Vay nóng Homecredit

Truyện:Chí Tôn Vô Lại - Chương 119

Chí Tôn Vô Lại
Trọn bộ 365 chương
Chương 119: Trọng thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-365)

Siêu sale Shopee


Tiểu Lôi trợn mắt nhìn Nguyệt Hoa, trong lòng nhất thời không biết phải làm sao. Bên ngoài, cự long vẫn còn gào thét. Hắn hơi sửng sốt vài phút, Nguyệt Hoa đã cười lạnh nói: "Còn không mau đi!"

Tiểu Lôi bước tới nắm lấy tay Nguyệt Hoa: "Em mê sảng gì đó?" Hắn đưa tay sờ trán Nguyệt Hoa, sắc mặt nàng lại biến đổi, trên người đột nhiên tỏa ra một lớp hỏa khí hắc sắc, Tiểu Lôi lúc này mới thật sự kinh ngạc, lùi lại hai bước, nhìn nàng chăm chăm. Sắc mặt Nguyệt Hoa lạnh lùng.

"Ngươi ...... ngươi thật sự là Pandora?"

Nguyệt Hoa không nói.

Ánh mắt Tiểu Lôi lấp lánh hỏa sắc, quát: "Yêu nghiệt to gan, cả gan chiếm cứ cơ thể phàm nhân. Còn không mau thối lui!" Hắn một mặt gầm lên, lại rút ra một cây mộc kiếm dùng để đuổi quỷ từ trong túi Càn Khôn, xuất ra một chiêu, kiếm phong nhắm ngay Nguyệt Hoa.

"Ta mặc kệ ngươi là cái gì Pandora Vương dora hay là Triệu, Tiền, Tôn, Lý dora. Cút nhanh cho ta! Không được chiếm cứ thân thể nữ nhân của ta! Nếu không, bản sự sở trường nhất của tiểu gia ta là tróc quỷ khu yêu, dã quỷ ép buộc phụ thể, chiếm cứ thân xác người ta cũng không biết đã bắt bao nhiêu rồi!"

"Ngươi lại dám dùng kiếm với ta!" Ánh mắt Nguyệt Hoa hiện lên một chút bối rối, nàng lui về phía sau một bước, một tay đưa lên nhưng lại bỏ xuống.

Phía sau, cự long liên tục kêu rống bên ngoài thần điện, Tiểu Lôi không thể ngoảnh lại, chỉ chuyên tâm nhìn chăm chăm Nguyệt Hoa. Đột nhiên từ trong lòng xuất ra vài đạo linh phù, niệm động vài câu khẩu quyết, kiếm mộc đào xoay chuyển, các đạo linh phù đã bắn đi.

Nguyệt Hoa rõ ràng có chút hoảng loạn, tựa hồ lảo đảo né tránh. Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Dã quỷ to gan, với một chút bản sự. Cũng dám đến cưỡng chiếm cơ thể nữ nhân của ta? Còn không mau hiện nguyên hình!!"

Soạt soạt hai tiếng, kiếm mộc đào mang theo hai đạo kim quang bắn tới, đạo kim quang bao phủ cơ thể Nguyệt Hoa, nàng hoảng sợ kêu lên: "Ngươi! Ngươi làm sao làm được ...... ta ......" Nàng chưa nói xong, đã ngả lăn ra sau.

Tiểu Lôi cười lạnh: "Bản sự khác ta không có, nhưng bắt cái loại như ngươi... dã quỷ chuyên môn nhập thể, đó là sở trường của tiểu gia!"

Đạo linh phù đã hóa thành kim quang trùm lên người Nguyệt Hoa. Kim quang tựa như một tấm lưới úp lên, Nguyệt Hoa đang nằm trên mặt đất, đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi, lập tức một bóng đen từ cơ thể nàng hiện ra, định li khai, nhưng đạo kim quang của Tiểu Lôi đã chụp lại, bóng đen vừa tiếp xúc đạo kim quang, lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ.

"Còn muốn chống cự? Được!" Tiểu Lôi lại lấy ra một tấm linh phù: "Cấp cấp như luật lệnh! Đi!"

"Đợi, đợi một chút!" Nguyệt Hoa đột nhiên mở miệng kêu lên: "Ngươi dám vô lễ đối với ta! Ngươi có biết ta là ai?"

"Mặc kệ ngươi là ai! Dám đụng đến nữ nhân của ta. Cho dù là s ta cũng đánh!"

"To gan! Không thể tha thứ!" Nguyệt Hoa mặc dù nằm trên mặt đất, một cánh tay của nàng đã giơ lên, miệng đột nhiên dụng một loại ngôn ngữ quái dị ngữ chậm rãi ngâm nga những âm sắc kỳ quái. Chỉ thấy ngón tay nàng lấp lánh đốm lửa, lập tức hô một tiếng, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Tiểu Lôi giáng xuống một đạo thiểm điện, !

