← Ch.309 | Ch.311 → |
Đêm nay, bầu trời Nam Đô dường như bị bao phủ bởi một tầng mây đen dầy đặc, ánh sao u ám, nhìn xa xa lại lờ mờ như có vụ khí cuộn vòng. Mặt trăng đằng sau đám mây đen khi ẩn khi hiện, bên ngoài như bị một vầng ánh sáng mờ mịt vây lại...
"Khí trời như vậy, thật khiến trong lòng người ta không khỏi sinh ra vài phần tà ác..." Theo đó là một tiếng thở dài nhè nhẹ. Tại khu trung tâm phồn hoa nhất của Nam Đô, nơi kiến trúc trứ danh nhất của Nam Đô, phòng sang trọng nhất trên tầng lầu cao nhất của khách sạn Hilton, một bóng người cao gầy đang đứng trước ban công. Người này chính là Tây Môn.
Lúc này hắn mặc trên người một cái áo khoác ngoài dài màu trắng thật mềm mại. Áo choàng kia dường như được làm từ sợi gòn nguyên chất, mặc trên người khiến cả người hắn trông qua rất ư là sạch sẽ. Chỉ là phối hợp với bộ mặt tuấn tú có mang chút tà khí của hắn, trong màn đêm như vậy lại tạo ra một chút cảm giác tà ác.
Bàn tay thon nhỏ sạch bóng của hắn đang cầm một ly thủy tinh có đế cao, bên trong chứa chất rượu có sắc màu đỏ tươi. Hắn nâng ly từ từ nhấp một ngụm, rồi mới xoay người lại.
Căn phòng phía sau hắn còn có hai người.
Một người trong đó, là người tài xế da trắng của hắn. Cái tên gia hỏa này thân thể to lớn, lại vẫn mặc bộ đồng phục thẳng thớm mặc sáng nay lúc ở nhà của Điền Chấn, bàn tay vẫn đeo găng trắng tinh, vẻ mặt lạnh lùng kia đối diện Tây Môn, lại mang theo vài phần tôn kính...
Đó là một loại tôn kính hoàn toàn, nhưng lại không phải là 'cung kính'. Biểu tình của hắn dường như là một sự tôn kính bình đẳng về bản thân cũng như địa vị giữa bằng hữu hoặc là đối thủ, mà lại không phải là vẻ tôn kính của một tài xế đối với chủ nhân. Mục quang của hắn đạm mạc, còn tay của hắn cũng không nhàn rỗi. Một tay của hắn đang nắm một thanh chủy thủ tinh xảo. Thanh chủy thủ dưới ánh đèn tán phát ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt. Còn tay còn lại của hắn thì lại cầm một miếng vải vuông trắng tinh, cẩn thận nghiêm chỉnh lau chùi lưỡi thanh chủy thủ.
"Tiêu, ngươi đã chùi đi chùi lại thanh chủy thủ đó cả đêm rồi." Tây Môn thở dài, mặt lộ ra vẻ mỉm cười trào lộng: "Vô luận là ngươi có chùi gì đi nữa, trên thanh chủy thủ rốt cuộc vẫn đã nhiễm máu tươi."
Tên tài xế lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tây Môn: "Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?"
"A...." Tây Môn cười nhạt: "Xin lỗi, ta thiếu chút nữa quên rồi. Chúng ta là người Vatican. Chỉ là Tiêu thân ái nè, tên thật của ngươi thật sự là khó nghe lắm. Ta lại thích gọi ngươi là Tiêu. Dù sao đây cũng là biệt hiệu của ngươi. Không phải sao?" Hắn đột nhiên lộ vẻ giảo hoạt cười nói: "Nếu như để đám gia hỏa Kỵ sĩ đoàn thấy được tên Tiêu mà bọn chúng kinh sợ, không ngờ lại làm tài xế cho ta. Ta nghĩ nhất định sẽ khiến bọn đó kinh ngạc đến nỗi hàm cũng rớt xuống."
Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn Tây Môn, mục quang của hắn có phần lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Chủ giáo đại nhân phái ta theo bên cạnh ngươi để bảo hộ cho ngươi. Ta chỉ coi đây là nhiệm vụ của ta, còn như là trở thành thân phận gì, cũng không sao cả."
Tây Môn thở dài, nâng ly rượu trên tay lên nhấp một ngụm, trên miệng của hắn vẫn còn dính lại chút rượu đỏ, lộ vẻ trào lộng khi nhìn vào mục quang của Tiêu rồi nói: "Bảo hộ... Thật là một danh tự thú vị á... Cá nhân ta lại cho rằng, dùng chữ 'giám sát' hai chữ này thế vào thì đúng hơn môt chút đó... Dù sao, hắc hắc, bảo hộ... Tiêu, ngươi cho rằng, nếu như có người có thể thương hại được ta, đối với trình độ cỡ này của địch nhân, ngươi thật sự có năng lực bảo hộ ta sao?"
Tiêu lắc đầu: "Đối với chuyện này, ta tuyệt sẽ không suy xét. Ta chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi."
Tây Môn nhìn vào hai mắt hắn thật lâu, rốt cuộc đành thở dài: "Tiêu, ngươi thật là một người rất trung thành với chức vụ... Ta nghĩ, ngươi hôm nay đúng giờ sẽ hồi báo tin tức của chúng ta lại cho chủ giáo đại nhân... bao gồm cả mấy cái chuyện về ta phải không?"
"Đúng vậy." Tiêu thu hồi lại thanh chủy thủ, quay sang Tây Môn khẽ gật gật đầu: "Ta sẽ đem tin tức hồi báo lại.... Bao gồm cả...." Hắn do dự một chút, rồi mới nói ra: "Bao gồm cả mọi hành vi ngươi làm ra tại nơi này."
"Tùy theo ý ngươi đi." Tây Môn cười cười, đột nhiên nói: "Tiêu, kỳ thật trong lòng ngươi rất không ưa ta, đúng không?"
"Đúng vậy." Tiêu không che dấu tí gì nói: "Ta không thể giải thích được, vì sao trong Vatican lại có thứ người như ngươi tồn tại... Ta đã biết được nguyên tắc của chuyện đảo điên này. Bởi vì chủng tộc như ngươi, vốn là thứ báng bổ thần linh."Hả?" Tây Môn đặt ly rượu trong tay xuống, tiến tới trước hai bước. Trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ cười tà mị như trước, chỉ là trong ánh mắt lại dần dần phát xuất ra một thứ khí tức hắc ám. Trên khoé miệng của hắn vẫn còn dính vết rượu đỏ, làm cho khi cười, lại lộ ra hàm răng trắng loá.
"Ta có thể giải thích được cảm nhận của ngươi." Tây Môn cười nói: "Phàm là người tu luyện Quang Minh hệ, rất mẫn cảm đối với khí tức của Hắc Ám hệ, hơn nữa lại rất căm ghét... Nói thẳng ra, ngươi có thể kiên trì ở bên cạnh ta lâu như vậy, xem ra ngươi nhất định cũng rất là khổ tâm rồi." Hắn đi đến bên cạnh Tiêu. Giờ phút này lại xảy ra chuyện quỷ dị. Trên người Tây Môn lại ngấm ngầm tán phát ra một cỗ khí tức âm lãnh. Mặc dù cả người hắn mặc một cái áo choàng trắng tinh, nhưng toàn thân lại dường như đứng trong bóng tối. Khí tức âm lãnh trên người hắn, dường như lại tán phát ra từng tia khí diễm đen ngòm.
Tiêu lập tức đứng thẳng người lên. Toàn thân hắn trong nháy mắt cơ hồ co rút lại, mục quang khẩn trương nhìn Tây Môn, thanh chủy thủ trong tay cũng nắm chặt lại.
"A... a..." Tây Môn phát ra một tràng cười nhẹ nhàng. Hắn đã lướt thật nhanh qua bên cạnh người Tiêu, về hướng cửa lớn, sau đó quay đầu lại đưa mắt nhìn Tiêu: "Không cần phải khẩn trương thế. Ngươi đã ở bên cạnh ta lâu như vậy, chẳng lẽ không cách nào thích ứng được với khí tức của ta sao?"
Tiêu lạnh lùng trả lời một câu: "Dường như Quang Minh vĩnh viễn không thể nào cùng tồn tại với Hắc Ám được!"
"Có thể mặt trái của Quang Minh chính là Hắc Ám." Tây Môn lập tức bổ sung thêm một câu: "Trên cái thế giới này, việc gì cũng đều có hai mặt trái phải của nó. Nếu không, thế giới lại không hoàn chỉnh rồi." Hắn đột nhiên lộ ra vẻ cười khoái trá: "À, vị hảo bằng hữu kia của ta đã trở về rồi... Ngươi xem, mặc dù ta tu luyện không phải là lực lượng thuần tuý của Quang Minh hệ, nhưng ta vẫn mẫn cảm như vậy, thậm chí so với ngươi còn mẫn cảm hơn."
"Đó là vì... vị bằng hữu kia của ngươi, cùng với ngươi là đồng loại." Trong mi mắt Tiêu thản nhiên lộ ra vài phần chán ghét: "Tối nay ngươi lại muốn à?"
"Đúng vậy." Tây Môn cười rất khoái trá: "Chỉ mong vị đồng tộc kia của ta tối nay mang đến cho ta món hàng thượng đẳng."
Vẻ chán ghét trong mi mắt Tiêu càng trở nên nồng đậm, không ngờ lại còn lộ ra vài phần tức giận.
"Được rồi, Tiêu. Ta biết ngươi không thích thấy mấy cái cảnh tượng này. Cho nên chiếu theo tập quán cũ của ngươi, ngươi có thể rời khỏi. Chuyện tối nay ngươi có thể hồi báo lên trên. Ta sẽ không lưu tâm... Vatican cũng sẽ không lưu tâm."
Ngay lúc đó, phía ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Mời vào, huynh đệ thân ái của ta, cửa không khóa." Tây Môn cười khoái trá.
Cửa phòng mở ra, từ bên ngoài đi vào một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng nhợt.
Vẻ mặt trắng nhợt của người này giống như một quý tộc Châu Âu thời kỳ Trung cổ, ngũ quan rất thanh tú, lại có thêm vài phần ẻo lả. Công bằng mà nói, tướng mạo của hắn ta chẳng có gì là xuất chúng, thậm chí có phần bình thường. Nhưng người này vừa đi vào, trên người lại toát ra vài phần khí chất phi thường tương tự như Tây Môn, cũng thanh tú như vậy, ánh mắt cũng mang theo vài phần tà mị trời sinh như vậy. Biểu tình trên mặt của hắn cũng mang theo vẻ thản nhiên an định như vậy.
Tây Môn đi tới trước, nhẹ nhàng vỗ lên lên vai hắn ta một cái: "Cảm tạ Thượng Đế, ngươi cuối cùng đã trở về rồi. Hy vọng ngươi tối nay sẽ không khiến ta thất vọng."
Trên mặt người mới đến bất đắc dĩ nở một nụ cười: "Du Pont thân ái, ông vì sao lại muốn cảm tạ Thượng Đế quỷ quái kia. Ta cho rằng ông nên cảm tạ ta mới phải."
Nghe được mấy chữ "Thượng Đế quỷ quái" kia, Tiêu bên cạnh lập tức trầm trọng hừ lên một tiếng, rồi tức thì chiếu mục quang lạnh lẽo liếc nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vài phần sát khí.
Tên trẻ tuổi này lại không chút quan tâm tới sự tức giận kia, ngược lại nhẹ nhàng cười cười: "Tiêu, ngươi không cần vì mấy câu này mà nổi giận. Ta hẳn nhiên là hiểu, ta và ngươi không cùng tín ngưỡng, hoàn toàn là hai thái cực ngược nhau. Hơn nữa, ngươi cũng nên hiểu rõ, ta không tạo thành uy hiếp đối với ngươi. Ta không có chút lực lượng gì hết. Nếu như ngươi muốn giết ta, chỉ cần nhẹ nhàng búng một ngón tay là được. Cho nên, ngươi không cần phải dùng thứ ánh mắt này nhìn ta."
"Long Nhãn!" (Mọi người hẳn là không quên cái tên Long Nhãn này chứ hả?) Tiêu dùng một loại ngữ khí trịnh trọng, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất là không nên dùng cái giọng kiểu này nói chuyện với ta. Nói không chừng một ngày nào đó, ta thật sự nhịn không được mà giết ngươi." Khoé miệng của hắn lộ ra một tia cười lãnh khốc, cố ý tới gần cạnh Long Nhãn thêm vài phân, rồi lạnh lùng nói vào bên tai hắn: "Ngươi đương nhiên là biết, cho dù ngươi không nói gì hết, không làm gì hết, mà chỉ ngửi cái mùi trên người của ngươi, ta đã phải nhịn để không nghĩ đến giết ngươi... Hơn nữa, trong mắt ta, ngươi còn tệ hơn cái đám ám muội tà ác."
Nói xong, hắn dường như lo là sẽ không nhịn được tức giận trong tâm của mình, liền bước nhanh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa phòng lại.
Long Nhãn nhẹ nhàng thở một hơi, nhún nhún vai, liếc nhìn Tây Môn, cười khổ nói: "Vì sao, ta gặp được người của Vatican thì đều là cái bộ mặt như vậy?"
Tây Môn thản nhiên nói: "Long Nhãn, đừng quên. Ta cũng một nửa là người Vatican."
"Nhưng trên người của ngài lại chảy cùng một loại máu như ta." Long Nhãn lập tức nói một câu.
Tây Môn nhìn kỹ hắn rồi đột nhiên thay đổi vẻ mặt, lộ ra vẻ cười khoái trá: "Được rồi, Long Nhãn thân ái. Chúng ta đừng nói mấy cái chuyện buồn chán này đi. Ta hiện tại cảm thấy hứng thú chính là, chuyện tối nay ngươi đã an bài thỏa đáng chưa?"
"Xong rồi." Long Nhãn gật đầu: "Vị tiểu thư kia hiện đang ở trong phòng ngủ của ngài."
Ngừng một chút, hắn lại cười khổ nói: "Bất quá giá tiền hơi đắt một chút.... Ta xài hết một trăm vạn, cô ta mới bằng lòng tối nay tới đây. Hơn nữa, ta còn chiếu theo thói quen của ngài, phân phó phục sức cho cô ta một chút, cho nên mới phí nhiều thời gian như vậy." Hắn cười khổ một tiếng: "Nhưng hoàn toàn thuận lợi, chỉ là ban đầu thuyết phục cô ta phải phí một chút miệng lưỡi. Đại nhân, ta thừa nhận cô gái này rất là mỹ lệ, nhưng ta lại không nhận ra mị lực của cô ta lớn đến mức phải để ngài phí nhiều tiền như vậy. Căn cứ theo suy tính của ta, ở thành thị này, một trăm vạn đã đủ có thể khiến mười cô xinh đẹp cởi hết y phục nhảy lên giường của ngài rồi."
Tây Môn chỉ lắc lắc đầu rồi đi tới cửa phòng bên trái, mở ra sau đó quay đầu lại cười: "Long Nhãn, ngươi cần nhớ kỹ, đôi khi, cần phí tiền để có thể mua được hưởng thụ vui sướng cho bản thân, ta cho rằng rất đáng giá."
Nói xong, hắn mở cửa phòng đi vào, cửa phòng sau đó liền đóng lại.
Long Nhãn từ từ ngồi xuống sofa, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường.
Mười hai giờ đêm!
Hắn đột nhiên thấy trên bàn có đặt một ly rượu, là vừa rồi Tây Môn tiện tay để xuống. Trong ly rượu vẫn còn lại một nửa chất rượu đỏ tươi.
Hắn đột nhiên cười cười rồi nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp trong miệng một ngụm rượu thừa, chỉ là vừa vào miệng, lại nhịn không được phải nhíu mày. Hắn khà một tiếng, nuốt chất dịch thể màu đỏ trong miệng xuống rồi sau đó buông ly ra, lẩm bẩm tự nói: "Ài... Ta vẫn không cách nào quen uống cái thứ này a... Ta là một tên Huyết thân, rốt cục là may mắn hay bất hạnh đây."
Tây Môn đi qua cánh cửa kia, sau cửa là một hành lang hình tròn bóng loáng, đi đến cuối thì lại là một cánh cửa khác. Hắn nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một gian phòng ngủ rất rộng lớn.
Căn phòng trang trí rất xa hoa, ánh đèn chiếu xuống ảm đạm. Trên một cái giường to rộng mềm mại là một tấm nệm lông thiên nga trân quý đắt tiền. Trên đầu giường là một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, chính là một cô gái.
Cô gái này đang cúi đầu, trên người mặc một cái áo lam nhạt không tay bó sát người, để lộ ra đôi cánh tay trắng nõn như bạch ngọc. Thân dưới mặc một cái váy dài trắng tinh. Cô ta tựa hồ có chút sợ hãi, cũng có phần khẩn trương, ôm chặt một cái gối dựa nho nhỏ vào ngực, thân người có chút hoảng sợ co rúm lại ngay đầu giường.
Tây Môn nhẹ nhàng đi tới trước. Đôi bàn chân trần của hắn không hề có tiếng bước chân. Mãi đến khi hắn tới trước mặt, cô gái mới phát hiện ra hắn đã đến, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh đèn êm dịu chiếu lên mặt cô gái. Khuôn mặt của cô ta rất nhu hòa, ngũ quan tinh xảo. Cô ta không phải là một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng lại có một khí chất nhu mì trời cho. Cặp mắt kia của cô gái để lộ ra ánh mắt hoảng sợ bất lực, khẩn trương nhìn chằm chằm Tây Môn.
Càng trọng yếu hơn chính là...
Dung mạo của cô gái này, nhất là khí chất của cô, không ngờ có bảy phần tương tự Điền Kha Nhi! Nhất là thân người của cô cũng dường như có cái khí chất nhu nhược hoảng hốt như bồ câu kia, lại càng giống với Điền Kha Nhi.
Tây Môn quan sát cô ta vài giây, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng. Hắn cúi đầu xuống, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt cằm cô gái. Ngón tay vừa tiếp xúc đến da thịt mềm mại của cô, Tây Môn không kìm được lộ ra vẻ tươi cười.
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức như bị giật mình rụt về sau.
"Cô không cần phải khẩn trương." Tây Môn cười rất ôn hòa.
Không thể phủ nhận, nụ cười của hắn có vẻ quyến rũ người khác phi thường. Hắn lập tức lấy từ ngăn tủ bên giường ra một cái bình pha lê tinh xảo, đưa mắt nhìn cô gái: "Có đẹp không?"
Cô gái chần chừ một chút: "Rất đẹp." Thanh âm của cô cũng rất nhỏ.
"Cô cũng rất xinh đẹp." Tây Môn mỉm cười: "Hơn nữa tướng mạo của cô cũng rất thuần khiết, cũng thuần khiết như cái bình pha lê này vậy."
Sau đó hắn để món đồ trong tay xuống rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh cô gái: "Tên của cô là Giai Giai phải không?"
"Dạ..."
"Ài, tên ta là Tây Môn. Cô có thể gọi thẳng là Tây Môn." Hắn cười cười: "Cô xem, hiện tại chúng ta đã quen nhau rồi, có phải không?" Cô gái cắn môi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô ngấn lệ, do dự một chút: "Ông... ông có thật sự sẽ cho ta tiền không? Một trăm vạn?"
"Đúng vậy." Tây Môn mỉm cười.
Cô gái trầm mặc vài giây, sau đó quay đầu đi, nhẹ nhàng gạt đi lệ thủy trong khoé mắt, rồi đột nhiên bắt đầu cởi bỏ y phục của mình.
Tây Môn cười cười, giữ chặt lấy cánh tay của cô ta: "Không cần gấp."
"Nhưng... nhưng ông đã phí tiền để mua ta." Ngữ khí của cô gái cố gắng ra vẻ lạnh lùng: "Ta rất cần tiền."
"Chúng ta có thể nói chuyện phiếm một chút." Tây Môn cười: "Có thể cho ta biết, cô vì sao cần tiền vậy?"
"Ta... trong nhà ta..." Cô gái chần chừ một chút. Tây Môn mỉm cười nói: "Trong nhà cô sinh hoạt vốn rất khá, nhưng gần đây việc làm ăn của cha cô thất bại. Các người thiếu nợ rất nhiều có phải không?"
"Đúng... đúng vậy." Cô gái nhìn Tây Môn: "Ông đều biết hết sao?"
"Ài." Tây Môn cười rất bình tĩnh: "Trước khi cô đi vào căn phòng này, mọi việc của cô, ta đều rất rõ ràng." Hắn cầm lấy cánh tay của cô gái, dùng một thứ thanh âm rất ôn nhu nói: "Tâm lý của cô có phải cảm thấy rất xấu hổ không?"
Cô gái trầm mặc.
"Cô không cần như vậy." Tây Môn càng cười ôn nhu hơn: "Cô rất xinh đẹp. Đây là thiên phú của cô. Những cô gái xinh đẹp, trời sinh hẳn nhiên là sẽ không bị phiền não quấy nhiễu. Hiện tại cô gặp được ta, cô cũng không bị phiền não nữa..."
"Ông nói sao?" Cô gái ngẩng đầu lên, cặp mắt trong như pha lê nhìn Tây Môn.
Tây Môn thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô gái. Lần này cô gái không hề né tránh. Tây Môn thở dài, ánh mắt có chút phức tạp nói: "Ánh mắt của cô... thật sự rất xinh đẹp, rất giống một người..."
"Là... ai?"
Ánh mắt phức tạp của Tây Môn trong nháy mắt biến mất, lập tức cười ha hả nói: "Giống Thiên sứ."
Vẻ mặt cô gái đỏ lên, cúi đầu xuống.
"Nhìn ta." Tây Môn nhẹ nhàng nói. Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại dường như mang theo một thứ ma lực thần kỳ, trực tiếp truyền sâu vào trong đầu óc của cô gái. Cô không tự chủ được ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt Tây Môn.
Ánh mắt Tây Môn dường như loé sáng. Vẻ mặt chân thành của hắn, dưòng như có một thứ gì đó thánh khiết, hai bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô gái, miệng vẫn dùng thứ thanh âm đầy sức dụ hoặc kia, nhẹ nhàng nói: "Cô đã gặp Thiên sứ chưa? Đó là một thứ sinh vật mỹ lệ nhất. Bọn họ thanh bạch, thần thánh, thuần khiết, cao quý, mỹ lệ... tựa hồ giống như ánh mắt của cô vậy..."
Cô gái chỉ cảm thấy trong tâm chợt hoảng hốt. Dưới cái nhìn chằm chằm của Tây Môn, cả người dường như đều đã mất đi tất cả ý chí phản kháng, dần dần trở nên thất thần, mặc cho Tây Môn nhẹ nhàng ôm lấy mình.
Một tay Tây Môn từ từ ôm lấy cô gái, cánh tay kia lặng lẽ phất một cái. Ánh đèn trong phòng liền từ từ tắt đi.
Bóng đen chỉ tồn tại trong nháy mắt, lập tức trong phòng lại tán phát ra một tia quang mang nhu hòa!
Đó là từ trên người Tây Môn phát xuất ra.
Cái áo khoác trắng bạch toàn thân của hắn, ngũ quan thanh tú của hắn, lại còn có mục quang kỳ lạ kia... Càng trọng yếu hơn, chính là trên người hắn không ngờ lại tán phát ra một thứ thánh khí tối chính tông của Quang Minh hệ! Trên dưới toàn thân đều tràn ngập một thứ khí tức thánh khiết.
Đôi môi kia của hắn từ từ đưa tới trước, hôn lên cặp môi xinh đẹp của cô gái. Cô gái cơ hồ đã hoàn toàn mất đi ý thức kháng cự, chỉ theo tiềm thức ôm lấy hắn.
Tây Môn từ từ ôm lấy cô gái, đặt cô ta lên đùi hắn, sau đó hắn thuận theo khuôn mặt mềm mại của cô, từ từ hôn xuống da thịt mịn màng nơi cổ của cô...
Trong phòng tràn ngập khí tức quang mang thần thánh, vệt sáng mang theo một thứ khí tức thánh khiết!
Ngay lúc đó, vẻ mặt Tây Môn đột nhiên lộ ra một vẻ mỉm cười kỳ lạ. Hắn lập tức nhẹ nhàng hé miệng, để lộ ra hai cái răng nanh dài nhọn, đặt lên cổ của cô gái hôn một cái thật sâu thật sâu... Cô gái trong lòng đột nhiên bắt đầu giãy giụa mãnh liệt. Trong miệng cô phát ra thanh âm thống khổ, nhưng thanh âm kia chỉ phát ra được một nửa thì bàn tay của Tây Môn đã nhẹ nhàng vuốt lên cổ của cô. Lập tức cô không còn phát thêm được nửa điểm thanh âm nào nữa.
Trong đôi con ngươi kia lộ ra mục quang hoảng sợ, thân người run rẩy giãy giụa, chỉ là lại không tài nào động đậy được.
Trong phòng quang mang thánh khiết vẫn đang tràn ngập kia, lập tức nhanh chóng trở nên ảm đạm đi. Căn phòng bị bao phủ bởi bóng tối...
Trong bóng tối, cô gái thở hắt một hơi, phát ra một tiếng thống khổ, một tiếng hét thống thiết ngắn ngủi.
Sau mười phút, Long Nhãn vẫn còn ngồi trên sofa, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra. Tây Môn từ bên trong lẳng lặng đi ra.
Sắc mặt của hắn rất an tường bình tĩnh, trên người vẫn mặc cái áo khoác trắng tinh kia.
Chỉ là trên áo khoác đã dính một vệt đỏ. Vẻ mặt hắn mỉm cười nhu hòa, nhưng khoé miệng còn lưu lại một vết tích đỏ tươi, khiến vẻ cười vốn ôn hòa của hắn lại mang thêm vài phần cảm giác tàn khốc.
"Xong rồi à?" Long Nhãn liếc nhìn hắn.
Tây Môn từ từ đi tới đưa mắt nhìn Long Nhãn: "Đúng vậy."
".... Cô gái đó đâu?"
"Ở trong đó." Tây Môn nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi một chút nữa xử lý cô ta đi."
"Dạ." Long Nhãn gật gật đầu, nhìn Tây Môn có chút kỳ quái: "Ta vốn tưởng ngài sẽ không giết cô ta. Nếu ngài vì cô ta mà tốn nhiều công sức điều tra như vậy, hứa với cô ta nhiều tiền như vậy. Ta cứ tưởng ngài thích cô gái này như vậy, ngài sẽ ban cho cô ta một vết 'Cắn Chuyển Hóa'."
Tây Môn thản nhiên nói: "Dấu ấn* của ta rất là cao quý."
*nguyên văn là 'sơ ủng': nghĩa là vết cắn đầu tiên của Dracula biến người bị cắn trở thành đồng bọn với mình.
← Ch. 309 | Ch. 311 → |