← Ch.232 | Ch.234 → |
"Anh xác định là chỗ này à?"
Ô tô thẳng một đường từ phía đông thành phố ra khỏi nội thành, một mạch chạy về hướng đông, dần dần chạy tới khu ngoại ô phía đông. Như Hoa ngồi ở vị trí phụ lái không khỏi có chút sốt ruột, nhìn cây cối bên ngoài xe cứ trôi lại phía sau vùn vụt, trông thấy cảnh vật chung quanh có phần vắng vẻ, trong lòng quả thật có chút nghi hoặc.
"Hẳn là không sai." Lôi Hống một mặt lái xe, một mặt cẩn thận phân biệt phương hướng đường đi: "Hôm đó khi xem ti vi, anh đã nhìn thấy cô ấy trong đám con tin bị bắt cóc hiện trên màn hình ti vi. Sau lại nghe kể đám con tin bị bắt cóc này đều đã đến cục cảnh sát để cho lời khai. Anh còn kiểm tra lại hồ sơ của bệnh viện, đã cẩn thận tra xét vài lần, quả thật không sai... Ài, mấy năm nay, cứ tưởng rằng cô ấy đã lén bỏ đi thật xa, không nghĩ rằng chẳng ngờ lại vẫn ngụ trong thành phố."
Vẻ mặt Như Hoa có chút thương cảm, lệ quang mơ hồ đã ngân ngấn, nhìn thoáng qua cảnh vật chung quanh, thở dài: "Ài, chắc là ở gần đây thôi... Hoàn cảnh ở đây hẻo lánh, chắc cô ấy sợ gặp phải người quen, còn nữa... nhà cửa trong nội thành quá đắt, cô ấy cũng thuê không nổi." Dừng một chút, bỗng nước mắt chảy ra: "Mấy năm nay, cô ấy chắc phải chịu biết bao đau khổ rồi... đều do tên tiểu tử kia! Hừ..."
Lôi Hống lại lắc đầu nói: "Em bây giờ nói cho đã miệng. Lúc đó khi cô ấy bỏ đi, em không phải cũng chẳng phản đối gì lắm sao?"
Như Hoa nghe vậy liền ra sức nhéo cánh tay trượng phu mình một cái. Lôi Hống trong lòng kêu trời nhưng lại không dám phát ra, hắn mặc dù đã kết hôn với Như Hoa ba năm rồi, nhưng tính cách sợ vợ vẫn như năm đó không giảm chút nào. Như Hoa mà đưa tay đánh tới, cũng quá nửa chỉ có thể lấy da thịt ngạnh kháng, không dám phản kháng chút nào. Như Hoa cứ nhằm phần thịt mềm ngắt nhéo vài cái, lúc này mới oán giận nói: "Lúc đó là lúc đó... Hừ, lúc đó tiểu tử kia chần chừ do dự, còn nha đầu kia thì tâm tư nặng nề, trong lòng lại tự ti. Lúc cô ấy bỏ đi, tôi cũng từng khuyên giải, nhưng không khuyên được. Cho dù lúc đó khiến cô ấy lưu lại thì thế nào chứ? Hiện tại bên cạnh tiểu tử đó nhiều nữ nhân như vậy, cô ấy cho dù có lưu lại, thì tính toán thế nào đây? Vợ hai hay là vợ ba, vợ bốn, vợ năm?"
Lôi Hống không nói lời nào.
Như Hoa oán hận lầu bầu một hồi. Trong lòng nữ nhân như cô ta, mặc dù Tiểu Lôi là bằng hữu, nhưng dù sao trong lòng đối với việc Tiểu Lôi trái ôm phải ấp, vẫn không chấp nhận được. Nói xong lời cuối, nhịn không được mắng: "Dù sao tôi xem nam nhân họ Lôi, chẳng phải thứ tốt đẹp gì!"
Lôi Hống bất lực. Đang muốn mở miệng phản biện, Như Hoa đã trợn mắt, quát: "Anh câm miệng! Hừ, anh cũng họ Lôi, sau này phải giám sát anh chặt chẽ cho tốt, nói không chừng, khó bảo đảm anh không một bước tới trời!"
Nói xong, lại đưa tay xoắn cái lỗ tai Lôi Hống. Lôi Hống chỉ vì nhận bằng hữu với tên mê gái Tiểu Lôi, mà hai lỗ tai phải chịu đựng tai ương trong vô vọng, trong lòng không khỏi tức tối bất bình, lại không dám phản kháng bà vợ hung hãn này, chỉ đành nhẫn nại kiên trì đến cùng, cố gắng lái xe.
