← Ch.0094 | Ch.0096 → |
- Quảng Quân Hầu đại nhân!
- Vương hầu đại nhân!
Trên tường thành truyền đến vô số thanh âm kinh hô.
Gần mười vị cường giả cửu trọng võ đạo bọn Diệp Lăng Vân, Hằng Thống lĩnh, Tam vệ đang chật vật tránh lui cũng đều lộ ra vẻ kinh hỉ, như trút được gánh nặng.
Phụ cận tường thành, mọi người cũng đều nhìn về phía vị trung niên kim văn ngân bào đang phiêu phù trên đám khí lãng bụi mù kia, vẻ mặt đều lộ ra vẻ sùng kính, hướng tới cùng kích động.
Vị nam tử kia, giống như Võ Thần hàng thế, toàn thân vờn quanh một tầng quang khí ngân sắc, trong lúc chấn động cao tần, hình thành nên một mảnh ngân ba sắc bén, trong lúc điện quang hỏa thạch, đã cùng với Hung thú Vương cấp giao phong một kích.
Dư ba uy năng cường đại do hai người giao phong, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh chết mấy đầu Hung thú Đỉnh phong ở gần đó, khiến cho toàn trường rung động.
- Grào!
Trên người Hung thú Vương cấp Xích Hắc Cẩu Vương xuất hiện mấy đạo vết máu, khí diễm hắc sắc trên người không ngừng co rút lại, thấp giọng rít gào, giương mắt nhìn chằm chằm Quảng Quân Hầu, trong mắt nộ hỏa mãnh liệt, nhưng cũng có mấy phần kiêng kỵ.
- Thật tốt quá! Quảng Quân Hầu đại nhân hàng lâm, nhất định có thể giết chết Hung thú Vương cấp!
Đám võ giả nhân loại ở trên tường thành vốn đã lâm vào trong tuyệt vọng, lúc này trong mắt chợt lộ ra vẻ hy vọng cùng ký thác mãnh liệt, cả đám phát ra thanh âm hoan hô nhiệt liệt.
Ở trong mắt bọn họ, Quảng Quân Hầu chẳng khác nào Thần minh, cái thế vô địch, bễ nghễ thiên hạ.
Triệu Phong đứng trên tường thành, cũng khẽ thở ra một hơi.
Nói thật, vừa rồi ở thời khắc nguy cấp nhất, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng việc chạy trốn, mắt trái thần bí đã phân tích ra con đường trốn chạy tốt nhất rồi.
Dù sao thực lực của Hung thú Vương cấp quá mức khủng bố, hoàn toàn siêu việt cường giả cửu trọng võ đạo đỉnh phong. Cường giả cửu trọng võ đạo bình thường, ở trước mặt của nó căn bản yếu ớt như trẻ con, chứ đừng nói gì đến những người chưa đạt tới cửu trọng võ đạo.
Lúc này, mắt trái của Triệu Phong khẽ mở ra, quan sát hư thật của Quảng Quân Hầu cùng với Hung thú Vương cấp.
Không hề nghi ngờ, lực lượng của Quảng Quân Hầu cùng với Hung thú Vương cấp đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc của cường giả cửu trọng võ đạo bình thường, đạt tới Võ Đạo Thánh Cảnh trong truyền thuyết.
Vù vụt!
Y bào của Quảng Quân Hầu rung động phần phật, thân hình ở giữa không trung chậm rãi hạ xuống. Bụi bặm bốn phía nhanh chóng tiêu tán đi, hình thành nên một cỗ khí lãng xoắn ốc, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
- Tu vi của Quảng Quân Hầu siêu việt cường giả cửu trọng võ đạo bình thường, mượn dùng lực lượng cường đại, thôi động khí lưu, không ngừng lại có thể phiêu phù ở giữa không trung như vậy!
Mắt trái của Triệu Phong mở ra, hiểu rõ biến hóa khí lưu cùng khí tức quanh thân thể của Quảng Quân Hầu, liền đưa ra một cái kết luận.
Phi hành, chính là nguyện vọng mà nhân loại bình thường nằm mơ cũng không thể nào đạt được.
