Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 226

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 226: Nhát đập sảng khoái
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Shopee


Ánh mắt Đường Thiên nhanh chóng nắm bắt được tàn ảnh màu xanh như tia chớp đó, vô cùng tập chungv à chuyên chú, trực giác của gã nhanh chóng lên tới mức cao nhất, mọi thứ xung quanh như ánh lên trong lòng.

Là lúc này!

Đường Thiên tròng mắt mở lớn, các tế bào toàn thân như đều được điều động, mọi thứ xung quanh đều như chậm lại.

Không khí xung quanh nổi gió cuồn cuộn, bụi bặm như vụn lá lan theo khí lưu, bóng người màu xanh ma sát với không khí tạo thành nhiệt lượng, tất cả mọi thứ đều trở nên chậm rãi, thong thả.

Đường Thiên tiến vào một tình trạng kỳ dị khó tả.

Mỗi cơ bắp trên thân thể gã đều lay động điều chỉnh theo bản năng, Huyết Trùng Thuẫn trong tay hạ thấp, từ từ nghiêng sang.

Một cái chân kim loại màu xanh lam đột nhiên cắm vào hình ảnh bất động này.

Chậm rãi điều chỉnh Huyết Trùng Thuẫn nghiêng khẽ khẽ nghênh đón cái chân màu xanh lam đó.

Rầm!

Một lực lượng kinh khủng đột nhiên đánh lên Huyết Trùng Thuẫn, một luồng khí nóng không gì sánh nổi mang theo vô số khí lưu nhỏ như sợi tóc từ Huyết Trùng Thuẫn truyền vào cơ thể Đường Thiên. Thân thể gã lập tức cứng đờ, vô số luồng kshi nóng trong chớp mắt tỏa vào thân thể xương thịt của gã.

Luồng khí nóng này vô cùng khổng lồ, toàn thân Đường Thiên như nóng rực lên, dư âm chưa dứt, truyền vào cơ thể, tiến vào lòng đất, Đường Thiên lạch cạch lui lại phía sau vài bước!

Bước chân khẽ xoay chuyển, Đường Thiên thoát khỏi tình trạng vô cùng huyền diệu đó, luồng khí nóng truyền vào cơ thể lập tức trở nên nóng rực, đau đớn, vô cùng khó chịu, gã hít một hơi lạnh, sắc mặt co lại, nhưng vẫn cố gắng nhịn.

Lui lại liền bảy tám bước Đường Thiên mới ổn định được thân hình, gã hoảng sợ phát hiện chỉ một thoáng như vậy thân thể gã đã mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt sũng.

Phù... phù... phù...

Đường Thiên trợn mắt nhìn Binh, không nhấc nổi cánh tay lên nữa.

Phía trong Thiên Không Hổ, Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên, ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ Đường Thiên lạit hật sự chặn lại được!

Không thể nào...

Binh ngây ngốc, đứng sững tại đó trong chốc lát.

Cước vừa rồi của hắn không phải cú đá bình thường, nó có tên – Phá Thành Cước. Cũng như cái tên của mình, loại cước pháp này ban đầu được sử dụng trong lúc chiến tranh công thành, nếu là cao thủ dùng cước nó có thể phá mở cửa thành. Đây là một trong những kỹ xảo trung cấp của giáp máy, nổi danh về lực lượng, nhanh như tia chớp.

Binh vốn định hạ bớt khí thế của Đường Thiên xuống, gần đây gã này hơi tinh tướng, hắn muốn giảm cái vẻ uy phong lẫm liệt đó đi, nào ngờ...

Trong cuộc đời giảng dạy của hắn, chưa một ai trong tình huống chưa được tu luyện đỡ đòn mà có thể ngăn cản Phá Thành Cước của gã. Về mặt thao tác, Phá Thành Cước của Binh vô cùng hoàn mỹ, nếu có nhược điểm gì đáng nói thì chỉ là cảnh giới và chân lực của gã giảm sút nhiều. Song cùng một đẳng cấp, Phá Thành Cước của Binh chắc chắn ở mức cực cao.

Thế nhưng...

Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên, một lúc lâu sau mới thôi kinh ngạc!

Đúng là chiến sĩ trời sinh!

Khôi phục bình tĩnh, Binh hừ lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi có thể không lui bước nào chứ, thiếu niên vĩ đại như thần!"

Không lui bước nào...

Binh cũng thầm đỏ mặt vì sự vô sỉ của bản thân, vó giả cùng giai không ai có thể tiếp được một chiêu Phá Thành Cước của gã mà không lùi. Cho dù là cường giả đao thuẫn binh của binh đoàn Xà Phu khi xưa cũng không làm được.

May là có giáp máy che mặt mình...

"Lại!" Đường Thiên không phục rống lên, hiểnn hiên gã cảm thấy bất mãn vì bản thân lui lại nhiều như vậy.

Thiếu niên vĩ đại như thần, phải không lùi một bước nào!

Binh lập tức cảm thấy áp lực, hắn cũng hơi đau đầu, vạn nhất gã này làm được thật?

Không thể nào, chuyện hoang đường như vậy chắc chắn không thể xảy ra!