Chiếc Hummer của Lôi Hống dần dần chạy thẳng đến đạo lộ của một thị trấn nhỏ ở phía đông ngoại ô. Nơi này đã cách nội thành một khoảng lộ trình, nếu lái xe đi tiếp về phía trước mười phút nữa, coi như là đi ra khỏi địa giới Nam Đô. Cho nên nơi này vốn được xem là khu xa xôi hẻo lánh nhất rồi.
Thế nhưng may là gần đấy có một chỗ vốn là ngôi chùa nổi danh, không xa ngoại ô phía đông, thường xuyên có không ít người tới thắp hương bái Phật. Ngôi chùa này hương hoả thịnh vượng, thường thu hút mọi người ở các nơi gần xa, cho dù là người ở ngoài trăm dặm cũng thường lui tới. Cho nên nhờ phúc của ngôi chùa đó, mà tiểu trấn này không đến nỗi quá hẻo lánh vắng vẻ. Nhìn ngoài đường thấy cũng náo nhiệt. Không ít người dân trong trấn cũng đem nhà mặt tiền mở thành nhà hàng khách sạn, chiêu đãi khách vãng lai tới hành hương.
Ngay khi chiếc Hummer của Lôi Hống đi vào thị trấn, lập tức giảm tốc độ, hạ kính xe xuống, cẩn thận tìm kiếm cột mốc đường.
May là vùng phụ cận chùa đó hương khói cực thịnh. Mấy năm gần đây khách hành hương kéo nhau tới không dứt, không ít người đường xá xa xôi cũng lái xe đến đây. Cho nên con đường qua trấn đã được thi công mở rộng. Lúc này xe của Lôi Hống mặc dù chạy với tốc độ rùa bò, nhưng cũng không làm tắc nghẽn giao thông.
"Hẳn là ngay trước mặt rồi." Đi tới một giao lộ, Lôi Hống đột nhiên dừng xe, kéo tay Như Hoa: "Phía trước xe không vào được, chúng ta đi bộ tới vậy."
Hai người xuống xe, trước mặt là một con đường nhỏ rộng ước chừng hai mét. Địa thế dọc theo đường đi dốc lắm, đúng là chiếc Hummer của Lôi Hống không leo lên được. Nhà cửa quanh đây có phần cũ kỹ, kiến trúc đều tương đối thấp, có vẻ hơi lụn bại. Hai người đi một mạch tới cuối đường, liền nhìn thấy một cánh cửa trước.
Từ bên ngoài nhìn vào, cánh cửa này rộng không quá một mét, nó vốn được quét sơn đỏ, nay đã phai màu hơn nửa, lộ ra vẻ loang lổ khó coi. Tường bao hai bên cánh cửa không cao lắm, đơn giản chỉ là lấy miếng tôn chế thô sơ dựng lên. Bên trong bất quá là một cái sân nhỏ bảy tám mét vuông, hai gian phòng tồi tàn bên trong lại càng thêm cũ nát, dưới chân tường mơ hồ còn có đám rêu xanh biếc. Chỉ là trong sân có hai cột trúc trên có treo mấy bộ quần áo, mặc dù sạch sẽ thẳng thớm, nhưng cũng có thể nhìn ra là có hơi chút cũ kỹ.
Lôi Hống thoáng đối chiếu địa chỉ trong tay rồi đưa mắt nhìn Như Hoa: "Chính là nơi này rồi."
Sắc mặt Như Hoa kích động, xông về phía trước mấy bước, gõ nhẹ lên cửa mấy cái, đang định mở mồm gọi gì đó, trong lúc nhất thời yết hầu như nghẹn lại, không biết phải gọi gì, chỉ đành lấy tay dùng sức gõ hai cái.
Nhưng gõ xong hồi lâu, bên trong cũng không thấy trả lời. Như Hoa quay đầu lại đưa mắt nhìn Lôi Hống, hai người đều có chút ngỡ ngàng. Thân thể Lôi Hống cao lớn, thoáng cất bước tới, hơi nhón người lên, nhìn qua bức tường, quan sát bên trong sân, nhìn cẩn thận một lúc rồi lắc đầu: "Bên trong hình như không có ai đâu."
