← Ch.564 | Ch.566 → |
Rất nhiều người thật cẩn thận nhìn sang. Thấy vẻ mặt Tri Liễu Hầu xanh mét, trong mắt chợt bắn ra vẻ dữ dội sắc bén như kiếm, chiếu thẳng về hướng Tiểu vương tử
Mông Nguyên - Mông Phi.
Nhất thời, động tác Mông Phi chợt bị kìm hãm, tiếng cười cũng trở nên miễn cưỡng.
Linh áp Hầu cấp!
Tri Liễu Hầu vận dụng linh áp đến xuất thần nhập hóa, những người xung quanh không cảm thấy một chút áp lực nào. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Sở Vân và Mông Phi cảm thấy giống như có một núi lớn vô hình đang đè xuống.
Một cảm giác áp lực vô cùng lớn bao phủ trong tâm linh bọn họ. Linh quang trong cơ thể bọn họ, phát ra hào quang mạnh mẽ, cực lực phản kháng, lại không làm được gì.
Rắc rắc rắc
Thậm chí bọn họ nghe được xương cốt của mình, không chịu nổi áp lực, phát ra cảnh cáo nguy hiểm.
Sắc mặt Sở Vân ngưng trọng, Mông Phi cũng cười không nổi, sắc mặt dữ tợn, hiển nhiên muốn liều mạng chống cự. Đầu hắn đổ đầy mồ hôi.
Kim Bích Hàm nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức bước tới trước một bước, và đứng song song với Sở Vân.
- Hừ!
Tri Liễu Hầu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng, ánh sáng phát ra qua đôi mắt càng mạnh mẽ.
Nháy mắt, áp lực vốn khổng lồ chợt tăng thêm gấp đôi! Trong khi giãy chết, một kiếm ý cường đại, từ ánh mắt, quét ngang nghiền áp tiến đến.
Kiếm ý này rất nặng nề, giống như dãy núi trùng điệp, liên miên không dứt, nặng tựa nghìn quân.
Đây là kiếm ý của Tri Liễu Hầu! Hắn thông qua Kiếm Đồng, thi triển lực uy hiếp khiến kẻ khác phải sợ hãi.
- Sao?
Tửu Hào Vương nhướn mày, trong lòng giận dữ. Âm thầm phát ra linh áp Vương cấp, dũng mãnh tiến về phía Tri Liễu Hầu.
Nhưng đi nửa đường, lại bị linh áp của Tham Lang Vương cản lại.
- Ha ha.
Tham Lang Vương không ngớt cười âm hiểm, hắn rất thích thấy vẻ kinh ngạc của đám người Sở Vân.
- Sở tiểu tử, nếu ngươi đồng ý bán tiên nang, lão phu sẽ giúp ngươi ngăn kiếp nạn này. Thế nào?
Giọng nói Tiên Nang Vương vang lên trong lòng Sở Vân. Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì.
- Tiên Nang Vương, đây là khảo nghiệm mà người trẻ tuổi nên nhận. Ngươi không nên nhúng tay.
Ngay sau đó, giọng nói Vạn Độc Vương cũng vang lên.
Tiên Nang Vương lắp bắp kinh hãi. Nghe lời này, Vạn Độc Vương rất có thể bảo vệ Sở Vân, nhưng không ra tay. Dường như muốn kiểm tra Sở Vân.
- Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch thế nào? Giao tình giữa Tửu Hào Vương và hắn có thể nói là tương đối tốt. Sao lão bà tử Vạn Độc Vương cũng giống như rất thân với hắn.
Tiên Nang Vương đã thành tinh, hắn không thay đổi sắc mặt, chỉ dùng ánh mắt liếc về phía Vạn Độc Vương.
Bên kia, Vạn Độc Vương đứng im như tượng. Khuôn mặt chìm trong chiếc áo đen, khiến người ta cảm thấy sâu không lường được.
Hắn lại nhìn về hướng Sở Vân, hai mắt Sở Vân bất ngờ thay đổi. Tràn ngập các loại phong vân biến huyễn. Khi thì điện vũ sấm sét, khi thì gió thổi băng tuyết - Thiên Nhãn!
Hắn đang dùng Thiên Nhãn, chống lại Kiếm Đồng của Tri Liễu Hầu!
Giờ phút này, tất cả đều tĩnh lặng.
Tửu Hào Vương và Tham Lang Vương có thù mới hận cũ, lúc này đều nén giận thôi phát linh áp. Linh áp hai đại Vương giả hung hăng chạm vào nhau trong không trung, khiến không gian bị ép tới mức vặn vẹo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Hai linh áp khủng bố, trấn áp thiên địa, khiến những người khác đều cảm thấy như gánh chịu trách nhiệm trước nghìn quân, đứng thẳng ở tại chỗ, đúng hơn là không thể di chuyển.