Binh vừa tự an ủi lại vừa thấy khó khăn, có điềug ã lập tức phản ứng lại, ai da, sao ta lại phiền não vì chuyện này cơ chứ, chỉ đám cổ hủ mới chịu bó buộc bởi khuôn mẫu.

Ta là người cổ hủ sao?

À, không đúng không đúng, ta là hồn tướng cổ hủ sao?

Hiển nhiên, không phải!

Binh lập tức chuyển mặt, lý lẽ hào hùng, nói như mây bay nước chảy: "Một cước kém cỏi như vậy bất cứ một binh sĩ hợp cách nào cũng dùng được, mà ngươi ngay đỡ cũng không nổi, thẩm nguyên, ngươi còn kém lắm, kém lắm!"

Ma Địch nghe vậy lập tức nghiêm nghị, hai chiêu Phá Thành Cước của Binh vừa rồin hanh như tia chớp, nặng như núi lở, ngay hắn cũng không nắm bắt được. Võ kỹ như vậy mà trong binh đoàn Nam Thập Tự binh sĩ hợp cách nào cũng dùng được!

Thật quá lợi hại!

Đường Thiên cũng bị Binh lừa, nghe vậy lập tức phản kháng: "Lại một lần nữa! Vừa rồ ichỉ là làm nóng người, hừ, giờ thiếu niên vĩ đại như thần sẽ dùng bản lĩnh thât! Ngăn cái cước thối của ngươi chẳng dễ như trở bàn tay!"

Binh bỗng thấyh ứng thú, có thể ngang nhiên ngược đãi Tiểu Đường Đường thế này, bình thường mấy khi có cơ hội?

"Thật không đấy?" Binh âm hiểm vô hạn, giả vờ giả vịt nói: "Ngươi thủ được chứ? Ta không tin đâu, ta nghi ngươi ăn thêm mấy đòn nữa sẽ sợ quá mức, tới lúc đó lại trốn trong góc phòng ngồi khóc một mình mất, sao ta nỡ đây!"

Đường Thiên lập tức bùng nổ, con mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tới đây, sợ ngươi ta không phải Đường Thiên!"

"Thì tới đây!" Binh thản nhiên đáp, trong lòng vô cùng đắc ý.

Thằng nhóc này thật dễ lừa, có thể quang minh chính đại chà đạp nó rồi, ha ha ha ha! Binh cười thầm trong lòng.

"Tới đây!" Đường Thiên trợn mắt nhìn.

Rầm!

Đường Thiên lại bay thẳng ra!

Lầnn ày Binh dùng càng nhiều lực lượng, so với cước trước phải cao gấp đôi.

Tận hai mươi giây sau Đường Thiên mới giãy dụa đứng dậy. Ánh mắt gã như phun lửa, hung hăng nhìn Binh, gằn hai chữ khỏi kẽ răng: "Tiếp đi!"

Rầm!

Lại bay ra!

Rầm rầm rầm...

Phì... phò... phì... phò...

Binh thở hổn hển, hắn đã mệt quá mức, uy lực của Phá Thành Cước tuy lớn nhưng lại tiêu hao rất nhiều chân lực. Đá liên tục ba mươi cước, chân lực của hắn cũng gần tới đấy.

Nhìn Đường Thiên run run như cái sàng nhưng vẫn kiên trì đứng dậy, gương mặt Binh đã chẳng cười nổi nữa.

Thằng nhóc khốn kiếp này...

Lại vẫn còn kiên trì...

Hai chân Binh run run, cảm giác bủn rủn không còn chút sức lực nào, hai chân như làm bằng bông vải.

"Nữa nào!" Một giọng nói run run vang lêngươi sau Huyết Trùng Thuẫn. Thân hình Đường Thiên run lẩy bẩy, còn nặng hơn Binh, vẻ mặt gã vặn vẹo, song con mắt không hề có ý lui bước, như một ngọn lửa hừng hực.

Binh cắn răng, gắng gượng phóng về phía Đường Thiên, lại một chiêu Phá Thành Cước!

Rầm!

Huyết Trùng Thuẫn ngăn cản cước này của Binh, thân hình Đường Thiên lay động, nhưng không hề lui bước.

Binh ngây người!

Đường Thiên cũng đỡ ra!

Song rất nhanh chóng, gã ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ta chặn được rồi! Ta chặn được rồi!"

Không những thế...

Huyết Trùng Thuẫn lần lượt tẩy rửa thân thể gã, một lượng lớn khí nóng tỏa ra truyền vào tứ chí gã, tất cả chúng như bừng tỉnh, mọi luồng khí lưu bừng bừng phấn chấn.

Vạn lưu quy tông, hợp sông thành biển!

Vô số luồng khí nóng nhanh chóng toát ra, đầu Đường Thiên nóng lên, toàn thân như tràn nhập tinh lực, không hề nghĩ ngợi, Huyết Trùng Thuẫn trong tay đập về phía Thiên Không Hổ.

Mặt thuẫn ầm ầm phóng lớn, Binh như chợt nhớ ra điều gì, tấm thuẫn bị mình chà đạp từ nãy tới giờ là Huyết Trùng Thuẫn!

