← Ch.0950 | Ch.0952 → |
- Ha ha, mặc dù Khương mỗ đến chậm, nhưng có lẽ cũng có thể phân được một ít bảo vật a.
Tại lối ra vào, có một tiếng cười lớn vang lên, kèm theo đó là một luồng lực lượng cực hàn tràn ngập.
Thế cục phát triển quá nhanh, mọi người vừa rồi còn đang khiếp sợ trước thực lực của Triệu Phong, lại đột nhiên cảm thấy có vài luồng khí tức mạnh mẽ, từ phía trên ép xuống.
- Là Khương Hào.
Gương mặt lão giả râu dê lập tức chấn động.
Khương Hào chính là người của Khương gia trong Bát đại thế gia, là thiên tài tuyệt đỉnh đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch.
Đều là cảnh giới Chuẩn Thánh Chủ, nhưng thực lực tổng hợp của Khương Hào, lại vượt xa lão giả râu dê rất nhiều, so với Thánh Chủ bình thường còn mạnh hơn.
- Là tiểu đội của Thất hoàng tử.
Lôi Thông liền cảm thấy trong lòng nặng nề.
Trong thí luyện Thái Tử, Khương gia chính là thế lực đứng sau Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử trong lần thí luyện Thái Tử lần này, thực lực tổng hợp xếp tại vị thứ ba trong những ứng cử viên hàng đầu.
Đi cùng Khương Hào là ba vị Chuẩn Thánh Chủ, khí tức của mỗi một người, đều không phân cao thấp với lão giả râu dê.
Ba tiểu đội ở đây, mặc dù vừa rồi đã có xu thế tan rã, nhưng đối diện với tình huống trước mắt, lập tức đứng cùng một chiến tuyến.
Thế nhưng, chỉ có hai người lão giả áo bào tím và Triệu Phong là vẫn trong tình trạng giằng co.
- Triệu Phong, trước tiên dừng tay, bây giờ tiểu đội ba người chúng ta tạm thời liên hợp lại đã.
Kinh Khải vội vàng truyền âm với Triệu Phong.
Mặc dù hắn khiếp sợ thực lực chân chính của Triệu Phong, nhưng cho dù thể phách phòng ngự của Triệu Phong kinh người, thậm chí có thể so với Chuẩn Thánh Chủ, nhưng cũng không thể là đối thủ của Khương Hào.
Huyết mạch Băng Ma của Khương gia, chính là huyết mạch hiếm có xếp thứ hai mươi trên Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng, tỉ lệ thức tỉnh rất thấp.
Khương Hào tuyệt đối là tồn tại vô địch dưới Thánh Chủ của Khương gia, cho dù là Thánh Chủ bình thường, cũng chưa chắc là đối thủ của Khương Hào.
- Triệu Phong, trước tiên chúng ta ngừng tay, Khương Hào này chính là thiên tài tuyệt đỉnh lão bối của Khương gia, thân mang huyết mạch Băng Ma.
Con mắt lão giả áo bào tím khẽ đảo, lập tức truyền âm.
Bản thân vừa thể nghiệm một quyền của Triệu Phong, lão giả áo bào tím lập tức biết rõ, bản thân tuyệt đối không thể là đối thủ của Triệu Phong.
Mà Khương Hào đến, lại vừa vặn giúp hắn có cớ đình chiến.
Đợi khi Triệu Phong không chú ý, liền âm thầm trốn đi, trong cấm địa Hắc Phong Cốc, linh thức ngũ quan đều bị hạn chế, cho dù Triệu Phong có muốn tìm hắn, thì cũng khó như lên trời.
- Khương Hào?
Triệu Phong nghiêng người quan sát nam tử tóc bạc tuấn lãng phía trước.
Nhớ tới lúc còn ở trong Không Gian Thần Huyễn, Triệu Phong cũng từng tiếp xúc với người của Khương gia, ký ức đậm nhất lúc đó chính là Khương Thần.
Khi đó Khương Thần cũng không phải tầm thường, nhưng so với Khương Hào trước mặt, quả thực là cách biệt một trời một vực.
- Ngươi là Triệu Phong?
Ánh mắt Khương Hào lạnh lẽo như băng, nhìn về phía Triệu Phong với vẻ hứng thú.
Chuyện trong Không Gian Thần Huyễn, hắn đã từng nghe đệ tử trong gia tộc thảo luận, ân oán giữa đám tiểu bối, hắn tất nhiên sẽ không quan tâm.
Chẳng qua, hắn lại cảm thấy hứng thú với Triệu Phong này.
Chỉ là cảnh giới Vương Giả, không ngờ lại dám xâm nhập vào trung tâm cấm địa Hắc Phong Cốc.
Đổi lại là Vương Giả bình thường khác, e rằng đã bị Hắc Ám Âm Phong ăn mòn gần như không còn, hóa thành Hắc Phong Âm Quỷ rồi.
Hơn nữa, hiện nay tên Chuẩn Thánh Chủ đối đầu với Triệu Phong, lại đang rơi vào hạ phong.
Cảnh giới Vương Giả lại nắm giữ thực lực Chuẩn Thánh Chủ, điều này quả thật là không bình thường.
- Ngươi muốn chia bảo vật?
Triệu Phong không quan tâm đến lời nói của Khương Hào mà hỏi ngược lại.
Khương Hào có chút kinh ngạc, nhìn về phía Triệu Phong, cười nói:
- Đúng, không biết ta có tư cách này chăng?
Nghe đối thoại giữa Triệu Phong và Khương Hào, đám người lão giả áo bào tím đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Rõ ràng chỉ cần ba tiểu đội tạm thời liên thủ, thì tiểu đội của Khương Hào cũng không dám làm gì bọn họ.
Nhưng Triệu Phong này rốt cuộc muốn làm gì?
Ưng lão ở bên kia, cũng cảm thấy tâm loạn như ma, không biết tình huống tiếp theo sẽ biến thành như thế nào.
- Đây không phải là vấn đề tư cách.
Đối diện với câu hỏi của Khương Hào, Triệu Phong bình thản tự nhiên.
- Ồ? Vậy ngươi nói xem, làm thế nào mới có thể thu được bảo vật?
Khương Hào cười lạnh một tiếng, hắn cũng muốn nghe xem rốt cuộc Triệu Phong muốn nói cái gì.
Ba vị Chuẩn Thánh Chủ sau lưng Khương Hào, cũng cười gượng.
Nếu như ba tiểu đội trước mặt liên hợp, bọn họ cũng không thể cậy mạnh mà đoạt bảo vật.
Nhưng rõ ràng, trong ba tiểu đội này có mâu thuẫn rất lớn, hơn nữa, Triệu Phong lại vô cùng quật cường, tự đại, không ngờ lại không để Khương Hào vào mắt.
Dưới tình huống này, đành phải tận lực giảm thiểu sức mạnh của ba tiểu đội này, như vậy mới có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
Sau khi Khương Hào nêu ra chất vấn, ánh mắt của mọi người, lại tập trung trên người Triệu Phong.
Tất cả mọi người đều không hiểu, lời nói của Triệu Phong, rốt cuộc là có ý gì.
- Triệu Phong này, rốt cuộc muốn cái gì, tại sao lại phí lời với Khương Hào như vậy?
Trong lòng lão giả áo bào tím thầm mắng.
Nhưng bỗng nhiên, Viêm Phong Lôi trong cơ thể Triệu Phong, mang theo mấy trăm đạo ấn ký Lôi Kiếp, đột nhiên bộc phát.
Chỉ thấy một tòa Lôi Sơn khổng lồ, đột nhiên đánh ra, mục tiêu chính là trụ đá giữa đại sảnh.
Khoảnh khắc Triệu Phong vận chuyển chân nguyên, toàn thân Khương Hào đột nhiên căng thẳng, vận chuyển huyết mạch, nhưng sau đó, hắn lại sửng sốt.
Hắn vốn cho rằng Triệu Phong ngông cuồng sẽ xuất kích với hắn.
Không ngờ, Triệu Phong lại đánh một quyền về phía đại sảnh không người.
Đây là vì sao?
Ba người còn lại trong tiểu đội của Khương Hào, cũng không hiểu lý do gì.
Thế nhưng.
Tất cả mọi người thuộc tiểu đội của lão giả áo bào tím, Ưng lão và lão giả râu dê, đều cảm thấy trái tim đột nhiên đập mạnh.
Bọn họ điều rõ, hành động này của Triệu Phong, rốt cuộc khủng bố đến mức nào.
Một quyền của Triệu Phong, trực tiếp đánh lên trung tâm trận pháp trên trụ đá.
Mà sự khủng bố của trận pháp này, lúc trước, lão giả râu dê, đã biểu diễn cho mọi người xem qua.
Phù văn bạch kim thần bí trên trận pháp này, có thể đem công kích bên ngoài, bắn ngược trở lại với uy lực càng mạnh mẽ hơn, e rằng sắp tới, không có mấy người có thể phản ứng kịp.
Toàn thân mọi người đều run rẩy, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
- Không được, Triệu Phong muốn giết ta.
Trong nháy mắt, một luồng nguy cơ tử vong đột nhiên dấy lên trong lòng lão giả áo bào tím.
Hắn không thể tin được, sự tình đã phát triển đến mức này, không ngờ Triệu Phong vẫn muốn giết hắn.
Sử dụng trận pháp truyền tống trong Hộ Long Ngọc, chắc chắn không kịp.
Lùi về sau!
Lão giả áo bào tím trong nháy mắt liền lui về sau một bước.
Ầm...
Một khắc sau, đầu của hắn trực tiếp nổ tung, ngay cả vẻ mặt kinh ngạc và linh hồn, cũng đều bị đánh nát.
Sau đó, vách tường sau lưng lão giả áo bào tím, liền lưu lại một dấu quyền ấn cực sâu.
Hít...
Toàn trường nhất thời yên tĩnh như chết, chỉ nghe thấy âm thanh quỷ dị của Hắc Ám Âm Phong quét qua.
- Chết rồi...
Lôi Thông thầm run.
- Làm sao có thể, hắn rõ ràng đã lui về sau một bước mà.
Lão giả râu dê lập tức lộ vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra, lúc Triệu Phong công kích trận pháp, lão giả áo bào tím đã lập tức phản ứng, liền lui về sau một bước.
Sau đó, công kích của Triệu Phong đánh lên trận pháp, bị bắn ngược trở về.
Nhưng tại sao, nó vẫn đánh trúng lão giả áo bào tím?
Khương Hào cũng trợn trừng hai mắt, hít sâu một hơi.
Ba người sau lưng hắn, đều ngây ra tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bọn họ đều không hiểu, tại sao Triệu Phong tùy ý đánh một quyền tới đại sảnh.
Kết quả cuối cùng lại là đầu của lão giả áo bào tím nổ tung.
Một vị Chuẩn Thánh Chủ, cứ như vậy mà chết một cách khó hiểu.
- Đó là lợi dụng trận pháp.
Trong đội ngũ của Khương Hào, một lão giả tóc trắng nhìn về phía đại sảnh, trong mắt lóe lên tinh quang.
Nhưng lập tức, Hắc Ám Âm Phong trong đại sảnh lại che khuất tầm nhìn.
- Thật không phải, dù ngươi lui về phía sau một bước, cũng nằm trong tính toán của ta.
Triệu Phong quay về phía thi thể của lão giả áo bào tím, thấp giọng nói, cứ như là để cho đối phương chết mà nhắm mắt vậy.
- Làm sao có thể?
Nghe Triệu Phong nói câu này, những cường giả biết được nguyên lý của trận pháp, đều cảm thấy trong lòng cực kỳ kin ngạc.
Đầu tiên, muốn tính toán quỹ tích đàn hồi, đã cực kỳ khó khăn, tuyệt đôi không phải nhìn một cái là có thể nhận ra.
Mà theo lời của Triệu Phong, cho dù lão giả áo bào tím phản ứng, lui về sau một bước, thì vẫn có thể đoán được.
Mọi người đều không tin.
Nhưng không tin cũng không được, sự thật đang bày ra trước mắt.
Bây giờ, mọi người mới phát hiện sự khủng bố của thiếu niên này.
Giết người mà không hao tốn chút công sức nào, hơn nữa còn lợi dụng trận pháp ở đây để giết ngươi, mà người bị giết, dù muốn phản ứng cũng không kịp.
Giống như lão giả áo bào tím vừa rồi, cho dù kích hoạt trận pháp bên trong Hộ Long Ngọc, thì cũng không kịp đào tẩu.
- Đây là... Triệu Phong?
Kinh Khải ngây ra nhìn về phía Triệu Phong, phảng phất như lần đầu tiên quen biết hắn.
Một người, không ngờ có thể chấn nhiếp hết thảy cường giả toàn trường, bao gồm cả Khương Hào của Khương gia.
Khống chế toàn cục.
Lão giả râu dê cũng vô cùng hối hận, vừa rồi lẽ ra bản thân không nên vội vàng tỏ rõ lập trường như vậy.
Triệu Phong cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật của lão giả áo bào tím, sau đó nhìn về phía Khương Hào.
- Phải trả giá, mới có thể có thu hoạch.
Lúc này, Triệu Phong mới trả lời vấn đề của Khương Hào.
Ánh mắt Khương Hào liền trở nên thâm trầm như nước.
Mới vừa rồi, Trận Pháp Tông Sư trong đội ngũ của hắn, đã nói rõ nguyên lý Triệu Phong đánh chết lão giả áo bào tím với hắn một lượt.
Hắn không thể không thừa nhận, Triệu Phong trước mắt, chỉ bằng một quyền vừa rồi, đã khiến hắn kinh sợ, thậm chí khiến tất cả mọi người ở đây kinh sợ.
Thiếu niên này, thật không đơn giản.
- Ngươi nói đúng, không làm mà hưởng, quả thật là không được.
Khương Hào bỗng nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người ở đây, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Biểu hiện của Triệu Phong, quả thực khiến người ta sợ hãi, nhưng thực lực của tiểu đội Khương Hào, cũng không thể xem thường.
Bây giờ Khương Hào thỏa hiệp, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy, bọn họ nên cảm tạ Triệu Phong mới đúng.
- Trong đại sảnh này, hẳn là có một tòa trận pháp không tầm thường, mà trong tiểu đội của ta, vừa vặn có một Trận Pháp Tông Sư.
Khương Hào lạnh nhạt nói.
- Là Ô Du đại sư của Viên Châu.
Ưng lão nhìn về phía lão giả tóc trắng phía bên kia.
- Chính là lão hủ.
Sau lưng Khương Hào, Ô Du chậm rãi bước ra, ánh mắt thâm trầm, nhìn Triệu Phong vài lần.
Triệu Phong ngẩn ra, vốn cho rằng chuyến này đến đây là kết thúc, không ngờ lại bỗng nhiên nhảy ra một vị Tông Sư trận pháp.
Mắt trái của Triệu Phong đánh giá trụ đá thanh đồng trong đại sảnh một chút, sau đó lại nhìn xuống bên dưới, không khỏi cảm thấy một loại cảm giác bất tường.
- Nếu như Ô Du đại sư có thể làm ra một chút cống hiến, như vậy thì cái này sẽ là của các ngươi.
Triệu Phong đưa tay lấy ra chiếc nhẫn trữ vật vừa tháo xuống từ trên người lão giả áo bào tím.
- Được, xin nhờ Ô Du đại sư.
Ánh mắt Khương Hào lóe lên.
- Để lão hủ thử xem.
Hắc Ám Âm Phong xung quanh quá mức dày đặc, đặc biệt là đại sảnh chính giữa, hầu như không thể nhìn thấy gì cả.
Ô Du chậm rãi đi vào trong đại sảnh.
Nhưng rất nhanh, Ô Du lại lui trở về, nhìn về phía Khương Hào, sau đó lắc lắc đầu, nói:
- Đây là trận pháp phức tạp và thần bí nhất mà lần đầu lão hủ từng gặp, lão hủ cũng không thể xuất lực rồi.
Tiểu đội của Khương Hào đều lộ vẻ thất vọng, Ô Du là Trận Pháp Tông Sư nổi danh nhất Viên Châu, ngay cả hắn đã nói như vậy, thì quả thực là không có cách nào rồi.
- Đi thôi, Triệu Phong, chuyến này đến đây là đủ rồi.
Ưng lão chậm rãi đi tới.
Trận pháp không thể phá giải, cuối cùng vẫn vô duyên với chí bảo.
Mà đến tòa đại sảnh này, cũng không có đường để thăm dò tiếp.
- Lão phu cũng cáo từ.
Lão giả râu dê dẫn theo tiểu đội, cũng chuẩn bị rời đi.
Bọn họ vừa thu được bảo vật, bây giờ chỉ cần tìm một nơi an toàn để chờ đến khi thí luyện Thái Tử kết thúc là được.
Lão giả áo bào tím đã chết, Lôi Thông và tên Đại Đế còn lại, liếc nhìn tiểu đội Khương Hào, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ sâu sắc.
Hai người trực tiếp đi sau đám người Ưng lão, âm thầm cầu khẩn Khương Hào không nên gây sự với bọn họ.
Chính lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi.
Rầm rầm rầm...
Toàn bộ lòng đất, đột nhiên chấn động.
Ầm...
Một luồng hào quang Bảo Khí chín màu lấp lánh rực rỡ, đột nhiên từ dưới trụ đá thanh đồng dâng trào, phóng lên trời cao.
Cả tòa đại sảnh, lập tức tràn ngập hào quang chín màu, từng tầng sóng gợn, trùng kích lên thân thể mọi người.
Không gian đen kịt biến thành một tòa cung điện phú quý hào hoa như mộng ảo.
Ánh mắt của mọi người cũng lập tức tập trung về phía trụ đá thanh đồng đang phát ra hào quang chín màu kinh thiên, không thể tự kiềm chế.
← Ch. 0950 | Ch. 0952 → |