Không khí giống như dừng lại. Một đám người há hốc miệng, vẫn cảm thấy khó thở, không tránh được phải thở dốc.
- Người trẻ tuổi đều có tật xấu này. Có một chút thành tích, liền kiêu ngạo ương ngạnh như thế, không coi ai ra gì. Hừ, Tri Liễu Hầu ta muốn cho các ngươi hiểu, thế nào là sự kính sợ đối với tiền bối!
Tri Liễu Hầu liên tục cười lạnh, kiếm quang trong mắt càng mạnh, phát ra ánh sáng ngọc. Linh áp Cường đại, hung hăng áp chế đám người Sở Vân.
"Bản, bản thiếu gia ta ghét nhất... Loại, loại giọng điệu này."
Tôn Viêm nghiến răng nghiến lợi, mái tóc đỏ giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Hắn gian nan xoay người lại, mặt hướng về phía Tri Liễu Hầu.
- Hừ.
Nhị Lang Thiên Quân cũng hừ lạnh một tiếng, bước lên trước một bước, con mắt thứ ba trên trán bỗng dưng mở ra.
Trực Giác Chân Đồng trên trán bắn ra ánh sáng lưu ly chói mắt, nhìn thẳng vào Kiếm Đồng của Tri Liễu Hầu, không chút lùi bước.
Tri Liễu Hầu không dự đoán được, sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
- Tốt lắm, để cho các ngươi biết cái gì là nội tình, cái gì là tích lũy. Sở dĩ tiền bối được gọi là tiền bối, cũng phải có nguyên nhân. Các ngươi thật sự nghĩ thiên phú có thể thay thế cho tất cả sao? Các ngươi là thế hệ mới, tới nhiều cũng chẳng để làm gì!
Lửa giận tự nhiên nổi lên trong lòng hắn, phát ra cười nhạo đầy khinh thường. Từ xưa đến nay, Kiếm Đồng phát ra chưa từng phát ra ánh sáng tươi sáng, hào quang màu trắng bạc, có uy lực có thể xuyên qua vũ trụ, sung thiên triệt địa, chấn động tâm hồn.
Cường giả Hầu cấp đỉnh phong, toàn lực ra tay!
Áp lực điên cuồng đã tăng gấp ba. Mông Phi, Tôn Viêm, Kim Bích Hàm đều cảm thấy không chịu nổi áp lực này, lui về phía sau một bước. Chỉ có Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, như dãy núi lù lù không chuyển động, đứng yên ở phía trước.
- Dùng cái kia.
Giọng điệu Nhị Lang Thiên Quân đầy gian nan. Đây là sự chênh lệch về cấp bậc. Nếu dùng số lượng, ít nhất phải có năm vị Quân Cấp mới có thể bù lại được.
Đáng tiếc, hiện nay Mông Phi, Tôn Viêm cũng không phải là Quân Cấp. Kim Bích Hàm chỉ mới tấn lên Quân Cấp.
Chỉ có Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân mới là Quân cấp đỉnh phong.
- Dùng cái nào?
Đầu tiên Sở Vân sửng sốt, nhưng hắn chợt hiểu Nhị Lang Thiên Quân đang ám chỉ điều gì.
Thông Linh Xà!
Bởi vì chống cự quá lâu, linh quang trong cơ thể Sở Vân đã ảm đạm xuống. Lúc này hào quang đột nhiên chấn động, phát ra tiếng kêu.
Ngay sau đó, Thông Linh Xà như một quả cầu, liên tiếp dừng lại trong linh quang của Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.
Ầm.
Trong lúc nhất thời, bên tai Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân dường như nghe có một tiếng nổ truyền đến.
Ánh sáng lưu chuyển từ Thông Linh Xà, truyền vào trong cơ thể Sở Vân. Trong giây lát, linh quang thực sự của hắn đột nhiên lớn mạnh.
- Sao?!
Tri Liễu Hầu lộ vẻ kinh ngạc.
Sao có thể như vậy được? Rõ ràng linh áp của Sở Vân đã ảm đạm xuống. Sao đột nhiên lại phát ra, thậm chí còn mạnh hơn trước gấp ba lần?
Sự thay đổi như vậy, khiến hắn khó có thể tin được!
Điều đó là không thể!
Rõ ràng hắn đã mệt mỏi, linh quang đã kiệt quệ gần như không chịu nổi. Sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ có lực như thế?
Tri Liễu Hầu suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này.
Chỉ có Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, biết được sự kỳ lạ trong đó!
Trực Giác Chân Đồng!
Chính là mạnh mẽ tiêu hao sức mạnh trong hồn phách, để tăng phúc cho linh quang.
Trong thời gian ngắn, thôi phát linh quang tới trạng thái rực rỡ. Linh quang đại biểu trí tuệ. Bởi vậy trong lúc mở ra Trực Giác Chân Đồng, trí tuệ tăng vọt, suy nghĩ như điện.
Mà Thiên Nhãn, thì hoàn toàn ngược lại. Thông qua tiêu hao linh quang, cảm ngộ thiên địa, cô đọng hồn phách. Là tiêu hao lực lượng linh quang, để bồi dưỡng hồn phách.
Cho nên Thiên Nhãn giỏi về tu hành, mà Trực Giác Chân Đồng khéo chiến đấu.
Hai hệ thống này, vốn không liên hệ. Nhưng bởi vì sự tồn tại của Thông Linh Xà, hình thành cầu thông đạo, giống như một con đường thông giữa hai cái ao.
Vì thế trong nháy mắt, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sức mạnh của Trực Giác Chân Đồng, tác dụng trên người Sở Vân. Đồng thời sức mạnh Thiên Nhãn, cũng thông qua Thông Linh Xà, ảnh hưởng đến Nhị Lang Thiên Quân!
Trán Sở Vân xuất hiện một chút ánh sáng. Hai mắt Nhị Lang Thiên Quân, thì có hư ảnh biến hóa của khí tượng.
Trong nháy mắt, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, đều có được con mắt của nhau!
Giờ phút này, hợp tác chặt chẽ.
Hai Thiên Nhãn, hai Chân Đồng, một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, hợp lực thành một khối, như sóng biển trút xuống, thác nước ấm áp mà dai dẳng, ngang nhiên phản công, bắn về phía Tri Liễu Hầu.
- Không tốt.
Sắc mặt Tri Liễu Hầu biến đổi rất nhanh, lộ ra vẻ kinh hoàng. Hắn muốn tránh né, nhưng đã không kịp.
Phụt.
Linh áp của hắn hỗn loạn, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một đám máu tươi, thân hình dao động, phải lui lại ba bước, lúc này mới đứng lại được.
- Sao?
Tửu Hào Vương sửng sốt.
- Vì sao có thể?!
Trong mắt Tiên Nang Vương phát ra vẻ kinh sợ mãnh liệt.
- Kiếm Đồng của Tri Liễu Hầu, hợp lực sắc bén, được xưng là thiên hạ đứng đầu. Có thể bắn phá phòng tuyến lòng người, nháy mắt khiến ý chí chiến đấu của người khác bị tiêu trừ, không thể vực lại ý chí chiến đấu. Chính là đôi mắt có một không hai hiện nay. Không ngờ lại bị đánh bại?
Tham Lang Vương không thể tin được vào kết quả quyết đấu.
Ngay cả Vạn Độc Vương đều ho khan một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Ta chỉ muốn xem một vài người tuổi trẻ này có thể chống đỡ áp lực như vậy trong bao lâu. Thật không ngờ, bọn họ lại có thể chiến thắng. Đã có chuyện gì vậy? Trong một phút vừa rồi, dường như có biến đổi khác thường nào đó...
Ngay cả tứ đại Vương giả, kiến thức rộng rãi, cũng không thể liên tưởng đến Thông Linh Xà.
- Quả nhiên không có Yêu thú quá cường đại, chỉ có Ngự yêu sư cường đại. Đồng lòng vận dụng Yêu vật, cho dù trong điển tịch vương thất Đôn Hoàng cũng không có cách dùng Thông Linh Xà như thế. Hành động ngày hôm nay, nhưng xem như mở đường cho thiên hạ!
Trong lòng Sở Vân lại chấn động, cảm ngộ dâng lên từng đợt.
Thông Linh Xà, phối hợp Thiên Nhãn, Trực Giác Chân Đồng, quả thực là phối hợp hoàn mỹ.
Thật may nhờ có Nhị Lang Thiên Quân nghĩ ra!
Sở Vân nhìn về phía Nhị Lang Thiên Quân, trong lòng thầm suy đoán: điều này cũng có thể do hắn vận dụng Trực Giác Chân Đồng, trí tuệ tăng vọt, mới nghĩ đến biện pháp này.
- Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Giương cung bạt kiếm như thế làm gì? Con lôi thú Chấn Tử Phi mới là mục tiêu chân chính của chúng ta. Lúc này không cần phải nội chiến, lãng phí thời gian.
Tiên Nang Vương cười, giọng nói vang vọng khắp nơi, bắt đầu thu thập tàn cục.
Tham Lang Vương và Tửu Hào Vương đều hừ lạnh một tiếng, thu linh áp, nhìn đi nơi khác.
- Ta thực sự không bằng các ngươi. Chờ thêm nửa năm, ta sẽ quay lại tìm các ngươi khiêu chiến.
Sau khi Tôn Viêm nói xong những lời này, xoay người bỏ đi.
Đã không có linh áp Vương cấp uy hiếp, lúc này mọi người hít thở một cách dễ dàng. Trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
- Sao có thể? Tri Liễu Hầu lại bại bởi tiểu bối!
- Kiếm Đồng được xưng là đôi mắt đứng đầu Tinh Châu lại bị đánh bại sao? Điều này...
Rất nhiều người không kìm được phát ra tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Kết quả trận chiến này khiến người người vô cùng kinh sợ.
Bên tai nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mọi, sắc mặt Tri Liễu Hầu càng thêm thâm trầm.
Hắn thở hổn hển, bị sức mạnh của Kiếm Đồng phản lại, hai mắt đã khép kín, hai dòng máu tươi chảy từ khóe mắt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt, càng có vẻ tiên diễm chói mắt.
Trái lại đám người Sở Vân, cũng vì tiêu hao linh quang quá lớn, ánh mắt ảm đạm. Chỉ có hai người Nhị Lang Thiên Quân và Sở Vân, hao tổn rất nhỏ, tinh thần vẫn sáng lạng.
Vốn mọi người ở trong linh áp Vương cấp, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nhưng đối lập như vậy, chỉ cần người sáng suốt, đều có thể nhìn ra kết quả.
- Không thể tưởng được, ngay cả Kiếm Đồng cũng bị đánh bại.
- Điều này thật sự không thể tưởng tượng được. Mấy người trẻ tuổi này đều tuổi trẻ như vậy, mới nhận linh khí cải tạo được bao nhiêu năm? Sao có thể thắng như vậy chứ?
- Lần này Tri Liễu Hầu mất hết thể diện. Hắn vốn định giáo huấn mấy người trẻ tuổi này, nhưng ngược lại bị đối phương giáo huấn cho. Hắc hắc hắc...
- Ôi, giang sơn rộng lớn có tài tử xuất hiện. Một thế hệ người mới thay thế người cũ.
Trong lúc nhất thời, những tiếng cảm khái, than thở, khiếp sợ thì thào nói nhỏ, xôn xao một mảnh.
- Đáng giận, sớm biết như vậy, ta cũng đã ra tay.
Vô Thường Hầu bóp cổ tay thở dài, vừa rồi là cơ hội tuyệt hảo. Ở trong đó, ngoại trừ bốn vị Vương giả ra, hắn là kẻ duy nhất có thừa lực để ra tay. Nhưng ai có thể nghĩ được, người bại lại là Tri Liễu Hầu?
Vốn hắn không định ra tay, vì lo lắng Tri Liễu Hầu trách tội. Dù sao nếu hắn cũng ra tay, sẽ phá hủy phong thái của Tri Liễu Hầu, khiến người ta lưu lại ấn tượng hai hầu liên thủ hiếp đáp kẻ yếu.
Chuyện khiến người khác mất lòng như vậy, kẻ khôn khéo như Vô Thường Hầu, sao có thể làm?
Kỳ lạ thì kỳ lạ, kết quả thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
- Được rồi, không có vấn đề gì thì chúng ta phát phát thôi. Nắm chắc thời gian, thời gian còn lại cũng không còn nhiều. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, sẽ phải đợi mấy năm sau.
Đây là Lục Cửu Lang Gia Chiến Trận. Cần sáu mươi chín Ngự yêu sư, bày ra trận này.
Các ngươi đều tìm hiểu một chút.
Tiên Nang Vương tung một phần ngọc giản. Vì diệt trừ yêu thú môn thần, hắn dẫn đầu, hy sinh cá nhân, ngay cả chiến trận bí truyền của mình cũng công bố ra.
Mọi người truyền nhau đọc ngọc giản, quá trình vô cùng thuận lợi, không người nào có ý kiến gì nữa.
Đây cũng là lý do vì sao trong lần tranh chấp bằng linh áp vừa rồi Tiên Nang Vương không ra tay ngăn cản.
Luôn luôn cần phải có một lượt luận bàn mới có thể khiến mâu thuẫn phức tạp giữa thế lực khắp nơi tạm thời giảm bớt.
← Ch. 564 | Ch. 566 → |