← Ch.147 | Ch.149 → |
"Xông lên! Bọn chúng đã cạn kiệt sức lực rồi!"
"Giết bọn chúng!"
"Giết giết giết!"
Những tiếng gào rống điên cuồng ầm ầm truyền khắp các ngỏ ngách. Đám võ giả đông như kiến cỏ xông ra từ các con đường khiến người xem toàn thành kinh hãi.
Một quyết định điên cuồng!
Mỗi một người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, tất cả đều bị quyết định của Cố An Hùng và đại trưởng lão dọa cho chấn kinh. Đường Thiên và Lăng Húc đánh chết Hoa thị huynh đệ, ý nghĩa của trận chiến này chính là cả hai đã có thể tiến vào nhóm năm mươi cường giả đứng đầu Phỉ Lâm tinh. Dưới tình huống như vậy, hai tộc chi kia lại ngang nhiên phát động tấn công. Chẳng lẻ bọn họ không sợ Đường Thiên và Lăng Húc tỉnh dậy sao?
Chỉ cần một trong hai người tỉnh dậy thì bọn họ cầm chắc cái chết.
Nhưng tất cả đều không thể không bội phục hai kẻ đó, có thể đưa ra quyết định điên cuồng như thế đủ để khiến bản thân kính sợ.
Võ giả điên cuồng, liều mạng chạy về phía đám người Cố Tuyết. Mặt đất ầm ầm rung động, cả thành Hắc Sơn đều bị chấn động.
Tốc độ Đại Ngụy rất nhanh, gã và vài tên cao thủ ngang tầm xông lên đầu tiên, bọn chúng như đầu mũi tên của đội ngũ. Tiếng gió rít lên bên tai, mỗi người đều vận khinh công đến cực hạn, bay qua tường, đạp mái hiên, cùng tiến lên.
Mỗi một thân ảnh đều như mũi tên rời khỏi cung, xé gió lao tới.
Nổi sợ hãi trong lòng Đại Ngụy sớm đã biến mất. Sự điên cuồng của mọi người đã lan qua gã, đúng vậy, đây chính là cơ hội duy nhất của bọn chúng. Mỗi một kẻ xung quanh đều như dã thú. Tiếng gầm gừ rống giận liều chết hợp thành một cơn sóng kinh người.
Gã tin tưởng, cơn sóng này có thể xé nát tất cả mọi thứ.
Nhất chiến thành danh thì thế nào? Có thể giết chết Hoa thị huynh đệ thì sao? Các ngươi đã không còn cơ hội rồi!
Bỗng nhiên, một thân ảnh màu xanh xuất hiện trong tầm nhìn của gã.
Đây là...
Con ngươi của gã co rụt lại, cơ quan võ giáp!
Tuy đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy vật thật, nhưng gã vẫn có thể dễ dàng nhận ra võ giáp đầu hổ Thanh Đồng này là cơ quan võ giáp trong truyền thuyết.
Một tên cơ quan võ giả*?
*Võ giả điều khiển cơ quan võ giáp.
Đại Ngụy kinh ngạc, chẳng lẻ bọn người kia luôn ẩn dấu một cơ quan võ giả? Đại Ngụy vốn am hiểu ám sát, đối với gã mà nói, các loại cơ quan máy móc chính là thiên địch của gã. Trên lĩnh vực nghiên cứu này, gã cũng gần giống với cơ giới sư. Chỉ cần liếc mắt một cái gã đã nhận ra cơ quan võ giáp trước mắt là phong cách điển hình của binh đoàn Nam Thập Tự.
Giống lắm! Giống như hàng thật vậy!
Ánh mắt uy nghiêm của đầu hổ, gai ngược trên các khớp, hổ trảo sắc bén...
Mặc dù còn thua kém rất nhiều nhưng vẫn làm gã tán thưởng không thôi. Bất luận là kết cấu thân thể, tạo hình hay đến những hoa văn rất nhỏ đều vô cùng chân thật. Gã gặp qua vô số hàng nhái nhưng không cái nào đạt đến trình độ như cái trước mắt.
Nhưng Đại Ngụy vẫn không hề hoảng hốt. Trình độ của cơ giới sư quyết định trình độ của cơ quan võ giáp, và trình độ của cơ quan võ giáp lại quyết định trình độ của cơ quan võ giả. Trình độ của cơ giới sư hiện nay không cao, nên cơ quan võ giả là một loại nghề nghiệp ít ai biết đến, từ đó có thể đoán được trình độ của kẻ trước mắt.
"Hồng Quang, cơ quan võ giả kia giao cho ngươi, những người khác yểm trợ!" Đại Ngụy đề khí nói. Tuy rằng thực lực đối phương chắc chắn không cao, nhưng thời gian lúc này là quan trọng nhất, nhanh chóng giải quyết là chính điểm mấu chốt.
"Được!" Một đại hán hào sảng ứng thanh đáp. Trên tay gã xuất hiện một thanh nam qua chùy* cán dài. Thứ cơ quan võ giả sợ nhất chính là lấy một địch mười, vì cơ quan võ giáp thường không quá cứng chắc.
*Loại chùy có đầu như trái bí đỏ.
Khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn.
Cơ quan võ giả kia lại thờ ơ, không chút động đậy làm cho Đại Ngụy có chút hoài nghi đây có phải là đồ trưng bày hay không?
Nhưng lúc này gã không do dự, hét lớn một tiếng: "Tất cả xông lên!"
Vài tên võ giả nhao nhao bắn tới, vẽ thành những đường cong, từ bốn phương tám hướng lao tới cơ quan võ giả trước mắt.
Hàn mang trên không trung thay đổi liên tục, tiếng hô to vang lên bốn phía như thiên la địa võng. Cơ quan võ giả không cách nào trốn chạy.
Bỗng nhiên, cơ quan võ giả trên mặt đất kia ngẩng đầu lên.
***********
Binh nhìn những thân ảnh lao về phía mình, trong lòng không chút sợ hãi, chỉ là hơi ngẩn ra.
Đã bao lâu không xông pha chiến trường rồi?
Gã không còn nhớ nổi. Không nhớ bắt đầu từ khi nào đội trưởng nhận thấy năng lực huấn luyện tân binh của mình không tệ, rồi biến gã thành giáo quan. A! Đúng rồi! Có một lần hao tổn nặng nề, không có nguồn lính bổ sung, đội trưởng cảm thấy cần mở ra một doanh trại tân binh. Sau đó đám khốn kiếp kia không ai chịu nhận. Sau đó nữa, mình trở thành giáo quan của doanh trại tân binh.
Từ đó về sau, gã không còn xông pha chiến trường nữa.
Đám khốn kiếp kia luôn nói rằng, mình cứ yên tâm ở hậu phương đi, chuyện ở tiền tuyến cứ giao cho bọn chúng và nhiều điều nữa. Gã vốn nghĩ rằng mấy tên kia không kham nổi, nhưng sau đó lại thấy bọn chúng làm rất tốt. Gã cũng an lòng, yên tâm mà huấn luyện tân binh.
Gã càng làm xuất sắc, mọi người càng khích lệ gã. Sau đó, doanh trại tân binh tăng thêm vài giáo quan, gã trở thành thủ tịch giáo quan của doanh trại tân binh.
Nhưng, cảm giác trên chiến trường... gã chưa từng quên!
Gã chưa từng quên những năm tháng chiến đấu bên cạnh đội trưởng!
Không ngờ, qua bao nhiêu năm như vậy, bản thân lại một lần nữa bước vào chiến trường... Ừm, tốt thôi... tuy chỉ là một trận đánh dùng binh khí với quy mô nhỏ... nhưng dù sao thì cũng là chiến đấu...
