Vay nóng Homecredit

Truyện:Chúng Thần Chi Nguyên - Chương 094

Chúng Thần Chi Nguyên
Trọn bộ 114 chương
Chương 094: Phong Thần Thiên Kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Thủy Hồn thú toàn thân màu xanh biếc, lúc này chợt phun ra một phiến dịch thể lục sắc trong mờ, hùng dũng như sóng biển phủ chụp lên Thiên Nhất và Thiên Phong chân nhân. Mặc dù vẫn chưa tiếp xúc với luồng dịch thể đó, nhưng Thiên Nhất chân nhân đã cảm thấy một cỗ hàn ý thâm nhập vào tận cốt tủy. Đây là loại công kích gì mà lại có thể khiến cho ta sinh ra cảm giác kinh sợ từ tận nơi sâu kín trong tâm hồn? Do tu vi của Thiên Phong kém hơn Thiên Nhất chân nhân một chút, nên suýt chút nữa là ông đã đánh rơi Trùng Hư thần kiếm đang cầm trong tay.

Đang vận khởi chân nguyên chuẩn bị công kích, Hỏa Hồn thú với một thân hồng sắc bất ngờ rống to một tiếng. Chiếc sừng đen trên đầu nó liền phát ra một gợn sóng giống như hỏa diễm, cách thức vô cùng kỳ diệu, một vòng lửa khéo léo cuộn quanh và tỏa lan ra ngoài, ánh lửa đỏ nhạt chiếu rọi khắp cả không gian. Nóng! Dường như nhiệt độ của ngọn hỏa diễm này có thể nướng chín cả tâm can! Thiên Nhất và Thiên Phong chân nhân đồng thời cảm nhận được cường lực của cỗ hỏa diễm này, quyết không thua kém lục sắc dịch thể do Thủy Hồn thú phát ra.

Điều càng thêm kỳ dị là ở chỗ tuy thủy, hỏa hai loại thuộc tính này khắc chế lẫn nhau, nhưng lục sắc dịch thể và hồng sắc hỏa diễm lại giao hòa tại một chỗ, hỗ tương cho nhau, đồng thời lại tăng thêm lực công kích của nhau.

Phong Hồn thú toàn thân màu trắng, bộ lông trắng như tuyết tung bay phất phơ. Hai chiếc sừng màu bạc chỉa ra trên đầu như sừng rồng, không ngừng lóe ra ngân quang. Từ miệng của nó cũng phun mạnh ra một phiến quang mang trắng nhạt, nhanh chóng tỏa ra bao phủ toàn bộ không gian. Ngân sắc quang mang có vẻ kéo dài và thập phần nhu nhuyễn, tự như cơn gió khẽ thổi phất phơ. Do Thiên Nhất chân nhân đứng gần Phong Hồn thú nhất, nên khi cơn gió như có như không này vừa thổi đến bên ngoài lớp chân nguyên hộ thể của ông, thì lập tức làm cho chân nguyên toàn thân phát lên những tiếng lách cách, lách cách, phảng phất như gió lạnh nơi cực bắc, mãnh liệt làm đông cứng chân nguyên của ông.

"Thế công thật lợi hại!" Thiên Nhất chân nhân thấp giọng nói: "Sư đệ, mau chuẩn bị phản công!"

Thiên Nhất chân nhân phát giác nếu vẫn tiếp tục bị động mà không phản kích thì rất có khả năng sẽ bị bốn con Phệ Hồn thú này nhanh chóng đánh bại. Khi đó kết quả không những chỉ là thân thể mà ngay cả linh hồn cũng có thể bị bọn chúng nuốt chửng!

Thiên Nhất chân nhân chỉ lo lắng về con Ám Hồn thú nhất, vì nó đã phá vỡ hai tầng Đại Tiểu Ngũ Hành kết giới, tại sao đến lúc này vẫn còn chưa công kích mà chỉ đứng một bên nhìn trừng trừng? Chẳng lẽ là đợi khi chúng ta để lộ sơ xuất thì mới giáng cho chúng ta một đòn chí mạng?

Thời gian quá gấp không thể nghĩ nhiều, cổ tay hai người rung lên, thân kiếm đồng thời chấn động phát ra những gợn sóng, rồi tạo thành một vùng biển mây. Vô số mũi kiếm chớp động như sao vần vũ trong vùng vân hải này, không ngừng xoay quanh, đan xen vào nhau.

Đột nhiên, mười sáu vầng kim dương tròn trịa lớn nhỏ khác nhau từ trong biển mây bắt đầu nhô lên, tựa như mặt trời sáng lấp lánh mọc lên từ chân trời phía đông, phát tán ra quang mang chói mắt.

Hai cao thủ Quy Thiên kỳ đều ra sức chống trả quyết liệt.

Tuy nhiên, lúc này Thiên Nhất và Thiên Phong chân nhân đều giống như bị rơi vào trong ao nước, bao phủ xung quanh hai người họ là cường lực vô biên, làm cho sự tấn công của họ bị cản trở rất nhiều! Vân hải mênh mông gặp phải luồng gió nhẹ bạch sắc như có như không kia, thì lập tức bị thôn phệ. Còn những vầng thái dương bắn về phía bốn con quái thú thì cũng bị hồng sắc hỏa diễm chấn nát, sau đó lại còn bị lục sắc dịch thể bao vây lấy. Chỉ trong nháy mắt, vân hải đã bị biến mất như chưa hề xuất hiện.

Lúc này Tinh Tiên thần công của hai người cũng đã được đề thăng đến cực hạn. Bên ngoài thân thể xuất ra một vòng bạch quang hộ thể. Hai người đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến thức thứ nhất của Phong Thần kiếm quyết chưa kịp công đến đối phương thì đã bị đánh bại, nên trong lòng cả hai đều thầm kinh hãi. Từ kinh nghiệm đối trận lúc xưa mà xét thì cho dù tà phái ngũ đại môn chủ một khi gặp phải một kích hợp sức của hai người, thì cũng không dám sơ suất được, nhưng không ngờ một kích đó đối với bốn con Phệ Hồn thú này lại không có nửa điểm tác dụng!

Mục quang của Thiên Nhất chân nhân nhìn về phía xa xa, thấy đệ tử bổn môn cũng đang nỗ lực chém giết với tà phái, và không ngừng có đệ tử ngã xuống. Tứ đại phong chủ còn lại, cũng đang cùng tam đại môn chủ của tà phái chiến đấu khổ sở dây dưa."Tình huống đối với Phong Thần Tông chúng ta thập phần không ổn, xem ra, chỉ còn có cách phải thỉnh xuất Phong Thần thiên kiếm thôi!" Thiên Nhất chân nhân nhanh chóng hạ quyết định.

"Sư đệ, mau giúp ta cầm cự một chút, ta phải thỉnh xuất Phong Thần thiên kiếm đây!" Thiên Nhất chân nhân thản nhiên nói.

"Sư huynh, huynh muốn thỉnh xuất Phong Thần thiên kiếm ư? Vậy Phong Thần cung sẽ như thế nào?!" Thiên Phong chân nhân lo lắng hỏi.

"Bây giờ là lúc nào rồi? Việc bảo tồn huyết mạch của Phong Thần Tông chúng ta là trọng yếu nhất, chỉ là một tòa cung điện ấy thật không đáng nhắc tới!" Thiên Nhất nói.

Bốn con Phệ Hồn thú nghe hai người trò chuyện, thì trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thầm nghĩ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì nhỉ?

Lục sắc dịch thể đang phân bố ra khắp không gian, cùng với hồng sắc hỏa diễm và bạch sắc vi phong giống như thủy triều cuồng nộ xông thẳng về hướng Thiên Phong và Thiên Nhất nhị vị chân nhân.

Thiên Phong chân nhân lúc này đã bộc phát ra thực lực của chính mình, Trùng Hư thần kiếm trong tay vung lên cao, bắn ra hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang.

Những đạo kiếm quang này chói mắt dị thường, và còn mang theo một lực lượng không gì địch nổi! Sau khi vây quanh tứ đại Phệ Hồn thú, kiếm quang vẫn như sóng triều dâng, không ngừng công kích ra khỏi phạm vi vài thước, sau đó lại nhanh chóng tụ lại một chỗ, chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành một thanh bạch sắc cự kiếm dài đến mấy chục thước. Thanh kiếm ấy mang theo khí thế kinh nhân, phá tan tất cả trói buộc và lực cản, hung hăng chém tới con quái thú cầm đầu là Thủy Hồn thú.

Vạn kiếm quy nhất!

Chiêu đó chính là thức thứ tám của Phong Thần kiếm quyết. Quả thật là âm dương giao thế, quỷ thần mạt trắc.

Ô hô! Thủy Hồn thú đột nhiên trông thấy thanh cự kiếm chém về phía mình thì trong lòng khiếp sợ không thể diễn tả được. Nó không ngờ tại Nhân giới này lại có môn kiếm pháp thần kỳ như thế. Tiếng xé gió vun vút truyền đến, thanh cự kiếm kia chém thẳng xuống đầu, khiến cho nó không có khả năng tránh né.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, ba con Phệ Hồn thú còn lại cũng không ngờ đến sự việc có thể xảy ra như thế, dù muốn đến tương cứu thì cũng đã muộn.

Thiên Nhất chân nhân thu hồi bảo kiếm trở về, sau đó hai tay hướng lên không, liên tục kết xuất các loại thủ ấn, và phóng ra từng đạo bạch quang xuyên qua trùng vây của bạch sắc vi phong, hồng sắc hỏa diễm và lục sắc dịch thể, bay thẳng đến vòm trời trên nóc Phong Thần cung điện.

Oanh long long! Phong Thần cung điện to lớn như thế đột nhiên bị chấn động dữ dội, giống như một cơn địa chấn làm rung động toàn thể Phong Thần quảng trường. Có rất nhiều đệ tử của cả hai phe đang chiến đấu ác liệt, do phản ứng không kịp đều bị té lăn trên đất.

Chuyện gì thế? Chuyện gì đang xảy ra? Mọi người đều nhìn về phía Phong Thần cung, chỉ thấy trên đỉnh cao nhất của nó đang có một đạo kiếm quang thẳng tắp màu trắng bạc bắn thẳng lên trời, kiếm quang chói mắt khiến mắt người không thể mở ra. Oành! Oành! Lại hai tiếng nổ lớn, cả tòa Phong Thần cung ầm ầm sụp đổ, bụi mù tung bay tán lọan, bao phủ toàn thể Phong Thần quảng trường, chỉ trong chốc lát đã khiến mọi người không thể nhận ra nhau.

Đám đệ tử tà phái sau cơn khiếp sợ thì hoang mang tỉnh lại, rồi lại tiếp tục lao vào chém giết chúng đệ tử của Phong Thần Tông trong lúc bụi mù vẫn dày đặc.

Máu nhuộm đầy Phong Thần quảng trường, thi thể la liệt khắp nơi. Kiếm khí tung hoành, tiếng hô chém giết không ngớt tai. Cuộc hỗn chiến trên Phong Thần quảng trường đã lên đến đỉnh điểm, cực kỳ ác liệt. Tại thời khắc này đã không còn phân biệt được thiện lương với tà ác nữa, chỉ có sát! Sát! Sát!

Trong mỗi ánh mắt vằn lên gân máu, tâm lý trở nên lãnh khốc vô tình! Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Lúc sinh tử chỉ còn cách nhau một sợi tóc thì còn nói gì đến nhân nghĩa đạo đức nữa?

Diệu Nhiên trên chiến trường dựa vào sự bảo vệ của Tố Thủy Lan Y, hai đại Quỷ vương căn bản là không thể gây tổn thương cho nàng, sau khi sử dụng một thức trong Đại Lực Kim Cương kiếm pháp đánh cho hai tên đại Quỷ vương trọng thương. Diệu Nhiên liền xộc đến kết liễu luôn hai người.

Lúc này ở cách Diệu Nhiên không xa, Đạo Thánh chân nhân dưới thế công cường đại của Lãnh Thiên Sương, dần dần không địch nổi, trên người đã trúng vài kiếm, máu tươi chảy ròng ròng. Diệu Nhiên vội di chuyển thân hình, bay đến đó viện trợ Đạo Thánh sư bá.

Trên không trung, Ngũ Hành Thiên Lôi vẫn tiếp tục đánh với hai đại ma tôn Kim, Ngân. Hai tên ma tôn này ở bên trong bức tường điện quang, bị điện kích trúng đến mức trên người khói xanh bốc lên, kinh hãi đến mức oa oa hét lớn, nhưng vẫn không có cách nào thoát thân ra ngoài.

Bên ngoài, hai đại ma tôn Đồng, Thiết cũng đang chiến đấu với Lý Ngọc Nhân. Trên người của Lý Ngọc Nhân cũng đã bị thương nhiều chỗ, dần dần không cầm cự nổi.

Mạnh Phàm Thông ngã trên vũng máu, bị vài tên đệ tử Thánh Tà Tông chém chết. Mà Diệu Thủy cùng mọi người cũng đang chiến đấu với vài tên đệ tử ma môn ở một chỗ, miễn cưỡng chống trả.

