Vay nóng Homecredit

Truyện:Chí Tôn Vô Lại - Chương 179

Chí Tôn Vô Lại
Trọn bộ 365 chương
Chương 179: Biệt Ly
0.00
(0 votes)


Chương (1-365)

Siêu sale Lazada


Ngọc Cơ Tử đại bại dưới tay Khinh Linh Tử, vạn niệm trong lòng đều nguội lạnh. Tận lực thi triển hết Côn Luân tuyệt học mà ngay cả nửa cọng lông của Khinh Linh Tử cũng không động tới được, ông ta vô cùng tuyệt vọng, chỉ đành dùng một chưởng tự đánh xuống thiên linh cái.

Nhìn thấy động tác này của ông ta, đám Côn Luân đạo sĩ ở đằng xa đều kinh hãi la lên: "Chưởng môn nhân!"

Nhưng Khinh Linh Tử chớp một cái đã lách tới trước mặt, vung cước đá Ngọc Cơ Tử văng ra ngoài. Ngọc Cơ Tử bò dậy cắn răng nói: "Tại sao vậy? Khinh Linh Tử ngươi chẳng lẽ cái chết cũng không nhường cho ta sao?"

Khinh Linh Tử lạnh lùng nói: "Tại sao ngươi muốn chết?"

Sắc mặt Ngọc Cơ Tử lộ vẻ sầu thảm: "Ta thân là Côn Luân chưởng môn, lại không thể duy trì môn hộ. Hôm nay thảm bại dưới tay của ngươi, không ngờ ngay cả một chiêu cũng tiếp không được! Ta biết pháp lực của ngươi mạnh hơn ta quá nhiều, sỉ nhục này kiếp này khó báo..."

Khinh Linh Tử ngưng mắt nhìn ông ta một hồi rồi đột nhiên lớn giọng cười dài. Ngọc Cơ Tử nổi giận nói: "Ngươi cười cái gì? Có phải cười ta bất lực không?"

Khinh Linh Tử đột nhiên dừng tiếng cười, quát lớn: "Ngọc Cơ Tử, ta vốn là vì ngươi có chút khí khái, nào biết đâu rằng, ngươi lại là một tên gia hỏa nhát gan như vậy!"

Sắc mặt Ngọc Cơ Tử đỏ bừng, trầm giọng nói: "Ta ngay cả cái chết còn không sợ, thì còn sợ gì chứ?"

Mặt Khinh Linh Tử lộ vẻ khinh thường, đột nhiên nói: "Được, ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi có dám trả lời không?"

Ngọc Cơ Tử chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói: "Có gì mà không dám chứ? Nếu ngươi muốn sỉ nhục ta, cùng lắm là ta tự kết liễu là xong."

Khinh Linh Tử cười ha hả nói: "Hay lắm! Ngọc Cơ Tử, ta hỏi ngươi, trong mắt của ngươi, pháp lực của ta như thế nào?"

Ngọc Cơ Tử hừ một tiếng, nhưng cũng lớn tiếng nói: "Cần gì phải hỏi câu này? Mặc dù ta thua bởi ngươi, nhưng Ngọc Cơ Tử ta quang minh lỗi lạc... Không sai, theo ta thấy, tu vi của ngươi, đương thế đã không còn địch thủ! Ta mặc dù bất tài, nhưng chưa bao giờ phỉ báng ai. Năm đó tại Tiên Lâm thịnh hội, năm người chúng ta tỉ thí. Mọi người nơi đó mặc dù nhường cho Tiên Âm địa vị hàng đầu, nhưng ta tự biết mình không thua nàng ta! HIện tại nghĩ lại, lúc đó là ngươi tự ẩn tàng thực lực bản thân. Bằng vào thực lực của ngươi, đã sớm ở trên bốn người chúng ta. Từ Tiên Lâm thịnh hội lần đó tới hôm nay, thấm thoát đã qua hơn trăm năm, ta khổ tu nhiều năm, luyện thành Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này, tự hỏi bằng tuyệt học này có thể đứng vào hạng đầu... Hiện tại trong năm người chúng ta, Đông Phương Vô Thắng thì bị trọng thương, Tiên Âm nhập ma, Cổ Chung hòa thượng kia mặc dù không biết đang ở nơi đâu, nhưng nghĩ tới tu vi trăm năm này, vị tất đã có thế mạnh hơn ta. Theo thực lực của ngươi, đương thế vô địch, cũng không coi là nói khoác."

"Vô địch..." Sắc mặt Khinh Linh Tử hiện lên thần sắc phức tạp. Miệng ông ta lẩm bẩm hai chữ này, đột nhiên cười cười chậm rãi nói: "Thật sự là vô địch sao? Ta cho ngươi biết, Ngọc Cơ Tử... Trong mắt của ngươi, ta cố nhiên đã là cao cao tại thượng, nhưng trong mắt của ta, lại còn có một người thế ngoại cao nhân cao cao tại thượng, không thể với tới được... Nếu tỷ đấu thua cuộc rồi trốn tránh để tự vẫn thì ta cũng không có ngày hôm nay."

Ông ta nói tới chuyện này, trong mọi người tại đó, e rằng chỉ có một mình Tiểu Lôi là có thể hiểu được. Chỉ có một mình hắn là biết được nguồn gốc thân phận thật sự của Khinh Linh Tử, hiểu được nỗi sầu khổ của Khinh Linh Tử khi nói tới chuyện này. Ông ta hôm nay mặc dù thắng được Ngọc Cơ Tử, nhìn thấy như là đại triển thần uy, nhưng nỗi sầu khổ trong lòng của ông ta, lại có mấy ai biết được? Thắng được Ngọc Cơ Tử, thì được gì chứ? So với con khỉ trên trời cả đời bất bại trong thần thoại, Khinh Linh Tử sợ rằng cũng còn xa mới kịp."

Ngọc Cơ Tử nhíu mày, ông ta nghe ra được lời nói của Khinh Linh Tử có vài phần buồn rầu, liền nhẹ giọng nói: "Theo như ngươi nói, chẳng lẽ còn có ai có thể thắng nỗi ngươi sao?"

Khinh Linh Tử thản nhiên nói: "Thế gian này không có, chẳng lẽ cả bầu trời này không có sao? Hắc hắc... Trong lòng ta, người kia sợ rằng hơn ta cả chục lần. Nếu như ta giống ngươi, tài nghệ không bằng người, liền đập đầu tự sát thì đã không có Khinh Linh Tử ngày hôm nay!"

Ngọc Cơ Tử giật mình, vẻ giận trên mặt đã giảm đi, thở dài nói: "Bần đạo thật là nhất thời hồ đồ. Con đường tu hành còn dài, đa tạ đạo huynh điểm hóa."

Khinh Linh Tử cười nói: "Điểm hóa ngươi sao? Vị tất là vậy. Ta hỏi ngươi, pháp lực của ta mặc dù mạnh hơn ngươi, nhưng tính ra cũng không hơn Côn Luân tổ sư! Côn Luân phái ngươi truyền lại nhiều tuyệt học như vậy, chẳng lẽ đều là giả sao? Ngày hôm nay Ngọc Cơ Tử ngươi thua ta, không phải là Côn Luân thua ta. Côn Luân tổ sư khai sáng thiên cổ nhất phái này, truyền lại rất nhiều tuyệt học vô thượng, tu vi cỡ đó đã là thần tiên. Ngọc Cơ Tử ngươi thua ta, chỉ là do ngươi chưa đem tuyệt học Côn Luân tu luyện đến nơi đến chốn mà thôi. Ta hỏi ngươi, Lôi Tự Nhất Bách Linh Trảm này của ngươi, luyện đến mấy cấp rồi? Ta thấy uy lực đòn tối hậu của ngươi tính ra mới đến đệ tam phẩm mà thôi. Nếu như ngươi có thể luyện đến đệ ngũ phẩm, cộng thêm thiên lôi hỏa kiếp, lại vị tất không có khả năng khiến ta bị thương! Lại còn Lôi Tự Quyết, Hỏa Tự Quyết của Côn Luân, ngươi đã luyện xong chưa? Hừ hừ, bất quá là luyện thành Nhất Bách Linh Bát Thiên Lôi Trảm, lại tưởng có thể hoành hành thiên hạ sao?"

Trên mặt Ngọc Cơ Tử lộ vẻ xấu hổ, ngậm miệng không nói lời nào.

Khinh Linh Tử tiếp tục quát: "Ngọc Cơ Tử! Trên dưới Côn Luân, luyện thành Nhất Bách Linh Bát Trảm này chỉ sợ rằng có mỗi một mình ngươi phải không? Ngươi là người có tu vi cao nhất trong Côn Luân phái, cũng là người có ngộ tính khá nhất trong đám sư huynh đệ, đồng thời là người có hy vọng học thành các tuyệt học lợi hại khác. Nếu như ngươi hiện tại dùng một chưởng tự sát, chẳng phải là Côn Luân phái mất đi một trụ cột hàng đầu sao? Nhất Bách Linh Bát Thiên Lôi Trảm này, ngươi học xong, đồ đệ ngươi ai học được, sư huynh đệ đồng môn ai học được? Ngươi thân là chưởng môn, đương nhiên là phải lấy quang đại môn hộ làm chủ, cần gì phải so đo với việc thắng thua một lần?"

Mồ hôi trán của Ngọc Cơ Tử tuôn ra cuồn cuộn rồi đột nhiên ông ta khom người nói: "Đa tạ đạo huynh chỉ điểm, Ngọc Cơ Tử biết sai rồi!"

Ông ta trịnh trọng nhặt cây kiếm gãy trên mặt đất lên, cẩn thận nghiêm trang thu lấy rồi chắp tay nói: "Hôm nay bần đạo bị bại một lần, không dám nói mạnh miệng gì. Lần này trở về nhất định không ngừng khổ tu. Ngày sau nếu có thành tựu, sẽ tìm đạo huynh luận bàn."

Nói xong liền xoay người ngang nhiên bước tới đám Côn Luân đạo sĩ bên cạnh. Đám đạo sĩ lập tức quỳ xuống đồng thanh lên tiếng: "Chưởng môn nhân bảo trọng!"

Ngọc Cơ Tử cười ha hả nói: "Lại lụy đến các vị sư huynh đệ lo lắng, là Ngọc Cơ Tử sai rồi. Chuyện hôm nay chỉ đến đây là dừng, chúng ta trở về đi thôi."

Ông ta xoay người lớn tiếng nói: "Khinh Linh Tử, đánh cược ngày hôm nay, ta sẽ kính cẩn tuân theo."

Nói xong, ông ta liền dẫn đám Côn Luân đạo sĩ rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Tiểu Lôi lúc này mới đi tới, nhìn Khinh Linh Tử từ trên xuống dưới vài lần, mỉm cười quỷ quái.

"Ngươi nhìn cái gì chứ?"

Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Ta hôm nay mới biết được. Nguyên là đỉnh đỉnh đại danh Hoạt Diêm Vương kỳ thật lại có một tâm địa bồ tát như vậy. Ta thấy ngươi cứ dứt khoát đổi lại danh tự, cũng gọi là Hoạt Bồ Tát đi. Nếu không ngươi vì sao lại ra tay cứu tánh mạng của lão đạo sĩ Ngọc Cơ Tử kia, lại còn phí nhiều miệng lưỡi như vậy điểm hóa cho hắn?"

