← Ch.220 | Ch.222 → |
Tiểu Lôi cảm thấy bị giáng mạnh xuống đất, thân thể tiếp xúc với mặt đất vừa lạnh vừa cứng, một lớp hàn khí phảng phất xuyên qua y phục tiến vào cơ thể, làm hắn không khỏi rùng mình.
Hắn bị người nắm tóc suốt cả dọc đường mang tới đây, trên đầu đau đến tê dại, khi rớt xuống, lòng hắn vừa nhẹ nhỏm một chút liền nghe thấy thanh âm hét bên tai: "Tiểu tử, bây giờ ta giải trừ cấm chế trên người ngươi, ngươi không được mở mắt, nếu không gia gia sẽ móc mắt ngươi ra"
Vừa dứt lời, Tiểu Lôi cảm thấy một bàn tay rất lớn đặt lên lưng mình, cơ hồ làm xương cốt toàn thân hắn muốn gãy nát, không nhịn được kêu khổ một tiếng, nhận ra mình có thể phát âm được rồi.
Cấm chế trong người được giải khai, Tiểu Lôi kích động, lập tức muốn nhảy lên, nhưng người bên cạnh đã cảnh cáo: "Ngàn vạn lần không được động đậy! Gia gia đang ở bên cạnh ngươi đây"
Tiểu Lôi biết người kia có "Tâm Nhãn thông" trong lòng không dám chửi mắng, cố nén giận, thả lỏng cơ thể nằm trên mặt đất, ngầm vận pháp lực chống lại hàn khí dưới đất. Đồng thời cảm thấy hắn hình như đang nằm trên một khối băng rất lớn.
Vận chuyển nội tức một vòng, pháp lực toàn thân dồi dào như cũ, hắn thấy yên tâm hơn vài phần. Chỉ có điểm kỳ quái là cái vật trong tay hắn dường như đang ngủ say, không có nửa điểm động tĩnh, không làm mình rối loạn nữa.
Hắn thử lật người, lập tức kêu "A" một tiếng.
Nguyên là cánh tay có thứ đó bên trong không thể nhúc nhích, dường như mất hết cảm giác, hoàn toàn tê liệt.
Hắn ngầm vận vài phần pháp lực, nhưng cánh tay như không phải của mình nữa, không động đậy nửa phần.
Đang vận công tự dưng hắn thấy cơ thể phát sinh lạnh giá! Từ sâu trong nội tâm sinh ra một tia hàn ý và sợ hãi, dường như linh giác cho hắn biết có một thứ nguy hiểm ngay cạnh đó... quả thật hắn cảm thấy không xa cơ thể mình có một sự chuyển động nhẹ, lại nghe thấy người kia cười to nói: "Giỏi, giỏi! Tên già này, quả nhiên là thủ tín! Một trăm viên kim đan này, ta nhận! Gã tiểu tử này đương nhiên thuộc về ngươi, giờ chúng ta tiền trao cháo múc, rồi cáo từ!"
Những câu này từ phía sau vọng lại, thanh âm dần xa, hiển nhiên người đó đã đi rồi.
Tiểu Lôi chần chừ vài giây, khẽ khàng hé mắt thăm dò, chỉ chớp một cái rồi đóng lại ngay lập tức.
Nhưng trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy chung quanh bị bao phủ bởi một tầng vụ khí nhàn nhạt, giống như tiên cảnh, tự nhiên biết mình đang ở phương nào.
Hắn lấy can đảm mở mắt lần nữa nhưng vừa nhìn đã sợ đến mức suýt nữa hét lên. Đập vào mắt hắn là một cái đầu!
Cái đầu to khổng lồ, tựa như đầu bò hay đầu hươu, trên đó có một lớp vẩy kim sắc lấp lánh, đôi con ngươi màu vàng chớp động giống như ngọc dạ minh châu lóe sáng...
Quan trọng hơn, hắn đã lập tức nhận biết được đây là thứ gì...
Rõ ràng là một con rồng! Một con thần long đông phương thứ thật!
Nhưng thứ làm hắn kinh hãi hơn là móng vuốt của cự long nằm trên mặt băng.
Hắn cảm thấy toàn thân bủn rủn, cố gắng ngồi dậy, cái đầu vĩ đại trước mắt chỉ cần hé miệng là có thể nuốt mình vào.
Rồng có ăn thịt người không? A, chuyện này hình như chưa có ai nghiên cứu qua...
Tiểu Lôi cố gắng trấn tĩnh tâm thần, hai con mắt rồng nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi quay đi, không nhìn nữa.
Hắn nhìn xung quanh, chợt phát hiện mình đang nằm trong móng vuốt của cự long, móng vuốt của nó buông lỏng đang đỡ lấy cơ thể hắn, xung quanh đều là mây mù, tựa như đang ở trong tiên cảnh, lại giống trên trời cao.
Thân thể cự long rất dài, có lẽ hơn một trăm thước, vẩy vàng bọc toàn thân, thân thể uốn lượn trong mây, Tiểu Lôi còn đang kinh ngạc đã nghe thấy một tiếng rít dài chói tai.
Cự long phát ra một tiếng ngâm dài... đám mây xung quanh tựa hồ bị chấn động muốn tản ra, Tiểu Lôi cũng chấn động, thân mình dài dằng dặc của con rồng chuyển động trong mây, móng vuốt của nó vẫn nâng Tiểu Lôi lên, biến vào trong biển mây.
Vài khắc sau, thấy mấy đám mây tản ra, mơ hồ hiện ra một đỉnh núi, đỉnh núi này nằm trong biển mây không thể nhìn rõ, càng thêm vẻ mơ hồ, không biết nó tọa lạc trên mặt đất hay nằm giữa không trung.
Trên đỉnh núi bao phủ một tầng linh quang, bên trên phát ra thất sắc bảo quang, cự long gầm nhẹ một tiếng nhằm hướng đỉnh núi tiến đến, Tiểu Lôi thấy đầu rồng xông thẳng vào đỉnh núi không khỏi kinh hãi kêu lên, móng vuốt rồng đột nhiên thả lỏng, hắn từ trên không trung rơi xuống, bèn kinh hô một tiếng lập tức thi triển Ngự Phong Thuật nhưng phát hiện không có tác dụng.
Hắn giống như một con cá ra khỏi mặt nước, không thể dùng dù chỉ nửa phần sức lực, cứ như vậy từ không trung rơi thẳng xuống trong tiếng kêu thảm.
Một tiếng ùm vang lên, Tiểu Lôi cảm thấy toàn thân ấm áp, cả người đã rơi vào một vũng nước ấm, mắt mũi tai trong nháy mắt đầy nước, hắn ho vài tiếng rồi giãy dụa ngoi lên.
Vừa nhô đầu khỏi mặt nước, Tiểu Lôi cố gắng lau nước trên mặt, hoảng sợ kêu lên một tiếng, thấy mình đang nằm trong một cái ao nhỏ tròn xoe kỳ quái, đường kính chừng mười mét, mặt nước phẳng lặng như gương, hắn rẽ nước bơi vào bờ. Tại đây hắn lại phát hiện vòng thất thải bảo quang bao quanh bờ ao đều do một loại đá kỳ lạ được khảm vào phát ra.
Thứ này xanh không phải xanh, hồng không ra hồng, vàng không phải vàng, tựa như một loại bảo thạch nào đó, nhưng lại không giống...
"Mẹ! Dùng bảo thạch lát hồ, khí thế này thật lớn bằng trời!" tiểu Lôi hít sâu một hơi.
Hắn bò lên bờ, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân trước mắt.
Đôi chân đó mang giày vải màu đen có kim tuyến, dường như bằng kim ti. Tiểu Lôi nhìn lên trên đôi chân thì thấy một người đứng đó không biết tự khi nào, hắn phải rụt cổ lại vài phân mới nhìn rõ bộ dạng người đó...
Người này niên kỷ tương đương với hắn, mặt mày khôi ngô mỹ mạo, mái tóc dài màu trắng để xõa, vẻ đẹp trai không thể tả hết được, càng không thể nói lên được mị lực của hắn.
Tiểu Lôi cả đời chưa gặp một nam nhân nào anh tuấn cực điểm như thế, trong lòng càng thấy khó chịu, người trước mặt sắc mặt bình lặng nhưng toàn thân trên dưới đều bao phủ một tầng sát khí khiến Tiểu Lôi không thấy thoải mái! Hắn đứng trước mặt Tiểu Lôi, dù cử động hay không đều giống một trái núi, ép cho Tiểu Lôi cảm thấy khó thở.
"Bịch!"
Một bộ y phục đã rơi trước mặt Tiểu Lôi.
"Không cần nhìn, mau thay y phục, Tiên sư (chữ tiên trong thần tiên – có nghĩa là sư phụ thần tiên) đang chờ ngươi"
Người nọ rốt cuộc mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại rất kỳ quái. Đây không phải là loại lạnh lẽo bình thường, ngữ khí của hắn lạnh như băng, một chút ý vị cũng không có, không mang một chút cảm tình, một âm thanh vô tình.
Tiểu Lôi không khỏi nhìn hắn mấy lượt để đánh giá lại.
Giờ hắn mới phát hiện người này ăn mặc cũng kỳ quái, hắn mặc đồ phàm nhân nhưng khoác tấm đạo bào giống như người thời cổ đại, nhưng trên vai áo lại lấp lánh hào quang ngũ sắc, rõ ràng là kim ti!
"Ngươi còn nhìn cái gì?" Người nọ rốt cuộc nở một nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại làm trong thâm tâm Tiểu Lôi không thấy thoải mái.
Bởi vì người này cười nhưng trong ánh mắt một ý cười cũng không có, tựa như một cái mặt nạ anh tuấn, hơn nữa con mắt kia không hề có chút cảm tình.
"Chờ một chút!"
Con mắt của hắn!
Tim Tiểu Lôi muốn nhảy lên.
Con ngươi của hắn lại có màu bạc!
"Đây là địa phương nào?" Tiểu Lôi mở miệng hỏi.
Người nọ lắc đầu không nói.
Tiểu Lôi nhíu mày lại hỏi tiếp: "Làm sao ta lại ở đây?"
Hắn thủy chung không nói.
Tiểu Lôi thầm bực bội, chậm rãi đứng lên, không thèm nhìn quần áo trên mặt đất lạnh lùng nói: "Ta không cần thay quần áo, ngươi dẫn ta đi gặp chủ nhân nơi này thôi"
Người nọ liếc nhìn Tiểu Lôi, vẫn không thấy chút cảm tình.
"Ngươi thay đi, không thay không được vào"
Tiểu Lôi bĩu môi, nhìn xung quanh, hình như nơi này là đỉnh núi, bốn phía mây vờn quanh...
"Ta không đi có sao không?" Hắn bĩu môi
"Không thể" người kia vẫn giữ giọng bình tĩnh: "Lời của Tiên sư, không ai có thể kháng lại"
Tiểu Lôi liếc nhìn hắn cau mày: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lần này người kia trả lời: "Không nhận ra ư? Chính ta vừa cõng ngươi một đoạn đường đó."
Tiểu Lôi nghe xong đột nhiên nhảy dựng lên kêu thất thanh, chỉ vào người kia hét: "Ngươi, ngươi là con rồng đó!"
Người kia chỉ nhìn lại, lùi lại vài bước, chậm rãi nói: "Ngươi thay quần áo rồi đi vào thôi"
Nói xong, chỉ một ngón tay vào vách núi bên trên hồ, vách núi tựa như mặt nước từ từ chuyển động, không ngờ lại lộ ra một sơn động.
"Chỗ này thông đi đâu?..." Tiểu Lôi quay đầu hỏi nhưng vừa nói được nửa câu đã thấy người kia biến đâu mất. Tiểu Lôi lưỡng lự vài giây, quyết định rồi cởi y phục của mình ra, mặc dù một cánh tay không nhúc nhích được nhưng cũng miễn cưỡng thay bộ y phục kia.
Sau khi mặc vào hắn mới phát hiện bộ y phục này giống hệt bộ quần áo của người kia.
Cùng là loại trường bào như vậy, quần áo thêu kim ti, còn có một chiếc áo khoác, bên trên tựa hồ phát ra ngũ sắc giống như ánh nắng chiều...
Điều làm hắn thêm kỳ quái là sau khi mặc bộ quần áo này vào thân thể tự dưng cảm thấy phiêu diêu thư thái, dường như trọng lượng biến mất, tùy ý bước một bước đã vọt xa tới hai mét!
Cho dù bây giờ không dùng pháp thuật nào nhưng chỉ cần rung tay là có thể bay lên!
"Bộ y phục này có vẻ thật cổ quái ..."
Hắn chậm rãi đi tới động khẩu của sơn động kia, không biết nó sâu bao nhiêu, nhưng bên trong sáng rực do các viên đá khảm trên vách núi tỏa ra thất sắc bảo quang.
"Không biết là họa hay là phúc đây! Nếu họa cũng không thể tránh khỏi, bất quá người ta có bản lĩnh mang ta tới đây, bây giờ đành phải liều một phen", Tiểu Lôi cương quyết đi vào trong...
Hắn vừa bước vào trong, lập tức thấy không gian thay đổi, động khẩu trong nháy mắt tiêu thất, biến thành một vách núi trơn nhẵn.
Tiểu Lôi ngạc nhiên không chịu được, đưa tay lên sờ mặt vách núi thấy vừa nhẵn vừa trơn, bề mặt tựa hồ lấp lánh thất sắc bảo quang, sờ thấy ấm áp.
Hắn thậm chí nhắm mắt lại, dùng linh giác cảm thụ, thấy nơi này linh khí tràn ngập, chân khí trong người tự nhiên tràn trề. Vách núi rõ ràng là một loại đá có thất sắc bảo quang, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại có thể cảm nhận thấy sinh cơ vô tận.
Địa phương này mặc dù khắp nơi kỳ quái, nhưng không hề quỷ dị mà lại mang theo vài phần tiên khí...
Tiểu Lôi từng bước đi tới, thấy sơn động này không dài như nhìn từ ngoài vào, đi chừng hai phút đã hết rồi.
Cuối sơn động là một vực sâu.
Dưới vực dường như có một ngọn lửa lưu chuyển, nhìn xuống dưới thấy cả một biển lửa. Hắn kinh hoàng nhìn sang hai bên đều không thấy lối đi.
Chỉ có thể đi lên phía trước. Đối diện với biển lửa phía trước có một bình đài nhỏ, trên đó có một động khẩu...
Tiểu Lôi hít một hơi, trấn định trong lòng, chuẩn bị thi triển ngự phong thuật, nhưng vừa vận khí, rõ ràng pháp lực toàn thân thông suốt không chút khác thường nhưng lại không thể bay lên!
Hắn kinh hô, thử lại lần nữa nhưng không khỏi thất sắc.
Kỳ thật vừa rồi từ không trung rơi xuống hắn đã cảm thấy hơi kỳ quái vì không thể bay trong không trung, giờ đây trong sơn động này cũng vậy, bèn cuống quýt niệm khẩu quyết vài lần, nhưng càng muốn bay, hai chân càng dính trên mặt đất, không nhấc lên nổi dù chỉ nửa tấc!
Không bay được, phiêu phù thuật cũng không dùng được!
"Chuyện này... thật sự là gặp quỷ rồi!" Tiểu Lôi biến sắc mặt..
← Ch. 220 | Ch. 222 → |