← Ch.037 | Ch.039 → |
Nhìn dáng lưng mập mạp của Hư Vân tông chủ, Lục Mộng Thần không khỏi sinh lòng kính nể. Lòng rộng lượng bao dung cùng với sự xem trọng của ông đã khắc sâu vào lòng hắn.
Ba ngày sau, cũng chính là ngày thất phái tụ hội.
Thần Yên chân nhân dẫn bốn đệ tử đi theo một tiểu sa di đến Tụ Khách sảnh.
Vừa đến của sảnh thì chợt nghe một giọng nói truyền đến từ phía sau: "Thần Yên chân nhân, đã lâu không gặp!" Thần Yên chân nhân quay đầu lại nhìn, thì ra là Thiên Lãng sơn tông chủ Lệ Thừa Phong, theo sau lưng ông ta là tám đệ tử, ai nấy cũng đều anh tuấn đĩnh đạc, nghi biểu bất phàm.
nl. Thần Yên chân nhận vội vàng thi lễ, nói: "Thần Yên tham kiến Lệ chưởng môn!" Đám người Diệu Nhiên người nghe nhắc đến Thiên Lãng sơn tông chủ đỉnh đỉnh đại danh thì đều cúi mình thi lễ, duy chỉ có Lục Mộng Thần là vẫn đứng yên không chút động đậy. kien
Lệ Thừa Phong tươi cười nói: "Lần này thất phái chúng ta tụ hội và cử những đệ tử ưu tú nhất ra tranh tài, Phong Thần Tông lại phái đến bốn viên hổ tướng, xem ra ai nấy cũng đều có thực lực bất phàm cả. Không biết Thiên Nhất chân nhân có đến không nhỉ?" Nói xong, Lệ Thừa Phong nheo mắt quan sát Lục Mộng Thần, thầm nghĩ tiểu tử này thật là không lễ phép, nhưng cũng thật là kỳ quái, tại sao lại cảm thấy hắn rất quen thuộc nhỉ?
Thần Yên chân nhân cười nói: "Thiên Nhất sư huynh có việc trọng yếu nên không thể đến được, lần này do ta thay mặt dẫn đám đệ tử đến tham gia. Lệ chương môn xem ra dường như là bị tình thế bắt buộc mà đến, quý môn hạ đệ tử đều là những người tu hành bất phàm, thật đáng quý!"
Lệ Thừa Phong cười lớn, nói: "Các môn phái khác có lẽ đã đến đông đủ rồi, nào, xin mời vào trong."
Thần Yên chân nhân vốn đang ở phía trước, liền xoay mình dẫn theo đám đệ tử bước vào trong, Lệ Thừa Phong cũng xuất lĩnh tám đệ tử theo sau tiến vào. Chỉ nghe thấy tiếng bàn tán rất nhỏ truyền đến từ phía mấy đệ tử của Thiên Lãng sơn: "Sư huynh, xem ra Phong Thần Tông không xong rồi, lần này chỉ phái bốn đệ tử đến tham gia tỷ đấu, mà trong đó là có một tên trông rất ngô nghê. Khà khà, xem ra lần này Thiên Lãn sơn chúng ta thắng chắc rồi." "Đúng vậy! Phong Thần Tông ngoài mấy lão đầu ra, thì môn hạ đệ tử chẳng còn ai đáng kể nữa."
Thanh âm tuy nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Thần Yên chân nhân vẫn nghe được, bà chỉ khẽ cau mày mà không nói gì. Chỉ có Diệu Nhiên khi nghe được thì lập tức quay đầu lại, song nhãn bắn ra tia mục quang lạnh lẽo, nói: "Kẻ nào vừa nói xấu Phong Thần Tông chúng ta, mau bước ra đây xem."
"Là ta, Thiên Lãng sơn Lệ Tình Thiên!" một tên thiếu niên thần thái cao ngạo cất giọng hung hăng nói.
"Tình Thiên, thật là to gan." Lệ Thừa Phong tức giận xoay người lại tát cho hắn một cái, rồi nói: "Phong Thần Tông là danh môn đại phái, được bài danh đệ nhất ở trong tu chân giới chúng ta, thanh danh như vậy thì chừng nào mới đến phiên ngươi bôi lọ? Mau đến tạ lỗi với Thần Yên chân nhân ngay."
Lệ Tình Thiên ôm mặt, lộ vẻ oan khuất, nói: "Sư phụ, chẳng phải người thường nói....."
"Bốp!" Lệ Thừa Phong lại tát hắn thêm một cái, giận dữ quát: "Câm miệng! Không được nói càn, mau đi tạ lỗi với Thần Yên chân nhân cho ta!"
Lệ Tình Thiên bất đắc dĩ phải bước đến tạ lỗi với Thần Yên chân nhân. Bà độ lượng bỏ qua cho hắn, nhưng kỳ thật ở trong lòng cũng có chút không thoải mái. Mặc dù Phong Thần Tông được bài danh đệ nhất ở trong tu chân giới, nhưng chuyện đó đã là chuyện quá khứ, mấy trăm năm nay, môn hạ đệ tử ngày càng xuống dốc, trong khi các môn phái khác đều có đệ tử kiệt xuất không ngừng xuất hiện, quả thật điều này đã làm cho Phong Thần Tông rơi vào cuộc diện mất dần mặt mũi.
Cuộc xung đột nho nhỏ này rồi cũng lắng xuống.
Tụ khách sảnh lúc này đã tụ tập đông người, Thần Yên chân nhân lướt mắt nhìn sơ qua, thấy được cơ hồ các vị chưởng môn đều có mặt đông đủ. Nào là môn chủ Hạo Khí môn Nhạc Phi Bằng, tông chủ Liên Hoa Tự Hư Vân, cốc chủ Hương Phong cốc Kim Thế Phi cùng môn chủ Dương Diễm môn Long Quy Hải đều ngồi phía trên cười nói với nhau, đằng sau họ cũng có không ít đệ tử. Mà Hư Vân tông chủ thì đang ngồi ở ghế chủ vị ngay chính giữa cười cười nói nói với mọi người rất vui vẻ.
Chư vị chưởng môn thấy Thần Yên chân nhân và Lệ Thừa Phong một trước một sau tiến vào thì cùng đứng lên thi lễ. Mọi người thấy Thiên Nhất chưởng môn không đến thì đều có chút thất vọng, lại nhìn thấy Thần Yên chân nhân chỉ dẫn theo bốn đệ tử tới, thì không nhịn được trong lòng đắc ý, nghĩ rằng môn hạ đệ tử của Phong Thần Tông càng lúc càng tệ, chỉ bằng vào mấy tên đệ tử này thì làm sao có thể là đối thủ của mọi người được?
Thần Yên chân nhân cũng vội đáp lễ với chư vị chưởng môn, rồi ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình, đó là chiếc ghế thứ hai nằm ngay bên cạnh Hư Vân, điều đó cho thấy địa vị của Phong Thần Tông vẫn còn rất cao. Đám người Diệu Nhiên cùng đứng sau lưng Thần Yên chân nhân mà không nói lời nào, chỉ lẳng lặng quan sát đệ tử các phái, âm thầm đánh giá tu vi của đối phương.
Ánh mắt của Lục Mộng Thần vừa lướt qua một vòng, đột nhiên dừng lại ở phía sau môn chủ Dương Diễm môn Long Quy Hải, thì ra hắn nhìn thấy được hai khuôn mặt quen thuộc, không phải người lạ. Đúng vậy, ngày đó trong trường tranh đoạt Bích Hải Triều Thanh tiêu tại Phỉ Thúy hồ, hai vị sư huynh Long Thiên và Long Hải này cũng có mặt. Lục Mộng Thần liền mỉm cười với họ. Vừa lúc Long Thiên cũng nhìn thấy được Lục Mộng Thần, bất giác mắt sáng lên, không ngờ rằng sẽ gặp được Lục Mộng Thần ở đây. Mười năm trước hắn chỉ đạt tới Kim Đan kỳ, làm sao mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã đạt tới Thám Hư kỳ. Xem ra thực lực của vị tiểu sư đệ này tiến bộ cực nhanh, thật không thể tưởng nổi. Thấy Lục Mộng Thần nhìn hắn cười, Long Thiên cũng gật nhẹ đầu, Long Hải ở phía sau cũng cười theo.
Thần Yên chân nhân cảm thấy kỳ quái trong lòng, không thể hiểu được tại sao Nghiễm Hàn cung chủ Minh Phi còn chưa tới?
Đột nhiên một cơn gió mát thổi tới, mang theo làn hương thơm ngát, vô số hoa đào đỏ từ trên không nhẹ nhàng rơi xuống. Vài tấm thân ảnh màu trắng từ từ xuất hiện tại giữa không trung như những cánh bướm không ngừng lượn lờ. Xiêm y thướt tha màu trắng phất phơ trong gió, phiêu phiêu đáp xuống trông không khác nào tiên nữ hạ phàm.
nl. Một thanh âm mềm mại truyền đến: "Nghiễm Hàn cung Minh Phi tham kiến các vị chưởng môn, một chút lễ mọn Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ dâng lên, kính thỉnh chư vị chưởng môn vui nhận!" Lời vừa dứt thì chợt có sáu đạo bạch quang bay về phía sáu vị chưởng môn. kien
Các vị chưởng môn mỉm cười, đưa tay tiếp lấy bình Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ đang bay đến, rồi đồng liên tiếp cảm tạ Minh Phi. Các chưởng môn đối với phương thức xuất hiện "hoa rơi rực rỡ" này của Minh Phi thì đã quá quen thuộc, nhưng đối với các môn hạ đệ tử thì rất lạ lẫm, khiến bọn họ nhìn không chớp mắt, phảng phất như là vừa trông thấy tiên nữ vậy.
Từ trên không trung, có vô số bóng trắng không ngừng xoay tròn rồi từ từ hạ xuống bên trong sảnh, rồi thì dung nhan tuyệt sắc của Minh Phi hiển lộ ra trước mắt mọi người. Phía sau nàng không những chỉ có bốn vị tiên tử Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã quen thuộc với Lục Mộng Thần, mà còn có bốn nữ đệ tử che mặt rất kỳ lạ.
Minh Phi ngồi xuống ghế, rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng, đánh giá tình hình bên trong sảnh, đoạn cười nói: "Minh Phi đến chậm, mong chư vị chưởng môn thứ lỗi."
Hư Vân tông chủ cười to nói: "Đâu có, đâu có! Minh Phi cung chủ tặng chúng tôi Cửu Hoa Ngọc Hàn Lộ vô cùng trân quý, dù chúng ta muốn cầu cũng chưa chắc đã có được?"
Các chưởng môn khác cũng lớn tiếng cười dài, tựa hồ như rất đồng ý với lời nói của Hư Vân tông chủ.
Minh Phi lại tiếp tục di chuyển ánh mắt, đột nhiên nhãn thần sắc bén của nàng trừng lên, phảng phất như là vừa nhìn thấy cừu nhân, nhất thời sắc mặt tỏa ra hàn khí bức người.
Thấy sự thay đổi lớn như vậy, các vị chưởng môn đều chú ý, bọn họ đều không rõ Minh Phi tại sao lại có phản ứng như vậy, tất cả không hẹn mà đồng thời nhìn theo hướng nhìn của Minh Phi, thì ra nơi đó chính là chỗ ngồi của Thần Yên chân nhân.
Thần Yên chân nhân cảm thấy lạ lùng, chỉ thấy Minh Phi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình chằm chằm, còn các vị chưởng môn khác cũng nhìn sang phía này, khiến bà cũng có chút bất an.
Lục Mộng Thần từ khi thấy rõ dung nhan tuyệt thế của Minh Phi, thì trong lòng cảm thấy như vừa lọt vào trong hầm băng lạnh giá. Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, mỹ nữ ngày đó bị mình nhìn trộm lại chính là đỉnh đỉnh đại danh Nghiễm Hàn cung chủ Minh Phi, nếu biết sớm như vậy, thì có đánh chết hắn cũng không dám a......Lục Mộng Thần càng nghĩ càng sợ, nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Minh Phi, như tiểu đao đâm thẳng vào tim, bất giác đôi chân của hắn có hơi run rẩy.
Hiện tại cả khách sảnh đều im lặng không một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều tập chung qua lại giữa Minh Phi và Thần Yên chân nhân, đang phán đoán xem giữa hai người này lại có thù hận gì. Riêng các vị chưởng môn thì nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra, vì lâu nay Nghiễm Hàn cung và Phong Thần Tông luôn luôn có quan hệ tốt đẹp, vốn không nghe nói họ có thâm thù đại hận gì.
Nhưng không ai nghĩ đến người mà Minh Phi đang nhìn chằm chằm chính là Lục Mộng Thần.
Nam nhân này từng nhìn lén thân thể của nàng, cũng chính là nam nhân chạy thoát khỏi cấm chế do nàng bố trí, nàng quả thật là hận hắn thấu xương!
← Ch. 037 | Ch. 039 → |