Khinh Linh Tử nhìn lên trời, bầu trời kia vốn mây đen dầy đặc, là do vừa rồi trong lúc đánh nhau Lôi Tự Quyết của Ngọc Cơ Tử dẫn ra lôi vân, giờ phút này đã dần dần tan đi. Khinh Linh Tử thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta không có tâm địa tốt như vậy, chỉ bất quá ta thấy bộ dạng vạn niệm nguội lạnh của hắn ngày hôm nay, lại nhớ tới bản thân ta năm đó... Ta năm đó sao lại không giống bộ dạng này của hắn chứ, người kia mạnh hơn ta gấp chục gấp trăm lần. Ta tưởng rằng cả đời cũng không thể nào hơn được hắn, lúc đó cũng giống bộ dáng Ngọc Cơ Tử, hận không được một chưởng giải quyết cho xong bản thân. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng của hắn khiến tâm tư của ta bị lay động... Nói không phải chứ, chuyện sống chết của Côn Luân chưởng môn mắc mớ gì tới ta?"

Mọi người sau đó liền hạ sơn, dọc đường xuống núi, vừa ra khỏi chỗ khe suối thì lại gặp phải vài bạch y nữ tử đứng ở bên ngoài, chính là Huyền Các tứ lão của Tiên Sơn phái, đằng sau lại còn một số đệ tử Tiên Sơn phái. Quân Kiếm tiên tử thân mặc bạch y đứng ở ngay đằng trước, vừa nhìn thấy đám người từ trong đi ra liền lập tức tới nghênh đón.

Khinh Linh Tử thở dài nói: "Quân Kiếm, ta đáp ứng Ngọc Tu La, đem Tiên Âm trở ra. Ngươi cũng nên mang nàng trở về đi thôi. Nhưng nàng ta bây giờ đã nhập ma, các ngươi phải nghĩ ra biện pháp chế trụ nàng mới được."

Vẻ mặt Quân Kiếm vẫn lạnh lùng như cũ nói: "Đa tạ."

Diệu Yên đem Tiên Âm giao cho Quân Kiếm. Quân Kiếm căn bản không liếc mắt nhìn Tiên Âm, chỉ khiến đám người đằng sau đỡ nàng ta xuống. Tiểu Lôi mắt thấy mấy tên đệ tử Tiên Sơn phái kia đem Tiên Âm đặt trên mặt đất, tựa hồ như chẳng cung kính gì, chỉ đem một viên đơn dược bỏ vào miệng nàng. Sau đó hai vị Huyền Các nguyên lão hợp lực thi triển Định thân pháp lên người Tiên Âm.

Khinh Linh Tử cau mày nói: "Hiện tại thần trí Tiên Âm đã mất, sợ rằng không thể đảm nhiệm lại chức chưởng môn nhân."

Quân Kiếm lạnh lùng nói: "Đây là sự vụ trong phái ta, chúng ta tự nhiên sẽ xử lý..." Ngưng một chút, nàng ta chần chừ một hồi rồi cũng nói: "Ngọc Tu La nhờ ta chuyển cáo một câu. Mặc dù Tiên Âm là chưởng môn nhân bản phái, nhưng lần này tự tiện đối địch với Côn Luân phái, làm chuyện không phân thước tấc. Chúng ta quay về tự nhiên sẽ dựa theo quy củ của môn phái xử lý. Cái chức chưởng môn nhân sau này, sợ rằng phải chọn lựa một đệ tử khác thích hợp hơn. Lão nhân gia còn muốn ta nói cho ngươi biết, ngươi cứu Tiên Âm một lần, coi như là Tiên Sơn phái ta nợ ngươi một món ân tình. Vậy các chuyện ân oán trước kia, tạm thời sẽ đặt sang một bên."

Nàng ta vừa nói câu này, Tiểu Lôi cũng thầm gật đầu, dù sao đối với hắn cũng tốt. Ít nhất theo ý tứ câu này, Tiên Sơn phái sợ rằng cũng không có tâm tư tìm Diệu Yên gây phiền phức.

Khinh Linh Tử mỉm cười nói: "Hừ, như vậy cũng tốt."

Quân Kiếm cười lạnh một tiếng thản nhiên nói: "Có các hạ che chở, cho dù chúng ta muốn thế nào, chẳng lẽ ngươi lại bỏ mặc ngồi nhìn sao? Kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì lui, vốn chính là như vậy."

Nói xong, Quân Kiếm liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, rồi lại thâm trầm nhìn Diệu Yên thản nhiên nói: "Ba năm sau sẽ cử hành Tiên Lâm thịnh hội, đến lúc đó xin lĩnh giáo tuyệt học của Diệu Yên tiên tử." Nàng ta thâm trầm nhình Khinh Linh Tử, nghiêm túc nói: "Nói vậy chứ đến lúc đó, các hạ vị tất sẽ có cơ hội tới tham dự. Coi như là lời từ biệt!"

Nói xong, nàng ta vung tay áo, đoàn người phiêu nhiên bỏ đi.

Sắc mặt Khinh Linh Tử lạnh như băng, nhìn chằm chằm sau lưng đám người này, đột nhiên cười ha hả nói: "Hay! Hay lắm! Quân Kiếm này, quả nhiên không hổ là đệ tử của Ngọc Tu La. Tính tình này có đến bảy tám phần giống Ngọc Tu La năm đó. Hắc hắc..." Ông ta quay đầu nhìn Tiểu Lôi nói: "Ngươi có nghe rõ chưa? Nàng ta vừa nói là 'tạm thời' để sang một bên... hắc hắc, xem ra là Ngọc Tu La kia đã nhìn ra ta không còn ở lại trên nhân gian bao lâu. Nàng nể mặt mũi của ta, cũng sẽ không làm khó các ngươi, cho nên mới đem sinh mạng định tại ba năm sau... Ba năm sau, ta tất nhiên sẽ không còn bên cạnh các ngươi, đến lúc đó, các ngươi tự lo liệu."

Tiểu Lôi bĩu môi không nói lời nào, nhưng Diệu Yên lại thản nhiên nói: "Ngay cả Diệu Yên chỉ còn một mình, chẳng lẽ lại sợ Tiên Sơn phái nàng ta sao? Ta ngày đó dám xông vào Tiên Sơn trong kỳ Vạn Tiên đại hội, chẳng lẽ hôm nay ta lại không dám sao? Ngay cả có đạo huynh, Diệu Yên một mình cũng đủ để đối phó rồi. Kiếm thuật của Quân Kiếm mặc dù cường hãn, nhưng trong mắt ta lại chẳng ra gì."

Tiểu Lôi mỉm cười, nắm lấy tay Diệu Yên nói: "Sai rồi. Sau này nói cái gì mà 'chỉ một mình ta' thì không cần phải nói nữa."

Trong lòng Diệu Yên cảm thấy ngọt ngào, liếc mắt nhìn Tiểu Lôi rồi mỉm cười.

Đông Phương Vô Thắng lại cứ nhìn chằm chằm tới đám người Tiên Sơn vừa bỏ đi, mục quang có vài phần buồn bã. Hắn ta lắc đầu nói: "Các vị, cũng đến phiên ta cáo từ rồi."

Khinh Linh Tử nhíu mày nói: "Ngươi đi đâu đây?"

"Cái này... ta tự nhiên là trở về Nam Hải của ta." Đông Phương Vô Thắng ấp úng, sắc mặt có chút cổ quái.

Khinh Linh Tử nghiêm mặt nói: "Lão tiểu tử ngươi, ngươi hiện tại đã mất đi một cánh tay. Ta khuyên ngươi hãy mau trở về đi. Ta nghe nói Nam Hải có một loại linh trúc, vừa lúc ngươi cần tái tạo tiếp lại cánh tay. Bằng vào tu vi của ngươi, sau ba năm tất có khả năng khôi phục lại bảy tám phần. Đừng tưởng ta không biết, phương pháp tái tạo này, Đông Phương Vô Thắng ngươi là đương thời đệ nhất! Năm đó ta chém đứt tay Ngọc Hư Tử, cũng chính là ngươi lén giúp hắn đổi lấy cánh tay bằng vàng đó."

Đông Phương Vô Thắng thở dài lắc đầu nói: "Xấu hổ, xấu hổ. Lần này Đông Phương Vô Thắng ta coi như là mất mặt quay về nhà. Các vị, xin tạm biệt."

Hắn thở dài một cái rồi dậm chân hóa thành một đạo kim quang bỏ đi, chỉ là hướng đi không phải là Nam Hải mà là phương hướng đám người Tiên Sơn phái vừa đi. Cái tên gia hỏa này dù sao trong lòng cũng hoài niệm tới Tiên Âm, nên lại chạy tới Tiên Sơn.

Tiểu Lôi cười nói: "Đông Phương Vô Thắng này thật không hổ là cái tên si tình Nam Nhất Si."

Khinh Linh Tử lắc đầu: "Mặc kệ hắn. Tiên Sơn phái luôn có quan hệ tốt với hắn. Hắn tới Tiên Sơn, cũng không có gì." Ông ta suy nghĩ một chút, ngưng thần nhìn Tiểu Lôi vài lần rồi nghiêm mặt nói: "Tiểu tử, bây giờ mọi chuyện đều đã giải quyết xong, ta cũng phải đi đây."

Tiểu Lôi cau mày nói: "Ngươi lại quay về Tiêu Dao phái sao? Ngươi hiện tại đã học Nghịch Thiên Quyết, không cần phải trở về chứ."

"Đương nhiên không cần." Khinh Linh Tử nói: "Tiêu Dao phái ta không quay về. Ta chỉ là về lại Nga Mi sơn, về lại động phủ của ta tu hành. Gần tới lần thiên kiếp cuối cùng này, ta cần phải nhanh chóng trau dồi lại một chút Nghịch Thiên Quyết này. Nói tới ngươi, sau này phải tự lo liệu cho khá. Công pháp Nghịch Thiên Quyết này, người kỳ thật không cần phải lập tức tu luyện. Bất quá ta thấy 'Luyện Thần Thiên' của ngươi có thể đem ra luyện trước tiên, phối hợp với Viên Chân Diệu Quyết. Ngươi bắt đầu tu luyện tự nhiên là một công đôi việc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi là có thể khiến pháp lực của ngươi đại tiến. Sau khi trở về ngươi có thể dùng chu quả kia, lại có Diệu Yên bên cạnh hộ pháp. Ta xem không cần tới ba năm, sau này có đụng phải phiền toái gì, cũng không cần người che chở cho ngươi. Nói không chừng trong Tiên Lâm thịnh hội ba năm sau, ngươi đã có thể tỏa sáng. Chỉ là đạo tâm của ngươi bất ổn, nên không thể nóng lòng cầu thành, ham hố gia tăng công lực thái quá, mọi sự phải lấy ổn định làm chủ. Nếu không khi pháp lực của ngươi quá cao cường, sẽ liền đưa tới thiên kiếp. Theo đạo tâm trước mắt của ngươi, thật sự không chịu nổi thiên lôi. Bất quá ngươi lại có Diệu Yên ở bên cạnh, ta cũng không cần phải lo lắng nhiều."

Nói xong, lão phong tử phất phất tay áo, cao giọng nói: "Tiểu tử, ta với ngươi lần này cách biệt, sợ rằng không còn cơ hội gặp mặt tại nhân gian. Nếu tạo hóa của ngươi mạnh như vậy, chúng ta sẽ gặp lại trên trời nha!"

Nói xong, dưới chân ông ta hóa ra từng lớp vân vụ, đằng vân bỏ đi. Tiểu Lôi nhìn thấy lão phong tử bỏ đi, trong lòng mới hiểu được cảm giác biệt ly lần cuối của nhân gian, trong lòng không khỏi có ít nhiều đau xót. Hắn nhịn không được, ngón tay rung lên nhè nhẹ, liền cảm giác được một bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn, lại thấy ánh mắt của Diệu Yên nhìn mình, trong lòng theo đó mới ấm áp trở lại, ôn tồn nói: "Được rồi, lão bà, chúng ta về nhà thôi."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-365)