← Ch.111 | Ch.113 → |
Hỏa Nham Quang vừa xuất ra sát chiêu, thanh thế lập tức khác với lúc trước rất nhiều.
Quyền diễm đỏ tươi chói mắt không ngừng rung động, trông giống như một con rắn lửa cực lớn dài tới mấy trượng, rồi mở to cái miệng rộng đầy máu muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ.
Lập tức đám đông thốt ra một mảng kinh hô. Lúc bình thường Hỏa Nham Quang luôn ngang ngược càn rỡ, phong độ thua hẳn hai người Minh Tử Thuần và Vân Dĩ Dao vốn luôn được người khác tán dương, nhưng không ngờ tên này vừa ra tay đã khiến cho kẻ khác phải chấn động. Hỏa Mãng Quyền chính là một trong những võ kỹ bí truyền của Hỏa gia, rất thích hợp cho những võ giả có chân lực hệ hỏa tu luyện, đây chính là võ kỹ ngũ giai, muốn tu luyện võ kỹ này tới uy lực hơn hoặc bằng sát chiêu thì không chỉ cần thiên phú mà còn cần bỏ ra rất nhiều thời gian.
Trong khi trong mắt mọi người luôn coi Hỏa Nham Quang là hình mẫu điển hình của loại thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác táng, vậy mà không ai có thể ngờ được hắn lại bỏ ra nhiều thời gian để tu luyện võ kỹ này như vậy.
Hỏa Mãng Quyền, quyền diễm như như một con mãng xà, tuy vô cùng bá đạo nhưng lại không hề mất đi vẻ tinh xảo. Có thể nói nó chính là một trong những võ kỹ tốt nhất ở cấp bậc ngũ giai.
Hỏa gia đã bỏ rất nhiều công sức để nghiên cứu bộ quyền pháp này, truyền thừa từ đời này sang đời khác, Hỏa Mãng Quyền luôn là thể hồn tướng tinh phẩm nhất. Hỏa Nham Quang đã bỏ rất nhiều công sức lên bộ quyền pháp này, có thể nói trong tất cả những đệ tử Hỏa gia cùng thế hệ với hắn, không một ai có thể vượt qua hắn về mặt thành tựu trong bộ quyền pháp này.
Ánh mắt Hỏa Nham Quang ánh lên vẻ lạnh lùng,ngày thường hắn vẫn luôn che dấu không hề để lộ, chưa bao giờ sử dụng thực lực chân chính của mình. Vốn hắn cũng không ngờ rằng, sự tình lại phát truyển đến tình trạng như thế này. Nhưng sau khi thế cục rơi vào hoàn cảnh khó có thể không chế được thì đột nhiên hắn lại nhận ra rằng đây đúng là một cơ hội tuyệt vời!
Nếu như lúc này có thể đả bại Đường Thiên, rồi cứu Minh Tử Thuần ra thì......
Chưa cần nói đến chuyện Minh Tử Thuần sẽ nợ hắn một cái đại nhân tình, mà chắc chắn thông qua trận chiến này danh vọng của hắn sẽ được nâng cao đến tột đỉnh. Chỉ có duy nhất một điểm đáng lo chính là khi Thượng Quan Thiên Huệ giết trở về, nhưng mà......
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện hành vi mạnh mẽ mạo phạm của Đường Thiên hôm nay đã đắc tội với tất cả các gia tộc trong chòm sao Anh Tiên thì cho dù Thượng Quan Thiên Huệ có trở về thì có thể làm gì được đây?
Thượng Quan Thiên Huệ có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì có thể địch lại toàn bộ chòm sao Anh Tiên sao?
Nghĩ vậy ánh mắt Hỏa Nham Quang lạnh dần, sát ý trong tim sôi lên, đồng thời uy thế của quyền diễm trên tay càng thêm kinh người.
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn thoáng thấy một bóng người mơ hồ màu xanh da trời.
Không tốt!
Khóe mắt hắn bỗng chớp một cái, cổ tay nhanh chóng run lên, chỉ thấy thân hình con hỏa mãng đỏ tươi khẽ uốn lượn giữa không trung rồi bổ nhào về phía bóng người màu xanh!
Cú bổ nhào này có tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng vẫn chậm nửa bước nên chỉ đánh hụt vào giữa không trung.
Trong lòng Hỏa Nham Quang nghiêm túc hẳn, thật nhanh!
Tuy vừa rồi thấy Đường Thiên dũng mãnh vô song, Hỏa Nham Quang cũng đã chuẩn bị tốt để chiến một trận ác liệt, nhưng đến khi chính thức đối chiến áp lực gặp phải vẫn nằm ngoài dự tính của hắn.
Phản ứng của Hỏa Nham Quang cũng cực nhanh, khuỷu tay thu về, thân hình co rụt lại, lập tức thân thể của hỏa mãng cuộn tròn lại, đem hắn vậy kín bảo hộ ở bên trong.
Còn cái đầu của Hỏa mãng vẫn cứ ngẩng cao, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên một tiếng thanh thúy như tiếng pháo bùng nổ vang lên.
Lập tức tinh thần Hỏa Nham Quang ngưng trọng hẳn, đến rồi!
Chỉ thấy có một đạo thối ảnh đánh trúng lên thân hỏa mãng do quyền diễm tạo thành.
Nhưng thân hình của hỏa mãng chỉ hơi run lên, rồi nhanh chóng đánh tan cỗ chân lực này.
Thấy vậy gánh nặng trong lòng Hỏa Nham Quang liền được loại bỏ, xem ra khí lực của đối phương cũng không mạnh mẽ cho lắm, không có nhiều uy hiếp với hỏa mãng do quyền diễm của hắn tạo ra.
Nhưng chỉ một giây sau đó, sắc mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Ba ba ba BA~!
Dường như một băng pháo được châm ngòi, chỉ nghe thấy vô số thanh âm thanh thúy như tiếng pháo nổ vang lên, dày đặc đến mức khiến người ta khó mà thở nổi. Sau đó là một luồng sóng chân lực có tần suất cực kỳ kinh người ầm ầm vọt tới.
Lúc này thân hình của Đường Thiên đang treo lơ lửng giữa không trung liên tục xuất ra thối ảnh với tốc độ nhanh đến mức làm người ta không nhìn rõ nổi. Cứ mỗi một cước đá ra là trên mũi chân liền xuất hiện một khe hở hình mũi khoan lóe sáng.
Hai chân đá ra liên tục!
Hỏa Nham Quang có cảm giác như bản thân mình đang bị rơi vào trong một cơn bão tố, bên tai chỉ còn tiếng cuồng phong gào thét, còn cơ thể hắn trở nên chao đảo. Quá nhanh! Nhanh đến mức làm hắn không kịp có bất kì phản ứng nào, chỉ có thể làm theo bản năng.
Trong lòng Hỏa Nham Quang cảm thấy vô cùng kinh hãi. Tuy hai chân liên tục xuất cước sẽ có khoảng cách nhất định, nhưng hắn vẫn hiểu rằng, nếu hai chân xuất ra liên hoàn cước hoàn mỹ thì cứ mỗi một giây có thể đá ra bốn cước.
Nhưng dường như Đường Thiên đã đột phá cái giới hạn hoàn mỹ này, nhanh chóng tiếp cận mỗi một giây năm cước.
Một giây năm cước!
Tần suất quá khủng bố!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm giây, cự mãng do quyền diễm của Hỏa Nham Quang tạo ra đã liên tục trúng hai mươi năm cước!
Tuy lực lượng của mỗi cước không tính là quá mạnh, nhưng liên tục hai mươi năm cước cùng đánh vào một chỗ khiến cho sắc mặt hắn phải biến đổi. Hai mươi năm cỗ chân lực trong vòng năm giây đồng thời ùa tới, khiến Hỏa Nham Quang cảm thấy ngực mình như bị ép lại.
Lúc này hỏa mãng do quyền diễm tạo thành đã run rẩy kịch liệt.
Nhưng tính tình Hỏa Nham Quang vốn cương liệt, sao có thể bị động chịu thiệt cơ chứ? Hắn cố nén cảm giác tức ngực, hừ lạnh một tiếng, khuỷu tay phải khẽ đảo, rồi đột nhiên hoành kích!
Lập tức có một ánh lửa lóe lên!
Chiếc đuôi của con hỏa mãng giống như một chiếc roi cực lớn bỗng dưng co lại rồi quật ra.
Nhưng dường như Đường Thiên cũng đã lường trước được tình huống này, lập tức hắn dùng lực ở mũi chân, thân hình lướt sang ngang như một tia chớp, khiến chiếc đuôi hỏa mãng lướt sát qua thân hình hắn.
Khí lực cực mạnh tạo nên khoảng không sắc bén cứa lên phần ngực Khổng Tước Lam cụ trang trên người hắn tạo thành một đường đầy những tia lửa nhỏ!
Tuy Đường Thiên hơi giật mình nhưng vẫn vô sự, khi vừa rơi xuống đất, hắn lập tức cong gối rồi lao lên như một viên đạn bay ra khỏi nòng súng, lao về phía Hỏa Nham Quang đang được hỏa mãng vây quanh.
Ta đang đợi ngươi đây!
Ánh mắt Hỏa Nham Quang lóe lên một tia lạnh lẽo, quyền trái luôn giấu trong lòng ẩn hiện như một bóng ma bỗng dưng bung ra!
Quyền diễm xung quang nắm đấm trái lập tức biến ảo thành đầu một con mãng xà nhỏ há mồm muốn thôn phệ địch nhân,mặc dù nhìn nó nhỏ hơn so với con mãng xà kia nhưng nó lại ngưng thực hơn rất nhiều.
Nhưng Đường Thiên đang vọt tới lại không hề có ý định né tránh, mà hắn còn ngang nhiên xuất ra Chấn Đãng Quyền!
Bỗng dưng đồng tử Hỏa Nham Quang khẽ co lại, bởi phía trước nắm đấm của Đường Thiên có thêm một quả cầu ánh sáng trong suốt.
Chân Không Chấn!
Sát chiêu của Chấn Đãng Quyền!
Nhưng sau đó khóe miệng Hỏa Nham Quang bỗng nở nụ cười, sát chiêu của võ kỹ tứ giai sao có thể là đối thủ của sát chiêu của võ kỹ ngũ giai cơ chứ?
Ngu ngốc!
Chân Không Chấn trong suốt và hỏa mãng của Hỏa Nham Quang trực tiếp đánh lên nhau.
Đầu tiên màn hào quang trong suốt từ nắm đấm của Đường Thiên xuất ra bị nghiền nát, nhưng sau đó bỗng không khí xung quanh xuất hiện vô số dòng khí lưu sắc bén điên cuồng tràn vào trong nắm đấm của Đường Thiên!
Nhũng tiếng rít sắc bén thét gào giống như tiếng cú vọ gáy đêm.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Từng dòng khí lưu sắc bén giống như những mũi tên phẫn nộ liên tục chui vào cắt xé bên trong Hỏa Mãng Quyền diễm.
Khí lực cường đại từ nắm đấm truyền đến khiến trong lòng Hỏa Nham Quang cũng ngưng trọng hẳn, lực lượng rất mạnh, quả nhiên không hổ danh là sát chiêu của võ kỹ tứ giai! Nhưng, muốn dùng cường độ công kích như vậy để đánh bại hảo mãng của hắn thì đúng là hão huyền!
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, có một cỗ lực lượng tiềm ẩn cục kỳ sắc bén giống như một cái dùi đâm thẳng vào nắm đấm của Hỏa Nham Quang. Cỗ lực lượng này xuất hiện quá bất ngờ khiến Hỏa Nham Quang không kịp đề phòng, suýt chút nữa chân lực bị tán loạn.
Cỗ chân lực thật cổ quái!
Hỏa Nham Quang cưỡng ép ổn định lại chân lực đang dần tán loạn, chuẩn bị hóa giải cỗ chân lực này, thì đột nhiên cỗ chân lực này bỗng ầm ầm nổ tung!
Chân lực nổ tung quá bất ngờ, làm Hỏa Nham Quang không hề có chút đề phòng nào.
BA~!
Lập tức quá trình cưỡng ép ổn định lại chân lực của Hỏa Nham Quang ầm ầm sụp đổ, khiến chân lực của hắn trở lên loạn xạ.
Cuối cùng sắc mặt Hỏa Nham Quang cũng đại biến!
Không thể như vậy được! Làm sao có thể!
Không ngờ chân lực của Đường Thiên lại ẩn chứa hai loại sức mạnh hoàn toàn bất đồng!
Điều này làm Hỏa Nham Quang giật mình đến ngây người, ngay cả tiến công cũng quên mất, chỉ trơ mắt nhìn bóng người màu lam kia dần tan biến khỏi tầm mắt của mình
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
Mượn lực lượng từ một quyền kia của Hỏa Nham Quang, Đường Thiên cong lưng, lập tức thân hình tăng tốc nhanh như một đạo tia chớp mầu xanh da trời, đâm mạnh vào trong đám người phái trước mặt đang lao tới.
Cho đến tận bây giờ, ngọn lửa trong mắt hắn vẫn bập bùng cháy không hề tắt.
Từ lúc trước khi bắt đầu hắn đã có ý định không tha cho bất cứ một tên nào.
Vì thế lần giao phong vừa nãy cũng chỉ là Đường Thiên thăm dò. Sau khi giao thủ, Đường Thiên đã nhận ra Hỏa Nham Quang là khối xương cứng khó gặm. Lập tức hắn quyết định để dành khối xương cứng này đến lúc cuối. vì thế lúc trước hắn mới cố ý dùng sức mạnh của Hạc thân và dùng sức mạnh của Thiên Long, sau đó hắn để lực lượng của Thiên Long bạo liệt, nhờ vậy hắn có thể dễ dàng rời xa đối phương.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt như hoa lên, sau đó là một bóng người màu lam đột nhiên xuất hiện trước mặt mình vô cùng quỷ mị.
Điều này khiến tất cả đều hoảng sợ.
Lúc trước bọn họ mới thấy Hỏa Nham Quang cầm chân Đường Thiên, Hỏa Nham Quang ngay cả sát chiêu cũng đã xuất ra khiến bọn họ an tâm, cho rằng trận này đã chắc thắng.Nhưng nào ngờ Đường Thiên lại bỏ qua tên gia hỏa Hỏa Nham Quang, rồi lao đến chỗ bọn họ.
Tên hộ vệ đứng mũi chịu sào quá sợ hãi, tay chân luống cuống, vội vàng chém bừa thanh thiết đao một đường chéo.
Nhưng chỉ thấy bàn tay Đường Thiên rất nhu hòa vỗ nhẹ lên thân đao của tên thị vệ này.
PHỐC!
Gã thị vệ như gặp phải trọng kích, miệng phun ra một búng máu, còn thân hình như bị một con tê giác húc phải, trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Mắt nhìn thấy cảnh tượng này khiến không ít kẻ sợ đến hồn phi phách tán.
Một chưởng này của Đường Thiên cũng không phải là Nguyệt Thủ Đao, cũng không phải là Toái Ảnh Chưởng, mà chính là Triêm Y Điệt tá lực đả lực, bên trong có ẩn chứa lực lượng của con hỏa mãng do Hỏa Nham Quang tạo thành.
Vị công tử bị mất đi bảo hộ sắc mặt đã trắng bệch, rồi sau đó hắn chỉ thấy trước mắt như hoa lên rồi mất đi tri giác.
Thân hình Đường Thiên nhanh như một tia chớp, không ngừng xẹt qua xẹt lại giữa đám người.
Phàm những nơi mà hắn đi qua đều có tiếng thét thảm thiết,đồng thời là bóng từng người bị quẳng ra.
Vốn Vũ Trạch Thanh cứ cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nên mới kích động vọt theo sau mọi người. Nhưng nào ngờ Đường Thiên lại chơi một đòn hồi mã thương,khiến hắn bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng quay người định bỏ trốn.
Nhưng tốc độ của Đường Thiên còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn!
Chỉ thấy đột nhiên có một bóng người hiện ra trong tầm mắt hắn, khi hắn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì có một cái chân quất mạnh lên mặt hắn.
Lập tức hắn thấy trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
Đường Thiên chẳng thèm nhìn Vũ Trạch Thanh lấy một cái, vốn hắn chỉ chú ý thấy Vũ Trạch Thanh mặc quần áo hoa lệ nên coi Vũ Trạch Thanh là một trong những vị công tử. Mà đương nhiên tất cả các vị công tử đều là mục tiêu của hắn rồi, chứ dây dưa với dám thị vệ có chút ý nghĩa gì đâu.
Thân hình của hắn như một con chim ưng đang săn mồi, nhanh đến mức kinh người.
"Công tử!"
"Thiếu gia!"
Bên trong đám người không ngừng vang lên những tiếng kinh hô, tiếp đó là hình ảnh đám thị vệ nhao nhao nhanh chóng bay đến chỗ công tử nhà mình.
Tuy bọn họ phản ứng không chậm nhưng Đường Thiên còn nhanh hơn!
"Khổng Tước!"
Đường Thiên gầm lên giận dữ.
Lập tức Khổng Tước u lam lặng yên xuất hiện trên bả vai hắn, từng sợi lông vũ đỏ tươi xinh đẹp khẽ run rẩy, lập tức mấy chục miếng lân phiến mầu xanh da trời trên cụ trang của Đường Thiên bỗng tách rời bay ra, bọn chúng bay sát mặt đất với tốc độ nhanh như tia chớp, rồi lặng yên biến mất.
Nhưng điều khiến cho người ta không thể ngờ được, chính là trên mỗi một cái lân giáp mầu xanh da trời đều có buộc một sợi dây thừng cực nhỏ.
Đúng lúc bọn thi vệ muốn đoạt lại thiếu gia nhà mình thì bỗng nhiên có hơn mười đạo ánh sáng màu lam từ mặt đất bắn lên, giống như mười sợi dây thừng nhỏ mầu lam chẳng mấy chốc đã cuốn lấy mấy vị thiếu gia.
Những sợi sáng mầu lam này bất ngờ xuất hiện một cách đột ngột.
Khi bọn họ còn chưa kịp có bất kỳ một phản ứng nào, thì Khổng Tước đứng trên bờ vai Đường Thiên kêu lên một tiếng thánh thót rồi phóng lên trời.
Lập tức hơn mười sợi dây thừng bị kéo thẳng căng.
Còn đám thiếu gia đang bị dây thừng trói chặt cũng bị Khổng Tước kéo theo lên bầu trời. Thoạt nhìn Khổng Tước có thân hình không lớn nhưng lực lượng lại lớn đến kinh người, mặc dù kéo theo đống người nhưng nó vẫn vỗ cánh nhanh chóng bay về phía cột đèn.
Hỏa Nham Quang như ở trong mộng tỉnh lại, lúc này hắn cũng hơi hiểu ra ý đồ của Đường Thiên, vì thế hắn giận tím mặt, hai chân đạp mạnh lên mặt đất,thân hình bay lên, hướng về phía Khổng Tước đang bay trên bầu trời, tung ra một quyền.
"Chết đi!"
Một quyền chứa đầy lửa giận của Hỏa Nham Quang mang theo thanh thế làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, chỉ thấy quyền diễm nhìn qua như một đầu cự mãng hỏa hồng xuất động, mang theo thanh thế làm cho người ta phải sợ hãi, đánh về phía Khổng Tước đang ở trên bầu trời!
Nhưng đột nhiên có một bóng người mầu xanh lam xuất hiện ngăn cản thế đi của hỏa hồng cự mãng.
Con hỏa mãng cháy hừng hực phản chiếu vào trong mắt Đường Thiên biến thành một vùng biển lửa.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |