Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chúng Thần Chi Nguyên - Chương 060

Chúng Thần Chi Nguyên
Trọn bộ 114 chương
Chương 060: Phật Thú Đại Chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thần Yên chân nhân mở cửa bước vào, thấy đồ nhi Diệu Nhiên tịnh không quay đầu lại, liền khẽ đặt điểm tâm xuống, rồi bà lấy ra mấy viên thánh dược liệu thương đưa cho Diệu Nhiên dùng, sau đó thì ở lại cổ vũ tinh thần cho mọi người.

"Diệu Nhiên, Mộng Thần, trận chiến ba ngày sau sẽ là những trận đấu khó khăn nhất cho các con. Mỗi người trong tứ cường các người, đều là những tinh anh được chọn ra từ trong hàng đệ tử ưu tú nhất và cũng đã trải qua một đoạn sinh tử quan đầu mới có thể tuyển lựa được. Thực lực mỗi người đều không tầm thường. Bất kể ba ngày sau kết quả thế nào, và chiến đấu với bất kỳ ai, các người đều sẽ gặp đối thủ mạnh mẽ nhất. Tỷ như Pháp Nguyên của Liên Hoa Tự, nếu muốn thắng được gã quả thật không hề dễ dàng chút nào. Với chiêu Mộng Chi Sơ Thủy của Mộng Thần thì may ra còn có cơ hội đánh bại được gã. Nhưng thực lực của Long Thiên Dương Diễm môn lại quá mạnh, quả thật đã làm cho ta không dám tin tưởng, nếu các ngươi muốn thắng gã, e rằng còn khó khăn hơn, có lẽ các ngươi chỉ có ba phần cơ hội thôi."

Lục Mộng Thần và Diệu Nhiên nghe được những lời ấy thì bất giác trong lòng u ám hẳn đi. Hai người chỉ biết cúi đầu, trong lòng rối loạn khôn cùng, chẳng biết phải nói sao cả.

Thần Yên chân nhân thấy hai người cúi đầu không nói, nên biết rằng hai hài tử này đang mang áp lực rất lớn, vì vậy nên bà nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, các con có thể lọt vào được tứ cường thì đã khiến cho ta rất cao hứng rồi. Trong trận đấu sắp tới, chỉ cần các con phát huy thật tốt, bất luận là thắng bại, ta cũng rất kiêu hãnh vì các con."

Diệu Nhiên nghe đến đó, thì rất đau lòng, nước mắt tuôn trào, ấp úng nói: "Sư phụ..... sư phụ..." Nàng gọi được hai tiếng thì nghẹn ngào không nói lên lời.

Trong lòng Lục Mộng Thần cũng rất trầm trọng, nhìn thấy Diệu Nhiên thương tâm như thế, thì biết sư tỷ thập phần cường liệt, vì không chịu được sự chế nhạo của đám đệ tử của các môn phái khác, nên đã cố gắng dùng hết sức đánh thẳng một mạch vào đến vòng tứ cường, nhưng hôm nay nghe được những lời an ủi của Thần Yên chân nhân, thì bao nhiêu sầu muộn trong lòng liền dâng tràn như nước lũ, nhất thời chân tình lộ ra, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Giang Sơn cùng Bạch Lạc Sinh đứng một bên cũng cúi đầu không nói. Bọn họ đứng dưới đài quan chiến từ đầu đến cuối. Đệ tử của các môn phái khác đối với họ đều có ánh mắt trào phúng và khinh thường, nên cũng khiến cho bọn họ rất phẫn nộ! Giờ đây, Phong Thần Tông có người lọt vào tứ cường, rồi lại gặp đối thủ cường hãn như thế, vì vậy bọn họ rất hiểu được lý do tại sao Diệu Nhiên lại khóc như thế.

Thần Yên chân nhân đưa tay vuốt đầu Diệu Nhiên, cất giọng ôn hoà nói: "Diệu Nhiên, con và Mộng Thần có thế lọt vào tứ cường, đã khiến cho ta rất vui mừng rồi, đừng khóc......Diệu Nhiên, để mấy sư đệ nhìn thấy thật không hay à!"

Diệu Nhiên nghe sư phụ an ủi, thì mắc cỡ mặt đỏ lên, nàng vội đưa tay gạt nước mắt, rồi cười nói: "Dạ, sư phụ! Nhưng nếu ba ngày sau rút thăm, vạn nhất con và Lục sư đệ cùng lọt vào một tổ thì làm sao?"

Không đợi Thần Yên chân nhân trả lời, Lục Mộng Thần vội giành nói: "Ta đương nhiên sẽ không cùng sư tỷ tái đấu lần nữa! Ta sẽ nhường cho sư tỷ vào chung kết nhé!"

Diệu Nhiên nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên, Thần Yên chân nhân cũng cười nói: "Vậy sao được, Mộng Thần, con là đệ tử đứng đầu của Phong Thần Tông chúng ta, sao có thể nhường cho sư tỷ chứ? Huống hồ, nếu quả việc đó xảy ra, thì ta nghĩ nên để Mộng Thần vào chung kết, có vậy thì Phong Thần Tông chúng ta mới có cơ hội tiến tới! Diệu Nhiên, con là sư tỷ, khi thượng đài, cũng không nên hành động theo cảm tính nha!"

Diệu Nhiên bây giờ đã sinh ra lòng cảm kích với Lục Mộng Thần, tất nhiên là sẽ không đối xử với Lục Mộng Thần tràn ngập ác cảm như trước nữa. Nàng biết rõ, nếu để Lục Mộng Thần lọt vào chung kết thì là lý tưởng nhất, bởi vì chỉ có Lục Mộng Thần là có khả năng thắng lợi hơn cả.

"Dạ, sư phụ, đệ tử đương nhiên sẽ để cho Lục sư đệ lọt vào vòng trong."

Diệu Nhiên đáp lại với nụ cười sáng lạng làm động lòng người, Lục Mộng Thần thấy vậy thì trong lòng lại có chút say mê.

Những việc cần nói đều đã nói xong, Thần Yên chân nhân cùng mọi người nói chuyện huyên thuyên một lúc, rồi dặn dò mọi người nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền đi ra ngoài.

oooOooo

Ba ngày sau.

Ở xung quanh lôi đài tại Liên Hoa Tự, lúc này đã có rất đông người tụ tập, các đệ tử đều nhìn quanh, cùng đợi kết quả rút thăm. Ai nấy đều nóng ruột chờ đợi kết quả của cuộc bốc thăm giữa tứ đại cường giả.

Lục Mộng Thần, Diệu Nhiên, Long Thiên, Pháp Nguyên bốn người, theo thứ tự đi lên trước mặt Hư Vân tông chủ, từng người lần lượt bốc ra một thẻ trúc từ trong hộp vuông, sau đó giao cho Hư Vân tông chủ.

Thấy chữ viết trên thẻ trúc, Hư Vân tông chủ không nhịn được kinh hô lên một tiếng, bất quá trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường. Các đại chưởng môn thấy vẻ mặt của Hư Vân tông chủ thì cũng sôi nổi đoán, không biết kết quả thế nào. Mọi người loáng thoáng cảm giác được, kết quả chắc cũng sẽ khá bất ngờ.

Hư Vân tông chủ nhìn quanh tứ phía, thấy vô số cặp mắt ở dưới đài đang hồi hộp chờ đợi mình thông báo kết quả, liền cao giọng nói: "Kết quả rút thăm là – Lục Mộng Thần của Phong Thần tông, đấu với Diệu Nhiên của Phong Thần tông! Long Thiên của Dương Diễm môn đấu với Pháp Nguyên của Liên Hoa Tự!"

A..... A....

Tiếng nghị luận xôn xao ở dưới đài nổi lên như chim vỡ tổ. Mọi người đều không nghĩ rằng kết quả bốc thăm lại gây ngạc nhiên như thế! Lục Mộng Thần cùng Diệu Nhiên vốn là đồng môn đồng phái, dù bọn họ có gặp nhau thì chắc cũng không có những màn đả đấu đặc sắc, nói không chừng một người còn bỏ cuộc, để thành toàn cho người còn lại thẳng bước vào chung kết nữa là.

Chưởng môn Dương Diễm môn Long Quy Hải thở dài một tiếng, nói: "Ài, lo lắng làm gì chứ, cũng chả đi đến đâu. Hư Vân tông chủ, ta thực sự không nguyện ý cùng đệ tử quý phái gặp nhau sớm như vậy a!"

Khóe miệng của Hư Vân hơi co rút lại, song thủ chập lại nói: "A Di Đà Phật! Long chưởng môn, tất cả là do thiên ý! Chúng ta cứ bình tĩnh quan sát cho thoả đáng!"

Long Quy Hải chỉ đành gật đầu, mặc dù ông ta biết Pháp Nguyên rất mạnh, nhưng nếu Long Thiên trút toàn lực ứng phó, có lẽ vẫn có hy vọng nắm chắc mười phần thắng lợi.

Các chưởng môn khác cũng có chút không cam tâm, cũng cảm thấy khá hụt hẫng.

Thần Yên chân nhân ngược lại thì rất cao hứng, bà không ngờ rằng bọn họ lại bốc được cái thăm tốt như vậy, chứng tỏ Phong Thần Tông chẳng những có thể tránh được thương vong, lại còn thuận lợi tiến thẳng vào chung kết, vận khí thật sự là quá tốt!

Diệu Nhiên đi tới trước mặt trọng tài, nhẹ giọng nói: "Ta vốn không phải là đối thủ của Lục sư đệ, cho nên trận đấu này ta cam bái hạ phong!" Trọng tài nghe vậy cũng không biết làm thế nào, chỉ đành tuyên bố kết quả theo thỉnh cầu. Mặc dù chúng đệ tử ở dưới đài sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng khi chính thức nghe được, thì trong lòng chợt có chút trống rỗng, và hết sức bất bình.

Long Thiên và Pháp Nguyên nhìn thấy kết quả như vậy thì cũng không khỏi cười khổ. Hai người họ chỉ đành phóng lên lôi đài, chuẩn bị tỷ thí.

Diệu Nhiên và Lục Mộng Thần tìm được một góc quan sát thích hợp, nhìn Long Thiên và Pháp Nguyên đang đứng yên trên đài, Diệu Nhiên nói nhỏ với Lục Mộng Thần: "Sư đệ, Long Thiên và Pháp Nguyên so tài, ngươi phải quan sát thật kỹ. Sau trận này, kẻ thắng sẽ là đối thủ của ngươi đấy."

Lục Mộng Thần gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía lôi đài.

Long Thiên khẽ rung song thủ, một ngọn hắc sắc trường thương toàn thân bao phủ hỏa diễm liền xuất hiện trong tay. Gã chăm chú nhìn vào Pháp Nguyên, không ngừng đề thăng Dương Diễm thần công, trong nháy mắt đã đạt đến tầng thứ bảy, miệng hét lên một tiếng, từ thân Long Thiên liền tỏa ra ngọn lam sắc hỏa diễm, nhanh chóng lan tỏa truyền sang thân Liệt Hỏa Minh Nhật thương. Ngọn hắc thương này tỏa ra lam sắc hỏa diễm, càng làm tăng thêm vẻ rùng rợn.

Lam sắc hỏa diễm là hỏa trung chi vương, độ nóng cao hơn hỏa diễm bình thường gấp mấy lần.

Dưới đài có không ít đệ tử của Dương Diễm môn, khi bọn họ nhìn thấy biểu hiện của đại sư huynh thì đều cảm thấy vô cùng phấn khởi và ngưỡng mộ, ai nấy đều thầm hy vọng sẽ có một ngày có thể đạt đến trình độ cao thâm như đại sư huynh.

Thấy tình cảnh này, Lục Mộng thần cũng phải hít sâu một hơi, ngọn hỏa diễm đó thật là quỷ dị, độ nóng cũng thật cường liệt! Long Thiên sư huynh ngươi quả thật là lợi hại.

Tại nơi tứ tiên tử Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Nghiễm Hàn Cung, người hay trêu chọc và thân quen nhất với Long Thiên là Huyền Nguyệt thì đang cười hi hi nói với đại sư tỷ Huyền Phong: "Sư tỷ, hóa ra Long Thiên sư huynh thật là lợi hại nhỉ. Xem ra trận tỷ thí này, huynh ấy nhất định sẽ đả bại hòa thượng kia."

Huyền Phong tiên tử luôn là một người nghiêm cẩn, nàng lại gần khẽ lên tiếng ngăn Huyền Nguyệt lại: "Đừng nói lung tung, khi chưa bắt đầu thì kết quả rất khó phán đoán." Huyền Nguyệt tiên tử tuy không bằng lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, nàng đã lĩnh giáo qua tính tình của Huyền Phong, vì vậy nàng mới quay người sang làm phiền Huyền Hoa sư tỷ.

"Huyền Hoa sư tỷ, tỷ xem tiểu sư đệ Lục Mộng Thần nếu như gặp phải Long Thiên sư huynh, vậy ai sẽ thắng?"

Huyền Hoa tiên tử cười khổ đáp: "Ta làm sao biết được chứ? Nhưng ta đoán rằng Long Thiên sư huynh sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn." Kỳ thật Huyền Hoa cũng không thể đoán được, bởi vì nàng đã nhìn thấy những biểu hiện của Lục Mộng Thần, nên rất khó nói giữa hắn và Long Thiên, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, tuy nhiên, vì để ngăn cái miệng của Huyền Nguyệt, nên bất đắc dĩ mới phải nói như vậy.

Huyền Nguyệt tiên tử nghe xong, liền nhảy bật lên vỗ tay cười nói: "Ta đã nói mà, khẳng định là Long Thiên sư huynh lợi hại."

Huyền Tuyết tiên tử đứng bên cạnh nói: "Xem ngươi kìa, không biết nhận được bao nhiêu lợi ích từ Long Thiên rồi, lúc nào cũng bênh vực hắn, ha ha!"

Khuôn mặt của Huyền Nguyệt tiên tử chợt đỏ hồng lên, xấu hổ không nói nên lời, vội nhảy ra sau lưng Huyền Phong núp, không dám ló mặt ra và cũng không dám nói gì nữa.

Ở trên lôi đài, Pháp Nguyên vẫn thư thái lặng lẽ đứng đó, trông giống như một cây cổ tùng ngàn năm luôn tĩnh lặng và kiên cố vững chắc. Không biết từ lúc nào, trong bàn tay trắng sáng của y đã xuất hiện thêm một thanh tiểu kiếm bằng gỗ đào. Dưới tác dụng của tầng thứ tám của tâm pháp Đại Viên Mãn, Pháp Nguyên không có một chút khẩn trương nào, y khẽ nhíu mắt lại, quan sát kỹ toàn thân Long Thiên đang đằng đằng hỏa khí.

Dưới đài có rất nhiều người đều đang lo lắng, cả bảo kiếm của Hàn Nguyệt Băng cũng bị Long Thiên đốt tan, vậy thì một thanh tiểu kiếm bằng gỗ đào ấy sao lại có thể đối kháng được với nhiệt độ cực cao của hỏa diễm chi vương chứ? Tất cả chúng nhân đều mở to mắt chờ đợi..........

*****

Ha ha! Ngọn lam sắc hỏa diễm trên người Long Thiên bỗng nhiên bốc lên cao nửa thước, sức cháy càng thêm mãnh liệt, ẩn ước như có tiếng gầm thét ồ ạt truyền ra. Long Thiên ưỡn thẳng toàn thân, giống như một ngọn cương thương dựng thẳng, không thấy gã sử dụng chiêu thức gì, chỉ nghe "oanh" một tiếng, Liệt Hỏa Minh Nhật thương nắm trong tay nện xuống sàn đài, rồi bỗng chốc một lực lượng uy mãnh theo một quỹ tích kỳ lạ không nhìn thấy trồi lên khỏi sàn đài, và nhanh chóng khuếch tán ra phía ngoài, trông tựa như những gợn sóng rung động.

Mọi người ở bên ngoài Thiên Long kết giới vốn không thể hiểu được, một thức này đã ẩn tàng lực lượng công kích kinh khủng đến cỡ nào, nhiệt độ kinh khủng đến nhường nào!

Thức này có tên là Hỏa Ý Thực Địa, thông qua Liệt Hỏa Minh Nhật thương mà tạo ra vô số hỏa diễm, rồi hóa thành nhiệt độ cực cao, xuyên qua mặt đất truyền đến. Loại nhiệt độ cực cao này một khi gặp được đối tượng có nhiệt độ tương đối thấp, thì khí thế sẽ giống như đánh rắn dập đầu, vững vàng cuốn lấy đối phương, trực tiếp lợi dụng loại nhiệt độ cực cao mà nướng đối phương cho tới khi đạt tới một nhiệt độ tương tự.

Năm xưa, chưởng môn của Dương diễm môn đã sử dụng chiêu thương pháp này mà đã tiêu diệt không biết bao nhiêu tà phái đệ tử, mỗi một người bị giết nếu không hóa thành than, thì cũng là hồn phách tiêu tan. Còn về việc năm xưa khi tham gia cuộc đại chiến giữa hai phe chính tà, mỗi khi nhắc tới Long Quy Hải, tức là nhắc đến một nhân vật bất khả chiến bại.

Pháp Nguyên đối với Liệt Hỏa Minh Nhật thương pháp cũng có nghiên cứu kỹ, hôm nay tự mình chứng kiến, quả thật không tầm thường chút nào. Sóng lửa còn chưa tới, y đã cảm nhận được nhiệt hỏa mãnh liệt, cứ như muốn đốt cháy toàn bộ y phục của y ra. Pháp Nguyên đắm chìm trong Đại Viên Mãn tâm pháp, tâm tính bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, tả thủ như đóa hoa lan rất nhanh bắn ra đạo đạo bạch quang.

Trên mặt Pháp Nguyên có chút tiếu ý, phảng phất như đang hân thưởng cuộc sống mỹ diệu vô cùng. Mọi người đều hiểu được đó chính là Phật tông Niêm Hoa Chỉ, một môn chỉ pháp chí cao vô thượng. Niêm Hoa Chỉ công kích tới cơn sóng lửa, chạm vào nhau nổ vang một tiếng, nó chỉ hơi bị cản lại đôi chút, nhưng ngay sau đó hoàn toàn bị hỏa diễm nuốt chửng hết.

Pháp Nguyên thấy Niêm Hoa Chỉ không có hiệu quả, hữu thủ liền phát động Đào Mộc tiểu kiếm. Kiếm tuy nhỏ nhưng dường như tạo ra sức nặng ngàn cân, hướng xuống phía dưới mà trảm phách một nhát, tốc độ rất chậm, từng tấc từng tấc tiến tới trước, rồi khẽ ngâm một tiếng: "Địa Nguyên Tố chi kiếm!"

Dường như nhận được sự triệu hồi, cả không gian từ bốn phương tám hướng chợt xuất hiện vô số hoàng sắc quang mang của Địa Nguyên Tố, theo sự dẫn động của mộc đào tiểu kiếm, địa nguyên tố từ dưới lòng đất vọt tới, trông như những gợn sóng bình thường, nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.

Địa Nguyên Tố chui vào bề mặt lôi đài, như cá gặp nước, vui đùa thỏa thích. Tốc độ xông tới của chúng nhanh không biết bao nhiêu, chỉ trong nháy mắt, chúng cùng với sóng lửa được phát ra từ trên ngọn Liệt Hỏa Minh Nhật thương xung kích lẫn nhau.

Sóng lửa ẩn chứa nhiệt độ cực cao, lực công kích cũng cực mạnh. Còn Địa Nguyên Tố chính là tinh hoa của đất, cứng rắn vô bì, lực phòng ngự cũng cực mạnh.

Hai người cùng đạt tới Thám Hư hậu kỳ như nhau, khi giao tranh liền tạo ra một tiếng ầm thật lớn, đánh tung ra vô số đất đá và bụi mù, rồi tất cả cùng va vào Thiên Long kết giới. Ngay khi vừa bị chạm tới, tòa kết giới cường đại lập tức được khởi động, nó ngăn cản toàn bộ dư lực của giao tranh phát tán. Thức này của hai người đều có lực mạnh ngang nhau, sóng lửa và Địa Nguyên Tố va chạm nhau kịch liệt, sức đôi bên tương phản nhau, nhưng lại mạnh ngang nhau, nên đều đồng thời tiêu tán.

"Sóng lửa mạnh thật, nhưng không biết làm cách nào để phát ra nhỉ!" Diệu Nhiên thì thầm vào bên tai Lục Mộng Thần.

"Quả thật rất thần kỳ. Nếu Phong Thần kiếm pháp của chúng ta có thể hấp thu tinh túy của môn thương pháp này, như vậy sẽ rất có lợi!" Lục Mộng Thần nói.

"Ừ!" Diệu Nhiên khẽ đáp lại.

"Kiếm chiêu Địa Nguyên Tố khá lắm!" Long Thiên vô cùng bội phục. Gã cười thật lớn, thân thể di động rất nhanh, chỉ thấy trên lôi đài có một ngọn lửa màu lam đang di động. Đó chính là thân thể của Long Thiên do chuyển động cực nhanh nên chỉ còn có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo lam quang lấp lóe mà thôi.

Pháp Nguyên không bị lam quang này mê hoặc, đặc điểm lớn nhất của Đại Viên Mãn tâm pháp chính là dĩ bất biến ứng vạn biến, vạn vật hợp nhi vi nhất (tất cả chỉ còn là một điểm. ) Cho nên y rõ ràng có thể nắm bắt được mỗi động tác biến hóa, mỗi vị trí di chuyển của Long Thiên. Khi di chuyển tới góc tây bắc của lôi đài, Long Thiên bắt đầu triển khai thế công thứ hai.

Hai tay Long Thiên huy động Liệt Hỏa Minh Nhật thương, thương ảnh bao trùm toàn thân gã, rồi xuất ra một ngọn lửa màu lam rộng gần mười thước, bên trong ngọn lửa phảng phất ẩn tàng vô số quỷ ảnh, phát ra những tiếng khóc, những tiếng tru gào, khiến cho kẻ khác phải nổi da gà, lạnh xương sống. Đây chính là Liệt Diễm Phệ Hồn, so với khi Long Hải thi triển thì thật là ngàn lần khác biệt.

Tại đây, bên trong biển lửa màu lam mù mịt, không biết bao nhiêu linh hồn đã bị thu nạp. Mỗi lần thu nạp thêm một linh hồn thì sẽ làm cho uy lực của thương pháp gia tăng rất nhiều. Phương thức "Tá hồn nhi tu" của thương pháp này tuy cùng với phương thức tu luyện tuyệt học của Ác Quỷ Môn có chỗ tương tự, nhưng người của Dương Diễm Môn đều là chuyên dùng đệ tử tà phái để làm vong hồn tu luyện, kiểu này coi như là thay trời hành đạo.

Pháp Nguyên trên mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, nhìn vô số quỷ hồn trong biển lửa quay cuồng thì có chút bất nhẫn, tâm trạng từ bi xuất ra mãnh liệt. Y khe khẽ niệm "A Di Đà Phật!" rồi tay cầm Đào Mộc kiếm không ngừng vung vẩy trong không trung, phảng phất như tạo ra những văn tự có vẻ như là một loại kinh văn gì đó. Thì ra y dùng kinh văn để đối mặt với lam hỏa, Pháp Nguyên đã ở vào thế kém.

"Pháp Nguyên sư huynh, không nên viết kinh văn siêu độ! Nguy hiểm quá, tại sao ngươi không tránh né?!" Chúng đệ tử của Liên Hoa Tự vội la lên nhắc nhở.

Hư Vân tông chủ đang ngồi trên hàng ghế danh dự cũng gật gù than thở cho Pháp Nguyên, có thể là trong thời khắc sinh tử này, ý niệm từ bi và tinh thần Bồ Tát phổ độ chúng sinh của y đã nổi lên, quả xứng là người có thể kế thừa ngôi vị chưởng môn của mình a!

Pháp Nguyên vừa viết xong chữ cuối cùng của kinh văn, trong không trung đột nhiên hiện ra vô số kim quang, vừa vặn bắn tới ngọn lửa màu lam, chỉ thấy những hồn phách đang thập phần thê thảm ở bên trong ngọn lửa đều lộ ra vẻ an lành, sau đó thì kim quang chợt lóe lên, toàn bộ đều biến mất.

A, a, a! Thật là thần kỳ, quả đúng là tuyệt học của Phật tông, từ bi hiển lộ ở khắp nơi. Trong khoảng thời gian ngắn ấy, thiện tâm của chúng đệ tử của Liên Hoa Tự chợt khởi phát, tự động thu lại song chưởng khe khẽ niệm Phật hiệu.

Hồn phách mặc dù biến mất, nhưng bên trong hỏa diễm vẫn ẩn chứa nhiệt độ cực cao như cũ, mắt thấy vẫn đang tiến tới thiêu đốt Pháp Nguyên! Trong lúc đó, thân thể Pháp Nguyên đột nhiên biến mất. Đây chính là Thần Túc Thông của Phật tông, trong phút chốc có khả năng di chuyển ra đến ngoài ngàn dặm.

Bạch Lạc Sinh ở dưới đài thở dài khen ngợi: "Hảo bộ pháp! Mặc dù môn bộ pháp này so với Phong Thần Hồi Vũ bộ pháp của chúng ta có nét khác biệt, nhưng đều kỳ diệu như nhau, thật là tuyệt!" Giang Sơn gật đầu lia lịa tán đồng ý kiến, nhưng mục quang vẫn không rời khỏi lôi đài.

Chiêu này của Long Thiên chẳng những vô hiệu, hơn nữa đã mất đi rất nhiều hồn phách mà gã đã thu thập gần hai trăm năm mới tích trữ đủ! Nghĩ đến việc này, gã không khỏi có chút tiếc rẻ, lửa giận phừng phừng nổi lên trong lòng. Theo sự biến đổi tâm tình của Long Thiên, ngọn lửa màu xanh lam ở bên ngoài thân thể gã càng bốc cháy dữ dội, phát ra những tiếng nổ đì đùng không dứt.

Pháp Nguyên đã chủ động công kích, y lại phải tiếp tục thi đấu.

Thân thể Pháp Nguyên đột nhiên trở nên mềm mại vô cùng, nhìn như một sợi tơ nhện lay động trong không trung, Đào Mộc kiếm nho nhỏ cũng trở nên nhẹ nhàng, hoàn toàn mất đi động tác, yếu lĩnh thông thường của kiếm pháp.

"Thủy Nguyên Tố chi kiếm!"

Thanh âm của Pháp Nguyên ngân lên, rồi một trận mưa phùn rào rào đổ xuống, một lượng lớn Thủy Nguyên Tố từ trong không khí bắt đầu ngưng tụ, rồi trong nháy mắt đã hình thành một cơn sóng cuồn cuộn. Cơn sóng này trước tụ lại sau phân ra, rồi phân tán và tạo thành vô số Thủy Nguyên Tố tiểu kiếm.

Toàn bộ lôi đài đều bị những ngọn Thủy Nguyên Tố kiếm này che kín, do Đào Mộc tiểu kiếm dẫn dắt, Thủy Nguyên Tố kiếm từ chậm đến nhanh, ùn ùn đánh về phía Long Thiên.

Chiêu Thủy Nguyên Tố chi kiếm này cùng với kiếm pháp của Thiên Lãng sơn không giống nhau. Kiếm pháp của Thiên Lãng sơn, hoàn toàn do Thiên Lãng thần công tụ tập chân nguyên mà phát ra, còn Thủy Nguyên Tố chi kiếm, chính là bản chất của thủy nguyên tố trong vũ trụ. Những thủy nguyên tố này ở hình thái cụ thể thì hợp thành sông, biển, hồ, thủy vực, mà trên thực tế, không vật thể nào mà không có thủy nguyên tố ẩn tàng ở bên trong, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy thủy nguyên tố.

Mềm mại mà không có hình thái cụ thể, có lực thẩm thấu cực mạnh, đó chính là đặc điểm của thủy nguyên tố. Mà chiêu Thủy Nguyên Tố chi kiếm của Phật Tông, không chỉ có điểm này, hơn nữa lại có cả một lực lượng công kích rất cường đại.

Trong kiếm của Pháp Nguyên, đây dứt khoát không phải là thủy kiếm, chính là mang theo mũi nhọn dồn dập trút xuống như mưa đá. Long Thiên thấy vậy vội nhanh chóng huy động Liệt Hỏa Minh Nhật thương trong tay, rồi chân nguyên theo song thủ không ngừng truyền vào. Ngọn Liệt Hỏa Minh Nhật thương giống như bị làm nổ tung, từ đầu mũi thương đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu xanh lam mãnh liệt, hung ác cuồng nộ phóng ra ngoài.

Ngọn lửa màu xanh lam tạo thành hình dạng một con rồng bay ngang trời, dựa vào thế lửa cùng nhiệt độ cực cao và vô cùng mãnh liệt, xé không nhào tới hàng hàng lớp lớp Thủy Nguyên Tố kiếm.

Tiếng nước bị bốc hơi xèo xèo lập tức phát ra, có một số ngọn Thủy Nguyên Tố kiếm bị nhiệt độ cao của lam sắc hỏa long làm cho bay hơi mà tan mất, nhưng Thủy Nguyên Tố kiếm lại quá nhiều, uy lực hiện diện ở khắp nơi, nhanh chóng nhập vào trong cơ thể của lam sắc hỏa long, rồi phân giải thân thể của nó.

Thủy Nguyên Tố chi kiếm thật là lợi hại! Toàn bộ chúng nhân ở ưới đài đều kinh hô ầm ĩ cả lên. Ngay cả Long Quy Hải đang ngồi tại hàng ghế quý tân, tuy vẫn giữ nét mặt bình lặng như nước, không nói câu nào, nhưng vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào thế cuộc biến hóa trên đài.

Còn Thần Yên chân nhân thì mặc dù đang làm người ngoài cuộc, nhưng dù sao vẫn bị màn long tranh hổ đấu đặc sắc của hai người này thu hút, quan sát với vẻ rất thích thú. Các vị đại chưởng môn khác vì không có đệ tử vào đến vòng tứ cường, thì tâm tình trái lại được buông lỏng, ánh mắt vẫn tập trung theo dõi mọi diễn biến đang xảy ra.

Ba, ba, ba! Một số Thủy Nguyên Tố kiếm đã thành công đột phá hỏa diễm chân nguyên hộ thân của Long Thiên, trực tiếp công phá vào thân thể gã, mà chúng lại có lực công kích rất lớn, đánh loạn cả lên vào thân thể của Long Thiên.

Uuuuuu! Hàng loạt tiếng rống kinh thiên động địa vang lên khiến chúng đệ tử đang quan chiến đều hoảng hồn. Nhưng mọi người cũng bình tĩnh trở lại ngay tức khắc, mục quang hướng về phía vừa phát ra âm thanh. Đến lúc này ai nấy mới phát hiện ra trên người Long Thiên đang phát ra ngọn lửa lam quang, rồi nhanh chóng chuyển hóa thành một bảo giáp đen sẫm.

"Kỳ Lân thánh giáp!" Lục Mộng Thần kêu lên kinh hãi, như không tin vào mắt mình. Hắn vội nhìn lại lần nữa, nhưng đó vẫn là sự thật.

Toàn thân Long Thiên cháy bùng ngọn lửa lam quang, hắc khí từ thân Kỳ Lân thánh giáp tỏa ra tứ chi, sau đó lan đến đỉnh đầu. Trên hai vai, hình thành hai đuôi cánh nhỏ. Nơi khuỷu tay hình thành như dạng đầu ngọn kích. Thủ cấp thành mũ sắt rắn chắc với rất nhiều vẩy, và hai sừng kỳ lân ở phía trên cùng.

Chứng kiến Kỳ Lân thánh giáp xuất hiện, Long Quy Hải chợt nở một nụ cười nhẹ.

Phảng phất như thắng lợi đã nằm trong tay y.......

*****

Từ xưa đến nay, trong truyền thuyết của Thần Châu đại địa có tứ đại thánh thú, chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, và Kỳ Lân. Tứ đại thánh thú này luôn sống ẩn tàng ở những nơi thần bí mạt trắc, rất ít người gặp được. Nghe đồn tứ đại thánh thú này đã giáng hạ từ Thiên giới, rồi ở lại nhân gian để hàng phục Thần Châu tứ đại mãnh thú, mà tứ đại mãnh thú ấy chính là Địa Chúc Tê, Âm Dương Mãng, Hổ Đầu Phong và Huyết Ngư. Trong suốt gần mấy ngàn năm qua, tứ đại mãnh thú rất ít khi xuất hiện, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì có quan hệ tới tứ đại thánh thú. Địa Chúc Tê thì Lục Mộng Thần và Thanh Dao đã gặp qua, vì đã từng bị nó điên cuồng đuổi theo một đoạn đường dài, cuối cùng cũng không biết kết quả thế nào.

Còn Ám Hỏa Kỳ Lân thì có thể nói là một chi hệ của Kỳ Lân, mặc dù không thể nào tra ra lai lịch, nhưng nghe đồn là do hỏa diễm nguyên tinh tự động diễn hóa mà sinh ra, điều đó cùng với việc hình thành long nhân cũng có vài phần tương tự.

Để bắt được Ám Hỏa Kỳ Lân, Long Quy Hải có thể nói là đã phải hao tổn tâm cơ rất nhiều, cuối cùng mới bắt giữ được nó. Sau đó thông qua việc dùng Dương Diễm Cửu Muội chân hỏa trường kỳ rèn luyện, cuối cùng cũng tạo nên bộ Kỳ Lân thánh giáp, và nó có thể phát huy thần công của Dương Diễm môn lên đến cực hạn. Tuy nhiên, chỉ tiếc một điều là vì thời gian luyện hóa quá ngắn, Long Quy Hải thủy chung vẫn không có cách nào bài trừ đi hết thú khí bên trong, cho nên mỗi khi sử dụng nó thì người mặc nó hoàn toàn có nguy cơ bị biến thành cuồng thú.

Sau khi Kỳ Lân thánh giáp hiện hình toàn diện, ngọn lam quang hỏa diễm cao nửa thước chợt tăng vọt lên thêm hai thước, dưới ánh lam quang, đã không thể nhìn rõ diện mục của Long Thiên, chỉ thấy được duy nhất là ánh mắt của gã màu đỏ sậm và lộ ra một chút tinh quang, giống như ánh mắt của Kỳ Lân lúc nổi điên vậy.

Long Thiên hãm nhập vào một trạng thái điên cuồng bởi tác dụng của Kỳ Lân thánh giáp. Dương Diễm thần công của hắn đã đạt đến tầng thứ mười, một bước tiến vào Hòa Đạo sơ kỳ. Nhất thời cả lôi đài tràn ngập khí nóng hừng hực, tro bụi trên mặt đất cuồn cuộn bay loạn.

Dưới áp lực của ngọn lửa mãnh liệt, Pháp Nguyên phải phát huy Đại Viên Mãn tâm pháp đến cực hạn, chống cự thập phần khó khăn. Giờ đây Long Thiên so với hắn cao hơn nửa cảnh giới, hắn nghĩ muốn thủ thắng, xem ra thập phần khó khăn.

Hừ hừ! Long Thiên thở hổn hển, tựa như mãnh thú sắp tấn công, Liệt Hỏa Minh Nhật thương trong tay tràn trề khí thế cực kỳ bá đạo. Ngọn lam quang hỏa diễm đang bốc cháy trên thân thương đen xì, đột nhiên biến lớn gấp mấy lần, thân thương được vũ động cực nhanh. Bóng thương ảnh bay lượn tung hoành khắp nơi, tạo ra áp lực cực kỳ mãnh liệt, rồi đánh ra một kích nhanh như sấm sét.

Đúng là thương ảnh như núi, uy lực cực lớn, chẳng khác nào một tòa hỏa diệm sơn khổng lồ.

Pháp Nguyên ngâm khẽ: "Hỏa Nguyên Tố chi kiếm!"

Đào Mộc kiếm trong hư không nhanh chóng chém ra một đạo quỹ tích cực kỳ phức tạp, hàng hàng lớp lớp quang mang chói mắt màu đỏ sậm hướng vào trong mà tụ lại rất nhanh. Đó chính là hỏa nguyên tố trong vũ trụ cường đại vô cùng, chỉ cần có độ ấm, thì sẽ có hỏa nguyên tố. Một lượng lớn hỏa nguyên tố tụ tập lại một chỗ, liền tạo thành một biển lửa mênh mông, phá không mà xông đến tòa hỏa diệm sơn màu lam kia.

Dưới sự trấn giữ của Thiên Long kết giới, các đệ tử quan chiến ở dưới đài không cảm nhận được độ nóng mãnh liệt đang diễn ra. Không những vậy mà ai nấy cũng đều không nhìn thấy Pháp Nguyên và Long Thiên hai người, lôi đài bây giờ, hoàn toàn là thế giới của lửa!

Ngọn lửa màu lam và ngọn lửa màu đỏ sậm xung kích lẫn nhau kịch liệt, rồi bắn ra vô số hoa lửa bay tứ tán khắp nơi và không ngừng va vào Thiên Long kết giới, làm cho tám đầu thanh long không ngừng xạ ra thanh quang để củng cố lực lượng cho kết giới.

Tất cả chúng đệ tử đều nín thở theo dõi, ai nấy trước giờ từ khi sinh ra tới nay đều chưa từng gặp qua hỏa diễm mãnh liệt như thế này. Từ bên ngoài quan sát đã kinh hãi như thế, huống chi là hai người ở bên trong, nhưng giờ đây mọi người lại không thể quan sát tình huống của hai người, ai nấy đều có chút lo lắng, chỉ mong hai người đó không bị đốt thành tro.

Hư Vân tông chủ nhìn xuyên qua biển lửa trùng trùng điệp điệp, thấy Pháp Nguyên và Long Thiên vẫn đang kịch chiến với nhau, Kỳ Lân Thánh Giáp quả thật lợi hại. Hư Vân thầm than thở, bây giờ Long Thiên đã bước vào Hòa Đạo sơ kỳ, xem ra nếu Pháp Nguyên muốn thủ thắng thì thật là muôn vàn khó khăn.

Cảnh tượng trên lôi đài rất hoành tráng, thất đại chưởng môn tuy đã trải qua trăm trận chiến, nhưng vẫn bị nó hấp dẫn, toàn bộ tinh thần đều tập trung quan sát mọi biến hóa của trận chiến.

"Sư đệ, kiếm pháp này thật là lợi hại!" Diệu Nhiên khẽ đẩy Lục Mộng Thần một cái, rồi nói tiếp với vẻ lo lắng: "Mấy ngày nữa ngươi sẽ đấu với kẻ chiến thắng trong bọn họ, ngươi đã có đối sách gì chưa?"

Lục Mộng Thần quay đầu nhìn Diệu Nhiên, rồi chợt đâm ra mê mẩn vì dung nhan tuyệt mỹ vô song của nàng, nhất thời không biết nên nói lời gì. Hắn ngây người ra cả nửa ngày, rồi quả quyết: "Sư tỷ, mặc dù ta chưa nắm chắc là sẽ thủ thắng mười phần, nhưng ta tuyệt đối tin vào thực lực của mình. Tỷ hãy yên tâm, ta sẽ khiến cho tỷ vừa kinh hãi lại vừa vui mừng!"

Diệu Nhiên nghe xong lời hắn thì mỉm cười dịu dàng đáp lại, đột nhiên nàng phát giác ra tên sư đệ này càng lúc càng thú vị. Lục Mộng Thần phải dùng toàn lực mới có thể rời ánh mắt từ trên người Diệu Nhiên quay trở lại quan sát diễn biến trên lôi đài.

Trên lôi đài, hai ngọn lửa trải qua một trận xung kích kịch liệt thì nay đã bắt đầu tắt dần, và uy lực cũng dần dần biến mất. Mặc dù chiêu Hỏa Nguyên Tố thập phần bá đạo, nhưng nhờ có Kỳ Lân Thánh Giáp bảo vệ, nên Long Thiên không hề bị một chút thương tích nào, bao nhiêu hỏa nguyên tố đánh trúng người gã đều bị Kỳ Lân Thánh Giáp hấp thu rồi chuyển hóa thành một phần tử của lam quang hỏa diễm. Còn Pháp Nguyên thì ngược lại có chút chật vật, tăng y rộng thùng thình xuất hiện vô số lỗ nhỏ do bị lửa thiêu đốt mà ra.

Pháp Nguyên tựa hồ như chưa nhận ra tình cảnh của mình, y có vẻ như vẫn chìm đắm trong cảnh giới Đại Viên Mãn.

Đào Mộc tiểu kiếm sau khi trải qua tôi luyện của hỏa diễm càng thêm láng boóng, trong không trung, nó cấp tốc xoay tròn, quyện lấy từng gợn sóng chấn động trong không gian, cùng nhau hội tụ lại. Vô vàn phong nguyên tố tụ lại rất nhanh, xoay tròn hòa nhập vào nhau, trong chốc lát đã hình thành một long quyển phong cực lớn, cao mấy chục thước, đến nỗi gần như muốn đụng vào trần Thiên Long kết giới, còn bề ngang của nó thì rộng chừng vài thước. Phong nguyên tố mãnh liệt, không ngừng xoay tròn bên trong, cuốn lấy đất đá bên trong phạm vi lôi đài, trong phút chốc mà bụi bốc mờ mịt cả lên.

Long quyển phong khổng lồ trên lôi đài không ngừng xoay tròn, sức mạnh kinh người! Lam quang hỏa diễm trên người Long Thiên bị long quyển phong hấp thụ lúc cháy lúc tắt, lúc tỏ lúc mờ.

Đào Mộc tiểu kiếm nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, long quyển phong khổng lồ lập tức gầm rít như một con cự thú đánh về phía Long Thiên.

A! Chiêu Phong Nguyên Tố chi kiếm này, sao có thể mạnh như vậy? Lục Mộng Thần nghe thấy Pháp Nguyên dùng chiêu này mà đánh bại Lý Trường Không, nó có chứa sức mạnh cực lớn, khiến cho hắn trầm trồ khen mãi không dứt.

Long Thiên thu thương về thủ ngang thân, hai tay không ngừng huy động, chỉ thấy Liệt Hỏa Minh Nhật thương xoay tròn, tốc độ ngày càng cao, đồng thời càng lúc càng lớn, hình thành một cây trường thương đen nhánh, trong chớp mắt dài thêm mấy thước, ngọn lửa trên thân thương bốc cháy hừng hực, nhanh chóng khuếch đại ra tới năm, sáu thước.

Bình! Một thanh âm thật lớn truyền tới, chân trái của Long Thiên đạp mạnh trên lôi đài, lực đạp rất mạnh, làm cho toàn thể lôi đài hơi rung nhẹ, rồi khẽ mượn lực phản chấn cường đại này, Long Thiên nhấc hai tay, biến Liệt Hỏa Minh Nhật thương thành một con cự long đen nhánh, toàn thân lửa bốc dữ dội, bay lên trời nhắm hướng long quyển phong giương nanh múa vuốt mà lao tới.

Ô Long Thăng Thiên! Đây là một chiêu thức cực kỳ lợi hại của thương pháp Dương Diễm môn, lực công kích thập phần bá đạo.

Ô Long nổi giận, há miếng phun ra những ngọn lam quang hỏa diễm trùng trùng điệp điệp, bắn thẳng vào long quyển phong, phát ra những tiếng vang đì đùng không ngớt. Long quyển phong vẫn tiếp tục xoáy tròn và cuộn đến đối thủ, rồi phủ chụp lấy toàn thân Ô Long. Ô Long thả lỏng người không kháng cự, để mặc bản thân hãm nhập vào trong long quyển phong. A, nó muốn làm gì thế? Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, há hốc miệng không nói nên lời.

Phong nguyên tố vốn là vô hình và không có giới hạn, hoàn toàn phụ thuộc vào sự xoay chuyển để tạo nên sức mạnh cực lớn.

Mà Ô Long tiến nhập vào bên trong long quyển phong chính là lấy động chế động!

Ô Long kêu một tiếng dài, ngọn lam quang hỏa diễm quanh người nó đột nhiên bị hút đi mất, trong phút chốc thân thể đen thui liền hiện ra toàn bộ, khiến cho người xem càng thêm chói mắt. Ô Long ở trong long quyển phong to lớn vừa lắc đầu vừa vẫy đuôi, nhanh chóng nắm bắt hướng gió, rồi sau đó nó hướng về phía trái ngược mà bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Lúc mới bắt đầu thì rất chậm, sau đó thì đã nhanh dần lên, rồi tạo thành một cỗ gió lốc đen tuyền từ ngay trung tâm long quyển phong bắt đầu bốc lên. Cơn gió lốc đen tuyền do ô long gây ra vừa chống lại vừa làm tiêu mòn uy lực của long quyển phong.

Ở bên ngoài, toàn thể chúng nhân đều không dám chớp mắt một lần, chờ đợi kết quả xuất hiện.

Hai cỗ lực lượng trái ngược gặp nhau, đấu tranh kịch liệt, cũng không ngừng làm tiêu hao lực lượng của chính mình. Cuối cùng vẫn là Ô Long lực thắng một bậc, khiến cho long quyển phong to lớn biến mất tăm. Ô Long đắc ý rống lên một tiếng vang rền. Long Thiên vung tay lên, một ngọn lam quang hỏa diễm có đường kính dài mấy thước một lần nữa rót vào trên người Ô Long. Ô Long lắc đầu một cái, tư thế mạnh mẽ, hạ thân thấp xuống, rồi nhanh chóng công kích về hướng Pháp Nguyên.

Trong nháy mắt, thế công của Ô Long đã áp tới, Pháp Nguyên không kịp nghĩ nhiều, vội vận đủ chân nguyên toàn thân, rồi cầm Đào Mộc tiểu kiếm chỉ ra phía ngoài để chặn lấy nó, cuối cùng là nhờ có tinh túy của Đại Viên Mãn được phổ chú ở bên trong nên Ô Long bị hất văng ra ngoài mấy thước, lại hiện ra nguyên hình Liệt Hoả Minh Nhật thương. Mà trong chiêu đó Pháp Nguyên cũng dính đòn nặng, thân thể bị bật lùi về phía sau rất nhanh, Đào Mộc tiểu kiếm trong tay cũng hóa thành vô số mảnh vụn rơi tới tấp xuống sàn đài.

A! Đào Mộc kiếm của Pháp Nguyên đã vỡ nát! Chúng nhân thấy được điều đó, liền nổi lên bàn tán xì xầm, suy đoán xem Pháp Nguyên có đúng là đã bị bại hay không. Bởi vì y đã không còn vũ khí để ngăn cản thế công của Long Thiên nữa.

Pháp Nguyên tuy có chút hoảng loạn, nhưng do tu hành ở trong Phật môn đã nhiều năm, nên về phương diện tâm tính, y hoàn toàn khác hẳn với các đệ tử của những môn phái khác. Giờ đây y nhìn Long Thiên được bao phủ trong bộ Kỳ Lân thánh giáp, y liền chuẩn bị dốc toàn lực đánh ra một đòn phản kích. Mặc dù Liên Hoa Tự có Lục Đại Nguyên Tố kiếm pháp nhưng với tu vi của y vào lúc này chỉ đạt được tới nguyên tố thứ năm – không nguyên tố chi kiếm. Bốn thức trước đã thi triển qua, bây giờ chỉ còn chiêu thức Không Nguyên Tố chi kiếm này!

Nhưng trong tay Pháp Nguyên đã không còn kiếm, y phải lấy cái gì để dẫn động không nguyên tố đây? Đáp án chính là hai bàn tay của y.

Tay chính là thân kiếm, tim chính là tâm kiếm.

Pháp Nguyên vận chuyển Đại Viên Mãn tâm pháp lên đến tầng cao nhất, rồi tiến nhập vào cảnh giới vô nhân, vô ngã. Trong lòng y giờ đây đã trống rỗng không có bất kỳ một vật gì, hai tay chắp lại thành hình chữ thập trước ngực, rồi khẽ hô: "Không Nguyên Tố chi kiếm!" Kế đó song chưởng của Pháp Nguyên đẩy thẳng ra ngoài, nhất thời toàn thể lôi đài đều tràn ngập trong không nguyên tố.

Chỉ cần là nơi có không khí, thì sẽ có không nguyên tố!

Long Thiên không nhìn thấy gì, tựa như không có luồng công kích nào cả, vì vậy mà buông lơi lòng cảnh giác, chỉ điều động Dương Diễm chân nguyên trong cơ thể, chuẩn bị phát động đòn tấn công lợi hại hơn. Trong trạng thái điên cuồng, gã chỉ duy trì được một hai phần tỉnh táo mà thôi.

Ủa? Long Thiên đột nhiên có cảm giác bất thường, hô hấp trở nên khó khăn, tựa như ở trên lôi đài đang có một bàn tay khổng lồ vô hình, đang xiết chặt cổ gã. Do hô hấp trở nên khó khăn, nên chân nguyên trong cơ thể gã vận chuyển không thuận, ngọn lam quang hỏa diễm trên người đang bốc cao chừng hai thước chợt thu nhỏ lại chỉ còn nửa thước.

Áp lực trong không gian cực mạnh, cứ như vậy mà từng chút từng chút áp bức Long Thiên. Long Thiên bất ngờ không kịp phòng bị nên toàn thân không thể nhúc nhích, Liệt Hoả Minh Nhật thương trong tay chấn động không ngừng, nhưng điều đó cũng không thấm vào đâu, bởi vì nó vẫn không thể thức tỉnh hắn! :

Hỏng mất! Long Quy Hải trong lòng thầm kêu bất hảo, nghĩ tới Long Thiên trong tình huống không phòng bị, bị chiêu Không Nguyên Tố chi kiếm của Pháp Nguyên hoàn toàn khống chế toàn thân!

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)