Sắc mặt Như Hoa lại kích động, hung hăng dậm chân nói: "Tôi mặc kệ! Vất vả lắm mới tìm đến được đây, nói gì đi nữa tôi cũng phải tìm được cô ấy."
Lôi Hống không biết làm sao, trầm ngâm trong lòng một chút, vừa chợt muốn leo tường, đột nhiên nghe thấy phía sau một thanh âm nho nhỏ non nớt the thé nói: "Ê, chú làm gì đấy?"
Ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một thằng bé con đang ngồi vắt vẻo một bên trên một bức tường phía sau, hai chân đang đu đưa, đôi mắt đen láy đang nhìn mình chằm chằm, đôi con ngươi đảo qua đảo lại trông rất linh động. Hình dáng chú bé này trông khoảng chừng không quá ba tuổi, thân hình gày còm tong teo. Nhưng khuôn mặt lại khá tuấn tú, nhất là ánh mắt, đen láy tròn xoe, cực kỳ linh động. Thêm nữa khoé miệng dường như hiện lên vài phần tươi cười. Lôi Hống cùng Như Hoa vừa thoáng nhìn, không khỏi mơ hồ thấy quen thuộc ba phần.
"Chú trèo lên tường nhà người ta, không phải định ăn trộm chứ?" Đứa nhỏ đó từ trên tường đứng lên, trượt xuống, đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhòm Lôi Hống, trong mắt ánh lên vài phần hiếu kỳ. Lôi Hống cười khổ: "Ta tự nhiên không phải." Đột nhiên tâm niệm máy động, lại hỏi: "Tiểu bằng hữu, cháu có biết chủ nhân nhà này không?"
Có thể đối phương dù sao chỉ là một đứa bé con ba tuổi, nên hình như nghe không hiểu lời Lôi Hống nói, chẳng qua là mồm miệng vẫn líu lo nói như cũ: "Cháu nghe nói, leo tường đều là loại đạo tặc... chú là kẻ trộm."
Lôi Hống dở khóc dở cười, chỉ xoay người đi tới, khom lưng nói: "Ta là ăn trộm, ta hỏi cháu, cháu có biết chủ nhà này không?"
Hỏi vài câu, đứa nhỏ nọ chỉ giương mắt nhìn Lôi Hống, trong miệng đứt quãng nói: "Chú là ăn trộm... kẻ trộm..."
Lôi Hống hỏi mấy lần không nắm được điều muốn hỏi, bỗng phá lên cười: Ái chà, ta đúng là quá ngốc rồi! Sao lại kéo một đứa trẻ mới ba tuổi mà hỏi nửa ngày như vậy. Ôi, nó lại không phải là con bé tiểu quái vật kia của Lôi gia, ba tuổi mà cái gì cũng biết. Trẻ con bình thường ở nhân gian, ba tuổi e rằng ngay cả nói cũng không được rành mạch.
Lập tức mặc kệ thằng nhỏ, xoay người đi, lại nhìn nhìn vào trong sân. Đang định tìm một người gần đó tới để hỏi, Như Hoa ở bên cạnh đã trừng mắt với hắn nói: "Cái cách anh hỏi chuyện trẻ con là như vậy hả? Đồ bò!" Nói xong, lấy từ trong túi ra một thỏi sôcôla, đi tới, ôn nhu nói: "Tiểu bằng hữu, cháu có biết người nhà này đi đâu không?"
Ánh mắt đứa nhỏ nhất thời bị thỏi sôcôla trong tay Như Hoa hấp dẫn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hai mắt Như Hoa, bỗng nhiên bĩu môi, há mồm khóc "oa" một tiếng, vừa khóc, lại nắm chặt lấy thỏi sôcôla trong tay, len lén nhìn Như Hoa qua kẽ mấy ngón tay, trong miệng khóc thảm thiết: "Sói bà! Sói bà!!"
Nó vừa khóc vừa kêu, đến cả Như Hoa cũng lập tức tức bực đến méo mày méo mặt, trong lòng không khỏi nổi giận.
Nàng ta mặc dù nhìn khó coi, mấy năm dựa hơi người chồng phú quý, trở thành người vợ của Lôi Hống - con dâu của Lôi gia, thân phận đã hoàn toàn khác biệt. Người khác mặc dù trong lòng trông nàng không thuận mắt, nhưng cũng không ai có dũng khí cười nhạo tướng mạo xấu xí của nàng ra mặt. Kết quả hiện tại đứa nhỏ này chỉ liếc mắc nhìn mình một cái, lập tức đã sợ phát khóc, còn luôn mồm nói mình cái gì mà sói bà, bảo sao Như Hoa không nổi giận?
Như Hoa giận dữ, buông đứa nhỏ ra, lại hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Hống, quát: "Anh còn đứng ì ra đó làm gì? Đi xuống tìm người hỏi một chút đi!"
Đứa nhỏ kia càng khóc lại càng lộ ra bộ dạng sợ hãi: "Sói bà, ăn thịt con... ăn thịt con..."
Như Hoa dở khóc dở cười, nàng ta ngay cả tính khí khó chịu, lại không có khả năng đối phó với sự phát tác của đứa nhỏ ba tuổi như vậy, không biết làm sao đành ra vẻ hoà nhã xuống nước khom lưng nói: "A di... a di là... sói bà..." Nói xong, lại vội vàng lấy ra mấy thỏi sôcôla, nhét vào tay đứa nhỏ, ôn nhu dỗ dành mấy câu, đứa nhỏ kia mới ngừng khóc, chỉ là nó vẫn không ngừng thút thít, bờ vai nhỏ cứ nhún lên nhún xuống, vẫn như cũ không dám nhìn thẳng vào Như Hoa.
Như Hoa thấy đứa nhỏ ngưng khóc, lại cố gắng dùng ngữ điệu nhu hoà nhất hỏi: "Ta hỏi cháu, cháu ở gần đây phải không?"
Đứa nhỏ đó gật đầu.
Mặt Như Hoa lộ ra vài phần mãn ý, lại hỏi tiếp: "Cháu có biết người nhà này không?" Cô nàng đưa tay chỉ cánh cửa sơn đỏ.
Đứa nhỏ chần chừ một chút, rồi lại gật đầu.
Trên mặt Như Hoa lại thêm vài phần hưng phấn: "Người nhà này ở đâu? Cô ấy đã đi ra ngoài rồi sao?"
Đứa nhỏ bỗng dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Sói bà... bà nói có phải là một a di xinh đẹp không?"
"Đúng đúng đúng!" Như Hoa kích động, kể cả đối phương có gọi mình là sói bà cũng không so đo: "Cô ấy có ở nhà không?"
Đứa nhỏ suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: "Đã đi rồi... Cô ấy đi ra ngoài rồi, phải mấy hôm nữa mới về."
"Ra ngoài? Đã đi đâu?" Thần sắc Như Hoa đầy vẻ thất vọng, tức thì hiển lộ hết ra.
Đứa nhỏ lại vẫn giữ bộ dạng ngây thơ vô tội: "Không biết nữa, nghe nói là cô ấy đã đi công tác nước ngoài rồi."
Như Hoa trong lòng cả kinh, lập tức đứng lên, liếc nhìn Lôi Hống, hai người đều có chút thất vọng.
"Đều do anh!" Như Hoa bỗng nhiên thoáng cái hung hăng nhéo Lôi Hống, nói: "Nếu chúng ta đến sớm một ngày, đã tìm được cô ấy rồi!"
Miệng Lôi Hống vâng vâng dạ dạ, lại thầm nói: "Hôm qua ta mới nhìn thấy cô ấy trên ti vi, sớm một ngày sao... sớm một ngày ta thực còn không biết chỗ ở của cô ấy ở đâu kìa."
Nhưng mà bây giờ thê tử phát hoả, muốn phát tác lên mình lão công. Đó là sự tình tối tối bình thường trong thiên hạ, cũng đành phải chịu đòn không hoàn thủ, chịu chửi không dám trả lời.
Hai người thất vọng tràn trề, rời khỏi nơi đó. Trên đường đi xuống, lại không ngờ được rằng, đứa nhỏ đó sau khi mắt thấy hai người rời đi, khuôn mặt vốn ngây thơ khờ khạo, lại lộ ra một tia giảo hoạt tươi cười, đôi con ngươi xoay tròn đảo tới đảo lui, còn đâu bộ dạng của một thằng nhỏ ba bốn tuổi? Càng thêm nữa là một nụ cười tủm tỉm nơi khoé miệng như có như không, lại càng mười phần giống như người nào đó.
"Hừm, hai cái tên gia hỏa này, nhất định là chủ nợ của nhà mình. Ai dà, hôm nay lừa được hai chủ nợ đi khỏi. Chúng ta phải mau nghĩ biện pháp, bằng không đảo mắt một cái vài ngày nữa bọn họ lại tới, nói sạo tiếp có thể không dùng được nữa."
Lại nói hai người Lôi Hống và Như Hoa đều thất vọng tràn trề, đang lúc đi xuống, đột nhiên Như Hoa lớn tiếng nói: "Không đúng!"
Lôi Hống liếc sang nàng: "Không đúng như thế nào?"
Như Hoa dụng lực vỗ đùi: "Thằng nhỏ kia, hình như có điểm cổ quái!"
Cô nàng kêu lên: "Tôi vừa rồi cảm thấy có phần kỳ quái, bây giờ mới suy nghĩ ra... lúc vừa rồi tôi hỏi nó, nó thực sự sợ đến mức khóc lớn. Sau đó hỏi chuyện, nó lại trả lời mạch lạc rõ ràng, chẳng lo lắng gì. Hơn nữa xem cách nó nói chuyện, ăn nói rất rõ ràng. Tôi hỏi anh, con nít bình thường ba bốn tuổi như người ta, nói cả câu hoàn chỉnh còn phải rất vất vả, đứa nhỏ này nói chuyện sao lại lưu loát đến vậy? Hơn nữa, tôi hỏi cô ấy đi đâu, nó lại nói phải đi công tác nước ngoài... Nó nhỏ tuổi như thế, làm sao biết cái gì mà đi công tác nước ngoài? Hừ, trẻ nít ba bốn tuổi bình thường, e là còn không biết cái gì gọi là 'đi công tác' nữa!! Thêm nữa, người ta đi hay không đi công tác, một thằng nhỏ như nó, làm sao mà biết được?"
Nói đến đây, Như Hoa lại nói: "A! Tiểu quỷ kia, nhất định là gạt ăn sôcôla của tôi, cho nên cố ý giả bộ khóc lóc, nói hươu nói vượn một trận!"
Nói đến đây, Lôi Hống bên cạnh lại cười nói: "Em đa tâm quá, đứa nhỏ nhìn em là khóc thét lên rồi, làm sao còn có nhiều tâm tư ranh ma như vậy."
Không nên nói ra câu chế giễu này, vừa nói ra, Như Hoa lập tức lửa giận bốc lên ba trượng, mắng: "Cái tên gia hỏa nhà anh cao to như một con tinh tinh, chẳng nhẽ lại dễ coi lắm sao? Sao đứa nhỏ đó nhìn thấy anh thì không khóc, vừa thấy tôi lại khóc! Hừ!"
Lôi Hống cơ hồ muốn bật thốt lên ngay tại đương trường: "Đó tự nhiên là vì em so với anh còn khó coi hơn nhiều..." Bất quá cũng may Linh đài còn bảo tồn được một tia lý trí, những lời này ra tới cửa miệng, cuối cùng cũng nuốt trở lại, thầm kêu: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Vừa rồi nếu mà nói ra những lời này, ta còn mạng sao?"
Hắn ấp a ấp úng, lại không biết nói gì.
Hai người lại không biết rằng, chú bé con ba bốn tuổi vừa rồi đó, đúng là người của nhà có cửa sơn đỏ kia. Chỉ vì cuộc sống mưu sinh ngày thường khó khăn, thường có chủ nợ đến cửa. Đứa nhỏ đó thường thường hoa ngôn xảo ngữ giả ngây giả dại lừa chủ nợ đi. Lần này gặp phải Lôi Hống cùng Như Hoa, cũng coi hai người như chủ nợ, mới vừa rồi lại diễn lại mánh khoé cũ.
Như Hoa càng nghĩ càng không cam lòng, để mặc Lôi Hống đó, một mình quay trở lại tìm đứa nhỏ kia. Lôi Hống bất đắc dĩ đành lên xe trước, chờ ở trong xe.
Lại nói Như Hoa trên đường quay trở lại, vừa vặn đối diện trông thấy chú bé con kia cầm thỏi sôcôla trong tay, đang nhảy cò cò. Từ xa nhìn thấy Như Hoa đang bước nhanh về phía mình, nó dù sao tuổi còn nhỏ, trong lòng có mưu đồ quỷ quái, tưởng đối phương đã biết tỏng mình, không khỏi hét to một tiếng, rồi ù té chạy.
Nó không chạy thì còn khá, vừa bỏ chạy thì đã hoàn toàn bị lộ tẩy. Như Hoa quát to một tiếng: "Đứng lại!" Đứa nhỏ làm sao mà ngoan ngoãn chịu đứng lại, thân thể nó mặc dù nhỏ gầy chạy không nhanh, nhưng lại cực kỳ linh hoạt, tránh phải né trái. Như Hoa vươn hai tay bắt lấy nó nhưng không được, lại bị nó chui qua nách mình, chạy ngược về phía sau.
Như Hoa đuổi theo phía sau, trong phút chốc, hai người kẻ trước người sau chạy xuống phía dưới con đường xấu. Từ phía xa, Lôi Hống đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong xe, đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo của Như Hoa, mở mắt nhìn lại, đã thấy một lớn một nhỏ trước sau đuổi tới.
Thằng nhỏ nhìn thấy Lôi Hống ngồi trong xe, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên: "Ai da không tốt rồi! Hai chủ nợ này có xe, ta sao có thể chạy lại ô tô đây..."
Nghĩ tới đây, lén nhìn Như Hoa thấy còn cách một đoạn xa phía sau, nó đột nhiên từng bước lẻn đến bên cạnh chiếc Hummer của Lôi Hống. Lôi Hống còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hai tay của tiểu tử đó liền đã dính lên xe...
Soạt!!!!
Lôi Hống chợt cảm thấy thân thể mình bỗng rung lên, hẫng một cái, đã thấy mông tê rần, phía dưới cứng cứng, không ngờ đã ngồi lên mặt đất!
"Xe! Xe của tôi đâu!!" Lôi Hống vừa hạ mông xuống liền nhảy dựng lên, không khỏi cực kỳ thất sắc.
Nguyên lai trong nháy mắt vừa rồi, Lôi Hống vốn đang ngồi trong xe, nhưng cỗ xe ấy lại thình lình biến mất tại chỗ không thấy đâu! Hắn vốn đang ngồi bên trong, lại biến thành ngồi trên mặt đất!
Lôi Hống trong lòng kinh hãi, phía sau Như Hoa cũng thấy sờ sờ. Lại một tiếng kinh hô, nhưng đứa nhỏ trước mặt kia, đã nhanh như chớp, chạy qua góc phố.
Lôi Hống và Như Hoa cùng nhìn nhau, Lôi Hống kêu một tiếng lớn trước: "A! Không đúng! Đứa nhỏ ấy có điều cổ quái! Nhanh lên! Mau tìm ra nó!!"
Hai vợ chồng đuổi qua góc phố, nhưng nào đâu còn hình bóng của đứa nhỏ đó? Người đi lại trên ngã tư đường nối liền không dứt, hướng đến ngôi chùa trứ danh ở phía xa xa. Người đi kẻ lại trên đường, đứa nhỏ đó thực đã sớm chìm trong dòng người, khó lòng tìm thấy được.
Hai người thầm chấn kinh, lại kích động, Như Hoa run giọng nói: "Này, đại tinh tinh... Đứa nhỏ đó, chẳng lẽ là... chẳng lẽ là..."
Lôi Hống cố gắng nuốt ngụm nước bọt xuống: "Anh nghĩ có khả năng lắm... Bằng không, đứa nhỏ nhà ai lại có bản lãnh thần kỳ kiểu đó? Bảo Nhi năm đó, chẳng phải đã từng hù chúng ta kiểu này sao?"
Hai người đang tìm kiếm kỹ càng, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng cười giống như một trận chuông bạc phía sau, một thanh âm mềm mại êm tai cười nói: "Đại tinh tinh thúc thúc, Như Hoa a di. Các người sao lại cũng ở chỗ này?"
Hai người ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương chừng mười tuổi, mặc một bộ quần áo bó sát người kèm theo đai lưng trông thật siêu cấp đáng yêu, mặt cười như hoa, hai tay chắp sau lưng, vẻ tinh nghịch đáng yêu trên mặt thật khó diễn tả, chẳng phải là đại tiểu thư Bảo Nhi thì còn ai?
Bảo Nhi từ nhỏ đã gọi Lôi Hống là đại tinh tinh thúc thúc, đó là thói quen từ trước tới nay, cho nên Lôi Hống cũng không để ý, chỉ ngạc nhiên nói: "Ồ, Bảo Nhi, cháu sao lại ở chỗ này?"
Bảo Nhi bĩu bĩu môi, nói: "Ôi, đều do mẹ cháu. Sự tình hôm trước tại khu buôn bán, mẹ rất sợ hãi. Hôm nay muốn tới chùa cầu thần bái Phật, nói muốn Bồ Tát bảo vệ chúng ta." Ngữ khí cô bé có vài phần không chấp nhận chuyện này, lè lưỡi, làm mặt quỷ, cười nói: "Cháu ý kiến với mẹ không được, đành phải đi theo mẹ tới đây."
Hai người lập tức gật đầu hiểu ý: "Ồ, Nguyệt Hoa cũng đã tới."
Mặc dù Bảo Nhi không nói rõ ràng "mẹ" là ai, bởi vì ngày thường ở nhà, Bảo Nhi xưng hô với Diệu Yên cùng Nguyệt Hoa đều là mẹ; nhưng mà với tính tình và thân phận Diệu Yên, nàng cơ bản đã giống như một thần tiên sống. Trên thế giới này làm gì có đạo lý thần tiên cầu Bồ Tát bảo vệ? Vậy khẳng định tất nhiên là Nguyệt Hoa rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Hôm nay trong chùa người dâng hương rất nhiều. Nguyệt Hoa đang đi xếp hàng cầu hương. Trong lòng Bảo Nhi sớm đã nhận định ba ba mình và mẹ mình đều là thần tiên, tự nhiên đối với chuyện cầu Phật cũng không quá nhiệt tâm, trong lúc nhàm chán chạy loạn một hồi, không ngờ gặp được vợ chồng Lôi Hống, Như Hoa.
"Đại tinh tinh thúc thúc, các người chạy tới vội vã như vậy, là đang muốn tìm vật gì à?"
"Ừ, tìm người!" Lôi Hống nói: "Tìm một thằng nhỏ, bộ dạng đại khái khoảng ba bốn tuổi... ừm, cao như vầy..." Hắn so tay một hồi rồi lại nói: "Tướng cao cỡ vậy là không sai, còn ăn mặc thì có vẻ đơn giản một chút, nhìn có nét tinh nghịch."
Bảo Nhi đang lúc nhàm chán, nghe vậy không ngăn được lòng hứng thú phát sinh: "Ồ, các người tìm một thằng nhỏ hả?" Nhãn châu nó đảo một cái: "A! Cháu biết rồi, nhất định là kẻ trộm vặt rồi! Trên ti vi cháu đã thấy rất nhiều! Cháu giúp các người tìm nhé!"
Nói xong, không đợi Như Hoa, Lôi Hống nói gì, Bảo Nhi đã phóng một mạch ra ngoài. Lôi Hống vội vàng hét lớn: "Không... không được..."
Bảo Nhi chỉ cười hì hì: "Đừng lo, một tên trộm vặt thôi, bản tiểu thư trở tay là tóm được hắn! Hừ, dám ăn trộm đồ của đại tinh tinh thúc thúc ta. Ta mà bắt được nó, sẽ đập bẹp cái mông của nó ra!"
Lôi Hống với Như Hoa ở phía sau nghe xong càng cuống cuồng thêm, trong miệng kêu to: "Không đánh được! Không đánh được!"
Thầm nghĩ không ngờ đứa nhỏ kia có thứ bản lãnh thần kỳ ấy, nói không chừng chính là đệ đệ của nhà ngươi, làm sao mà đánh được chứ?
Thân pháp Bảo Nhi cực nhanh. Mặc dù đoàn người chen chúc, nó dường như chú cá len lỏi qua các khe hở trong đoàn người, chỉ chốc lát đã chạy thật xa. Phía sau Lôi Hống mặc dù biết một chút kỳ môn pháp thuật, nhưng dù sao còn dẫn theo một Như Hoa, vừa thi triển ra, đã tụt lại phía sau rất xa.
Bảo Nhi vừa chạy, vừa dần dần triển khai thần niệm, cẩn thận tìm kiếm chung quanh. Quả nhiên nhìn thấy ở cửa chùa xa xa có một thằng nhỏ, hình dáng hơi giống như những gì Lôi Hống đã mô tả, lại vừa lúc chui vào trong chùa.
Bảo Nhi trong lòng càng thêm hưng phấn. Tuổi nó còn khá nhỏ, lúc nào cũng thích nhất là chơi đùa huyên náo. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng bắt ăn trộm vặt, lập tức phấn chấn tinh thần, tức khắc đuổi theo vào trong chùa...
← Ch. 232 | Ch. 234 → |