← Ch.113 | Ch.115 → |
"Cái tên gia hỏa này, cứ tới chỗ nào là chỗ đó ồn ào ngay." Lương Thu nhìn về phía Đường Thiên đang đứng trên đăng trụ cảm khái than thở. Bọn họ tự mình nhìn thấy quá trình lột xác từ khi còn là một học sinh lưu ban siêu cấp cho đến trình độ hiện tại của Đường Thiên, vì thế bọn họ mói là người cảm thụ sâu sắc nhất.
"Đáng tiếc là không đủ anh tuấn a." Tư Mã Hương Sơn bồi thêm một câu.
"A! Đường cơ sở không đẹp trai sao?" A Mạc Lý kinh ngạc trợn trừng hai mắt: "Tại sao ta lại cảm thấy hắn rất tuấn tú a, so với mấy tên nam tử trong quân đội cũng chỉ kém một chút."
"Ngươi cảm thấy hắn anh tuấn, vậy thì nói xem hắn anh tuấn ở điểm nào." Tư Mã Hương Sơn lại bồi thêm câu nữa.
Đúng là Đường Thiên cũng không được tính là đẹp trai, tóc ngắn lông mày rậm, khuôn mặt thiếu niên tuy vẫn còn non nớt, nhưng cũng đã mơ hồ có những góc cạnh rõ ràng. Con mắt không lớn của hắn không hề che giấu vẻ kiệt ngạo bất tuân của mình, một khi hắn nheo mắt lại, thì lại mang đến cho người ta cảm giác hắn là một con người vô cùng hung hãn.
Thế nhưng khi hắn nhếch miệng cười khúc khích, hay yêu thích thứ gì là con mắt lại mở lớn, diễn tả sự vui sướng tột cùng.
Còn về phần vóc người, thì hắn tuyệt đối sở hữu một cơ thể có cấp bậc hoàn mỹ, thân hình thon dài cân xứng, trên cơ thể không hề có một chút mỡ thừa.
"Bọn họ đang tới." Sắc mặt Hàn Băng Ngưng đầy lạnh lẽo: "Chuẩn bị lên đường thôi."
Ở trên đỉnh phòng ốc phía xa xa, có mấy bóng người đang nhanh chóng di chuyển, càng lúc càng áp sát quảng trường.
"Cỏ vẻ tiếp theo sẽ là một tràng khổ chiến rồi." Khuôn mặt lão luyện và từng trải của Lương Thu hiện ra vẻ ngưng trọng.
"A ha, quá tốt rồi! Đường cơ sở làm ra náo động như vậy, ta cũng không thể làm xấu cái danh tự hoạt bát vũ nam tử được. Ta muốn Đường cơ sở nhìn xem, thế nào mới là một nam nhân cường đại, mới có thể xứng với cái tên vang dội hoạt bát vũ nam tử..." A Mạc Lý giơ hai tay lên cao, sắc mặt đầy phấn chấn.
"Thật sự không cần phải đợi Phân bộ trưởng Đại nhân của chúng ta sao?" Tư Mã Hương Sơn nói.
Hàn Băng Ngưng quay mặt sang: "Ngươi để ý đến thế sao?"
Tư Mã Hương Sơn cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên là không rồi."
"Đi thôi." Lập tức đôi mắt của Hàn Băng Ngưng nhắm lại, bàn tay trái lặng lẽ cầm chặt phù kiếm, rồi sau đó khẽ cúi người xuống, dưới chân phát lực, lập tức thân hình nàng giống như mũi tên rời cung, phong ra ngoài.
Đồng thời những người còn lại cũng không nói năng gì, lập tức xông ra ngoài.
Bốn bóng người lướt nhanh trên những mái nhà.
"Hiếm khi thấy băng sơn mỹ nhân của chúng ta nóng vội như thế đấy." Thanh âm của Tư Mã Hương Sơn thấp thoáng vang lên mơ hồ như làn yên vụ.
Ca!
Lập tức thanh kiếm của Hàn Băng Ngưng được rút ra khỏi vỏ một đoạn, khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
"Tốt nhất là ngươi đừng có chọc nàng." Lương Thu cảnh cáo Tư Mã Hương Sơn.