Tuy rằng cường giả Võ Đạo Thánh Cảnh vẫn không thể nào chân chính hoàn toàn phi hành được, nhưng mà loại uy năng lực lượng cấp bậc này, đủ khiến cho cường giả cửu trọng võ đạo cũng phải ngưỡng mộ.
- Súc sinh, nơi này là thế giới nhân loại, mau mau trở về Hoành Vân Thiên Lâm!
Quảng Quân Hầu ngạo nghễ đứng tại chỗ, thanh âm hùng hồn không ngừng vang vọng quanh quẩn cả Quận thành.
Dưới uy áp vô hình của Võ Đạo Thánh Cảnh, ngàn vạn đám Hung thú, dã thú ở xung quanh tường thành đều phủ phục run rẩy, hoảng sợ không thôi.
Nếu như không có Hung thú Vương cấp ở đây, chúng nó đã sớm hoảng sợ bỏ chạy đi hết rồi.
Phần đông các võ giả trên tường thành cũng đều cảm nhận được cỗ uy áp mạnh mẽ vô hình kia, sự áp bách đến từ mặt tinh thần, xuyên thấu thẳng vào linh hồn, sau đó lại truyền tới huyết nhục toàn thân, khiến cho kẻ khác hít thở không thông.
Phanh phanh! Phanh phanh!
Mắt trái của Triệu Phong liên tiếp lóe lên, tựa hồ như cảm nhận được một cỗ áp lực nào đó, phát ra một tia ấm áp kỳ dị, rót vào trong huyết nhục cùng tứ chi bách hài.
Trong không gian mắt trái, một đoàn quang hoàn xoắn ốc màu xanh nhạt chậm rãi lan tràn, vốn dĩ từ bảy thước tám, liên tục phun ra nuốt vào, cơ hồ tiếp cận bảy thước chín.
Biến hóa này, khiến cho Triệu Phong kinh ngạc không thôi.
Từ khi dung nhập với mắt trái thần bí, Triệu Phong lần lượt cảm thụ được tiềm lực phát triển cùng khả năng nghịch thiên của nó.
Giờ phút này, dưới sự áp lực từ bên ngoài, gần như là trực tiếp áp bách vào tiềm lực của mắt trái, khiến cho nó trợ giúp cường hóa huyết mạch, thậm chí gia tăng tu vi nữa.
Triệu Phong có một loại trực giác, tư chất hiện tại của chính mình, đã dần dần vượt qua cấp bậc Bán Linh thể.
Thời điểm khi hắn còn chần chờ kinh ngạc, cuộc chiến dưới trường thành đã một lần nữa bộc phát.
- Ngao ô!
Hung thú Vương cấp giơ lên lợi trảo, giống như lôi đình hắc điện cắt qua hư không, bộ dáng điên cuồng bễ nghễ, công kích vượt qua hai ba mươi thước, phá hủy hết thảy mọi thứ xung quanh, ngay cả mặt đất bên dưới cũng là một mảnh cháy đen.
Cái uy thế cùng với lực phá hoại này, khiến cho da đầu của Triệu Phong đang đứng trên tường thành cũng phải rung lên, kinh tâm táng đảm.
Nếu như thật sự để cho Hung thú Vương cấp sát tiến vào Quảng Lăng Quận, hậu quả căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.
- Thập Tự Chân Ba Trảm!
Cánh tay của Quảng Quân Hầu lóe lên một tầng ngân ba sắc bén, ngưng tụ tới mức tận cùng, trong khoảnh khắc vung lên, họa xuất ra một đạo thập tự quang trảm tràn ngập ngân quang chói mắt, hơn nữa không ngừng vặn vẹo liên hồi, kéo theo một mảnh khí kình phong cùng khí ba sắc bén đến tận xương tủy. Một luồng phong quyển cuồn cuộn mãnh liệt, đem công kích của Hung thú Vương cấp hoàn toàn đánh tan.
Phốc oanh!
Mặt đất một lần nữa chấn động, khói bụi gió lốc nổi lên bốn phía.
