. Bắc Quang Quang danh xưng "Bắc Sắc" là một nhân vật nổi tiếng trên Dị Sĩ bảng, trong tay sở hữu ba đại Linh Yêu, yêu thú phụ trợ vô số. Là một nhân vật phong vân của thế hệ trước, cũng là người thần bí nhất trong tứ đại dâm tặc, chiến lực so với Sở Vân chỉ có mạnh hơn chứ không thể yếu hơn.
← Ch. 363 | Ch. 365 → |