← Ch.499 | Ch.501 → |
Nguyên nhân bởi vì cho dù là thực lực hay danh tiếng của bọn họ, đều có lực ảnh hưởng cực lớn, nhất cử nhất động đều có thể khiến thiên hạ gió nổi mây phun.
Rất nhiều vương giả, đế giả vì như vậy, mà không di chuyển, ẩn cư ở phía sau, thao túng đại cục. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, sẽ không tự ra tay. Những lúc bình thường, cho người khác thuê một vài yêu vật, đại biểu cho tiếng nói của Cường giả đế vương.
- Không ngờ còn có khế ước cường đại như vậy. Như vậy chẳng phải nói, chỉ cần có loại khế ước này, ngự yêu sư vừa mới hoàn thành lễ thành niên cũng có thể sử dụng Kiếp Yêu sao?
Có người sợ hãi kêu lên.
Bạch thống lĩnh dùng giọng điệu đương nhiên nói:
- Đây là điều tất nhiên. Phía sau có chỗ dựa là Cường giả như vậy, đương nhiên rất lợi ích.
Chỉ có điều Kiếp Yêu rất ít. Thời thượng cổ, phần lớn là cho thuê Linh Yêu đỉnh phong. Coi như là cho mượn Kiếp Yêu thì loại Kiếp Yêu này có mấy con? Ngay cả
Cường giả Vương Cấp cũng thường thường chỉ sở hữu không quá mười con Kiếp Yêu.
Mọi người nghe xong liên tục sợ hãi than. Đang bàn luận, bỗng nhiên thấy hoa mắt. Sở Vân đã trở về.
- Phía trước không qua được, trở về đi thôi.
Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng, bình thản tuyên bố. Ngay cả hắn nhìn thấy con Mặc Kỳ Lân kia từ xa xa cũng hết hồn.
Đây tuyệt đối là sự tồn tại hùng mạnh nhất, cùng cấp số với Bạo Động Viên vương.
Về phần mạnh yếu, ưu nhược, tầm mắt của Sở Vân hơi thấp, khó có thể tính toán được. Đáng tiếc hiện nay tám Kiếp Yêu Bạo Động Viên vương, đều trấn thủ ở Chư
Tinh Quần Đảo.
Thư gia đang đối mặt với thế cục vô cùng khẩn trương, không cho phép thiếu chúng.
- Thực sự không cam lòng. Còn thiếu một bước cuối cùng này. Các ngươi nói, cuối cùng thì trong tháp cao có bảo tàng gì?
Tiếu Tiểu Hiền lầm bầm nói, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
- Khó có thể tưởng tượng được!
- Đây là chỗ ở của Dạ Đế, thứ tốt đương nhiên vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta.
- Đáng tiếc đến bước cuối cùng ở ngay trước mắt, lại có Mặc Kỳ Lân bảo hộ. Đúng là số phận trêu người.
Mọi người không ngừng tiếc nuối, lại không biết làm cách nào.
- Cho dù là bảo tàng tốt, cũng phải còn sống mới thật sự hưởng được.
Sở Vân cũng thấy tiếc. Kiếp trước, ở trong loại tình huống này, thấy rất nhiều bảo tàng ở gần trong gang tấc, nhưng trên thực tế lại xa cuối chân trời, dù tính toán xác suất mạo hiểm cũng không thể mù quáng mà đi vào được. Trong khi tìm tòi bí mật, bị sự tham lam làm choáng váng đầu óc, mất đi sự bình tĩnh, chính là tự mình tìm đến cái chết.
- Tuy rằng Mặc Kỳ Lân cường đại, nhưng ta nghĩ có một cơ hội!
Tiếu Tiểu Hiền dường như hạ quyết tâm, bỗng nhiên nói.
- Hay là ta lợi dụng Thương Không Hạc, có thể đột phá, tiến vào giữa tháp cao!
Trong mắt Tiếu Tiểu Hiền lóe sáng, giọng điệu vô cùng xúc động.
Hắn muốn lợi dụng đặc tính của Thương Không Hạc, xông thẳng vào trong.
Sắc mặt Sở Vân trầm xuống:
- Hừ! Lời ngu xuẩn như vậy ngươi cũng có thể nói ra sao? Ngươi vẫn quá non nớt rồi. Xem ra mấy năm nay ngươi xuôi chèo mát mái thành quen rồi.
- Nhưng...
Tiếu Tiểu Hiền kêu lên.
- Rõ ràng ở ngay trước mắt mà.
- Có đôi khi, dù cho gần ngay trước mặt, cũng xa tận chân trời.
Thạch Gia Minh yếu ớt thở dài, sau khi liếc mắt về phía Sở Vân, xoay người quay đi.
- Chưởng môn, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Hôm nay mạo hiểm không chừng có thể thuận tiện thu được lợi ích!
Tiếu Tiểu Hiền đứng ở tại chỗ, không chịu bước đi.
- Câm miệng! Ngươi bị lợi ích che mắt rồi. Việc này quá mạo hiểm, thập tử nhất sinh cũng không đủ để hình dung. Kiếp Yêu vạn năm, ngươi hiểu về nó sao?
Sở Vân quát lớn.
- Ách...
Vẻ mặt Tiếu Tiểu Hiền như cố kiềm chế.
- Hừ, người thực sự là vô tri không sợ. Đuổi kịp ta, ta không muốn Thần Thâu Môn, chỉ còn lại một mình chưởng môn ta.
Nói xong câu đó, Sở Vân liền quay đầu bỏ đi.
Ban đầu còn tưởng rằng Tiếu Tiểu Hiền cũng là một cao thủ hiểu đạo lý tìm kiếm những nơi thần bí, nhưng hiện tại xem ra vẫn quá non, cần dạy dỗ kỹ hơn.
Chỉ có điều đây cũng không phải là đạo lý của Thần Thâu Môn. Từ trước tới nay, những người làm trộm đều làm việc mạo hiểm.
Tiếu Tiểu Hiền là truyền nhân ưu tú của Thần Thâu Môn, cũng là một người xuất sắc trong giới tham u khách. Nhưng ở một vài phương diện, so với Sở Vân vẫn còn có một khoảng cách rất lớn.
- Thực sự không dễ dàng, có thể bỏ được... Rất có thể trong tháp cao cất giấu bí mật của Dạ Đế. Ngay cả ta cũng phải động lòng.
Bạch Toa Toa nhìn theo bóng lưng Sở Vân không chút do dự mà rời đi, trong lòng không tự chủ được, khen ngợi hắn.
- Thảo nào nha đầu Kim Bích Hàm kia có thể nhìn trúng hắn, thật là một hào kiệt. Nhưng có lẽ tình cảm của hắn đối với Kim Bích Hàm cũng chỉ là tình nghĩa sâu nặng đối với một người bạn học cùng trường thôi sao?
Chợt, Bạch Toa Toa lại nhíu mày lo lắng cho Kim Bích Hàm.
- Ối!
Tiếu Tiểu Hiền hung hăng đá một cước, không thể không đuổi kịp bước chân của Sở Vân. Hiện nay chủ nhân chân chính của Thương Không Hạc đã không phải là hắn. Cho dù hắn muốn mạo hiểm, không có sự cho phép của Sở Vân, cũng không có cách nào làm được.
Nhưng mới đi còn chưa bao lâu, qua một lối rẽ, đoàn người Sở Vân đụng phải một đám đông.
- Tiểu Bá Vương! Rốt cục chúng ta cũng chờ được ngươi!
Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang, dẫn đầu đoàn người, nhìn thấy Sở Vân, hai mắt hắn sáng bừng lên, phát ra một tiếng cười to, tràn ngập hận ý.
- Sở Vân, lòng dạ ngươi thật quá thâm sâu, ngay cả Chu Chính Phương ta thiếu chút nữa cũng bị ngươi lừa.
Giọng điệu Tể tướng Thiết Sơn âm trầm, ánh mắt không có chút thiện ý đánh giá Sở Vân.
- Không tốt, lớn chuyện rồi!
Con ngươi Tiếu Tiểu Hiền co lại. Hắn đang đi phía sau, nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, thân hình lập tức biến mất.
Bạch Toa Toa tiến lên một bước, chắn ở trước mặt Thạch Gia Minh. Mặc dù nàng có Chiến lực Kiếp yêu, đứng hàng Hào Hùng bảng, nhưng lúc này sắc mặt cũng đầy nghiêm trọng.
Tình huống nguy cấp. Đối phương thế lớn. Quả thực là tất cả các thế lực khác đều liên kết với nhau, muốn tới đối phó với đoàn người.
Không chỉ có hai thế lực lớn là Thiên Sát bang, Tể tướng Thiết Sơn, còn có Thiết Huyết Minh, Hồi Mộng Các, Sinh Tử Cốc cùng nhiều thế lực du hiệp và các thế lực khác ở khắp nơi trong Đôn Hoàng quốc, thậm chí còn có thế lực siêu nhất lưu như Yến Vương Kiếm phủ, Cửu U thành, Khổ Đà Tự!
Tuy rằng Sở Vân cũng từng dự đoán sẽ có khổ chủ tìm tới. Nhưng lại thật sự không ngờ được, người đến lại nhiều như vậy.
Nhưng hắn thoáng suy tư một chút, chợt ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Không thể không nói Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang tuyệt đối là một nhân vật lớn, chiêu phản kích này đẩy người khác vào đường cùng thế này thực sự là làm quá tuyệt. :
Thiên Sát bang vì lệnh bài thông hành, không tiếc đem bí mật về lệnh bài thông hành này truyền ra ngoài. Tin tức chấn động như vậy, thật sự là lợi ích quá lớn khiến tất cả mọi người phải đỏ mắt. Nhiều người như vậy đến đây đều là kẻ địch, cũng là lẽ thường tình.
Tuy rằng đám người Sở Vân đã vất vả che dấu vết tích đột phá mở đường của họ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể loại bỏ hết các vết tích, khiến đoàn người này dễ dàng theo qua đây, cùng nhau đến gây khó dễ cho bọn họ.
- Tiểu Bá Vương, tiểu tử nhà ngươi làm việc thực sự không hay rồi. Không ngờ trộm gì đó của người ta, dọc theo đường đi các ngươi còn cướp đoạt gần hai mươi tòa cung điện. Tất cả đều dựa vào lệnh bài thông hành... Như vậy đi, chúng ta cũng không làm khó các ngươi. Đem tất cả những gì các ngươi đã thu hoạch, vật quy nguyên chủ. Chúng ta là những người được chủ nhân mời ra tay, chia đều mấy thứ này là được.
Phân đà chủ Thiết Huyết Minh chỉ ngón tay vào Sở Vân, rất không khách khí mở miệng nói.
Hắn đã trên trăm tuổi, thực lực rất mạnh, sở hữu hơn mười Linh Yêu đỉnh phong. Hiện nay, hắn đã vào Kỳ Nhân bảng, vị trí gần với Sở Vân.
- Không sai, khi chúng ta đến cũng đã thỏa thuận với nhau rồi. Các ngươi muốn phản kháng thì cố gắng đối đầu với chúng ta. Xét thực lực hai bên. Các ngươi có hai chiến lực Hào Hùng cấp. Ở đây, chúng ta có ba vị.
Người nói chính là Thái thượng trưởng lão Hồi Mộng Các. Ngoại trừ Tể tướng Thiết Sơn, trưởng lão Thiên Sát bang, hắn chính là vị Chiến lực Hào Hùng thứ ba, sở hữu Kiếp Yêu.
- Cái gì mà hai đại Chiến lực Hào Hùng? Một mình Sở Vân có thể giết được Thượng Quan Phong Dạ? Chư vị không thấy cảm thấy điều này có chút không tưởng sao?
Lãnh Mạc Danh mặc áo bào trắng, cầm một thanh kiếm, toàn thân tản mát ra hàn khí.
Hắn đứng một mình. Xung quanh cũng không có một ai. Mọi người đều vô thức mà tránh xa hắn.
Hắn là truyền nhân tiếp theo của Yến Vương Kiếm phủ, cũng là người có tư chất phi phàm.
Năm nay hắn mới hai mươi hai tuổi, đã sở hữu mười tám Linh Yêu đỉnh phong.
Hắn không chút biểu tình, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vân, bao hàm địch ý và phân cao thấp.
- Có thể giết Thượng Quan Phong Dạ thì vẫn có một chút bản lĩnh. Ha ha, tuy rằng ta không có Chiến lực Kiếp yêu, nhưng với mười chín Linh Yêu đỉnh phong, cũng có bản lĩnh để chém địch vượt cấp. Tiểu Bá Vương, ngươi là kỳ tài thế hệ chỉ, chỉ mong hôm nay đừng chết trong tay của ta.
Quỷ Lệ cười âm hiểm, nhìn Sở Vân không chút thiện ý.
Không ai nghĩ hắn nói như vậy là quá cuồng ngạo bởi vì hắn là kẻ có thể quyết định thay mặt Thành chủ Cửu U. Dù chỉ hai mươi mốt tuổi, Thiên phú của hắn vẫn cao siêu hơn Lãnh Mạc Danh một chút.
Cửu U thành và Yến Vương Kiếm phủ, đều là thế lực siêu nhất lưu, và còn là huyết mạch vương thất. Tổ tiên Bọn họ, một người là Kiếm Vương - Yến Nhất Kiếm, một người là Cửu Quỷ Vương Gia Long.
Đạo pháp thần thông của tổ tiên đều giấu trong huyết mạch của bọn họ. Lãnh Mạc Danh và Quỷ Lệ, là nhân vật thiên tài đã thức tỉnh đạo pháp thần thông, đồng thời nắm giữ trong tay.
Thấy hai người bọn họ, mặt Sở Vân không khỏi cứng lại. Tại kiếp trước của hắn, hai vị này cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Tuy rằng hiện nay chưa leo lên Hào Hùng bảng, nhưng thời gian tới cũng là hai Cường giả Quân Cấp.
Quan trọng hơn chính là, trong tay bọn họ còn đều nắm giữ một bảo thạch mật môn cấp số Linh Yêu đỉnh phong.
Một khi bọn họ gặp nạn, chỉ cần sử dụng bảo thạch mật môn này, sẽ có Cường giả Hào Hùng cấp, Quân Cấp, xuyên qua không gian chạy tới hiện trường. Khi khế ước cho thuê bị thất truyền, hiện tại đây là cách để thế lực siêu nhất lưu bảo hộ truyền nhân của nhà mình.
Và người giống như bọn họ, còn có một vị khác. Chính là đại trụ trì Khổ Đà Tự, tên là Thạch Giới. Đầu hắn bóng lóng, toàn thân mặc áo bào tro, cảm giác mộc mạc tự nhiên. Trong tay cầm tảng đá giống mõ, cùng một cây gậy bằng vàng ngọc, phát ra từng tiếng gõ trầm bổng.
- Thạch Giới sớm đã nghe nói tới uy danh của Tiểu Bá Vương. Hôm nay mới được gặp, quả thật là rồng trong loài người. Không biết có thể có may mắn được bàn luận cùng Sở Vân ngươi hay không?
Thạch Giới nói, thoáng cười, nhưng cách nói càng trực tiếp hơn so với Lãnh Mạc Danh và Quỷ Lệ.
- Nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ phụng bồi, chỉ là sống chết đừng oán. Thạch Giới, ngươi phải cẩn thận.
Vẻ mặt Sở Vân vẫn lạnh lùng, giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng trong lòng lại cười khổ.
Cuối cùng, ngày này cũng tới.
Tranh phong với thiên tài trong Tinh Châu!
Tuy rằng hắn đệ nhất nhân trong giới trẻ tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là siêu việt tất cả thiên chi kiêu tử. Sở Vân cũng hiểu rõ về điểm này.
Hắn cũng dự liệu sẽ có một ngày như vậy, nhưng thật không ngờ ngày này lại tới đột nhiên như vậy, lại nguy cơ trùng trùng như vậy.
Mặc kệ là Lãnh Mạc Danh, hay Quỷ Lệ, hoặc là Thạch Giới, Tiếu Tiểu Hiền, đều là thiên tài trong thiên tài. Tư chất thiên phú còn muốn siêu việt hơn cả đám người
Nhan Khuyết, Hoa Anh.
Nếu Sở Vân không có các loại đan dược, Long Tình quả cùng với Thông Linh Xà trợ giúp, đã sớm bị bọn họ bỏ xa phía sau rồi.
Chỉ có điều, ngay lập tức, trong lòng Sở Vân lại cảm thấy hăng hái.
Cái này cũng không có gì đáng sợ.
Ngay cả Trữ Thiên Vương là Cường giả Vương Cấp như vậy cũng ngã quỵ trong tay của mình. Ngay cả Thiết Ngao địa vị ngang với Trữ Thiên Vương cũng bị mình ép tới mức tự sát mà chết.
Và đụng độ với những người này, cũng là con đường đi tới đỉnh phong. Tình cảm của hắn chợt sôi trào mãnh liệt.
- Chậm đã. Ngươi muốn khiêu chiến với Sở Vân, cũng phải nhìn xem ngươi có tư cách này hay không đã.
Thạch Gia Minh bỗng nhiên đứng ra.
- Ngay cả Thạch Giới đại sư cũng không có tư cách? Tiểu tử, ngươi là lính mới? Chưa nghe nói qua về Khổ Đà Tự sao?
Lập tức trong đám người có người cười rộ lên.
- Ta chẳng quan tâm ngươi là Thạch Giới, hay Cỏ giới gì. Ngay cả đằng bảng cũng không có ghi tên của hắn. Vậy ta tới thu thập được rồi. Giết gà không cần dùng tới dao mổ trâu!
Thạch Gia Minh nói xong, thể hiện một phần khí phách hiếm thấy.
- Tốt, để ta vận động trước một chút cũng tốt. Giống như Sở Vân đã nói, sống chết không oán.
Thạch Giới bước ra.
Nhìn thấy Thạch Gia Minh chủ động đứng ra, chống lại Thạch Giới để bảo hộ mình, đầu lông mày Sở Vân khẽ nhíu lại, muốn khuyên can:
- Gia Minh huynh...
← Ch. 499 | Ch. 501 → |