Khoảnh khắc kế tiếp, hai đạo thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Bang bang oanh!
Quảng Quân Hầu cùng với Hung thú Vương cấp hiện thân giữa không trung, rất nhanh giao phong. Thanh âm kia rung động khí huyết toàn thân, khí lưu cuồng bạo khủng bố, trực tiếp xé nát thân thể đám Hung thú, phi cầm ở gần đó.
Hai đạo thân ảnh này, so sánh với đám Hung thú khổng lồ ở gần đó thì nhỏ bé hơn rất nhiều.
Nhưng mà trên người của hai người, lại bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố tuyệt luân, khiến cho đám Hung thú cao giai khổng lồ không ngừng run rẩy.
Đám võ giả trên tường thành cơ hồ hô hấp ngừng lại, kinh ngạc rung động không thôi.
Nhưng mà đại đa số các võ giả cũng đều không thể nhìn thấy rõ ràng được quá trình giao phong của cấp bậc Thánh Cảnh.
Nhưng Triệu Phong thông qua mắt trái, lại nhìn thấy thật rõ ràng.
- Lực lượng, tốc độ, lực phá hoại... không thể tưởng tượng nổi, đây lại là trình độ mà nhân loại có thể đạt được hay sao?
Triệu Phong hít sâu một hơi, đúng là bởi vì hắn nhìn thấy được rõ ràng, cũng càng hiểu rõ thêm được lực lượng của Tông Sư Thánh Cảnh!
Tại Liên minh Hoành Vân Thập Tam Quốc, Tông Sư Thánh Cảnh cơ hồ siêu việt hoàn toàn quyền lực thế tục. Năng lực mà bọn họ nắm giữ trong tay đủ để ảnh hưởng đến vận mệnh của cả một quốc gia.
Bởi vậy, cho dù là một vị Quốc quân, khi nhìn thấy Tông Sư Thánh Cảnh, cũng đều tôn kính khách khí, không dám có nửa điểm khinh nhờn.
Quảng Quân Hầu chính là nhân vật thuộc cấp bậc này, nắm giữ lực lượng bao trùm bên trên cả quyền lực quốc gia thế tục! Ở trong cảnh nội Tương Vân quốc, hiển nhiên chính là thần thoại võ lực tối cao.
Giao phong của cấp bậc Thánh Cảnh vô cùng ngắn ngủi, nhưng chỉ trong thời gian nửa khắc lại đã giao phong với nhau hơn mười chiêu.
Trong thanh âm nổ tung liên hồi, Hung thú Vương cấp phát ra một đạo tê rống thê lương. Vết thương trên người chằng chịt, không ngừng liên tục tru rống. Tầng khí diễm hắc sắc bên ngoài thân thể đã co rút lại cực mỏng.
Trái lại Quảng Quân Hầu, trên người vờn quanh một tầng quang khí ngân sắc sáng ngời. Tay áo ngân bào tung bay, ánh mắt lạnh lẽo bễ nghễ, nhìn chằm chằm về phía Hung thú Vương cấp.
- Quảng Quân Hầu cơ hồ không hề bị thương! Đều là cường giả cấp bậc Thánh Cảnh, áo nghĩa kỹ xảo mà ông ta nắm giữ còn cao hơn Hung thú Vương cấp một bậc!
Triệu Phong hô hấp dồn dập, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đang giằng co giao phong ngoài tường thành.
- Ngao ô!
Trong mắt Hung thú Vương cấp lộ ra một tia kiêng kỵ sợ hãi, thân hình chợt lùi về phía sau, xoay người chạy trốn.
Hành động của nó khiến cho phần đông Hung thú, dã thú ở phụ cận Quảng Lăng Quận thành nhất thời hỗn loạn một trận.
- Muốn trốn sao?
Quảng Quân Hầu cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên. Một đạo quang trảm ngân sắc dài bảy tám thước nhất thời lóe lên. Phong quang huyễn lệ lạnh như băng lao tới, ở trên người của Hung thú Vương cấp lưu lại một đạo vết máu sâu đến tận xương cốt.
Vù vù vù!
Hai đạo tàn quang hư ảnh không ngừng xuyên qua trong Thú Triều, khi thì ở trên mặt đất, khi thì phóng tới giữa không trung.
- Ha ha ha... đám súc sinh này đã bị đánh bại rồi! Mọi người mau đuổi theo!
- Vật phẩm, tài liệu trên người Hung thú cao giai, toàn bộ đều rất đáng giá a!
Đám võ giả ở trên tường thành Quảng Lăng Quận thành nhất thời hưng phấn rống to, sĩ khí đại trướng, dẫn đầu chém giết ra khỏi tường thành.
- Nam Cung Phàm, Triệu Phong, Phong Ngâm Nguyệt... chúng ta cùng nhau đuổi theo, nhìn xem sư tôn như thế nào chém chết Hung thú Vương cấp!
Vẻ mặt Dương Thanh Sơn tràn ngập kích động, nói.
Mà ở một bên khác, Bắc Mặc thân là đệ tử thân truyền của Quảng Quân Hầu, đã theo sát sư phụ, truy kích thẳng ra ngoài.
- Toàn quân truy sát!
Hằng Thống lĩnh phát ra mệnh lệnh, chỉ huy đám võ giả cùng quân đội ở trên tường thành cùng truy sát về phía Thú Triều đang chạy trốn.
- Được!
Triệu Phong khẽ gật đầu, cùng với mấy vị sư huynh đệ đồng môn, giết thẳng về phía phương hướng mà Hung thú Vương cấp đã chạy trốn.
Đối với giao phong của cường giả Thánh Cảnh, Triệu Phong cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Mắt trái của hắn đứng ở khoảng cách xa, cũng có thể nhìn thấy được quá trình giao phong giữa Quảng Quân Hầu cùng với Hung thú Vương cấp.
o0o
Nháy mắt đã đuổi theo được mấy chục dặm.
Quảng Quân Hầu cùng với Hung thú Vương cấp đều dừng lại ở gần một mảnh rừng rậm.
Hung thú Vương cấp, toàn thân là vết thương chằng chịt, máu chảy đầm đìa, bị thương gần như trí mạng, nằm rạp xuống mặt đất run rẩy không ngừng.
Thân hình Quảng Quân Hầu đứng thẳng bất động tại chỗ, nhưng lại không hề động.
- Hửm? Tình huống gì vậy?
Triệu Phong có chút kinh dị khó hiểu.
Giờ phút này, Bắc Mặc có tốc độ nhanh nhất, cũng cách Quảng Quân Hầu đến hơn bảy tám dặm, căn bản không nhìn thấy rõ tình hình ở xa xa.
Nhưng mà Triệu Phong ở cách đó hơn mười dặm, thông qua mắt trái thần bí, phát hiện ra tình huống dị thường: Hung thú Vương cấp cũng không phải đang phủ phục dưới chân của Quảng Quân Hầu!
Lúc này nó chính là đang đưa lưng về phía Quảng Quân Hầu, hơn nữa còn đang lâm vào một mảnh run sợ cực độ.
Khiến kẻ khác khó hiểu hơn nữa chính là, đối mặt với tình huống như vậy, Quảng Quân Hầu không ngờ lại vẫn không có ra tay.
- Kẻ nào?
Sắc mặt Quảng Quân Hầu ngưng trọng, trên người bộc phát ra một cỗ uy thế tinh thần cực kỳ đáng sợ, đám lá rụng phiêu lãng bốn phía xung quanh, trong khoảnh khắc ngưng đọng.
- Hắc hắc hắc... không ngờ trong quận Quảng Lăng lại có được một vị cường giả Thoát Phàm Cảnh!
Bên trên không trung của thâm lâm, trên lưng một đầu phi điểu hắc sắc, một thân ảnh đội nón rộng vành đang đả tọa trên đó.
Dưới cái nón rộng vành kia, cặp mắt lạnh như băng phiếm động quang mang u lam sắc thần bí, giương mắt nhìn chằm chằm vào Quảng Quân Hầu bên dưới, cười hắc hắc quái dị.
- Là hắn!
Triệu Phong đứng cách đó hơn mười dặm, trong lòng nhất thời chấn động.
Thời điểm đó khi diệt phỉ, ở Hoành Vân Thiên Lâm, Triệu Phong từng gặp qua nhân vật đáng sợ này.
Lần này Thú Triều đột kích, Triệu Phong mơ hồ có một loại trực giác, hơn phân nửa chính là do người này đứng sau thao tác.
- Các hạ thao khống Yêu thú, tập kích thành trì nhân loại, là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ các hạ không sợ Pháp quy của Liên minh Thập Tam Tông chế tài hay sao?
Ánh mắt Quảng Quân Hầu đột nhiên trở nên sắc bén, trong mắt lóe lên tinh quang, không chút nhượng bộ.
Vút!
Đầu phi điểu hắc sắc trên không trung vung lên hai cánh, một tầng âm phong hắc sắc nhất thời tập kích thẳng xuống bên dưới.
Sắc mặt Quảng Quân Hầu khẽ biến, thân hình nhoáng lên, vội lui về phía sau mấy chục trượng.
Nhất thời, khu vực mười trượng xung quanh hắn đứng, mặt cỏ đột nhiên lõm xuống hơn chục thước.
Mà đầu Hung thú Vương cấp Xích Hắc Cẩu Vương kia chỉ kịp thét thảm lên một tiếng thì thân thể đã vỡ nát, tuyệt mệnh tại đương trường.
- Hít!
Triệu Phong đang đứng ở xa xa, nhìn thấy một màn này, không khỏi hít thật sâu một ngụm lãnh khí.
Đầu phi điểu hắc sắc mà thân ảnh đội nón rộng vành kia đang ngồi, thực lực so với Xích Hắc Cẩu Vương lúc trước còn cường đại hơn không chỉ gấp đôi!
Đương nhiên, mắt trái của hắn chỉ có thể nhìn thấy được tình hình từ xa, nhưng lại không nghe được đối thoại cụ thể giữa Quảng Quân Hầu cùng với thân ảnh đội nón rộng vành.
Theo đối thoại không ngừng kéo dài, sắc mặt Quảng Quân Hầu mấy lần biến ảo, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh đội nón rộng vành kia cũng càng ngày càng kiêng kỵ và ngưng trọng hơn.
- Hắc hắc hắc... Liên minh Thập Tam Tông bình thường sinh tử vinh nhục cộng chung, hôm nay chơi đùa một hồi như vậy, cũng đã đủ rồi...
Cuối cùng, cặp mắt u lam thần bí của thân ảnh đội nón rộng vành kia nhàn nhạt đảo quét qua Bắc Mặc đang ở đằng xa chạy tới, cưỡi trên phi điểu hắc sắc, hóa thành một đạo điện quang màu đen, bay vút lên thiên không.
Đợi đến khi Bắc Mặc chạy tới, thì thân ảnh đội nón rộng vành thần bí cùng với phi điểu hắc sắc kia đã hóa thành một đạo hắc điểm, dung nhập ở phía chân trời.
- Sư tôn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai?
Lúc Bắc Mặc đuổi tới nơi, kinh ngạc khó hiểu, nhìn về hướng thân ảnh đội nón rộng vành kia biến mất.
Quảng Quân Hầu đứng lặng tại chỗ, thật lâu sau đó mới thở dài một hơi:
- Hoành Vân Thập Tam Quốc, nguy cơ ẩn hiện, đại loạn sắp xảy ra! Tương Vân Quốc thân là thành viên trong đó, căn bản không thể tránh khỏi... Chẳng qua, đối với các ngươi mà nói, đây chính là một lần kỳ ngộ!
Dứt lời, ánh mắt hắn mang theo vẻ chờ mong, nhìn về phía đám đệ tử ở phía sau đang lũ lượt chạy tới.
Một lần kỳ ngộ?
Đám người Triệu Phong, Dương Thanh Sơn, Phong Ngâm Nguyệt vừa mới chạy tới, nghe được câu này, cũng đều kinh ngạc không thôi.
← Ch. 0094 | Ch. 0096 → |