Bạch Lạc Sinh giống như một u linh, toàn lực phát động Phong Thần Hồi Vũ bộ pháp, những tên đệ tử tầm thường của tà phái căn bản là không thể chạm tới gã. Lợi dụng vào ưu thế này, gã nhanh chóng chém giết vô số địch nhân.

Lúc này thì Thủy Hồn Thú đang ở bên bờ vực sinh tử. Mục quang lạnh lùng của nó mang theo thần quang không chút sợ hãi, thân thể bỗng nhiên tăng trưởng lên gấp nhiều lần, hùng vĩ như một tòa núi nhỏ. Hai chiếc sừng lớn màu xanh trên đỉnh đầu hướng thẳng về thanh cự kiếm đang chém xuống đầu.

Cự thú, cự kiếm!

Hai chiếc sừng lớn màu xanh cùng lúc chặn đứng cự kiếm, hai cỗ lực lượng mãnh liệt xung đột với nhau, khiến cho kình khí cường liệt bắn ra bốn phía, đánh gục khoảng trăm đệ tử của cả hai phe đang giao đấu gần đấy. Đại bộ phận cường lực đánh mạnh vào đến Phong Thần quảng trường, khiến cho cả một vùng đất bằng phẳng bị nổ tung, bao nhiêu bụi đất đều bắn ra khắp nơi, và tạo nên vô số hố sâu ở trên mặt đất.

Oành, oành! Cả mặt đất lại bắt đầu chấn động lần nữa, những đệ tử thực lực yếu nhược vừa đứng lên lại bị chấn đến ngã lăn ra đất.

Chíu! Từ đống đổ nát của Phong Thần cung chợt có một đạo bạch sắc quang mang chói lòa bay thẳng lên không, nó vạch thành một đường cong tuyệt mỹ, đột phá cấm chế do ba đại Phệ Hồn thú giăng ra, rồi thoáng mắt đã nằm gọn trong tay Thiên Nhất chân nhân.

Lúc này, Huyết Cấm vận dụng Ma công thập phần bá đạo của mình, khiến cho đôi hắc thủ phát xuất vô số đạo hắc mang, và phát huy Hắc Ma Thủ đến đỉnh điểm.

Thần Yên chân nhân và Minh Hà chân nhân khó khăn lắm mới cầm cự ngang sức với lão. Bỗng nhiên Huyết Cấm phát ra một tia thần thức, chợt nhận ra thanh thần kiếm mà Thiên Nhất chân nhân đang cầm trong tay, liền cả kinh hô lớn: "A! Lão mũi trâu Thiên Nhất đang cầm Phong Thần thiên kiếm!"

Quỷ Vô Nhai và Lãnh Thiên Sương cũng đã thấy được điều đó, trong lòng có chút kinh hoảng. Bọn họ biết rõ, Phong Thần thiên kiếm có thể xem như một món thần binh lợi khí tương đương với một món tiên khí, là do tổ sư đời thứ nhất của Phong Thần Tông truyền lại. Cả tòa Kính Thai phong cũng là do Phong Thần thiên kiếm đẽo gọt mà thành, đủ thấy nó lợi hại đến mức nào.

Có Phong Thần thiên kiếm trong tay, Thiên Nhất chân nhân lập tức lấy lại sự tự tin, ông hiểu rõ rằng, vinh nhục thành bại, đều quyết định trong một đòn này!

oooOooo

Lục Mộng Thần dần dần tỉnh lại từ trong trạng thái luyện công, thương thế trên người đã khỏi hẳn. Hắn đứng lên, hoạt động tứ chi một lượt, Tinh Tiên thần công sung mãn vận chuyển, khiến hắn cảm giác hết sức thoải mái. Lục Mộng Thần nhẹ nhàng rời khỏi sơn động, ánh dương quang ấm áp rọi xuống người, khiến hắn có cảm giác vô cùng tươi đẹp. Mặc dù Dạ Nguyệt đã mất ký ức và quên đi hắn, tuy nhiên, có thể cứu sống được Dạ Nguyệt thì ít nhiều gì cũng làm tâm trạng hắn tốt hơn một chút.

"Ta ra ngoài đã lâu, chắc Thần Yên sư bá hẳn đã sớm trở về Phong Thần Tông rồi! Ài, ta cũng nên trở về thôi, đã lâu không gặp sư phụ rồi.... ." Nghĩ đến đây, thân thể Lục Mộng Thần liền hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng bay về phía Phong Thần sơn.

Có điều Lục Mộng Thần không bao giờ ngờ tới, đó là lúc này Phong Thần Tông đang trải qua một trường hạo kiếp chưa từng có từ xưa đến nay.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)