← Ch.105 | Ch.107 → |
Một luồng hàn khí hình cầu trong suốt và lạnh thấu xương như thấy như không hướng ra phía ngoài mà công kích, khiến cho lớp hỏa diễm ở trên Thần Nhật chiến giáp kêu phách một tiếng rồi dần dần trở nên ảm đạm, trong nháy mắt, Lục Mộng Thần cảm thấy có một cỗ hàn khí lạnh buốt xâm nhập vào cơ thể. Thật là lợi hại! Trong lòng hắn không thể không kinh hãi kêu lên, rồi vội vàng vận khởi Lăng Phong thần chỉ lên đến tầng thứ năm là Âm Phá.
Xoẹt, xoẹt! Rất nhanh sau đó, vô số làn chỉ phong trong suốt chứa đựng sức mạnh kinh hồn bay ra và tạo thành một tấm lưới vây bọc lấy thân hình Lục Mộng Thần.
Chỉ quang tung hoành, cái bay thấp, cái bay cao, ngón tay của Lục Mộng Thần liên tục bắn ra chỉ phong, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ bắn ra nhiều chỉ phong đến thế, nhưng hôm nay hắn bắt buộc phải làm như vậy! Vì chiêu thức vừa được Minh Phi thi triển quá ư mãnh liệt, nếu không có làn chỉ phong dày đặc này bảo vệ lấy thân mình, e rằng hắn đã sớm bị đóng băng mà chết rồi.
Tuyệt học của Đại La Kim Tiên quả thật là bất phàm, sau một hồi đối công, chỉ nghe thấy "oa" một tiếng, Minh Phi đột nhiên hiện thân, miệng phun ra một ngụm máu tươi, trên thân Hàn Tịch thần kiếm ở trong tay nàng cũng chảy ra từng dòng, từng dòng chất lỏng trong suốt như nước, thì ra đó chính là Lăng Phong thần chỉ bám vào chứ không phải thứ gì khác.
Âm Phá! Không có một lực lượng âm nhu nào là không thể phá được!
Hách, hách! Minh Phi cung chủ nổi danh trong Tu Chân giới, mà hôm nay lại thua dưới tay của Lăng Phong thần chỉ!
Lục Mộng Thần biết Minh Phi mặc dù bị thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy hắn nhích từng bước về phía trước, cố ý trêu: "Minh Phi cung chủ, liệu chúng ta có phải đánh tiếp không? Thật không ngờ rằng ngươi cũng có ngày hôm nay! ha ha ha!"
"Ngươi....." Minh Phi tức giận quát lên một tiếng, nét mặt trở nên đỏ rần, nàng chỉ ngón tay về phía Lục Mộng Thần, nói: "Lục Mộng Thần, ngươi học được môn chỉ pháp đó ở đâu mà lại quá bá đạo như thế?!"
"Hắc hắc! Đó là một bí mật, không thể nói cho ngươi biết! Ha ha!" Lục Mộng Thần đột nhiên bật cười ha hả. Lúc này tinh thần hắn sảng khoái vô cùng, những oán khí tích tụ sau nhiều ngày bị Minh Phi coi thường giờ mất đi đâu hết.
"Được lắm, được lắm! Lục Mộng Thần, đồ sắc lang nhà ngươi, hôm nay ta phải liều mạng với ngươi!" Minh Phi đã tức giận quá sức chịu đựng, thần kiếm trong tay lại muốn xuất chiêu, vào thời khắc này, nàng đã không còn giữ lại một chút phong thái nào của một cung chủ, nàng trông giống như một con thiêu thân đang đối diện với đám lửa.
Lục Mộng Thần khẽ động thân mình, miệng khẽ cười hi hi nói: "Hì hì! Minh Phi cung chủ, ngươi vẫn còn muốn chơi trò mèo vờn chuột sao?! Hôm nay sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu!"
Minh Phi nghe được câu đó thì lại càng tức giận đùng đùng, sắc mặt vốn dĩ đang đỏ rần, giờ đây lại bị bao phủ bởi một làn khí thanh sắc, nàng vừa đuổi vừa mắng: "Lục Mộng Thần, ngươi là một tên háo sắc, không tôn sư trọng đạo, hôm nay ta không trị được ngươi thề quyết không dừng tay!"
Hai người cứ thế, một người đuổi, một người chạy, chạy tới chạy lui một hồi lâu, bất chợt có một tiếng niệm Phật hiệu vang lên: "A Di Đà Phật! Nhị vị thí chủ, oan gia nên giải không nên kết, hãy mau mau dừng lại!"
Hư Vân tông chủ nhẹ nhàng lướt đến như một làn gió cách ly hai người bọn họ ra. Minh Phi vẫn muốn tiếp tục đuổi, nhưng lại bị Hư Vân tông chủ nhẹ nhàng phất nhẹ một cái, vạt tăng y bay ra ngăn nàng lại. Lục Mộng Thần đương nhiên là rất tôn kính Hư Vân tông chủ, nên hắn liền dừng ngay lại và chờ Hư Vân tông chủ lên tiếng.
"Hư Vân tông chủ, ông mau tránh ra, để ta dạy dỗ tên tiểu tử không biết tôn ty trên dưới này một bài học!" Minh Phi vẫn còn đà vọt tới phía trước.
"Minh Phi cung chủ, thí chủ hãy nghe một lời của lão nạp. Tạm thời dừng tay, đợi lão nạp nói rõ mọi chuyện rồi tiếp tục cũng không muộn!" Hư Vân tông chủ nói hết sức nghiêm túc, trong lời nói lại ẩn chứa thần công của Phật môn nên tự nhiên có tác dụng rất lớn.
Minh Phi nghe vậy thì dần dần ổn định lại tinh thần, rồi dừng lại một bên và chờ Hư Vân tông chủ lên tiếng.
"Lục thí chủ, phiền thí chủ đi vào phòng đem vật mà ngày hôm qua lão nạp giao cho thí chủ mang ra đây." Hư Vân tông chủ nói.
Lục Mộng Thần vào phòng lấy Nguyệt Ảnh bảo hạp, đem ra đặt xuống trước mặt Hư Vân tông chủ. Minh Phi vừa nhìn thấy Nguyệt Ảnh bảo hạp, trong lòng bất chợt cảm thấy ngạc nhiên, tại sao Hư Vân tông chủ lại đưa Nguyệt Ảnh bảo hạp cho Lục Mộng Thần giữ nhỉ? Đây là chuyện mà các chưởng môn nhân của thất đại phái phải giữ kín không cho bọn tiểu bối được biết.
Hư Vân tông chủ trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Minh Phi cung chủ, thí chủ còn nhớ Nguyệt Ảnh bảo hạp này chứ!" Minh Phi gật đầu.
"Vậy thí chủ có còn nhớ đứa bé đáng yêu năm đó được chúng ta lôi ra từ trong cái Nguyệt Ảnh bảo hạp này không?"
"Đương nhiên là nhớ kỹ, làm sao ta có thể quên được chuyện đó chứ, hài tử đó thật là đáng yêu! Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn thấy rất là nhớ nó!" Minh Phi như rơi vào một vùng ký ức xa xôi, tất cả hình ảnh cũ đều tràn về trước mắt nàng, cảnh tượng ngày hôm đó vô cùng xúc động lòng người, nhưng cuối cùng nàng cũng không dành được hài tử đó, ài!
"Đã qua nhiều năm rồi, Minh Phi cung chủ, đứa trẻ đó đã trưởng thành tại Phong Thần Tông! Thí chủ có muốn biết nó là ai chăng?" Hư Vân nhìn chăm chú nhìn vào từng nét biến đổi trên sắc mặt của Minh Phi, cẩn thận nói rõ từng tiếng một.
"Là ....... ?" Minh Phi liếc nhanh về phía Lục Mộng Thần, tựa như mơ hồ đoán ra, nhưng lại không dám chắc, nàng muốn đợi lời xác nhận cuối cùng từ miệng của Hư Vân tông chủ.
"Thật ra đứa trẻ đó, chính là người đang đứng trước mặt thí chủ, là Lục Mộng Thần tiểu thí chủ đó!" Hư Vân tông chủ thở dài nói ra sự thật.
"A!!!" Minh Phi vô cùng bất ngờ, khi chính tai mình nghe được tin này, trong lòng nàng như có tiếng nổ mạnh, các loại cảm tình dậy lên mãnh liệt như thủy triều dâng không cách nào ngăn cản, và chúng đánh sâu vào não nàng. Cả đại não của nàng như bị tê liệt, không nhận biết được bất cứ điều gì nữa, chỉ là một mảng ký ức hỗn loạn vô cùng."Lúc đó...... hài tử...... đáng yêu đó...... lại chính là.... Lục ....... Mộng Thần?" Minh Phi run rẩy phát ra câu nói đứt đoạn.
"Đúng thế......" Hư Vân tông chủ nặng nề thở dài một hơi, "Minh Phi cung chủ, lão nạp không biết là giữa thí chủ và Lục thí chủ có ân oán gì, mà đến nỗi thí chủ bị ân oán đó làm cho mờ cả mắt. Ngày đó, khi Lục thí chủ mới đến Liên Hoa Tự, lão nạp đã có cảm giác rất là quen, nếu mà Thiên Phong chân nhân nói rõ chân tướng thân thế của Lục thí chủ ra thì ngay khi hắn đến đây là lão nạp đã có thể xác nhận hắn chính là hài tử đáng yêu ngày xưa rồi......" Hư Vân tông chủ kiên nhẫn giải thích.
A, a! Minh Phi khích động đến nỗi thân thể run rẩy kịch liệt, sự thật này khiến nàng không có cách nào tiếp thụ được. Trong lòng nàng vẫn luôn duy trì hình ảnh ngây thơ, đáng yêu của đứa trẻ ngày đó, thế nhưng hôm nay hắn lại trở thành một tên tham lam, háo sắc. Hai hình ảnh đó khác nhau quá xa, vì vậy mà tư tưởng trong lòng nàng đấu tranh rất kịch liệt, trong nhất thời, Minh Phi không thể kìm chế được tình cảm của chính mình.
Lục Mộng Thần đã sớm được Thiên Phong chân nhân kể cho nghe về chuyện ngày đó chưởng môn của thất đại môn phái tranh dành hắn, nhưng khi hắn chứng kiến thấy biểu hiện dằn vặt kịch liệt của Minh Phi, thì vẫn cảm thấy vô cùng kinh sợ. Mặc dù hắn nghĩ Minh Phi sẽ có phản ứng, nhưng hắn không thể ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt đến mức ấy, đường đường là một cung chủ mà không hề chú ý đến việc giữ gìn thể diện của mình chút nào.
"Nam mô A Di Đà Phật!" Hư Vân tông chủ không ngừng khẽ khàng niệm Phật hiệu, ông muốn dùng âm thanh đó giúp cho Minh Phi giảm bớt sự xúc động trong lòng.
"Tất cả đều có pháp, tất cả chỉ là mộng ảo, như có mà như không, hoài niệm chi bằng đối diện. Minh Phi cung chủ, hết thảy đều là nhân duyên, làm người không thể cưỡng cầu, thí chủ đã hiểu ra chưa?" Thanh âm của Hư Vân tông chủ phá không truyền đến.
Đương! Tựa như bị một côn đập trúng vào đầu, Minh Phi hoàn toàn bừng tỉnh khỏi cơn mộng mỵ. Đúng vậy, yêu và hận đều chỉ là một khái niệm trong tâm lý mà thôi. Nếu nàng biết Lục Mộng Thần chính là đứa trẻ ngày nào, nhất định nàng đã không mạnh tay như thế, sợ rằng khi hắn nhận ra thân thế của mình rồi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng. Đúng là thế sự trêu ngươi, mọi việc không thể do mình quyết định được!
Minh Phi thở dài, ngẩng cao đầu lên thì mới nhận ra nước mắt của mình đã chan hòa từ lúc nào. Nàng từ từ đi đến trước mặt Lục Mộng Thần, cất giọng ôn nhu nói: "Mộng Thần, thành thật xin lỗi, ngay từ đầu ta không nên đối sử với ngươi như thế, hãy tha thứ cho ta nhé! Ô ô!"
Nghe Minh Phi khóc một cách ấm ức như thế, mắt thấy cả người nàng như đóa hoa lê ướt đẫm nước mắt, Lục Mộng Thần cũng thấy cảm động. Thật tình mà nói, hắn vốn là người sống rất có tình cảm, hắn sợ nhất là nước mắt của nữ nhân, nên lúc này chỉ biết nắm hai tay vào nhau, mà không biết nói gì cho phải, rốt cuộc cũng ấp úng lên tiếng: "Cung chủ......chuyện ngày đó.......... . là ta cũng sai, ta thật sự rất xin lỗi, ta cũng muốn xin nàng tha thứ cho ta!"
Mối hận nhiều năm đã tan biến khi giờ đây hai người đã hiểu nhau và tha thứ cho nhau. Hư Vân tông chủ gật đầu mãn nguyện, ông tự nhủ trong lòng, hiểu lầm cuối cũng đã được sáng tỏ.
Minh Phi chậm rãi vươn một cánh tay về phía trước, thoáng chần chừ một lúc, nàng nhìn Lục Mộng Thần ngập ngừng nói: "Mộng Thần, ta có thể vuốt tóc ngươi không?"
Vuốt tóc ta sao? Lục Mộng Thần hết sức kỳ quái, nhưng hắn thấy nước mắt của Minh Phi vẫn không ngừng chảy ra từ khoé mắt, nên trong lòng thấy bất nhẫn, liền nói: "Được chứ!"
Minh phi chậm rãi vuốt vuốt mái tóc của Lục Mộng Thần, nàng vuốt một cách cẩn thận hết sức, tựa như mọi chi tiết khó quên về đứa trẻ ngày xưa mà nàng nhớ nhung trong nhiều năm ròng đang hiện về trong lúc này, tất cả đều như rất mới mẻ. Lục Mộng Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt Minh Phi, một trang tuyệt sắc giai nhân, tỏa ra thần sắc quý phái khiến người đắm say, nhất thời Lục Mộng Thần lại trở nên mê mẩn thần hồn. Lòng tham lam háo sắc lại đột nhiên nổi dậy mãnh liệt, hắn vô tri vô giác nhấc tay lên và nhẹ vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của Minh Phi.
"A!" Minh phi kêu lên một tiếng kinh ngạc, nàng phát hiện ra Lục Mộng Thần lại vừa có bộ dạng háo sắc rất giống với hình ảnh ngày trước khi nhìn trộm nàng tắm, đúng là bàn tay đầy tội lỗi ấy, giờ đây lại vuốt ve lên mặt nàng! Trời ạ, tai sao tự nhiên ngươi lại biến thành loại người như thế? Minh Phi kêu thầm trong lòng, rồi nàng nhanh chóng rời khỏi Lục Mộng Thần.
Ài! Hư Vân tông chủ âm thầm thở dài, lúc này ông mới hiểu ra lý do mà Minh Phi lại thống hận Lục Mộng Thần như thế. Nhưng điều làm cho ông cảm thấy kỳ quái chính là, lúc mới đầu Lục Mộng Thần là người rất thật thà đáng mến, rồi khổng hiểu sao tự nhiên lại biến thành một người hiếu sắc hơn mệnh như vậy? Có lẽ phải chờ đến khi có cơ hội thích hợp, thì phải hỏi cho rõ ngọn ngành mới được.
Minh Phi đứng ở xa xa, không biết nên làm gì, sắc mặt trở nên hồng hồng. Nàng đúng thật là không biết nên nói gì trong lúc này, nàng càng không biết nên phải làm gì mới đúng, và trong lòng thấy thập phần bối rối. Nàng ngẩng đầu lên, hết nhìn Hư Vân tông chủ rồi lại nhìn Lục Mộng Thần, rồi thân hình nhoáng lên và biến mất dạng.
Nhìn thấy Minh Phi trở về phòng nghỉ của nàng rồi, Hư Vân tông chủ mới bước đến trước mặt Lục Mộng Thần, nhẹ nhàng nói: "Lục thí chủ, thí chủ đang giữ bí mật gì, có thể nói cho lão nạp biết được chăng? Tại sao thí chủ lại thường xuyên có những biểu hiện lạ lùng như thế?"
Lục Mộng Thần thần sắc ngẩn ngơ, không biết có nên nói ra điều bí mật đó hay không...
← Ch. 105 | Ch. 107 → |