Đội trưởng, các ngươi giỏi lắm... Được, ta sẽ chiến đấu thay cho các ngươi, nhất định như vậy!
Khóe miệng Binh không tự chủ được mà nở ra một nụ cười ấm áp.
Trong mắt gã, những địch nhân đang cấp tốc lao đến này giống như không khí vậy. :
Đội trưởng, ta sẽ chiến đấu thật kiên cường, sẽ không làm mất mặt mũi của binh đoàn chúng ta đâu.
Dù là các ngươi không thể thấy, dù là không có những lá cờ tung bay của binh đoàn, dù là không có phòng tuyến, dù là sự huy hoàng mà chúng ta cùng sáng tạo nên trong lịch sử đã tan thành tro bụi...
Ngay cả tên của binh đoàn Nam Thập Tự cũng dần dần bị lãng quên. Thật đáng tiếc...
Nếu chỉ có ta còn tồn tại...
Vậy thì hãy để ta bảo vệ vinh quang của nó, hãy để ta lau đi bụi đất chồng chất ngàn năm trên tên của nó!
Hãy để ta khắc thật sâu cái tên này khiến cả thế giới biết đến một lần nữa.
HOẢNG SỢ ĐI!-----
Binh đoàn Nam Thập Tự tới đây!
**********
Mắt hổ Thanh Đồng như lóe lên một luồng ánh sáng. Không biết vì lý do gì mà trong lòng Đại Ngụy bỗng dưng căng thẳng, theo bản năng thốt ra: "Cẩn thận!"
Kiếm Xỉ Hổ đột nhiên biến mất.
Gần như trong nháy mắt, nó xuất hiện sau lưng Hồng Quang.
Phập!
Hổ trảo sắc bén cắm vào lồng ngực Hồng Quang mà không thứ gì ngăn cản được. Thân hình Kiếm Xỉ Hổ biến mất lần thứ hai!
Lúc này, một đóa hoa máu mới không chút dấu hiệu nổ ra trước ngực Hồng Quang.
Phập, phập!
Lại thêm hai đóa hoa máu nở rộ trên thân hai kẻ khác.
Thân ảnh Thanh Đồng nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Trong nháy mắt, ba tên cao thủ đã mất mạng. Những kẻ khác ngay cả tình huống đồng bạn mình chết ra sao cũng không thể thấy rõ ràng.
Bộp, Kiếm Xỉ Hổ nặng nề lại đáp xuống đất nhẹ nhàng vô cùng, tựa như bàn chân có một lớp đệm thật dày.
Sau khi Kiếm Xỉ Hổ đáp xuống đất, ba cái xác kia mới rơi xuống đất như ba bao cát. Vô số bụi đất bốc lên, máu tươi bắn ra.
Gương mặt Đại Ngụy biến thành trắng bệch! Ba kẻ vừa chết đều là tinh nhuệ của hai tộc chi. Đối phương dưới sự vây công của bọn chúng lại chỉ cần một lần đối mặt đã thoải mái giết chết ba người!
Quá mạnh... dù là binh lính dưới thời binh đoàn Nam Thập Tự cũng không đáng sợ đến mức độ này.
Từ khi nào lại xuất hiện một cơ quan võ giả cường đại như thế?
Người kia... rốt cục là ai?
Đáng tiếc, Binh không cho bọn chúng có thời gian tự hỏi. Gần như trong nháy mắt, thân ảnh Kiếm Xỉ Hổ lại biến mất lần nữa.
Khuỷu tay! Nắm đấm! Đầu gối!
Không thể tưởng tượng nổi, những phương thức công kích vô cùng đơn giản lại đạt được sát thương không tầm thường như thế. Đại Ngụy tận mắt chứng kiến một võ giả rõ ràng đã đỡ được nắm đấm của Kiếm Xỉ Hổ, nhưng nắm tay màu xanh kia lại mạnh mẽ nghiền nát cánh tay của võ giả này rồi xuyên thủng cơ thể gã.
Lúc này đây, khuôn mặt của Đại Ngụy không còn giọt máu nào.
Cảnh tượng như thế không phải là khủng bố, mà là sự thật tàn khốc.
Kiếm Xỉ Hổ tựa như một cổ máy giết người vô cảm. Không một ai có thể cản được nó, mỗi lần ra tay là cướp đi một sinh mạng. Bất luận ngươi tránh né hay đón đỡ thế nào thì trước mặt Kiếm Xỉ Hổ đều phí công vô ích. Nó thu gặt sinh mệnh mà không chút dao động. Không một ai có thể tiếp được một kích của nó.
Chỉ trong chốc lát, cả đám người vừa lao lên tấn công lúc nãy chỉ còn lại đơn độc một mình gã.
Tay chân Đại Ngụy lạnh ngắc, cả người run rẩy. Trên mặt gã lộ vẻ khiếp sợ, tìm không ra một chút dũng khí để phản kích.
Tiếp theo là mình sao...?
Rầm rập!
Vô số thân ảnh rống giận điên cuồng như một dòng nước lũ từ bên cạnh gã lao về phía Kiếm Xỉ Hổ. Nhân số vượt xa, tiếng hét đinh tai nhức óc làm cho gương mặt tái nhợt của Đại Ngụy khôi phục lại.
Đối phương dù có lợi hại cũng chỉ có một người!
Một người, dù lợi hại, cũng không thể ngăn cản được nhiều người như vậy...
Chỉ cần xông lên... thì sẽ chiến thắng!
Bỗng nhiên, Đại Ngụy ngẩn ngơ. Trong mắt gã, Kiếm Xỉ Hổ vốn không có lối thoát lai không thèm né tránh, đối mặt với đám người kia chỉ hơi khom xuống. Cánh tay Thanh Đồng kia dang ra.
Hắn... hắn muốn làm gì vậy?
Một ý nghĩ vớ vẩn bỗng hiện ra trong đầu gã. Chẳng lẻ hắn muốn dùng sức một người chống đỡ từng này người ư?
Ha ha! Chuyện đó tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!
Đại Ngụy cảm thấy ý nghĩ của mình quá buồn cười, xem ra mình bị tên kia dọa cho vỡ mật rồi.
************
"A Binh! Đám này giao cho ngươi đó."
"Á, đội trưởng, một mình ta thôi hả?"
"Hết cách, hy sinh hơi nhiều rồi. Yên tâm đi, nơi này của ngươi không phải mũi nhọn chủ công. Chỉ cần ngươi cầm cự hai mươi phút ta sẽ quay lại. Thế nào? Nếu không được thì ta sẽ đổi người khác."
"Để ta thử đã..."
"Thử cái rắm, cứ vậy đi! Nếu ngươi chết chúng ta sẽ thắp nhang cho ngươi!"
"Đội trưởng, nhang rất đắt, binh đoàn lúc này nghèo lắm..."
...
Phòng tuyến vỡ nát bừa bãi kia, thân ảnh hùng vĩ xông pha khói lửa kia cùng với cơ quan võ giáp hư hỏng nặng nề của mình...
Đột nhiên, ký ức nằm sâu trong trí nhớ của Binh ùa về. Đó là trận chiến cuối cùng của gã. Sau trận đó, gã được phái đi xây dựng trại tân binh.
Thật thích...
Khóe miệng Binh hơi nhếch lên, trầm eo ngồi xuống, thân hình nghiêng về phía trước, hai tay dang ra như đôi cánh.
Đã lâu không dùng chiêu này rồi... không biết hiện giờ có lạ tay hay không...
Đội trưởng, nếu không chuẩn thì ngươi cũng đừng mắng ta nha...
Sau khi mỉm cười, thần sắc Binh lạnh lại, xông ra!
← Ch. 147 | Ch. 149 → |