← Ch.130 | Ch.132 → |
"Được rồi, A Bỉ Lợi! Việc của ngươi đã xong chưa?" Người trung niên quay sang mắng một câu: "Hắn cũng không phải là người của Hắc Hồn, không mở huyết mạch cũng là bình thường. Thực lực ngũ giai ở tuổi của hắn đã rất khá rồi. Mấy người các ngươi có ai có khả năng hơn hắn, có thực lực ngũ giai không?"
Những người khác nghe thế nhất thời ngượng ngùng.
"Tiểu tử, chúng ta sẽ đi thành Hắc Sơn. Nếu ngươi muốn thì đi theo chúng ta." Người trung niên nhìn Đường Thiên rồi nói với thần sắc nghiêm túc: "Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi trước. Trên đường chúng ta cũng không phải an toàn tuyệt đối đâu. Ngươi phải tự chiếu cố bản thân, nếu gặp nguy hiểm sẽ không ai cứu ngươi cả?"
"Ta sẽ tự lo cho bản thân mình." Đường Thiên khoác tay đáp.
"Được rồi!" Người trung niên cũng không nói nhiều, cao giọng nói: "Thu thập xong sẽ chuẩn bị lên đường. Trước khi trời tối chúng ta phải đến được Bạch Thủy Câu, phải tiết kiệm thời gian.
Người trung niên quay sang thiếu nữ nói: "Tiểu thư, vất vã cho người rồi!"
"Mục Lôi thúc thúc, ngài không cần lo lắng cho ta." Vẻ mặt thiếu nữ nhu thuận dịu dang nói: "Ở trường học, ta có thể xếp thứ ba đó."
Ánh mặt Mục Lôi lộ vẻ vui mừng, chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Biểu hiện của tiểu thư khiến gã khá hài lòng. Trên đường đến đây, đối với bọn họ mệt nhọc từ lâu đã trở thành thói quen. Nhưng không ngờ tiểu thư nũng nịu lại không hề than vãn nữa câu vất vã nào, cũng không tạo thêm phiền toái cho bọn họ. Trong mắt tất cả bọn họ đều tôn kính tiểu thư mười phần.
"Đi thôi!" Mục Lôi cho thấy phong cách mạnh mẽ dứt khoát của mình.
Đoàn người xuyên qua rừng rậm.
Mặc dù lúc trước Mục Lôi đã có nhắc nhở, nhưng kẻ khác đều khá khinh thường Đường Thiên. Tuổi còn trẻ đã có thực lực ngũ giai, nghe có vẻ không tệ. Nhưng ở thành Hắc Sơn, thiếu niên hơi có chút danh khí đều có thể làm được. Hơn nữa, những người trẻ tuổi này đều mở ra hai ba loại huyết mạch.
Ở bất cứ đâu, thường dân cũng bị xem thường.
Ngược lại, tiểu thư đối với Đường Thiên có chút tò mò. Cho đến giờ nàng vẫn chưa thấy thường dân: "Xin chào! Ta gọi là Cố Tuyết."
Đường Thiên nhếch miệng, cố gắng hết sức để nụ cười của mình nhìn có chút thân thiết dễ gần: "Xin chào! Ta gọi là Đường Thiên."
"Đường Thiên, ngươi còn đến trường không?" Cố Tuyết có một đôi mắt nâu xinh đẹp và làn da trắng như tuyết. Mũi nàng cao thẳng, đường nét rõ ràng, dáng người nàng rất cao.
"Không!" Đường Thiên lắc đầu: "Rời trường hơn nữa năm rồi. Ngươi còn đi học sao?"
"Ưm! Còn một năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Thật hâm mộ ngươi nha, nhỏ như vậy đã có thể ra ngoài trải nghiệm rồi." Hai mắt Cố Tuyết tỏa sáng.
Đường Thiên lắc đầu: "Trải nghiệm cũng rất vất vã."
"Vậy ngươi có hối hận không?" Cố Tuyết hỏi.
Đường Thiên ngẩn người, lắc đầu: "Không hối hận. Tuy vất vã nhưng lại có thể học được nhiều điều hơn. Hơn nữa lại có thể làm điều mình thích, rất vui vẻ."
Cố Tuyết nghe vậy thì ngẩn người, suy nghĩ miên man không tự chủ được, lẩm bẩm nói: "Thật tốt!"
Mục Lôi hiểu cảm xúc của tiểu thư, lặng lẽ nói: "Ra ngoài trải nghiệm cũng rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng."
Cố Tuyết chép miệng: "Ngày qua ngày có thể nằm ngủ trong nhà là an toàn nhất."
Đường Thiên nhếch miệng cười.
Trong lòng Mục Lôi tức giận, liếc Đường Thiên một cái: "Tiểu tử, ngươi đã đi qua được bao nhiêu nơi? Trải qua được bao nhiêu chuyện? Thế giới bên ngoài phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Ví như vừa rồi, đổi lại là nhóm người khác thì ngươi đã chết."
"Có lẽ ngươi nói không sai." Đường Thiên bỗng nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Nhưng có một số việc ngươi phải nhìn qua một chút, làm thử một lần. Nếu không ngươi sẽ có cảm giác hối hận cả đời."
Trong lòng Mục Lôi hơi động, nhưng ngoài miệng lại hừ lạnh: "Ngu ngốc!"
Đường Thiên cũng không phản bác, lại còn làm mặt quỷ với Cố Tuyết.
Cố Tuyết che miệng cười khẽ.
Mọi người rất nhanh đã xuyên qua rừng rậm. Kinh nghiệm những hộ vệ này rất chu đáo. Làm sao để hạ trại, làm sao để tránh Tinh Hồn Thú đều khiến cho Đường Thiên mở rộng tầm mắt.
Đường Thiên và Cố Tuyết tán gẫu với nhau rất nhiều. Có thể thấy được, Cố Tuyết rất hứng thú đối với những trải nghiệm mạo hiểm của hắn. Nhưng vừa rồi Mục Lôi đã cảnh báo nên Đường Thiên biết điều, cố sức ít nói đến chuyện này.
Đường Thiên cũng vô cùng thuận lợi hỏi thăm tình hình Phỉ Lâm Tinh. Sau đó, rốt cuộc Đường Thiên hiểu được vì sao vừa rồi khi mình nói muốn rời khỏi Phỉ Lâm Tinh những người khác lại bật cười.
Phỉ Lâm Tinh là một tinh cầu dưới sự cai quản của Hắc Hồn, cũng không tính là cường đại. Nơi này có quy tắc rất nghiêm chỉnh. Để rời khỏi Phỉ Lâm Tinh có rất nhiều hạn chế, và hạn chế lớn nhất chính là danh sách.
Danh sách này chính là nơi cạnh tranh kịch liệt nhất Phỉ Lâm Tinh.
Đường Thiên nghe được thì trợn mắt há mồm.
Hắn vẫn cho rằng, chỉ cần ngươi có đủ tiền thì có thể ra vào tinh cầu. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Với Đường Thiên mà nói đây không phải là một tin tức tốt.
Càng làm Đường Thiên kinh ngạc chính là thái độ của đám người Cố Tuyết, Mục Lôi đối với Quang Minh võ hội vô cùng đạm mạc. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Đường Thiên, dù sao hắn cũng không dám nói ra thân phận Quang Minh võ hội của mình.
Sắc trời dần dần tối đi. Sắc mặt mọi người cũng dần ngưng trọng, bọn họ tăng thêm tốc độ.
Đường Thiên và Cố Tuyết cũng cảm nhận được biến hóa, hai người ngừng nói chuyện với nhau, hết sức chăm chú. Đường Thiên lại càng thêm cảnh giác, hắn cảm nhận được hơi thở của nguy hiểm. Mục Lôi vốn một mực âm thầm quan sát Đường Thiên có chút kinh ngạc. Sự linh mẫn vô cùng của Đường Thiên đã lọt vào mắt gã.
Mục Lôi vẫn tiếp tục âm thầm quan sát Đường Thiên.
Gã không biết rõ lai lịch của Đường Thiên. Có khả năng theo Tinh Môn tiến nhập Phỉ Lâm Tinh, chắc chắn không hề đơn giản. Đối với người đang dẫn đầu cả bọn mà nói, thì biến số ngoài ý muốn là một chuyện tốt.
Rốt cuộc, trước khi màn đêm buông xuống, một khe núi nhỏ màu trắng xuất hiện trước mắt mọi người.
Khe núi nhỏ này rất đặc biệt, bề rộng tầm một trượng. Đất ngoài khe đều màu đen, nhưng đất trong khe lại có màu trắng như tuyết, vô cùng bắt mắt.
"Rốt cuộc cũng đến Bạch Tuyết câu rồi." Cố Tuyết thở phào một hơi: "Tới Bạch Tuyết câu thì đến thành Hắc Sơn cũng không quá xa nữa. Tinh Hồn Thú sẽ không tiếp cận Bạch Tuyết câu."
Đường Thiên tò mò tiến đến khe núi phía trước. Lần đầu tiên hắn thấy khe núi kỳ lạ như thế. Đất trong khe núi có màu trắng như tuyết, lấy tay sờ thử vào cũng thấy hơi giống tuyết.
Bọn hộ vệ tuy còn giữ vẻ cảnh giác nhưng tinh thần vô thức thả lỏng. Ban ngày trải qua một cuộc chiến lại đi đường dài khiến họ vô cùng mệt mỏi.
Ngay cả Mục Lôi cũng lộ ra vài phần tươi cười. Bạch Tuyết câu cách thành Hắc Sơn rất gần, nơi này võ giả thường lui tới rất nhiều. Đối phương tuyệt đối không dám mai phục nơi này.
Cố Tuyết nhìn thấy Đường Thiên thực sự cảm thấy hứng thú với Bạch Tuyết câu, nên giải thích: "Vật có màu trắng như tuyết trong khe này là một loại tuyết sa, không có tác dụng gì. Nhưng bọn dã thú và Tinh Hồn Thú đều không thích, nên có người tụ tập thành chợ để cùng nhau buôn bán. Mọi người ở vòng ngoài để phòng muỗi và kiến..."
*DG: Đoạn này hơi rắc rối, không biết dịch có sát nghĩa hay không.
Đường Thiên bỗng nhiên có một báo động bất ngờ.
Đường Thiên vừa trải qua hai trăm chín mươi ba trận đấu nên phản ứng gần như đã trở thành bản năng.
Hắn tựa như một con báo săn nhanh nhẹn, đột nhiên lao về phía Cố Tuyết.
Cố Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Một bóng người đã che kín tầm nhìn của nàng. Không đợi nàng phản ứng, cả người đã bị Đường Thiên đè lên.
Nàng sợ đến mức hét lên.
Mũi thứ kiếm* u lãnh như lưỡi của một con rắn độc đánh nát trang sức trên đầu rồi hiểm hóc lướt qua da đầu nàng. Nàng phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy trời đất đảo lộn, quay cuồng trên mặt đất.
*Kiếm gai nhọn: Loại kiếm này giống như kiếm của môn thể thao đấu kiếm phương tây, không bén nhưng nhọn, chuyên dùng để đâm.
Cú bổ nhào về phía trước này của Đường Thiên vô cùng lanh lẹ. Hắn ôm Cố Tuyết lăn trên đất như hồ lô. Phút chốc đã lọt vào trong tuyết sa bên trong Bạch Tuyết câu.
"Hả?"
Một tiếng kêu nhẹ vang lên trong không gian.
Âm thanh rống giận của Mục Lôi và tiếng rít gào của bọn hộ vệ không làm cho Đường Thiên có được một chút cảm giác an toàn. Tiếng than khẽ vừa vang lên kia như nổ tung bên tai của Đường Thiên.
Cả người Đường Thiên đột nhiên dựng tóc gáy.
Không chút nghĩ ngợi, chân phải đạp mạnh vào đất. Đường Thiên ôm Cố Tuyết nhảy về phía trước. Chân trái ẩn chứa Thiên Long kình tiến vào trong tuyết sa, ầm ầm, vô số tuyết sa phía sau hắn nổ tung tạo thành một màn tuyết rơi.
Hắn hy vọng chuyện này có thể quấy nhiễu tầm mắt đối phương.
Một ánh sáng đen nhánh xuyên qua tuyết sa.
Gần như cùng lúc, Đường Thiên nhận thấy được nguy hiểm. Tay phải vỗ mạnh xuống đất. Thân hình nương theo luồng phản lực này liều mạng lao về bên cạnh.
Rít!
Một tiếng xé gió rất nhỏ, một luồng khí vô hình xẹt qua chổ Đường Thiên vừa rồi, để lại trên mặt đất một cái lỗ sâu to bằng ngón tay.
Keeng!
Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên phía sau Đường Thiên, đồng thời còn có tiếng rống giận của Mục Lôi.
Đường Thiên nhân cơ hội ôm Cố Tuyết chạy về phía trước như điên. Sau khi chạy khoảng mấy trượng hắn mới dừng lại.
Cho đến lúc này Đường Thiên mới hồi phục tinh thần. Nỗi sợ xông lên, tay chân nhũn ra, tim đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch. Vừa rồi, hắn đã đến trước mặt tử thần, thiếu một chút là được mời luôn vào nhà.
Kiếm khách thật khủng khiếp!
Đường Thiên khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn vào trường đấu.
Một tên kiếm khách áo đen đeo mặt nạ trắng bệch, toàn thân được bao phủ trong quần áo đen. Thanh thứ kiếm trong tay thoạt nhìn vô cùng tinh tế, mỗi lần đâm đến đều làm cho Mục Lôi luống cuống tay chân.
Thật mạnh!
Đường Thiên cảm thấy líu lưỡi không thôi. Lần đầu tiên hắn thấy kiếm khách mang phong cách như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy thứ kiếm. Loại thứ kiếm này không có lưỡi, chỉ có một công năng duy nhất là đâm.
Kiếm khách trước mắt đem uy lực này phát ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Mục Lôi rống giận liên tục. Hai tay gã tỏa ra ánh sáng bạc, cả người hào quang lượn lờ, thoạt nhìn như chiến thần hạ phàm. Chiêu thức của gã đại khai đại hợp, uy mãnh bất phàm. Mấy hộ vệ khác cũng có thực lực không tầm thường. Thực lực bọn họ có thể gần bằng với bọn Lương Thu.
Nhưng kẻ chiếm thượng phong lại là kiếm khách kia.
Thân hình kiếm khách áo đen mơ hồ, quỷ dị khó tìm. Mỗi một động tác thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng vô lực, ngay cả khi điều động kiếm đâm cũng không có âm thanh, nhẹ nhàng phiêu dật. Nhưng chính loại công kích đâm nhẹ nhàng phiêu dật này của lại làm cho bọn Mục Lôi luống cuống tay chân.
Đường Thiên lần đầu tiên quan sát người khác chiến đấu, nhìn đến khí lạnh bốc lên trong lòng.
Kiếm khách áo đen tựa như một làn khói đen trong đêm tối, mơ hồ khó tìm, khó mà phòng bị.
Thật mạnh...
Đường Thiên thì thào tự nói.
Bỗng nhiên, kiếm khách áo đen chà chà thân kiếm. Thứ kiếm giữa không trung phóng ra vào luồng ánh sáng đen kịt. Đang đang đang! Đám người Mục Lôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên rồi một lực lượng kinh người truyền đến, không tự chủ được phải lùi lại vài bước.
Thân hình kiếm khách áo đen nhoáng lên một cái đã thoải mái thoát ra khỏi vòng chiến.
Gương mặt trắng bệch quay sang nhìn về phía Đường Thiên, sau đó hai chưởng vung lên, như một con cú đêm, biến mất trong rừng tối.
"Đừng đuổi theo!" Mục Lôi đột nhiên quát khẽ, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ. Lúc này, mấy tên hộ vệ khác phịch một tiếng đã té ngồi trên mặt đất. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sống sót sau tai nạn.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |