← Ch.008 | Ch.010 → |
Phỉ Thúy hồ nằm ở rặng núi Hằng Vân, bốn phía chung quanh toàn bộ là những ngọn sơn phong cao vút tầng mây, bức che chắn thiên nhiên này khiến dấu chân người nơi đây cực hiếm. Từ phía chân trời xa xa nhìn lại, Phỉ Thúy hồ hình bầu dục to lớn giống như một viên ngọc bích xanh biếc được khảm giữa vô vàn ngọn núi, trên mặt lơ lửng những đám mây mù màu trắng nhạt, càng làm cho khối phỉ thúy này tràn đầy một cảm giác thần bí khó đoán, mặt hồ bằng phẳng như một tấm gương, yên tĩnh như vậy nhưng lại khiến ngươi ta cảm thấy được điều gì đó thâm bất khả trắc.
Sáu người hạ xuống một nơi khuất ở bên hồ, đang quan sát kỹ Phỉ Thúy hồ nơi thần kỳ này. Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm oang oang: "Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn vị sư muội, không ngờ lần này Quảng Hàn Cung các muội cũng phái trọng binh đến lấy bảo bối cấp tiên gia này – Bích Hải Triều Thanh Tiêu." Lời nói vừa dứt, hai nam tử anh tuấn khôi ngô liền bay đến trước mặt.
Huyền Phong tiên tử cả kinh, hai tay chắp trước ngực, nghiêm nét mặt nói: "Hóa ra là hai vị thiếu môn chủ Dương Diễm Môn đã đến, Quảng Hàn Cung Huyền Phong kính lễ!"
Nam tử dẫn đầu vội vàng hoàn lễ, mỉm cười nói: "Dương Diễm Môn Long Thiên, Long Hải tham kiến bốn vị tiên tử."
Lúc này Huyền Nguyệt tiên tử vừa nam tử dẫn đầu, cười hi hi chạy đến cao giọng la lên: "Long Thiên ca ca, lâu quá không gặp huynh. Lần trước huynh ưng thuận cho muội Xích Dương Ngọc Lộ Hoàn, chẳng biết có mang theo không?
Long Thiên khua tay, một ngọc bình đột nhiên xuất hiện trong bàn tay, hắn đưa cho Huyền Nguyệt tiên tử rồi nói: "Thứ Huyền Nguyệt tiên tử muốn, Long Thiên ta sao dám không tuân theo! Ha!"
Huyền Nguyệt tiên tử thoáng cái đã giành lấy bình Xích Dương Ngọc Lộ Hoàn, vui mừng nói: "Vẫn là Long ca ca tốt với Huyền Nguyệt, đa tạ nha!" Nói xong làm mặt xấu với Long Thiên, dáng điệu đó quả thật hồn nhiên lãng mạn như một đóa sơn hoa.
Huyền Tuyết tiên tử nhìn sư muội tinh nghịch này, hơi trừng mắt nói: "Nguyệt sư muội, muội thật hư không tưởng nổi, Xích Dương Ngọc Lộ Hoàn này chính là thánh dược liệu thương của Dương Diễm Môn, muội sao lại tùy tiện mở miệng đòi Long Thiên sư huynh được chứ?"
Huyền Nguyệt tiên tử phì lưỡi, quay người trốn đằng sau Long Thiên, Long Thiên chuyển đề tài sang hai ngươi xa lạ là Lục Mộng Thần và Dương Thanh Dao, nghi hoặc hỏi Huyền Phong: "Huyền Phong sư muội, dám hỏi nhị vị bằng hữu này là?"
Huyền Phong tiên tử vội vàng giới thiệu: "Đây là đệ tử đời thứ mười tám của Phong Thần Tông Lục Mộng Thần." Nói xong hơi ngẩng đầu đưa tay sang Dương Thanh Dao tiếp tục nói: "Đây là thê tử của Lục Mộng Thần, Dương Thanh Dao."
"Ồ" Long Thiên không khỏi kỳ quái một trận, trong tu chân giới, đôi phu thê trẻ tuổi như vậy quả thực hiếm thấy. Đặc biệt là Dương Thanh Dao mỹ lệ như thế này, sợ rằng một chút cũng không thua kém cung chủ Quảng Hàn Cung. Hắn chắp tay hướng tới Lục Dương hai người nói: "Dương Diễm Môn Long Thiên, ra mắt hai vị đạo hữu."
Lục Mộng Thần cũng vội học theo dáng điệu của Long Thiên, chắp tay hoàn lễ.
Long Hải phía sau Long Thiên bước tới trước, trầm giọng nói với mọi người: "Các vị đạo hữu, vì tranh đoạt tiên khí Bích Hải Triều Thanh Tiêu, Ma Môn và Thanh Tà Tông cũng đã phái cao thủ đến. Ta và đại ca Long Thiên đã đến đây mai phục sớm mấy ngày nên mới có những phát hiện này. Theo suy đoán của chúng ta, Ma Môn phái Kim Ma, Ngân Ma hai đại ma tôn dẫn thuộc hạ đến tiềm phục ở xung quanh bờ hồ nào đó. Còn Thánh Tà Tông thì phái cao thủ trẻ tuổi nhất Bạch Ngọc Tà dẫn theo một lượng lớn cao thủ đến trước, cũng không biết ẩn nấp ở chỗ nào."
Nghe thấy Long Hải nói vậy, chúng nhân không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, bạch khí thấp thoáng quanh mặt hồ tĩnh lặng càng lúc càng hiện ra một vẻ u ám.
Lục Mộng Thần tập trung tinh thần lắng nghe, hắn tựa hồ đối với những sự việc này cảm thấy rất hứng thú, còn Dương Thanh Dao lúc này lại có chút sợ hãi, thậm chí hơi hối hận đã đến nơi ma quỷ này, với mấy danh tự tà phái đáng sợ này, nàng không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh những việc gì, sở dĩ mới kéo tay Mộng Thần càng lúc càng chặt.
Long Thiên vỗ nhẹ lên vai Long Hải, tiếp tục nói: "Chúng ta tạm thời án binh bất động, đợi Ma Môn và Thánh Tà Tông ác chiến với nhau một lúc rồi động thủ cũng không trễ. Nhân thủ của chúng ta khá ít, luận về quần công không phải là sở trường của nhân sĩ chánh phái chúng ta."
Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn tiên tử thầm gật đầu, thế là chúng nhân ào ào tìm chỗ ẩn núp.
Lục Mộng Thần nấp ở phía bên trái Huyền Tuyết tiên tử, còn Thanh Dao thì dán sát bên bờ vai phải của hắn, Lục Mộng Thần dường như cảm nhận được sự khác thường của nàng, bèn kéo tay Thanh Dao ngầm nắm chặt, bởi vậy nàng mới tỏ ra bình tĩnh hơn.
Thế nhưng đầu Thanh Dao vẫn không ngừng chuyển động, một mặt nghĩ đến tiên khí Bích Hải Triều Thanh Tiêu hình dáng ra sao, mặt khác lại nghĩ đến một hồi nữa chánh tà đại chiến chẳng biết sẽ kịch liệt như thế nào.
Mãi đến khi trăng lên đỉnh đầu, một vầng trăng tròn chầm chậm thăng cao đến giữa trời, dưới ánh trăng chiếu rọi, cả Phỉ Thúy hồ tràn đầy một vẻ mỹ diệu mờ ảo.
Phỉ Thúy hồ như một tấm gương bỗng nhiên phát sinh dị biến.
Một cơn sóng vô danh từ giữa hồ đột nhiên bốc lên, nhanh chóng tan ra xung quanh. Tiếp theo lại những đợt sóng khác xuất hiện càng nhiều, lan rộng khắp nơi. Mặt nước ở trung tâm hồ bắt đầu chầm chậm xoay tròn, tốc đô quay càng lúc càng nhanh, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng dòng nước và không khí ma sát lẫn nhau. Dòng nước xoay tròn không ngừng rồi dâng lên cao, hình thành một cột nước đường kính rộng mười thước, liên tục chuyển động lên cao, khi lên đến độ cao khoảng mười lăm thước thì đột nhiên ngừng ở trên không, nhưng đồng thời tốc độ xoay chuyển của cột nước càng ngày càng nhanh hơn.
Đột nhiên một đạo kim quang phóng ra, từ trung tâm mặt hồ lan rộng ra ngoài, mặt hồ lúc này đã hoàn toàn là mảng kim sắc."Ào ào", tiếng nước cực lớn vang lên, chỉ thấy một con cá chép kim sắc dài chừng mười thước, trong nháy mắt nhảy vọt lên đỉnh trụ nước, thân thể nó lay động, đầu ngước lên, mở miệng hút về phía mặt trăng, chỉ thấy khoảng không từ mặt trăng đến kim lý có một ống trắng rộng một thước, theo từng lần hô hấp của nó, không ngừng ra vào. Nguyên lai kim lý này đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng.
(kim lý: cá chép vàng)
Kim lý hút đủ nửa thời thần mới chầm chậm nuốt đạo chân khí bạch sắc đó trở vào bụng. Hơi ngừng một chút, nó lại mở miệng ra, lần này có một chiếc lục ngọc tiêu nhỏ nhắn bay ra, treo lở lửng giữa trời. Kim lý dường như đang hồi tưởng lại sự tình, ngưng thần nhìn ngọc tiêu một lúc, sau đó phun một hơi kim sắc chân khí, bao bọc lấy toàn bộ ngọc tiêu.
Vào khoảnh khắc này, đột nhiên có hơn mười hắc ảnh như thiểm điện bay đến ngọc tiêu đó, những tiếng hét lạnh lùng truyền đến: "Ngọc tiêu này tất phải thuộc về Ma Môn chúng ta!"
"Tứ Tương Diệt Tiên Trận!" Kim Ma ma tôn dẫn đầu quát lớn một tiếng, trong chớp mắt hơn chục đệ tử Ma Môn mỗi người chầm chậm di động, ở trung tâm trận pháp là bốn thân ảnh lực lưỡng tóc dài màu bạc, chính là Ma Môn tứ thành: Kim Ma ma tôn, Ngân ma ma tôn, Đồng Ma ma tôn và Thiết Ma ma tôn. Trên mặt tứ đại ma tôn lóe lên sát ý vô tận, hắc bào trên người không có gió cũng tự động bay phần phật.
Thấy tình thế như vậy, Huyền Phong tiên tử trong lòng cả kinh, khẽ truyền âm đến Long Thiên nói: "Không ngờ Kim Ngân Đồng Thiết tứ đại ma tôn đều đến, xem ra thế cuộc hôm nay thật khó mà dự đoán."
Long Thiên nhìn về khuôn mặt thanh tú của Huyền Phong tiên tử, hơi gật đầu. Hắn đang chờ đợi thời cơ tốt nhất, dẫu sao tứ đại ma đầu không phải dễ trêu chọc, nếu thật sự quyết đấu với bốn ma đầu này, có bao nhiêu phần thắng vẫn không biết được. Sở dĩ bây giờ cứ âm thầm quan sát biến hóa là cách đối phó tốt nhất.
Kim lý kia trừng đôi mắt đen nhánh, im lặng quan sát những hắc y nhân sát khí bừng bừng ở chung quanh, tựa như đã sớm dự liệu được, nó không chút tỏ ra kinh hoảng. Tứ Tương Sinh Diệt Tiên đại trận bắt đầu phát động, vô số ma khí màu đen nhanh chóng bay lên, tứ đại ma tôn tay bắt trận quyết, đồng thời quát to một tiếng: "Tứ Tương Diệt Tiên trận công kích tầng thứ nhất, Đạo Cao Ma Trướng!" Ma khí vô tận trong nháy mắt cấp tốc mở rộng, dưới sự điều khiển của tứ đại ma tôn, trùng trùng điệp điệp chụp tới kim lý.
Trong mắt kim lý giống như hơi có vẻ giễu cợt, chiếc đuôi cực lớn vẫy mạnh một cái, tiếng ào ào vang lên, một bức tường nước khổng lồ cao mười thước từ giữa hồ bốc lên, ma khí đang bay đến đó toàn bộ bị ngăn cản bên ngoài.
Tứ đại ma tôn thấy một kích thăm dò này không có hiệu quả bèn đưa mắt nhìn nhau, tay liên tục thay đổi vài trận quyết, đồng thời hét lớn: "Tứ Tương Diệt Tiên trận công kích tầng thứ hai, Ma Quang Phục Tô!" Một trận hắc sắc ma khí rung động kịch liệt, trong giây lát biến thành vạn đạo hắc sắc kiếm quang, hơi ngừng một chút rồi thình lình xuyên qua bức tường nước đánh mạnh về phía kim lý. Kim lý liên tục vẫy đuôi hai phát, thêm hai bức tường nước dày dâng lên, một lần nữa vô số kiếm quang lại bị cản lại.
Tứ đại ma tôn thầm giật mình kinh hãi, không ngờ kim lý này lại lợi hại như vậy, chỉ phát ra hai bức tường nước đã khiến hai đòn công kích đầu tiên của Tứ Tương Diệt Tiên Trận tan biến vô ảnh vô tung. Bốn người liếc nhìn nhau, Kim Ma ma tôn u ám nói: "Xem ra những đòn công kích bình thường đều vô dụng, chúng ta sử dụng thực lực mạnh nhất của Tứ Tương Diệt Tiên Trận thôi!" Ba đại ma tôn liên tục gật đầu.
Trời đất tối tăm.
Mái tóc dài màu bạc của tứ đại ma tôn bay lên cao, bốn gương mặt rung động kịch liệt. Hơn chục đệ tử Ma Môn ở chung quanh tốc độ xoay tròn nhanh kinh người, giống như từng đạo hắc sắc lưu quang. Tứ đại ma tôn ném ra ma khí của bản thân, Hắc Sát Côn màu đen, Tru Diệt Kiếm màu đỏ thẫm, Phiên Thiên Ấn màu xanh đậm, Chấn Thiên Chùy màu đen sậm, bốn món ma khí phát ra quang mang khác nhau rồi dần dần dung hợp thành một.
Một vùng mây đen ngăn cản ánh trăng, trời đất hoàn toàn chìm trong bóng tối mịt mù. Chỉ có thể nhìn thấy ngọc tiêu trong suốt đó và bốn món ma khí lấp lánh ma quang. Thân thể của tứ đại ma tôn đã giãn nở đến cực hạn, bốn người đồng thanh quát to: "Thiên địa hợp nhất, Ma Môn vô địch. Tứ Tương Diệt Tiên Trận công kích mạnh nhất, Thiên Ma Thực Tiên!"
Bốn món ma khí trong giây lát trở nên to lớn dị thường, xen lẫn vô số những tia điện quang màu đen, tựa như cuồng phong bạo vũ hung hãn đập về hướng ngọc tiêu ở bên dưới cột nước. Cột nước tách ra, ngọc tiêu lại cấp tốc tự quay quanh khiến mặt hồ tán loạn rồi từ từ bắt đầu xoay tròn không ngừng, dần dần chỉ thấy ngọc tiêu biến thành một khối cầu kim quang khổng lồ hình bầu dục treo ở giữa trời.
Bốn món ma khí gào rít bay đến, khối cầu kim quang đó đột nhiên chấn động, vạn đạo kim sắc lân phiến từ bên trong bắn ra, va chạm liên tục vào bốn món ma khí, phát ra tiếng vang kinh thiên động phách.
Bốn món ma khí chịu va đập cường liệt như vậy, từ trên không rơi nhanh xuống dưới. Tứ đại ma tôn đồng thời phun mạnh một ngụm tiên huyết, bị chấn bay ra ngoài, xem ra chuyển động này của ngọc tiêu hiển nhiên đã làm tứ đại ma tôn chịu nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Kim lân còn lại trên ma khí vẫn hàm chứa lực lượng va chạm cường đại, xoay tròn bắn trúng những đệ tử Ma Môn không kịp chạy trốn, những tiếng kêu thảm vang lên, bọn họ toàn bộ đã mạng vong, tứ đại ma tôn kinh ngạc nhìn mọi thứ ở trước mắt, dường như không dám tin trận chiến ban nãy.
Kim lý đã ngừng xoay chuyển, cái miệng lớn liên tục thở hổn hển, rõ ràng một kích vừa rồi cũng hao phí không ít chân nguyên của nó. Hóa ra kim lân toàn thân đều đã biến mất, tiếp theo đó kim quang trên người chớp lên bốn phía, lại sinh ra một tầng lân phiến nhỏ mịn, so với ban nãy xem ra mỏng hơn nhiều.
Mặt hồ lại có biến hóa.
Long Hải với Huyền Phong tiên tử mấy người thấy kim lý lợi hại như vậy, đều trâm ngâm không nói. Bọn họ đang suy nghĩ chút nữa phải xuất thủ như thế nào mới có thể chế phục được kim lý này.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |