← Ch.066 | Ch.068 → |
Điền Chấn nhíu mày, thở dài: "Thứ nhất, Điền gia chúng ta có một kẻ đối đầu cực kỳ lợi hại, nói vậy là ngươi cũng biết rồi. Việc đối đầu này đã kéo dài qua nhiều thế hệ, thực là cơn ác mộng khó quên với mỗi thế hệ Điền gia, giống như đã ăn sâu vào trong huyết mạch, không chết không thôi.
Điền Chấn sắc mặt nhất thời biến đổi, thấp giọng nói: "Đáng tiếc Điền gia truyền đến đời ta chỉ có mỗi một đứa con gái, khi ta còn sống còn có thể chiếu cố đến nó, nhược bằng tương lai ... hắc hắc, bọn chúng cùng Điền gia chúng ta đối đầu, con gái ta có thể gặp nguy hiểm. Sở dĩ ta chọn Lôi Hống vì một là hắn thành thật, hai là công phu của hắn không tệ, có hắn chiếu cố cho nó, ta cũng tạm an tâm. Nếu ngươi trong chuyện này chứng minh được tài năng cũng như năng lực ..."
Ánh mắt ông ta pha chút thâm ý nhìn Tiểu Lôi, Tiểu Lôi chỉ cười hắc hắc, cũng không nói lời nào.
Điền Chấn lúc này mới tiếp tục nói: "Thứ hai, con gái ta dù không phải là trang quốc sắc thiên hương nhưng nữ nhi của Điền Chấn ta há có thể gả cho một kẻ vô danh? Nếu hắn không phải là anh hào một phương, sao có tư cách sánh cùng nó, huống hồ nữ hài tử này dù sao cũng có chính kiến của mình, nó mặc dù tính tình nhu hoà nhưng nam nhân tầm thường cũng không để vào mắt, cho nên..."
Tiểu Lôi vẫn yên lặng không nói, chỉ nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Điền Chấn ho khẽ một chút, lại tiếp tục: "Thứ ba..."
"Tốt lắm" Tiểu Lôi buông chén trà, vân vê cằm cười khổ ngắt lời Điền Chấn: "Ông nói tới nói lui cả nửa ngày trời, kỳ thật cũng chỉ là chút đạo lý không tiền, không thế thì đừng nghĩ tới cưới con gái của ông đúng không? A, nếu muốn nói đơn giản một chút không bằng ông hãy nói thẳng ra nữ tế của ông phải là một anh hùng cái thế ... cuối cùng cũng có một ngày, một đám mây bảy sắc sẽ đến cưới nữ nhi của ông, Điền tiên sinh, sẽ cưới nữ nhi của ông mà thôi. Ta đối với cái gì mà anh hùng hào kiệt đều không có chút hứng thú. Nếu không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước."
Hắn liền đứng lên vỗ vỗ áo chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút" Điền Chấn nhíu mày: "Tiểu Lôi, mắt ta nhìn người rất chuẩn. Một năm trước ta đã biết rằng ngươi không phải người bình thường, dĩ nhiên với bản lãnh của ngươi, đám giang hồ bịp bợm tuyệt đối không thể nào có thể so sánh được. Một năm qua, ta mặc dù không biết ngươi đã đi đâu, nhưng vài ngày gần đây ta biết ngươi cùng Lôi Hống ở cùng chỗ. Lôi Hống, đứa nhỏ này rất ít phục người khác nhưng hắn đối với ngươi lại khâm phục không lời nào tả xiết. Công phu của ngươi cũng không tệ... Điền Chấn ta cũng một đời từng trải, sao lại không nhìn ra ngươi, Tiểu Lôi, chẳng lẽ ngươi một chút hoài bão cũng không có?"
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, khoé miệng nhếch ra một tia nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Điền Chấn, đột nhiên hỏi: "Điền tiên sinh, ông cho rằng anh hùng hào kiệt phải như thế nào?"
Điền Chấn quả quyết nói: "Sống một đời xa hoa, ân oán sảng khoái, vạn nhân kính ngưỡng, can đảm nhiệt huyết."
Tiểu Lôi cười hắc hắc, tiếng cười tựa hồ mang theo một chút khinh thường, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy Điền tiên sinh, ta hỏi ông một vấn đề, ông cho rằng vị đệ nhất anh hùng của Trung Quốc từ cổ chí kim là ai?"
Điền Chấn tựa hồ còn đang suy tư, Tiểu Lôi đã nhàn nhạt tiếp lời: "Trong lòng ta từ cổ chí kim đệ nhất anh hùng nhất định là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, hắn là một đại anh hùng, đại hào kiệt, ân oán sảng khoái, không ngần ngại thảm sát hơn mười vạn người, trăm dặm cung A Phòng chỉ một mồi lửa! Trước đám đông vạn người chỉ mình ta độc vãng! Trước dòng Ô Giang thất trận tự vẫn, cũng là hào khí ngút trời, vi lực bạt sơn hào khí cái thế, thật là uy phong, hảo sát khí! Nhưng cuối cùng thì sao chứ, chết không có đất chôn, chẳng những nữ nhân chết, giang sơn không còn mà ngay cả thi thể của chính mình cũng bị người ta cắt thành từng mảnh nhỏ... Đọc sách từ nhỏ, ta tối hân thưởng chính là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, nhưng từ đó ta cũng tự nói với chính mình một câu: "Làm gì cũng không nên làm anh hùng, càng anh hùng, càng chết thảm."
Hắn nói xong những lời này liền đi nhanh ra cửa rồi đột nhiên quay lại, liếc mắt nhìn Điền Chấn một cái, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười quái dị: "Điền tiên sinh, ông nên ngẫm lại, đánh bại Tây Sở Bá Vương cuối cùng chính là Hán cao tổ Lưu Bang... Lưu Bang là ai chứ, một tên vô lại đích thực nhưng tên vô lại đó lại có thể giết chết một anh hùng... cho nên làm vô lại so với làm anh hùng còn có tiền đồ hơn."
"Làm một anh hùng, nếu người khác cắn ngươi một miếng ngươi mới cắn lại, đây là nguyên tắc làm anh hùng! Nhưng là một tên vô lại thì sảng khoái hơn nhiều... cho nên nguyên tắc của ta là, người nào cắn ta một miếng, ta dám diệt cả nhà hắn!"
Tiểu Lôi lúc này xuất môn rời đi, không hề để ý tới sắc diện cổ quái của Điền Chấn phía sau. Hắn cười thầm trong lòng, làm anh hùng sao? Cứ để cho cái đám muốn làm anh hùng đi mà làm.
Thế lực của Điền gia rất lớn nhưng tại sao không có cách nào diệt được Phong môn, chính vì tự cho mình là anh hùng, là hào kiệt, ra tay không đủ ngoan độc.
Mà Phong môn, từ các thủ đoạn mà mình biết, chiêu số lén lút âm tổn, đê tiện, vô sỉ, bất kể là chơi trò vô gian đạo hay âm thầm xếp đặt phong thủy đoạn tử tôn hại người, tất cả đều được tung ra.
Nếu Điền gia còn câu nệ nguyên tắc, việc họ đấu không lại Phong môn sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ra khỏi khu biệt thự Điền gia, Tiểu Lôi phảng phất cảm nhận được một ánh mắt đang lẳng lặng quan sát mình ở trên lầu. Không cần quay đầu lại hắn cũng có thể khẳng định đó là Kha Nhi đang nhìn hắn rời đi.
Thật là một cô gái đơn thuần a!
Tiểu Lôi lắc đầu, không biết tại sao lại có một người như thế, lừa dối tình cảm của cô gái thuần khiết như thế là đúng hay sai, hắn thấy mình thật hèn hạ.
Cỗ xe Điền gia đưa Tiểu Lôi về tới trang viên thì trời cũng đã xế chiều.
Bởi vì chuyện tối qua nên Như Hoa và Lôi Hống ở nhà nghỉ ngơi, Lâm San San cũng ở nhà với Như Hoa. Tiểu Lôi ngày đầu tiên đi học, lại đến Cơ Đức, tâm trạng Lâm San San thoáng chút u buồn.
Khi Tiểu Lôi trở về thì Như Hoa đã về phòng ngủ tiếp còn Lôi Hống vẫn đang đả tọa như thường lệ, cái này cũng vì Tiểu Lôi trừng phạt hắn tội liều lĩnh, bắt bế môn ăn năn ba ngày mới được ra.
Lâm San San đang ôm Bảo Nhi đọc sách trong đại sảnh, lúc Tiểu Lôi bước vào phòng, nàng mỉm cười, nụ cười mang vẻ mệt mỏi vừa mơ hồ lẫn một chút quan hoài.
"Ta đã trở về, hôm nay Bảo Nhi có ngoan không?" Hắn nhìn Bảo Nhi đang ngủ ngon lành trong lòng San San, miệng còn vương nước miếng, khe khẽ cười.
Lâm San San gật đầu: "Anh thì sao? Hôm nay đi học ngày đầu tiên thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi? Coi như thuận lợi đi, tùy tiện lên lớp, sau đó dính vào một vụ lộn xộn, còn đánh nhau một trận."
Bất quá chuyện này không cần nói cho Lâm San San nghe.
Hắn đột nhiên đi tới trước mặt nàng, trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Cô không phải trong lòng đang mất hứng chứ, ta đi không báo trước làm cô không vui sao?"
Lâm San San có chút bối rối, lập tức né tránh mục quang của Tiểu Lôi, miễn cưỡng cười: "Có một khu nhà tốt như thế này, ta như thế nào lại mất hứng chứ?"
Tiểu Lôi gật đầu thở dài nói: "Thật sự hôm nay ta có chút không vui, có lẽ ta đã làm sai một việc."
Hắn chậm rãi ngồi xuống, khe khẽ vuốt ve khuôn mặt Bảo Nhi, cô bé đang chìm trong giấc ngủ say, cảm giác có người chạm vào liền vô ý thức đưa tay ra cản.
Lâm San San ngồi bên cạnh Tiểu Lôi, trên mặt lộ nét ôn nhu: "Anh vì chuyện gì lại không vui, không phải là vì cùng ta nói chuyện chứ?"
Tiểu Lôi nhíu mày suy nghĩ một chút, lập tức nhoẻn miệng cười: "Không có gì. Vốn nghĩ không ra, giờ không nghĩ nữa. Hắn vỗ vỗ vai Lâm San San cười nói: "Ngày mai ta không muốn đi học, nếu không có vấn đề gì, ngày mai hai người chúng ta cùng Bảo Nhi đi công viên chơi."
Khuôn mặt Lâm San San trong phút chốc liền ửng đỏ, ấp úng nói: "Chúng ta ... hai người ... mang theo Bảo Nhi?"
A, hai người mang theo đứa nhỏ, vậy chẳng phải có điểm giống một gia đình ba người còn gì?
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Lôi Hống và Như Hoa hai người họ giờ đang đóng cửa suy ngẫm, ta không dễ dàng buông tha cho bọn họ đâu."
Lâm San San cúi đầu xuống, ánh mắt có vài phần kích động: "Vâng"
Tiểu Lôi nỗ lực thả lỏng người, thở dài: "Đã lâu không tới trường, thật có chút mệt mỏi. Ta đi tắm tiện thể thư giãn một lúc, khi nào ăn cơm cô hãy gọi ta."
Nói xong, hắn đứng dậy đi lên lầu.
Ânh mắt Lâm San San tựa hồ có chút phức tạp, nhìn theo bóng Tiểu Lôi khẽ thì thầm: "Hắn đang thương hại ta sao? Đơn thuần là đi du ngoạn? Ài ... ta sao vậy, người như ta còn có tư cách ở cùng chỗ với hắn sao ..."
Nàng đang lẩm bẩm liền nghe thấy thanh âm Tiểu Lôi trên lầu khe khẽ truyền đến: "Trên thế gian này, không ai có quyền xem thường người khác, trừ phi họ xem thường chính mình."
Lâm San San giật mình, trong lòng kinh hoàng.
"Hắn, hắn nghe thấy được?"
"Ba ba ... con ... hôm nay ..." Kha Nhi nhìn Điền Chấn, tựa hồ như muốn nói rồi lại thôi.
Điền Chấn thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, khẽ nói: "Con nghĩ kỹ chưa, con thật sự thích cái tên gia hoả Tiểu Lôi đó?"
Sắc mặt Kha Nhi hơi đỏ lên, cúi đầu nói: "Con không biết ... chỉ là cảm giác được cùng anh ấy ở một chỗ thật vui vẻ. Nếu thích một người mà mỗi ngày không tự chủ được, lại nhớ tới người ấy, hay khi nhìn thấy người ta lại thấy cao hứng thì có lẽ con nghĩ là đã thích anh ấy rồi."
Điền Chấn trầm mặc hồi lâu, nhìn nữ nhi của mình rồi nói: "Ta biết, con mặc dù tính tình nhu thuận nhưng nếu con thực sự thích hắn, ta phản đối cũng bằng vô dụng."
Kha Nhi khoé mắt hơi đỏ, nhỏ nhẹ: "Ba ba, chẳng lẽ người và anh ấy hôm nay nói chuyện chính là...
Điền Chấn cười ha hả nói: "Ta cũng đâu có nói phản đối, cái tên Tiểu Lôi này thật có chút kỳ quái, hắn mặc dù không có tiền nhưng lại rất có ngạo khí. Có điều ta còn muốn xem hắn đích thực là có bản lãnh hay không, khi đó ta mới yên tâm mà giao con cho hắn chứ.
Lông mi Điền Chấn khẽ nhích động, cười nhợt nhạt.
"Như vậy đi, ngày mai ta sẽ đi gặp Vô Tướng đại sư, con hãy đi cùng ta. Năm trước xảy ra chuyện, nếu không có đại sư ra tay cứu giúp, sợ là con không chống đỡ được tới khi Tiểu Lôi tới cứu. Ngày mai chính là ngày đại sư tiếp khách trong tháng. Con cùng ta đi bái phỏng người một chuyến. Mặc dù đại sư là thế ngoại cao nhân. Nhưng loại cao nhân thế ngoại này, hắc hắc, ông ta lúc đầu khi cứu con, cũng có nói, mệnh con chưa đến nỗi tuyệt, sẽ có người hữu duyên tới cứu..."
Nói tới đây thần sắc Điền Chấn có chút khác thường.
Kha Nhi ngạc nhiên nói: "Ý, Vô Tướng đại sư đã nói vậy thật sao, người biết ba ba sẽ mời Tiểu Lôi ca ca tới cứu con?"
Điền Chấn không nói lời nào, chỉ cười hắc hắc nhưng trong lòng lại thở dài, chợt nhớ tới vị đại sư kia đã từng nói qua một câu.
"Lệnh thiên kim mệnh vẫn chưa tuyệt, tự nhiên sẽ có người hữu duyên tới cứu, chỉ là chuyện này là phúc hay là hoạ thật khó nói trước..."
Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm San San đã sớm thức dậy, tâm tình nàng như khí trời buổi sáng sớm, trông thật hạnh phúc và tươi sáng, nàng có chút bối rối lấy ra một cái váy đã lâu không mặc trong tủ. Nàng cẩn thận mặc thử rồi soi mình qua gương, chợt thấy trong gương một cô gái xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy màu nhạt, vóc người duyên dáng quyến rũ, phía dưới váy là một đôi chân dài trắng muốt, cả người nhìn qua phảng phất như đoá phù du tinh khiết.
Khi ra khỏi phòng, trên mặt Lâm San San vẫn còn đỏ ửng.
Bảo Nhi đội một chiếc nón thật lớn, trên đầu còn cài một cái kẹp tóc hiệu Sinu, cái nón cơ hồ còn lớn hơn đầu nó, nhìn qua vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Tiều Lôi vẫn ăn mặc lè phè như cũ, một cái áo khoác ngoài, quần jean bạc phếch, trong tay cầm một lon Coca cola.
Nhìn Lâm San San đi xuống lầu, Tiểu Lôi cố ý huýt sáo: "Mỹ nhân, trang phục xinh đẹp như vậy không sợ gặp phải đại sắc lang sao?"
Lâm San San cười ngọt ngào, cảm thấy hơi thắp thỏm nhưng vẫn cười: "Không sợ, đã có anh rồi."
Tiều Lôi cảm thấy vui vẻ, nhè nhẹ vỗ Bảo Nhi cười nói: "Bảo Nhi, con xem tỷ tỷ có xinh đẹp không?"
Nào ngờ, nhãn châu Bảo Nhi lưu chuyển rồi thỏ thẻ: "Ba ba, người không phải muốn tỷ tỷ làm mụ mụ Bảo Nhi chứ?"
Hai người trẻ tuổi đều sửng sốt, lập tức sắc mặt Lâm San San đỏ lên. Tiểu Lôi gãi gãi đầu, khe khẽ gõ đầu Bảo Nhi một cái cười nói: "Ai dạy con những lời này, nói xàm!"
Bảo Nhi dẩu môi, hạ giọng: "Con xem tỷ tỷ rất nguyện ý làm mụ mụ đấy chứ. Nếu không thế, sao tỷ tỷ mỗi sáng đều nấu cơm cho ba ba chứ?"
Thực là bị cô bé khả ái này đánh bại. Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Hai người đều có chút xấu hổ, không dám nói gì, lập tức dẫn Bảo Nhi xuất phát.
Mục tiêu là khu vui chơi.
Khi khí trời trong trẻo, khu vui chơi luôn luôn không thiếu du khách.
Bảo Nhi đi giữa hai người, một tay lôi ba ba Tiểu Lôi, một tay kéo mụ mụ Lâm San San, cái mũ thật lớn khôi hài của nó đã nằm ngay ngắn trên đầu Tiểu Lôi.
Thi thoảng, du khách lại hướng ánh mắt đầy cảm xúc tới Bảo Nhi. Thực sự tiểu nha đầu này quá dễ thương, bộ dáng quả thực là một siêu cấp mỹ nhân trong tương lai. Tiếng cười như tiếng chuông bạc không khi nào dứt từ khi vào khu vui chơi.
Ba người đi được một đoạn đường thì Bảo Nhi có cơ hội tới thánh điện thiên đường của trẻ con. Nơi nào nó đi qua, tự nhiên là rất hân hoan thể nghiệm một chút. Đối với những yêu cầu đáng yêu mà "con gái" đưa ra, Tiểu Lôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Mặc dù Bảo Nhi một tiếng "Ba ba" đã làm cho du khách hai bên không khỏi hướng ánh mắt kinh ngạc tới Tiểu Lôi.
Bất quá vô lại vẫn hoàn vô lại, da mặt hắn cũng dần dần dày lên, mặc kệ mọi chuyện.
Cái gì mà xe trượt cao tốc, thuyền hải tặc. Xem ra tiểu nha đầu Bảo Nhi này thật ra rất lớn mật a.
Xe trượt cao tốc cùng thuyền hải tặc, cơ hồ làm cả Tiểu Lôi và Lâm San San sợ đến ngất xỉu, tiểu cô nương bé nhỏ này lại liên tục kêu lên mừng rỡ, cuối cùng nếu không phải Tiểu Lôi lôi cô bé đi, e là hảo tâm chuẩn bị bữa ăn trưa của Lâm San San sẽ bị cho vào thùng rác.
Cuối cùng ba người đều có chút mệt mỏi, nhưng Bảo Nhi lại yên toạ trên đu quay trong khu vui chơi. Thật đáng tiếc là cái đu quay đó chỉ ngồi được hai người, Tiểu Lôi không thể làm gì khác hơn là uống nước giải khát đợi ở phía dưới.
Lau mồ hôi, xem ra công tác trông tiểu bằng hữu này tối gian khổ a. Hôm nay mới biết các cô dạy trẻ ở trường mẫu giáo làm việc thật khổ cực.
Tiều Lôi muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, dù sao đu quay vẫn còn nửa giờ nữa mới dừng.
"Xin hỏi ngài có phải là Tiểu Lôi tiên sinh không?" Một thanh âm ưu nhã phía sau truyền đến.
Tiểu Lôi xoay người lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi dáng người cao ráo, tóc màu vàng kim, đang nhìn mình. Người này tướng mạo nhìn qua cũng không có gì xuất chúng, mũi cao, mắt màu xanh biếc, xương gò má khá cao, nhưng lại có khí chất nho nhã không thể nói bằng lời.
Người này chậm rãi đến gần, hơi cúi người, hắn diện một bộ âu phục tây phương hàng Ý chính hiệu, càng làm cho Tiểu Lôi có chút quái dị là trước ngực hắn có cài một huân chương hình chữ thập nho nhỏ.
"Xin cho ta tự giới thiệu một chút, danh tự của bỉ nhân là Michael."
Nam nhân này thanh âm ưu nhã, mỗi động tác giơ tay hay nhấc chân đều toát ra khí chất ôn hoà. Hắn mỉm cười vươn một tay, nhàn nhạt nói: "Ta nghĩ ngài nhất định là Tiểu Lôi các hạ rồi."
Tiểu Lôi nhất thời khẩn trương, hắn từ đối phương cảm thấy hắn nhìn như tươi cười nhu hoà, nhưng lại ngửi thấy một chút khí tức nguy hiểm.
Chính tại lúc này trong đám đông đột nhiên truyền đến một trận tiếng thét chói tai.
Tiểu Lôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đu quay mơ hồ có một nhân ảnh đang đứng, bóng người đó đang đứng trên chiếc lồng treo lơ lửng của Bảo Nhi và Lâm San San.
Bằng vào ánh mắt, Tiểu Lôi có thể mơ hồ nhìn thấy một tên tóc đỏ, mặc một bộ áo da ôm sát người, trên áo đeo hai thanh truỷ thủ, người đó mang mặt nạ màu bạc, hắn cúi người, một tay nắm lấy cửa lồng giật mạnh ra, lập tức giữa không trung truyền đến tiếng hét chói tai của Lâm San San.
Tiểu Lôi biến sắc, quay đầu lại nhìn nam nhân tên gọi Michael, trầm giọng nói: "Các ngươi là ai?"
Michael cười nhàn nhạt, động tác của hắn đích thực ưu nhã nhưng ánh mắt lại như bao phủ Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cảm giác được ánh mắt nhu hoà của hắn chiếu lên mặt như một lưỡi đao.
Tiểu Lôi tiên sinh, thỉnh ngươi không nên khinh cử vọng động, chúng ta cũng không có ý làm hại ai. Còn về thân phận của chúng ta ... kẻ hèn này là Michael, một trong những thánh kỵ sĩ thủ hộ của Vatican.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |