← Ch.0790 | Ch.0792 → |
Sau khi đạt tới Hư Thần Cảnh, linh hồn cơ bản thăng hoa lột xác, cũng không phải đơn giản là hình thái bình thường, mà nó còn ẩn chứa lực lượng cường đại.
Mà bất luận thân thể vật chất hay là linh hồn, đều cần không gian chuyên chở!
Bất cứ cái nào trong hai cái này nếu như mạnh mẽ đến một trình độ nào đó, đều sẽ vượt qua cực hạn của không gian chuyên chở!
Trước mắt, thông đạo kết nối này chính là đạo lý đồng dạng!
- Cấp bậc linh hồn hiện tại của ta, cùng Vương Giả Hư Thần Cảnh bình thường, căn bản là không phân biệt được cao thấp, về mặt cường độ có khả năng còn mạnh hơn một chút!
Triệu Phong cảm nhận được thông đạo kết nối khẽ run rẩy nhè nhẹ.
Cái loại cảm giác run rẩy này, vượt qua Nửa bước Vương Giả Khổng Phỉ Linh lúc trước, thậm chí tiếp cận Vân Hạo đã bị không gian liệt văn đánh tan kia.
Chẳng lẽ, chính mình sẽ đi vào vết xe đổ của Vân Hạo?
Trong lòng Triệu Phong căng thẳng.
Tại thời khắc nguy hiểm này, Triệu Phong thậm chí đã làm tốt chuẩn bị tiến hành Thần Mâu Xuất Thể!
Mặc kệ như thế nào, bảo mệnh mới là quan trọng nhất!
May là, một tia cảm giác run rẩy kia chỉ là gần tiếp cận trình độ của Vân Hạo, nhưng chưa đạt tới!
Thông đạo kết nối phản phệ đối với phương diện vật chất cực kỳ cường đại.
Vương Giả Hư Thần Cảnh, Tinh hạch trong cơ thể đã dựng dục ra không gian chân nguyên, uy năng của nó tuyệt đối bất phàm!
Chân nguyên tu vi của Triệu Phong, đã dừng lại ở Tiểu Đan Nguyên Cảnh Trung kỳ.
Mà giờ phút này, Triệu Phong lần đầu tiên cảm thấy may mắn bởi vì tu vi của chính mình không phải quá cao.
Trên thực tế, một ít thế lực Tông phái, vẫn có một số đệ tử tinh anh vì ứng phó Không Gian Thần Huyễn, sẽ cố ý không trùng kích cảnh giới Vương Giả.
Đợi sau khi tiến vào Không Gian Thần Huyễn mới hậu tích bạc phát, nhất cử tiến giai.
Làm như vậy, vô hình sẽ đem sự phong hiểm giảm xuống tới thấp nhất.
Vụt...
Khi Triệu Phong một lần nữa hiện thân, cảm giác thân thể cùng linh hồn đều trầm xuống một cách rõ ràng.
Một cỗ áp lực thương cổ hùng vĩ, phô thiên cái địa vọt tới, đó là khí tức cổ xưa đã trải qua vô số tuế nguyệt Thái Cổ, Thượng Cổ!
Lần đầu tiên cảm nhận, Triệu Phong có loại ảo giác như đang tiến vào Mộng Cảnh Thái Cổ vậy.
Áp lực không gian trong này so với Bán Thần Di Viên năm xưa tựa hồ cao hơn không chỉ một cấp bậc!
Cả không gian có loại cảm giác u ám tối đen, nhưng lại không quá ảnh hưởng đến tầm mắt.
Trong tầm mắt là một mảnh sa mạc hoàng thổ liên miên vô tận, cát bụi gào thét không ngừng.
Vụt vụt vụt...
Bên người Triệu Phong xuất hiện một ít thân ảnh, đều là đệ tử cùng tinh anh lão bối của Vạn Thánh Tông.
Một lúc sau, tổng cộng chín mươi chín người đã xuất hiện trong phiến không gian thương cổ lạ lẫm này.
- Mọi người, tập hợp!
Khổng Phỉ Linh cùng với mấy tinh anh lão bối khác bắt đầu cao giọng triệu tập thành viên.
Không Gian Thần Huyễn mỗi khi kết nối, tình huống bình thường là những người cùng một khu vực địa điểm sẽ được truyền tống vị trí gần nhau.
Ví dụ như nói, các thiên tài tiến vào từ điểm kết nối của Vạn Thánh Tông, sẽ xuất hiện cùng một vị trí trong Không Gian Thần Huyễn.
Tất cả các thế lực khác tiến vào từ điểm kết nối tại Đại Đảo vực Thiên Phong, cũng sẽ cách phiến khu vực này tương đối gần.
Nhưng phóng nhãn khắp cả Đại Đảo vực, các thế lực có thể kết nối với Không Gian Thần Huyễn, tính luôn cả Vương Hầu phủ, cũng chỉ có mấy thế lực như vậy mà thôi.
- Phí lão, chúng ta đang ở vị trí nào trong Không Gian Thần Huyễn?
Khổng Phỉ Linh dò hỏi.
Trước mắt, thực lực của nàng trong đám người có thể nói là số một số hai.
Nhưng luận kinh nghiệm, Khổng Phỉ Linh cũng không bằng được một ít tinh anh lão bối khác.
Phí lão mà nàng vừa hỏi, là một vị lão giả cổ lão, tay cầm đà trượng.
Vị Phí lão này kinh nghiệm phong phú, từng có hai lần tiến vào Không Gian Thần Huyễn, tuy rằng không có thu hoạch gì to lớn, nhưng cũng thành công sống sót trở về, chính là đã tích lũy kinh nghiệm phong phú.
- Hiện tại còn chưa thể xác định vị trí cụ thể! Không Gian Thần Huyễn phạm vi rất rộng, cũng có khả năng tiến vào khu vực chưa biết!
Thần tình Phí lão tràn đầy nếp nhăn cùng tang thương.
Tu vi của hắn cũng đạt tới Nửa bước Vương Giả, khi chân chính chiến đấu lên, cũng có thể thoải mái đánh bại hậu bối cùng giai.
Kế tiếp, đoàn đội Vạn Thánh Tông bắt đầu tiến hành thăm dò khu vực phụ cận.
Trong Không Gian Thần Huyễn áp lực không nhỏ, các loại cảm quan đều bị áp chế mạnh mẽ, cường giả tu vi thấp hơn Vương Giả Hư Thần Cảnh cũng khó có thể phi hành.
Đại Đan Nguyên Cảnh cùng Nửa bước Vương Giả ở trong này chỉ có thể ngắn ngủi nhảy lên cùng phi độ mấy chục thước mà thôi.
Bởi vậy, kẻ ngoại lai mới tiến vào không gian này, tiến hành thăm dò thì khó khăn rất lớn.
Phiến sa mạc trước mắt này, hoàng thổ liên miên, căn bản nhìn không tới điểm cuối.
Một lúc sau, vài tên đệ tử đi thăm dò xa xa, đã cùng với sinh vật không biết tiến hành chém giết.
Soạt vù vù!
Một ít tinh anh Vạn Thánh Tông nghe thấy tin tức mà đến, phóng vọt tiến đến viện trợ.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong cũng không khỏi nhìn ra xa xa.
Chỉ thấy vài đầu Lợi Xỉ Thử hình thể cực đại, hai mắt tràn ngập hồng quang đang cùng vài tên đệ tử Vạn Thánh Tông mạnh mẽ chém giết.
Đám Lợi Xỉ Thử này, thân thể thể trạng cực kỳ cứng rắn cường tráng, công kích cấp Chân Chủ Cấp bình thường cũng khó có thể hình thành vết thương trí mạng đối với chúng.
Mãi đến khi một vị lão bối Đan Nguyên Cảnh đuổi tới, phát ra một chưởng lôi đình, liền đánh gục một đầu Lợi Xỉ Thử trong đó.
Vài đầu Lợi Xỉ Thử còn lại phát ra một tràng kêu gào kinh hoảng, nhanh chóng tiến vào trong động cát phụ cận.
- Loại Lợi Xỉ Thử này thuộc chủng loại sinh vật Thượng Cổ, cặp răng cửa bén nhọn của chúng là vật liệu hiếm thấy ở ngoại giới!
Vị lão bối Đan Nguyên Cảnh kia thoáng kinh hỉ nói.
Từ đó về sau, trong lúc thăm dò, đám tinh anh Vạn Thánh Tông cũng gặp phải một ít sinh vật Thử loại.
Đám người đi thăm dò cũng đều chia ra ba đến năm người thành một nhóm, mỗi một nhóm đều có cường giả cấp Tôn Chủ tọa trấn, cuối cùng đều là hữu kinh vô hiểm.
Triệu Phong và Liễu Thiên Phàm cùng chung một tiểu đội ngũ, cũng gặp phải mấy tràng chiến đấu.
- Ồ?
Triệu Phong đột nhiên sản sinh một tia cảm ứng, không khỏi nhìn xuống dưới chân.
- Cẩn thận!
Liễu Thiên Phàm quát lớn một tiếng, một luồng quang quyển ô tử sắc thiêu đốt mênh mông, oanh thẳng vào tầng sa thạch hoàng thổ phía dưới.
"Bồng oanh" một tiếng, vài tên thành viên còn lại của chi tiểu đội mượn lực bay ngược về phía sau mấy chục trượng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong lớp đất cát bên dưới truyền đến một trận rít gào lạnh lẽo, một đầu bò cạp khổng lồ toàn thân ngăm đen đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên.
Đầu hắc hạt khổng lồ kia dài đến vài chục trượng, toàn thân có loại cảm giác kim chúc, cặp càng cùng cái đuôi dài phiếm động một tầng hàn quang sắc bén cùng độc lực đáng sợ.
- Hít!
Mọi người không khỏi hít mạnh một ngụm lãnh khí.
Trúng phải một kích vừa rồi kia, trên lớp vỏ kim chúc bên ngoài của đầu cự hạt hắc sắc, cũng chỉ có lưu lại một ít dấu vết nhàn nhạt không rõ ràng mà thôi.
- Cẩn thận nọc độc của con bò cạp này!
Liễu Thiên Phàm tế ra một thanh trường đao Địa giai, chém mạnh về phía hắc hạt khổng lồ.
Khanh!
Một trảm này lập tức bị đầu hắc hạt khổng lồ kia dùng một đôi cặp kềm mạnh mẽ, vững vàng ngăn trở lại.
Bồng!
Một cỗ lực đạo cường đại thậm chí còn đem Liễu Thiên Phàm đẩy lui vài bước!
Nếu như là đơn đả độc đấu, phần thắng của Liễu Thiên Phàm rất nhỏ! Nếu như được lựa chọn, hắn lập tức sẽ xoay người bỏ chạy.
Nhưng tiến vào Không Gian Thần Huyễn, bình thường đều là đoàn đội hợp tác.
Chỉ có một vài thiên tài tinh anh đứng đầu, thực lực đạt tới cấp bậc Vương Giả mới có tư cách hành động một mình.
Oanh!
Triệu Phong quát lớn một tiếng, toàn thân hiện lên một tầng quang trạch kim chúc lam ngân sắc, nhẹ nhàng vung quyền.
Oanh!
Một cỗ cự lực thể phách vô hình, oanh áp lên trên người hắc hạt khổng lồ!
Cỗ lực lượng thể phách kia đột nhiên oanh kích xuống, đủ để khiến Tiểu Đan Nguyên Cảnh bình thường phải hộc máu!
Nhưng mà cự hạt hắc sắc này, khí huyết thể phách cực kỳ cường đại, thân hình gần như là chỉ bị chấn lên một cái, tốc độ bị quản chế mà thôi!
Thế nhưng thủ đoạn của Triệu Phong không chỉ có chút điểm ấy!
Hắn búng tay một cái, một chùm tia Thủy chi phong lôi giống như sóng gợn hóa thành sóng xung kích hình quạt, thổi quét toàn thân hắc hạt khổng lồ.
Phốc...
Một trận cảm giác tê dại giống như sấm đánh lại một lần nữa hạn chế hắc hạt khổng lồ.
Thình thịch! Thình thịch!
Kết hợp lực lượng thể phách cùng Thủy chi phong lôi, Triệu Phong ở bên cạnh không ngừng công kích, mạnh mẽ hạn chế hành động của hắc hạt khổng lồ.
Thân hình tốc độ cùng với ý cảnh của hắn đều là cao đến vô cùng.
Đầu cự hạt hắc sắc kia căn bản công kích không đến được Triệu Phong!
Mười hơi thở sau, Triệu Phong cùng Liễu Thiên Phàm là chủ lực, đã đem cự hạt hắc sắc đánh cho liên tiếp bại lui.
Nhưng lực phòng ngự của đầu cự hạt hắc sắc này rất mạnh, không ngờ vẫn không bị đánh cho trọng thương!
Cuối cùng, đợi đến khi vài tên lão bối Đan Nguyên Cảnh đuổi tới, bằng vào lực chiến đấu cường đại phong phú mới thoải mái nghiền áp đầu cự hạt hắc sắc kia.
- Gừng càng già càng cay a!
Liễu Thiên Phàm cảm khái nói.
Cường giả thế hệ trước, tu vi đa phần đều là Đại Đan Nguyên Cảnh, phong cách chiến đấu thập phần lão luyện.
Chỉ trong chốc lát, đầu cự hạt hắc sắc đã bị mọi người vây sát, dưới sự phụ trợ của vài tên tinh anh lão bối, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng đều không có.
- Mấy vị tinh anh lão bối này, chiến lực đều rất mạnh!
Triệu Phong âm thầm gật đầu.
Hắn thoáng đánh giá, cho dù toàn bộ sáu mươi mấy hậu bối ở đây liên thủ lại, cũng không phải là đối thủ của ba mươi mấy vị lão bối này.
Mảnh đất sa mạc vô danh, đoàn đội nhân mã Vạn Thánh Tông bắt đầu nhanh chóng tiến hành thăm dò cùng đẩy mạnh phạm vi hoạt động.
Một ít cường giả cũng đã lấy ra tọa kỵ của bản thân.
Hoàn cảnh mảnh đất sa mạc rộng lớn này, rất thích hợp cho một ít Linh sủng lục địa.
Bởi vì nguyên nhân áp lực không gian cùng gió cát sa mạc mạnh mẽ, Linh sủng phi hành ngược lại không thích hợp.
Bởi vậy Triệu Phong tạm thời cũng không có triệu ra Âm Minh Điểu, hắn bắt đầu lưu ý xem trên phiến sa mạc này có tọa kỵ nào thích hợp hay không.
Nửa ngày sau, trên thiên không của sa mạc đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, áp lực quỷ dị cũng trở nên bình tĩnh lại một chút.
Thời điểm này, mọi người cũng không gặp bất cứ sinh vật sa mạc nào nữa.
- Đợi một chút!
Vị Phí lão vẫn ở một bên hỗ trợ mọi người đột nhiên vung tay lên.
- Khí trời hiện tại thật không chút lạc quan! Trước kia khi ta chấp hành nhiệm vụ Tông môn, từng sinh tồn qua trong sa mạc. Nếu như ta đoán không sai, đang có một hồi bão cát khổng lồ sắp sửa thổi quét đến!
Cặp mày Phí lão nhíu chặt, nói nhanh.
- Bão cát?
Đám đệ tử tinh anh Vạn Thánh Tông, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nếu như là ở ngoại giới, bão cát bình thường, mọi người căn bản không để trong mắt!
Nhưng trong Không Gian Thần Huyễn này, cấp bậc không gian rất cao, mọi người ngay cả năng lực phi hành cũng đều không có.
Tai họa tự nhiên trong này, uy lực của nó tuyệt không thể xem thường
Giờ phút này, ngay cả đám sinh vật cường đại trên mảnh sa mạc này cũng không nhìn thấy bóng dáng, có thể thấy được mức độ đáng sợ của nó.
- Phí lão, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Khổng Phỉ Linh dò hỏi.
- Không có chỗ tránh nạn thích hợp, chúng ta rất khó tránh thoát bão cát! Biện pháp duy nhất chính là tìm bãi đất trống tập kết, thành lập đại trận phòng ngự!
Phí lão trịnh trọng nói.
Đề nghị của hắn, lập tức nhận được nhất trí tán thành.
Tìm một vị trí bãi đất trống trải, hợp lực mọi người, cấp tốc xây dựng nên một cái đại trận phòng ngự lâm thời!
Vù vù vù!
Đám đệ tử Vạn Thánh Tông liền tốc hành động.
Một lúc sau, đoàn đội nhân mã đã tìm được một ngọn đồi đá thật cao, lập tức nhanh chóng bắt đầu bố trí đại trận phòng ngự.
Dưới sự chỉ huy của Phí lão, mọi người nhanh chóng xây dựng một cái đại trận Thổ hệ.
Dần dần, một tòa đại trận thổ thạch hoàng sắc sáng lạn, hình dáng như một cái thạch ốc to lớn xuất hiện, đem mọi người cố thủ ở trong đó.
Nửa canh giờ sau, thiên địa lâm vào, bão cát cuồn cuộn mãnh liệt xuất hiện, đem hết thảy mọi thứ trong tầm nhìn mạnh mẽ nuốt hết.
Ô... ô... ô... n... g!
Mọi người bên trong đại trận thổ thạch cũng đều cảm thấy một trận rung động rất nhỏ, quang mang đại trận cũng dần dần ảm đạm lại.
Mọi người vội vàng đầu nhập Nguyên tinh thạch, đem chân nguyên quán chú vào đại trận.
- Uy lực trận bão cát này còn lớn hơn cả tưởng tượng! Thấp hơn Nửa bước Vương Giả, ở bên trong cát bụi căn bản là khó có thể sinh tồn nổi!
Phí lão cảm khái nói.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt hồi hộp, bên trong Không Gian Thần Huyễn, chỉ là tai nạn thiên nhiên thôi, đã có uy lực cường đại đến như vậy.
Triệu Phong khoanh chân ngồi trong đại trận thổ thạch, nhắm mắt yên lặng tu luyện.
Mỗi một lần Không Gian Thần Huyễn mở ra, thời gian ước chừng cũng chỉ có mấy tháng, dài lắm cũng không vượt quá nửa năm.
Mà phiến không gian này, mặc dù chỉ là di tích Thần địa hoang phế, nhưng nguyên khí thiên địa so với tại Đại lục Vực cũng còn nồng đậm hơn không ít.
Quan trọng chính là, trong này có rất nhiều tài nguyên khổng lồ mà ngoại giới hiếm thấy.
Chẳng qua, vận khí của Vạn Thánh Tông dường như cũng không tốt lắm, khu vực kết nối lại là phiến sa mạc hoang vắng này!
o0o
Trận bão cát này giằng co ước chừng một ngày một đêm.
Thời khắc nào đó, bão cát dần dần tán đi, vị trí của mọi người vốn dĩ ở trên một ngọn đồi đá khá cao, thế nhưng lúc này cũng bị cát vàng chôn phủ hết.
Phốc phốc!
Một ít cường giả lão bối dẫn đầu, đem cát bụi bên ngoài đại trận thổ thạch mạnh mẽ thổi đi hết, tạo thành một cái thông đạo rộng hơn thân người một chút.
Sau khi gặp lại ánh sáng mặt trời, mọi người đảo mắt nhìn ra xa bốn phía, cũng đều là một trận thất thần, không thể tin nổi, có loại cảm giác thương hải tang điền nồng đậm.
← Ch. 0790 | Ch. 0792 → |