"Mẹ!" May mắn trước khi Nguyệt Hoa giơ tay lần thứ hai, Tiểu Lôi đã có chuẩn bị một chút, trong lòng cảm thấy có hơi cổ quái, hắn mặc dù có phòng bị, nhưng tốc độ thiểm điện dù sao không phải dễ dàng né tránh, hắn vội vã mang thái đao chắn ngang trên đỉnh đầu ......

Ầm một tiếng, thiểm điện bổ xuống thái đao, may mắn thái đao của Tiểu Lôi mặc dù nhìn không đẹp, nhưng thật sự có thể xem như một món thần pháp bảo diệu, không ngờ cũng không dẫn điện! Nếu không sợ rằng hắn sớm đã bị điện giật chết. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy cả người chấn động, cảm thấy một cổ lực lượng to lớn đánh xuống đỉnh đầu. Cánh tay cầm thái đao suýt nữa chống đỡ không nổi, may mắn hắn cố gắng bổ sung một ngụm nội tức, gầm nhẹ một tiếng, lúc này mới miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng vẫn lảo đảo lui về phía sau vài bước, giật mình nhìn Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa từ từ bay lên, ánh mắt tràn ngập oán niệm nhìn Tiểu Lôi: "Được! Ngươi lại có thể ngăn cản ngay cả lôi thần phẫn nộ ...... không thể tưởng được ......"

Giọng nói nàng càng lúc càng nhẹ, tựa hồ khí lực cạn kiệt. Cuối cùng đột nhiên nhắm nghiền mắt, lần này là chậm rãi quỵ xuống.

Tiểu Lôi vội vàng xông đến ôm lấy Nguyệt Hoa, chỉ thấy hai mắt Nguyệt Hoa nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, Tiểu Lôi nhíu mày, hắn kinh nghiệm phong phú, vừa thấy đã biết, tình huống này rõ ràng là nguyên thần tổn thương sau khi bị "Quỷ nhập thân".

May mắn hắn coi như có kinh nghiệm, xuất ra một đạo linh phù dán lên thiên linh cái của Nguyệt Hoa, rồi lục tìm bình thánh thủy trong túi Càn Khôn, nhưng không thấy đâu, đột nhiên nhớ tới thứ nước dùng để dưỡng hoa trong "Cửu chuyển thông linh bình", bởi vì hoa yêu lão bà của mình đang ngủ say bên trong, nên nước trong bình cũng là nước từ các loại thiên địa linh tuyền nổi tiếng, rất có linh khí.

"A, hoa yêu lão bà tại thượng, cho ta mượn của nàng một chút tiên thủy để......" Tiểu Lôi niệm vài câu, nghiêng bình, lấy một chút nước, rồi cầm một đạo linh phù run lên đốt thành tro, hòa vào nước cho Nguyệt Hoa uống.

Tiểu Lôi vận nội tức, dồn vào ngón trỏ, điểm nhẹ vào mi tâm Nguyệt Hoa. Nàng mới từ từ tỉnh lại.

"Em, em vừa rồi ......" Nguyệt Hoa yếu ớt nói.

"Em còn nhớ rõ không?" Tiểu Lôi cười khổ hai tiếng.

Lời này vừa hỏi, sắc mặt Nguyệt Hoa lập tức trở nên tái nhợt. Môi run lên, tựa hồ nhớ tới điều gì. Tiểu Lôi thở dài, vội vàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Tốt rồi, tốt rồi."

"Grừ!!!" Bên ngoài kia cự long vẫn còn ở bên ngoài thần điện, thấy hai người bên trong nhưng chỉ không ngừng kêu rống. Tiểu Lôi vỗ về Nguyệt Hoa: "Đừng sợ, tên gia hỏa này hình như là thủ vệ nơi này, không thể tiến vào trong thần điện, nó chỉ kêu rống bên ngoài, không cần sợ nó."

Ánh mắt Nguyệt Hoa lộ vẻ bất an. Hạ giọng nói: "Nhưng em lại có cảm giác bất tường ...... giống như ......"

Tiểu Lôi nheo mắt nhìn bên ngoài. Trầm ngâm một lát, nói: " Đại gia hỏa này, với pháp lực hiện tại của anh không thể diệt được nó, bất quá nếu chỉ là là xông ra ngoài, cũng không phải không có khả năng. A ......"

Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói: "Ra ngoài? Chúng ta từ nơi này chạy ra ngoài, còn có thể đi đâu? Bão tuyết bên ngoài cũng không biết đã xong chưa. Hiện tại chúng ta ở chỗ này coi như an toàn, nhưng nếu ra ngoài. Vạn nhất bão tuyết chưa dừng lại, còn có con rồng này canh giữ, chúng ta sợ rằng muốn quay lại cũng không được"

Tiểu Lôi chỉ cười cười: "Yên tâm, cứ đi theo anh là được." Hắn tự nhiên là biết rõ, dựa theo lịch sử phát triển, hôm nay là ngày thứ mười ba, bão tuyết sớm đã dừng lại.

"Em hãy nghe cho kỹ, trong chốc lát, anh lao ra trước. Anh sẽ chủ động công kích nó, sau đó dẫn nó đến bên cạnh thần điện. Em lập tức chạy ra! Chạy hết tốc lực! Không cần sợ hãi, hết thảy đã có anh ở đây!" Tiểu Lôi nắm tay Nguyệt Hoa, nghiêm mặt dặn dò một phen, Nguyệt Hoa mặc dù có chút sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Tiểu Lôi, vẻ mặt nàng hơi trấn định một ít.

Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tiểu Lôi thu thập một ít thức ăn cho vào túi Càn Khôn, sau đó hít sâu một hơi, tay cầm thái đao, hét lớn một tiếng, chạy ra thần điện, đứng ở cầu thang, hướng về cự long quát: "Con thằn lằn kia! Chúng ta lại đánh tiếp!"

Vừa nói ra, hai cánh cự long dang ra, cơ thể áp xuống Tiểu Lôi, miệng há to, hàm răng nhọn như kiếm táp xuống. Tiểu Lôi đã sớm chuẩn bị, nghiêng người né tránh, lại nghe thấy "cốp" một tiếng, cự long cắn hụt, răng đánh cùng một chỗ, Tiểu Lôi nghe được âm thanh đó không khỏi sợ hãi, cú táp mạnh như vậy, nếu bị cắn trúng, sợ rằng bán tiên chi thể của mình cũng ngăn không nổi. Hắn rất nhanh phóng ra đạo Thái Sơn Phù cuối cùng vào đỉnh đầu cự long, rồi tung người lên, thái đao chắn ngang trước mặt, miệng niệm tiên quyết. Thái sơn phù bắt đầu phát động, cự long lập tức khựng lại, đỉnh đầu chịu áp lực mấy ngàn cân, kích thích hung tính của nó. Con rồng phẫn nộ rống to một tiếng, hai mắt trợn lên nhìn Tiểu Lôi cơ hồ muốn khạc ra lửa, Tiểu Lôi cười hắc hắc, chém dứ thái đao quát: "Nhìn cái gì, có ngon thì đi tới, tiểu gia chỉ một đao là chém đứt đầu nhà ngươi!"

Cự long quả nhiên mắc lừa, xông lên đuổi theo Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười to, nhảy về bên cạnh thần điện, nhưng hai cánh cự long đã rung lên, vượt qua hắn. Đừng xem cự long cơ thể khổng lồ, nhưng tốc độ lại không hề chậm. Tiểu Lôi vừa thấy cái đầu to ghé sát bên cạnh mình, một cái miệng to như chậu máu đã cắn xuống, Tiểu Lôi "Hắc" một tiếng, lần này cũng không né tránh, khí lực toàn thân dồn vào thái đao ......

Chỉ nghe thấy cự long đột nhiên một tiếng rống to, thanh âm phẫn nộ pha vài phần thống khổ.

Chỉ thấy Tiểu Lôi đã bay vọt ra, một đạo bạch quang bắn lên trời rồi rớt xuống đất, không ngờ là nửa chiếc răng rồng!! Tiểu Lôi cười lạnh: "Thế nào? Thái đao của tiểu gia có thể dễ dàng cắn đứt như vậy sao? Cẩn thận ta chém sạch răng của ngươi, cho ngươi biến thành một con vô xỉ chi long!!" (1) Nhưng nửa người hắn đã đẫm máu, nguyên lai vừa rồi hắn mặc dù né tránh, nhưng lại cũng đã bị cắn trúng, giờ phút này từ bả vai trái đến ngực, một vết thương dài đến hơn mười phân, huyết tích đầm đìa, Tiểu Lôi mặc dù đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn đứng thẳng, thái đao chém dứ, miệng kêu hô hô a a, hấp dẫn sự chú ý của con rồng.

Con rồng lập tức bị chọc giận, lại đuổi theo Tiểu Lôi, "Còn không mau chạy!" Tiểu Lôi gọi Nguyệt Hoa đang ở trong thần điện.

Nguyệt Hoa sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc cắn răng, chạy xuống. Nàng theo cầu thang chạy ra ngoài. Nhưng cự long tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, chiếc đầu to lớn quay lại, lập tức kêu to một tiếng, bỏ mặc Tiểu Lôi đuổi theo.

"Đừng chạy! Xem ta tiếp tục nhổ răng của ngươi!" Tiểu Lôi sốt ruột, kêu to một tiếng, vung đao xông đến, lăng không lộn người đến trước mặt cự long, một đao chém thẳng xuống đầu, cự long không thèm né tránh né, lại phun ra một luồng băng khí.

Một đao này của Tiểu Lôi nếu vẫn kiên trì chém xuống, vậy hắn sẽ bị khẩu hàn khí này biến thành băng trụ. Mặc dù hắn có thể chém tới đầu rồng, cũng chỉ là đồng quy vu tẫn. Loại mua bán thua lỗ này, Tiểu Lôi há có thể làm? Bất đắc dĩ, hắn đành thu đao, né tránh. Cự long lại đuổi theo Nguyệt Hoa. Tiểu Lôi khẩn trương, thấy cự long định chạy đi, hắn vội ôm lấy đuôi cự long. Tay vung đao, thái đao đã cắm ngập vào đuôi cự long, một vòi máu lập tức bắn ra. Thái đao quả nhiên sắc bén, nếu đuôi cự long không cứng rắn, sợ rằng đã bị Tiểu Lôi một đao chém đứt, cự long cảm thấy đau đớn dưới đuôi. Lúc này nó mới gào lên một tiếng, quay đầu cắn Tiểu Lôi, Tiểu Lôi lại không nỡ buông thái đao, thái đao cắm ngập tận gốc, hắn còn đang cầm chuôi đao chưa kịp rút ra, con rồng đã há mồm cắn tới, Tiểu Lôi cúi người, luồn dưới đuôi con rồng, né khỏi cú táp của nó, đuôi rồng lại quật tới. Tiểu Lôi vừa nắm lấy chuôi đao, liền nghe thấy một tiếng phụt, cả người và đao bị quăng ra ngoài. Đao vừa rút ra, cự long đau đớn gào rú, mắt thấy Tiểu Lôi đang ở trên không, lập tức quay đầu táp trúng Tiểu Lôi!

Phía trước Nguyệt Hoa đang bỏ chạy, quay đầu nhìn lại vừa lúc thấy Tiểu Lôi bị cự long cắn trúng, nàng nhất thời hồn phi phách tán, hét lên, mắt tối sầm, lại xoay người chạy tới phía cự long.

Cự long lập tức quật Tiểu Lôi xuống đất, nửa người máu me đầm đìa, trong tay vẫn nắm chặt thái đao.

Nguyệt Hoa chạy về phía Tiểu Lôi, ôm lấy hắn, trên người Tiểu Lôi máu tươi chảy giàn dụa, nhuộm đỏ quần áo và tóc Nguyệt Hoa, cự long không công kích Nguyệt Hoa, chỉ chăm chăm nhìn nàng, cơ thể co lại, dường như có vẻ đề phòng. Nguyệt Hoa sợ hãi, ôm lấy Tiểu Lôi, thấy Tiểu Lôi hai mắt nhắm chặt, trong lúc vội vàng cũng không biết hắn còn thở hay không, chỉ ôm lấy Tiểu Lôi kéo ra ngoài, cự long lại rống to một tiếng, miệng há to quay về Nguyệt Hoa, đầy vẻ đe dọa. Nguyệt Hoa lập tức hiểu ngay, con rồng này không cho mình li khai thần điện. Nàng chỉ có thể dùng sức đem Tiểu Lôi vào thần điện, vừa lôi vào trong, Nguyệt Hoa bổ nhào vào Tiểu Lôi khóc òa.

Tiểu Lôi đột nhiên miễn cưỡng mở mắt, dùng thanh âm yếu ớt đứt quãng nói một câu: "Trong túi anh có ...... thánh thủy ...... cho anh ...... uống ......"

Nói xong, Tiểu Lôi miễn cưỡng nhấc cánh tay còn có thể cử động, mở túi Càn Khôn ra, sau đó gục đầu hôn mê. Nguyệt Hoa lập tức vội vàng lục tìm trong túi.

Nàng lấy ra một chiếc bình, nghe bên trong tựa như có nước, nhưng lại thấy bên trong bình cắm một đóa liên hoa thanh nhã mỹ lệ, nghĩ đến chắc không phải thánh thủy, nàng tiện tay đặt bên cạnh Tiểu Lôi, lại tìm tòi trong chốc lát, rốt cuộc tìm được chiếc bình chứa thánh thủy, vội vàng đem cho Tiểu Lôi uống.

Nàng mặc dù không biết thánh thủy này là thứ gì, bất quá Tiểu Lôi đã nói muốn uống, vậy khẳng định sẽ có tác dụng chữa thương, nàng sợ Tiểu Lôi bị thương nặng, dứt khoát đem bình thánh thủy cho Tiểu Lôi uống hết.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-365)