Không hay rồi!

Hắn thầm kinh hãi, đáng tiếc lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, không cách nào né tránh chỉ trơ mắt nhìn Huyết Trùng Thuẫn phóng lớn trong mắt mình.

Keng!

Một tiếng va chạm sắt thép khiến người ta rởn cả gai ốc vang lên, Huyết Trùng Thuẫn như một con rồi nhỏ vỗ khé, Thiên Không Hổ lại như một con ruồi khổng lồ. Song chính con ruồi lớn này lại bị con ruồi nho nhỏ hất tung ra ngoài!

Như một quả đạn pháo hóa thành một luồng sáng xânh thẳng tắp.

Rầm!

Toàn bộ cơ thể của Thiên Không Hổ chìm vào vách tường, xung quanh vết rạn chằng chịt như mạng nhện.

Ma Địch trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, hắn hoàn toàn không biết mình nên nói gì. Đường Thiên cứng cỏi ngoan cường vượt ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Mỗi lần hắn cho rằng Đường Thiên không chịu nổi nữa, song gã vẫn đứng lên.

Toàn thân run rẩy, lung lay như sắp đổ, nhưng gã vẫn không chịu thua.

Thằng nhóc này thật cứng cỏi!

Thế nhưng...

Nhát đập vừa rồi lại đẩy sự tán thưởng trong lòng của Ma Địch lên cao tới tận chín tầng mây, chuyện này...

Thật... thật quá kinh khủng!

Vốn luôn cảm thấy mình là hồn tướng có kiến thức, song lúc này, Ma Địch lại cảm thấy kiến thức bản thân thạt quá nông cạn, ánh mắt thật quá hạn hẹp, đầu óc thật quá thấp kém...

Ma Địch cũng đứng sững ra như tảng đá.

Đường Thiên cũng bị chiến quả trước mặt làm cho ngây ngẩn, quên cả thở dốc, gã ngơ ngác nhìn tấm Huyết Trùng Thuẫn trong tay, như có cảm giác hiểu ra.

Vừa rồi, thật, thật quá sảng khoái!

"Thật... sảng khoái!" Đường Thiên lẩm bẩm: "Vậy gọi ngươi là nhát đập sảng khoái đi!"

Vốn đang ngây người, Ma Địch nghe xong cái tên nhát đập sảng khoái giật nảy mình. Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng đồng cảm với binh, chắc chắn hắn không cảm thấy sảng với khoái rồi...

Đây có coi là tự rước lấy nhục không? Hẳn là có...

Thiếu niên vĩ đại như thần quả nhiên thâm sâu khó dò, sau này không thể giẫm lên vết xe đổ của gã mặt phẳng kia được!

Ma Địch nghĩ thầm.

"Ha ha ha ha! Ta thành công rồi!"

TIếng cười hưng phấn của Đường Thiên vang vọng trong trại tân binh, Ma Địch cũng bất giác mỉm cười.

๑๑۩۞۩๑๑

Hôm sau.

"Ha ha ha ha, Tiểu Đường huynh đệ!"

Ngũ Quang lớn giọng gọi, tiếng gọi lớn vang vọng từ xa lại, năm bóng người như tia chớp lao tới trước mặt mọi người.

"Quả nhiên, vẫn là Đường tiểu huynh đệ phóng khoáng, trông mong vào thằng nhóc thối Tỉnh Hào ông đây cũng chết đói mất thôi!" Ngũ Quang tay mang đao cùn, nhìn quanh bốn phía, khí thế hừng hực: "Huynh đệ nói đi, chúng ta chém ai!"

Bốn người khác cũng đằng đằng sát khí, chạy suốt một đêm, tinh khí năm người vẫn sung túc, khuôn mặt không chút mệt mỏi.

Tạ Thanh thấy vậy cũng phải kinh hãi, thực lực của hắn bây giờ cũng được coi là bất phàm, đã sớm chuẩn bị,s ong khi thật sự thấy năm võgiả cấp Thiên Lộ đồng loạt xuất hiện trước mặt, khí tràng cường đại đó vẫn khiến hắn rung động.

Ánh mắt hờ hững, sắc mặt bình tĩnh, sát khí lượn lờ, uy áp nguy hiểm cường đại trong chớp mắt đã bao phủ toàn trường.

"Trả trước nửa tiền, xong việc trả nốt khoản còn lại." Đường Thiên không nói hai lời lấy ra năm tấm thẻ tinh tệ. Đường Thiên làm đai ca học đường một thời gian, giao lưu với nhiều tiểu lưu manh đường phố, gã biết rõ không gì khiến bọn họ hưng phấn hơn thấy tiền.

Quả nhiên bốn người tinh thần phấn chấn, ánh mắt nhìn Đường Thiên lập tức hòa hoãn thoải mái.

Ngũ Quang càng kích động, xoa tay liên hồi: "Vẫn là tiểu huynh đệ sảng khoái!"

Sĩ khí bừng bừng!

Đường Thiên vung tay, hệt như khi còn làm đại ca trường học, vô cũng dũng mãnh hô: "Xuất phát!"



Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-943)