A Mạc Lý nhận thấy tình hình không ổn, lập tức kéo dãn khoảng cách với Hàn Băng Ngưng. Biết làm sao được, một khi băng sơn mỹ nhân Hàn Băng Ngưng mà nổi nóng thì ngay cả kẻ thích đánh nhau như A Mạc Lý cũng phải tránh xa. Nàng lẳng lặng rút kiếm, tuy thanh thế không lớn, nhưng như vậy lại càng nguy hiểm, bởi tuy tính tình nàng lạnh lùng nhưng lại vô cùng cương liệt, một khi dám chọc giận nàng thì chắc chắn sẽ bị lâm vào hoàn cảnh không chết không thôi.
Tư Mã Hương Sơn âm thầm cười khẽ, nhưng sau đó liền ngậm chặt miệng lại.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
"Hắn là ai?" Trên mặt Khổng Diệc Ngữ lóe lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt của nàng nhìn về phía đăng trụ.
Thực lực mà Hỏa Nham Quang biểu hiện ra làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc. Tuổi vẫn còn trẻ mà đã đạt được cảnh giới ngũ giai cao cấp, lại lĩnh ngộ được sát chiêu của vũ kỹ ngũ giau, có thể nói cả thiên phú lẫn sự kiên trì của Hỏa Nham Quang đều vô cùng xuất sắc.
Thế nhưng điều làm cho nàng càng thêm giật mình, chính là cái tên thiếu niên xa lạ đã đánh bại Hỏa Nham Quang kia. Dù sao nàng cũng đã trú đóng ở Anh Tiên tinh tọa rất nhiều năm, vì thế gần như tất cả những thiếu niên nổi tiếng của Anh Tiên tinh tọa nàng cũng biết ít nhiều. -
Nhưng hào quang mà Hỏa Nham Quang tỏa ra đã hoàn toàn bị thiếu niên trên đăng trụ kia đè ép.
Hung hãn, bình tĩnh, ngoan cường...
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một thiếu niên trẻ tuổi có tiềm chất chiến đấu sáng ngời như vậy.Mặc dù thực lực hoàn toàn bị ép xuống hạ phong, nhưng vẫn có thể thủ thắng, tên tiểu tử này thực không đơn giản a.
Dung mạo diễm lệ mà nghiêm túc của Khổng Diệc Ngữ mang theo ý vị thuần thục, mặc dù nàng chỉ trang điểm sơ qua nhưng bộ xiêm ý trắng toàn thân nàng đang mặc lại càng tôn thêm vẻ đẹp của khuôn mặt như thiên tiên của nàng.
Có ai có thể ngờ rằng, vị mỹ nhân tuyệt sắc và đoan trang này lại chính là Phân bộ trưởng Anh Tiên tinh tọa của Quang Minh Vũ hội.
Không chỉ Khổng Diệc Ngữ kinh ngạc, mà tất cả những thuộc hạ xung quanh nàng lại càng kinh ngạc. Lúc trước, bởi vì quan hệ với Khổng Hữu Lâm cho lên bọn họ đã đem Đường Thiên ném đến Đại Lăng ngoại doanh, sau đó chẳng thèm để ý tới nữa. Vậy mà không ngờ được lại gặp Đường Thiên ở nơi này lần nữa.
Không phải tên gia hỏa này đang ở Đại Lăng ngoại doanh sao? Sao lại có thể đi ra được?
Hơn nữa... Thực lực của hắn không ngờ lại cường hãn như vậy!
Điều này làm bọn họ cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Khổng Diệc Ngữ liếc mắt nhìn là có thể thấy có điểm kì lạ nào đó trong điều này, nàng bình tĩnh nói: "Xem ra, trong chuyện này có ẩn tình nào đó a."
Mấy gã thủ hạ nghe thấy câu nói này, trong miệng cảm thấy phát khô, tâm tư của bộ trưởng khó dò, hỉ nộ vô thường. Thoạt nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thông thường đó chính là dấu hiệu nàng sắp bạo phát. Vì thế bọn họ không dám dấu diếm, lập tức nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra.
Khổng Diệc Ngữ yên lặng lắng nghe, đến khi nghe hết, sắc mặt nàng vẫn không hề biến hóa chút nào.
Mấy gã thủ hạ cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, trên trán là mồ hôi lạnh đang chẩy xuống ròng ròng.
Khổng Diệc Ngữ vẫn không nói năng gì, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Đường Thiên phía trên đăng trụ đã có thêm một tia hứng thú. Có thể làm cho ca ca coi trọng, đồng thời mang tới Anh Tiên tinh tọa, nhất định tên tiểu tử này có điểm gì đó đặc thù. Nàng biết rõ con người của vị ca ca đã bị người ta giết chết kia, hắn có nhãn lực tương đối khá.
Cứ nghĩ đến ca ca là trong mắt nàng lại loé lên một tia sát khí, nàng tự nhủ nhất định phải tìm ra hung thủ đã sát hại ca ca!
Nhưng sau đó nàng lập tức kiềm chế tia sát khí này, rồi sau đó tập trung chú ý Đường Thiên một lần nữa.
Thế nhưng... Lực lượng huyết mạch kia là gì...?
Khổng Diệc Ngữ âm thầm lắc đầu, hiển nhiên chiến pháp của Đường Thiên không cùng một bộ với hắc hồn. Tuy khoảng cách từ chỗ nàng đến chỗ hắn rất xa thế nhưng với nhãn lực kinh người của mình nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tràng chiến đấu vừa rồi.
Vũ hồn hắn... là Bạch Ngân Vũ hồn!
Điều này làm trong lòng nàng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Bởi nàng nhận thấy Đường Thiên vừa mới bước vào ngũ giai không được bao lâu, tuy nói đến ngũ giau có thể tu luyện đến Bạch Ngân Vũ hồn, thế nhưng mà...
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì chắc chắn nàng không thể tin được là có chuyện này xảy ra. Hơn nữa, nàng cũng biết, không thể có chuyện ca ca không nhìn ra Đường Thiên có Bạch Ngân Vũ hồn. Nói như vậy có nghĩa là thời gian Đường Thiên tu luyện thành Bạch Ngân Vũ hồn hẳn là gần đây thôi.
Khổng Tước... Vân vân!
Trong đáy đôi mắt dường như chưa bao giờ xao động của nàng phảng phất như có một tia sáng lấp lóe.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy nhóm người A Mạc Lý,trong đầu như nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Ngươi nói hắn và đám người A Mạc Lý cùng tới sao?"
Thủ hạ giật mình một cái rồi vội vã trả lời: "Vâng! Mấy người bọn họ đều tới từ Tinh Phong thành!"
Lập tức trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Khổng Diệc Ngữ mơ hồ lộ ra một nụ cười vui vẻ.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
Lúc này dáng dấp của Đường Thiên có thể nói là vô cùng chật vật, toàn thân chỗ nào cũng có khói, ngay cả Khổng Tước cụ trang vốn hoa lệ và cao quý cũng đã hoàn toàn thay đổi, khó có thể nhận ra hình dáng nguyên bản.
Khổng Tước đã nhập vào trong cụ trang, Đường Thiên cảm giác được cụ trangtrên người truyền tới một tia hàn ý. Điều này làm Đường Thiên cười khổ trong lòng, xem ra lần này Khổng Tước phải mất một khoảng thời gian dài mới khôi phục được rồi.
Cũng may là chiến lợi phẩm cũng phong phú.
Phía dưới là đám thị vệ đông đúc, tất cả đều muốn tiến lên nhưng lại sợ Đường Thiên nhân cơ hội hạ độc thủ thiếu gia nhà mình. Điều này làm Đường Thiên cảm thấy đắc ý vô cùng, thế nhưng cứ nghĩ tới chuyện đám gia hoả này dám vung tay múa chân ý kiến ý cò về chuyện của mình với Thiên Huệ là sắc mặt Đường Thiên không khỏi âm trầm.
Đường thiếu niên không phải là kẻ dễ nói chuyện đâu.
Các ngươi cho rằng, liên hợp lại một chỗ là có thể khiến cho ta cúi đầu sao?
Quá ngây thơ rồi!
Mặc dù bên dưới quảng trường liên tục truyền lên tiếng mắng chửi nhưng Đường Thiên vẫn cứ mắt ngơ tai điếc, khom người xuống,tiện tay kéo một sợi dây thừng, bên trên có buộc một vị công tử mà hắn không nhận ra là kẻ nào.
Lập tức từ trong đám người bên dưới có hai tên thị vệ lao ra, lúc này sắc mặt hai người đã trở lên trắng bệch.
Một người trong đó lớn tiếng quát lên: "Đường Thiên, nếu người dám đụng vào Động thiếu gia một sợi lông thôi, chắc chắn ngươi sẽ phải chết!"
Còn một người khác lại hô lên: "Đường Thiên, có điều kiện gì thì nói ra đi! Đừng để bản thân bị rơi vào cảnh tứ bề thọ địch!"
Bỗng nhiên, có một đám người ào tới, nhưng đó lại là Tiền thúc dẫn theo Thượng Quan Uy và đám đệ tử xông tới.
Nhưng khi mà bọn họ chạy hụt cả hơi mới tới được quảng trường, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây cả người. Ánh mắt của bọn họ cứ như bị trúng định thân thuật dính chặt lên đăng trụ không làm cách nào rời ra được, ngay cả bước chân cũng bất giác dừng lại.
Đối với bọn họ cây đăng trụ này đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, thật ra nó chính là một cái tháp hải đăng loại nhỏ, được xây dựng ở trung tâm quảng trường để mỗi khi tối đến lại chiếu sáng cả quảng trường.
Thế như hiện tại, khi bọn họ nhìn thấy từ trên đăng trụ buông xuống mấy sợi dây thừng, hơn nữa trên mỗi sợi đều treo một người.
Điều này làm bọn họ ngây cả người, hoàn toàn choáng váng rồi!
Phía trên đăng trụ có treo rất nhiều người lúc nha lúc nhúc,và mỗi người trong đó đều là công tử của những gia tộc nổi danh thuộc Anh Tiên tinh tọa. Những thiếu gia đó lúc thường ngày luôn vênh váo, nhưng lúc này chỉ giống như cá nằm trên thớt chờ bị giết thịt, bị treo lủng lẳng giữa không trung.
Cảnh tượng này...
Thượng Quan Tiền gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Cũng không phải hắn chưa từng nhìn thấy tràng cảnh lớn, ví dụ khi tiểu thư vẫn còn ở đây chẳng hạn, lúc đó thủ đoạn mạnh bạo của tiểu thư làm hắn cảm thán không thôi, thế nhưng so với cảnh tượng mà Đường Thiên tạo ra lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy so với A Thiên thiếu gia thủ đoạn của tiểu thư đúng là ôn hòa a.
Đường Thiên thấy đám người Tiền thúc chạy tới, liền vung cánh tay lên, cao giọng gọi: "Bên này."
Câu nói của hắn suýt chút nữa khiến Tiền thúc ngã nhào, A Thiên thiếu gia, ngài sợ người khác không phát hiện ra sao...
Quả nhiên, vô số ánh mắt của những người xung quanh đều chiếu lên người bọn họ, trong ánh mắt của đám người này đều là sự phẫn nộ, thậm chí có nhiều người còn rục rịch định xuất thủ.
Xem ra lần này đã kết đại địch rồi.
Thế nhưng khi chuyện đã đến bước này thì ngược lại, Thượng Quan Tiền cảm thấy vô cùng thản nhiên.
"Nhìn cái gì vậy? Ai mà dám không thành thật, thiếu gia ta sẽ cắt một đao trên người công tử nhà đó. Yên tâm, tuy ta không tu luyện đao pháp, thế nhưng thủ pháp cũng không tệ lắm đâu."
Âm thanh đầy đắc ý của Đường Thiên vang lên khắp quảng trường làm ai cũng có thể nghe rõ.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Tiểu nhân âm hiểm!"
"Có bản lĩnh thì xuống đây, làm như vậy sao có thể là anh hùng hảo hán cơ chứ!"
...
Nhất thời đám người bên dưới vang lên những tiếng chửi rủa như mưa, mỗi người trong bọn họ đều hận không thể đem Đường Thiên xé ra làm muôn mảnh. Thế nhưng chiêu này của Đường Thiên lại mang tới hiệu quả không nhỏ, không ai dám hướng về phía đám người Tiền thúc động thủ.
Vô số tiếng mắng chửi gầm thét làm đám người Thượng Quan Uy cảm thấy vô cùng áp lực, bọn họ vừa lau mồ hôi trên trán vừa nhanh chóng tới gần chỗ Đường Thiên.
"Oa ha ha ha ha, các ngươi nói quá đúng rồi!" Đường Thiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.
Nghe thấy vậy đám người bên dưới càng thêm phẫn nộ.
Bỗng nhiên, ở phía xa xa truyền tới một tiếng thét dài, khí mạch dài và lâu, vừa nghe là có thể đoán ra đó là người có chân lực thâm hậu.
"Ừm?"
Lập tức sắc mặt Đường Thiên khẽ đổi, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.
Chỉ thấy có một bóng xanh dùng tốc độ kinh người, nhanh chóng lao về phía này.
Gần như cùng lúc đó, lại có tiếng thét dài đồng thời vang lên ở ba hướng, hô ứng lẫn nhau.
"Minh Dũng!" "Vân Đích!" "Hỏa Nham Sơn!" "Vũ Kim Hồng!"
Thượng Quan Tiền cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, còn đám thịt vệ lại hoan hô vang dội. Bốn người này đều là những cao thủ nổi danh của Anh Tiên tinh tọa, thực lực thâm hậu, chỉ cần một người cũng có thể khiến người ta biến sắc vậy mà bây giờ có bốn người cùng đến...
Thấy vậy sắc mặt Đường Thiên cũng trầm xuống, cuộc chiến với Hỏa Nham Quang lúc này làm chân lực của hắn tiêu hao không nhỏ.
Tình huống không ổn rồi!
"A a a a a!"
Nhưng đúng lúc này, ở giữa không trung vang lên tiếng kêu như con vịt quàng quạc, không ngờ cái giọng nói vô cùng đặc biệt này lại có thể đem bốn tiếng thét kia đè xuống.
Mọi người ngẩn ngơ.
Chỉ thấy một bóng người bay ngang qua bầu trời như một viên thiên thạch, hướng về một toà nhà rơi xuống.
Đùng!
Rầm!
Bóng người kia trực tiếp xuyên thủng nóc nhà, rơi xuống đất tạo lên một cơn chấn động khiến phòng ốc ầm ầm sụp đổ, tro bụi bay khắp nơi, một lát sau, một thân hình khổng lồ lồm cồm bò dậy.
"Khái khục... Ai dám so giọng lớn với ta đây?"
A Mạc Lý vừa bò dậy không để ý tới thân hình đầy bụi đất,lập tức trừng lớn đôi mắt trâu như cái chuông đồng trợn mắt nhìn về bốn phía, nói ra mấy lời không thể nói là không buồn cười. Nhưng lúc này không ai cười nổi được nữa bởi cái hình thể cường hãn như con trâu đất mang tới lực trùng kích quá mạnh, quá hung hãn mà...
"Thực khó nghe." Một thanh âm mờ ảo bay bổng như bóng u linh từ một phương hướng khác truyền đến, thanh âm này tuy nhỏ mảnh như tơ nhẹn, nhưng toàn trường đều nghe rõ từng từ.
Mọi người rùng mình, sắc mặt khẽ đổi, cao thủ!
Chẳng biết từ lúc nào, một phương hướng khác, trên đỉnh một gian phòng, có một chàng trai mỉm cười đứng yên.
"Đường Thiên, giao cho chúng ta đi."
Thanh âm của Lương Thu tuy đạm bạc nhưng lại tràn ngập tự tin, chân hắn vẫn gác lên mái lầu, toàn thân không nhúc nhích.
Đồng tử trong mắt đám thị vệ co lại, lại là một cao thủ!
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh của một nữ tử vang lên, lập tức nhiệt độ toàn bộ quảng trường giảm xuống, đồng thời toàn bộ những người có mặt ở đó đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng xoay mặt nhìn, chỉ thấy có một thiếu nữ như một băng sơn mỹ nhân chống kiếm đứng yên, tỏa ra sát ý ngập trời.
Biến hóa đột ngột khiến đám thị vệ đang nhen nhúm hy vọng triệt để ngây người.
Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào..
← Ch. 113 | Ch. 115 → |