← Ch.266 | Ch.268 → |
Ánh mắt Đường Thiên nhìn như muốn giết chết Binh.
Binh cảm thấy áp lực cực lớn đè tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng biết nơi này không thích hợp ở lâu, vội vàng chào hỏi qua loa rồi lòng bàn chân như có bôi dầu chuồn mất.
"Chúng ta còn có một hạng trắc thí quan trọng." Hạc phất phất tay chào.
Đường Thiên soạt một cái quay mặt nhìn sang, vẻ giận dữ trên mặt vẫn chưa tiêu hết, hung hăng trừng mắt nhìn Hạc.
Hạc vẫn bình tĩnh như thường: "Rất trọng yếu."
Đường Thiên vẫn còn tức giận, đùng đùng hỏi: "Trắc thí gì?"
Trong mắt Hạc thoáng hiện lên một đạo quang mang: "Từ tình hình hiện tại có thể phân tích ra, Hạc Thế là nhân tố trọng yếu liên quan đến chuyện bí bảo tiến hóa, hiện tại điều chúng ta cần tìm hiểu là nó có phải là nhân tố duy nhất hay không."
Đường Thiên bị lời nói của Hạc hấp dẫn: "Làm thế nào để xác định?"
"Phương pháp rất đơn giản!" Hạc vươn ngón tay trắng nõn ra, quang mang trong mắt chớp động: "Dùng một món bí bảo khác thử xem. Nếu như cái bí bảo này cũng có thể tiến hóa, vậy có thể chứng minh Hạc Thế chính là một phương pháp thúc đẩy bí bảo tiến hóa."
"Nếu như không thể thì sao?" Lăng Húc không nhịn được hỏi lại.
"Vậy thì chứng tỏ là do một nguyên nhân khác." Hạc đáp.
"Còn có nguyên nhân gì khác?" Lăng Húc không cho là đúng.
Hạc liếc nhìn Lăng Húc rồi nghiêm mặt nói: "Nguyên nhân có khả năng thì có rất nhiều. Ví dụ như Khổng Tước đã trải qua võ hồn của Đường Thiên rèn luyện cho lên mới phát sinh lột xác, cái này cũng có khả năng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy bí bảo tiến hóa. Hiện tại chỉ có thể đoán ra hai điều, cũng là hai nguyên nhân, thứ nhất là võ hồn rèn luyện, thứ hai là lột xác thăng giai, rốt cuộc đâu mới là nguyên nhân chính, hoặc có thể nói điều kiện cần và đủ là gì. Sau khi tìm được nguyên nhân, chúng ta có thể tìm hiểu điều kiện cần phải như thế nào mới đủ, ví dụ như võ hồn rèn luyện cần phải rèn luyện đến tình trạng nào v v..., đây chính là những việc chúng ta cần phải làm rõ."
Đường Thiên và Lăng Húc cùng mở lớn miệng, ánh mắt nhìn Hạc, giống như nhìn một con quái vật.
"Lúc này ta đã biết người thông minh có cái bộ dáng như nào rồi." Lăng Húc lắc đầu cảm khái: "Chỉ có mỗi chuyện mà khiến cho ngươi suy ra nhiều thế, đầu của các ngươi mọc ra kiểu gì thế?"
Đường Thiên gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy." Rồi bỗng hắn lệch cái đầu sang một bên nói: "Nếu như có Thiên Huệ ở đây thì tốt rồi, có thể so xem các ngươi ai thông minh hơn. Thiên Huệ là người thông minh nhất thiên hạ! Đương nhiên, tiểu Hạc tử ngươi cũng rất thông minh, ừm, thôi thì tạm thời ngươi cứ đứng hàng thứ hai đi."
Đối với cái vị trí đệ nhị gì gì đó, Hạc hoàn toàn chẳng thèm để ý, nhưng mà "Tiểu Hạc tử"...
Trong lòng hắn thầm giãy dụa mấy giây, sau đó hắn quyết định chẳng lên dây dưa về vấn đề này thêm nữa, nếu không hai tên gia hỏa này sẽ quên mất luôn truyện trắc thí. Hạc nhắc nhở Đường Thiên: "Vậy bắt đầu trắc thí đi."
"Nga nga nga, trắc thí." Đường Thiên như ở trong mộng mới tỉnh.
"Đúng đúng đúng, trắc thí." Lăng Húc cũng phụ họa.
Đã gần như quên mất tiêu rồi a, biết ngay là như thế mà... Trong lòng Hạc thầm niệm.
Bỗng nhiên, Đường Thiên có vẻ hơi xấu hổ quay sang hỏi: "Cái này, chúng ta kiểm tra như thế nào?"
"Vừa rồi ta đã nói nhiều như vậy, ngươi không nghe tí gì sao?" Hạc nghiêm chỉnh nhìn chăm chú vào Đường Thiên, hắn muốn xác định lại liệu có phải cái tên gia hỏa này đang đùa hay không.
"Nghe thì vẫn cứ nghe." Đường Thiên xấu hổ vò đầu, sắc mặt đầy vẻ mờ mịt: "Nhưng nghe không hiểu, ngươi nói một, hai, ba gì gì đó, nghe tới nghe lui thấy nó quá phức tạp."
Có lẽ Đường Thiên cảm thấy nói như vậy thì có vẻ không tốt cho lắm vì thế hắn vội vàng làm bộ làm tịch mà khen: "Thế nhưng nghe tới nghe lui thấy thật lợi hại nha."
Hạc: "..."
Khi Hạc nhìn thấy ánh mắt đầy vô tội của Đường Thiên, hắn quyết định không lên giải thích với Đường Thiên làm gì, mà nói thẳng: "Ngươi tìm một món bí bảo khác, dùng Hạc Thế thử một lần, xem nó có tiến hóa hay không."
"Cáp!" Đường Thiên hớn hở, vỗ tay: "Đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi!"
"Hắc, mèo con bé nhỏ ơi, phải xem ngươi rồi!" Đường Thiên nói với cái Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay.
Sau đó hắn thu hồi lại vẻ tươi cười trên mặt, sắc mặt trầm tĩnh lại, giống như đã biến thành một con người khác vậy. Vụ khí xung quanh người hắn càng lúc càng dày đặc, khiến bóng dáng của hắn dần trở lên mơ hồ, chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí thế kinh người đã bao phủ toàn trường.
Trong mắt Hạc và Lăng Húc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khí thế của Đường Thiên dường như đã mạnh hơn!
Cái tên gia hỏa này...
Đường Thiên vừa thôi động chân lực lập tức Hạc thân trong cơ thể trở lên sinh động hơn, không ngừng biến ảo. Bất giác Đường Thiên bị biến hóa của Hạc thân hấp dẫn, cảnh tượng của trận chiến cách đây hai ngày trước giống như đèn kéo quân liên tục hiện ra trước mắt hắn. Rất nhiều cảm ngộ rời rạc ào tới giống như thủy triều.
Hắn đã quên mất mục đích của mình, hắn đang chìm đắm vào trong những mảnh vỡ cảm ngộ này.
Những cảm ngộ rời rạc quen thuộc này mang theo một tia khí tức băng lãnh.
Hắn đã quên mất thời gian, mặc kệ nó trôi qua.
Hạc nhìn thân hình Đường Thiên giống như con rối, gần như không thể tin được vào hai mắt của mình: "Giác ngộ..."
Trong mắt Lăng Húc hiện lên vẻ ước ao trần trụi, nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên biến thái! Rảnh rỗi là giác ngộ, rảnh rỗi là giác ngộ! Hỗn đản! Đáng ghét!"
Rảnh rỗi là giác ngộ...
Lập tức Hạc cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn mang theo cái vẻ mặt vô cùng khó coi, gian nan hỏi lại: "Lẽ nào đây không phải đầu tiên hắn giác ngộ?"
"Lần đầu tiên?" Khuôn mặt Lăng Húc trở lên vô cùng hung dữ: "Không biết đây là lần giác ngộ thứ mấy của tên gia hỏa này rồi!"
Hạc á khẩu không nói được câu nào. -
Một lát sau, khuôn mặt cứng đờ của hắn mói cố gắng phun ra hai chữ từ kẽ răng: "Biến thái!"
Biểu hiện của Đường Thiên khiến một người từ nhỏ được xưng là thiên tài như Hạc cảm thấy áp lực cực lớn, giống như đeo gánh nặng trên lưng vậy. Cũng không phải do hai người có mâu thuẫn gì, mà điều này phát sinh từ nội tâm kiêu ngạo. Hạc thân lực có thể nói là thứ Đường Thiên đánh bậy đánh bạ tu luyện thành, Hạc theo Đường Thiên học tập đã thu được tiến bộ thần tốc, những võ kỹ của Hạc phái đang từ từ biến mất không ngừng được phục hồi trong tay hắn. Thế nhưng, chỉ liếc mắt nhìn qua là Đường Thiên đã dày vò ra Thiên hạc phản không sát, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Đem Hỏa Liêm quỷ trảo phát triển trở thành Vô song võ kỹ, lĩnh ngộ Hạc Thế, bí bảo tiến hóa...
Hiện tại, cái tên gia hỏa này lại tiếp tục tiến vào trạng thái giác ngộ.
Trong khoảng thời gian gần đây, tiến bộ của Hạc cũng có thể nói là thần tốc, thế nhưng nếu so với Đường Thiên thì vẫn còn kém quá xa. Tuy Hạc là người khiêm tốn ôn hòa, nhưng thực ra trong nội tâm lại cực kỳ kiêu ngạo.
Ngay cả Đường Thiên còn chẳng chiến thắng được, thì sao có thể phục hưng Hạc phái đây?
Không riêng gì hắn, mà cả Lăng Húc, trong lòng cũng có kiêu ngạo. Ngay từ đầu, thực lực của hắn và Đường Thiên không khác nhau nhiều lắm, nhưng hiện tại Đường Thiên đã vượt qua hắn một đoạn, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu thua cho được?
Ngay cả cái tên thiếu niên tâm thần mà còn không đánh bại được, thì sao có thể đánh bại kẻ phản bội kia đây?
Hai người đều là người quang minh lỗi lạc, trong lòng lập tức bốc lên chiến ý nóng bỏng không hề che dấu.
Vù!
Vụ khí quanh người Đường Thiên như bị gió thổi lên, chỉ trong nháy mắt đã bỗng nhiên cuộn trào.
Trong vụ khí, một đôi mắt trầm tĩnh lấp lánh như ánh sao.
Chỉ tiếc, chân lực của mình vẫn còn quá yếu...
Trong lòng Đường Thiên cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu như chân lực của mình mạnh một chút thì Hạc Thế sẽ càng thêm nguy hiểm rồi. Với cảnh giới chân lực hiện tại của hắn, căn bản không thể nào phát uy được biến hóa chân chính của Hạc Thế.
Nhưng cảm giác tiếc nuối này chỉ lóe lên rồi biến mất, tâm thần của Đường Thiên lại sáng lạng giống như ánh nắng.
Đôi mắt đột nhiên mở to, chân lực trong cơ thể như bị một thứ vô hình nào đó khuấy động cuộn trào, trên miệng quát khẽ: "Liêm Huyết Miêu Nhận!"
Vù!
Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay đột nhiên xuất hiện một làn vụ khí, có hình dáng giống như một dòng lửa vậy.
Một tiếng mèo than khóc mơ hồ vọng lên bao phủ toàn trường.
Đường Thiên lại nhíu mày, hắn vẫn cảm thấy có thứ gì đó hơi kém một chút. Nhưng lại không biết được nó thiếu ở điểm nào, nhưng cái cảm giác này rất mãnh liệt. Hắn nhắm mắt lại, tỉ mỉ tìm hiểu.
Dần dần, hắn nhận ra một chút manh mối.
Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay giống như một con mèo bị nhốt trong lồng sắt, Hạc Thế chính là cái lồng sắt nhốt nó, khiến nó bị yếu đi rất nhiều, nhưng dù vậy nó vẫn không thể phá tan cái lồng sắt này.
Hắn suy tư nửa ngày, nhưng vẫn không tìm ra manh mối, vì thế đành phải rút lui.
"Không được, chỉ bằng Hạc Thế dường như vẫn còn chưa đủ." Đường Thiên liên tục lắc đầu.
Nói xong Đường Thiên phát hiện ra chẳng ai lên tiếng hỏi han hắn, hắn cảm thấy hơi kỳ quái liếc nhìn về phía hai người, khi nhìn thấy sắc mặt hai người vô cùng kỳ lạ, trong lòng hắn cảm thấy càng thêm kỳ quái: "Uy uy, biểu tình của các người là sao?"
"Biến thái!" Lăng Húc tàn bạo mắng một câu rồi xoay người bước đi.
"Biến thái!" Hạc cũng lạnh lùng phun ra hai chữ từ kẽ răng, sau đó cũng xoay người rời đi.
Đường Thiên ngẩn cả người, mất cả nửa ngày mới phản ứng, lập tức giận tím mặt, đuổi theo: "Các ngươi, hai tên hỗn đản! Phải nói cho rõ ràng chứ! Tự dưng lại mắng ta, muốn đánh giá sao..."
Thành Tam Hồn.
Tái Lôi nhìn tràng diện khí thế ngất trời trước mặt, trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn.
Vốn có rất nhiều thế lực mơ tưởng đến Lâm gia, nhưng Binh hạ quyết tâm phải giữ lại cho bằng được. Hắn giở mọi thủ đoạn vừa đe dọa vừa uy hiếp, đem thế lực mấy nhà kia hù chạy mất. Tuy Lâm gia rách nát, nhưng dù sao cũng là một gia tộc lấy cơ quan thuật để lập gia, trong nhà còn tồn trữ rất nhiều thanh đồng được Tái Lôi dùng giá rất thấp để mua lại.
Khi đã có nguồn tài chính sung túc, Tái Lôi càng thêm trắng trợn thông báo tuyển dụng nhân thủ, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của nàng chính là, Mặc gia nghe thấy nàng dự định kiến lập một pháo đài thanh đồng, thì lập tức phái một đội ngũ gồm bốn mươi cơ quan sư đến hỗ trợ. Những cơ quan sư này đều là những người có kinh nghiệm phong phú và lão luyện, bọn họ vừa đến đã giúp cho Tái Lôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời tiến độ của công trình cũng gia tăng đáng kể.
Bỗng nhiên, một thanh âm băng lãnh vang lên.
"Tái Lôi tiểu thư, xem ra cũng kiếm được không ít nha."
Tái Lôi sửng sốt, nàng xoay người, khi thấy rõ mặt người vừa lên tiếng, trong lòng không khỏi nhảy dựng, bởi người đứng trước mặt nàng rõ ràng là vị công tử ca bị nàng lừa lần trước!
Nhưng Tái Lôi cũng phản ứng cực nhanh, làm như gặp được bạn tốt lâu năm, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười đầy sáng lạng: "Ai nha, từ sau lần mua Sơ Tuyết lúc trước, đã lâu không thấy công tử đến thăm tiểu điếm rồi!"
Công tử ca ngoài miệng thì cười nhưng trong bụng không cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tái Lôi, nói: "Lần trước bản công tử mới ra khỏi thành Tam Hồn đã bị người ta đánh cướp, Sơ Tuyết cũng bị cướp."
"A!" Trên mặt Tái Lôi hiện ra vẻ giật mình nhìn hết sức chân thực, nàng vội vàng nói: "Công tử không bị sao là tốt rồi! Thường ngày trị an ở thành Tam Hồn cũng rất tốt a."
Công tử ca vẫn nhìn chằm chằm vào Tái Lôi nhưng không phát hiện ra điểm nào đáng nghi, hắn hừ lạnh một tiếng: "Nếu tên cướp giật đó mà rơi vào tay ta, nhất định ta phải cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết!"
Nghe thấy công tử ca nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói đầy vẻ oán độc, trong lòng Tái Lôi thầm run rẩy, rốt cuộc cái tên gia hỏa Đường Thiên này đã làm gì người ta?
Công tử ca nói xong liền quay mặt sang nhìn công trường đang xây dựng với khí thế ngất trời, sau đó bỗng nhiên cười lạnh nói: "Tái Lôi tiểu thư tìm được một chỗ dựa vững chắc rồi nhỉ! Không biết đó là thần thánh phương nào?"
Sự kiện ở thành Tam Hồn lần trước đã kinh động đến phụ thân khiến hắn bị hung hăng trách phạt một phen. Hắn không cam lòng buông tha như vậy, vừa đúng lúc có một gã trưởng lão trong tộc khi nghe hắn nói tới cái của hàng cơ quan võ giáp kia, thấy rất hứng thú, vì thế mới đồng hành cùng hắn tới đây xem một lần.
Thứ mà vị trưởng lão này hứng thú chính là cơ quan thuật.
Vị công tử ca cũng nhớ kỹ bài học lúc trước cho lên hắn mang đủ số cao thủ theo người.
Dựa vào những người trong tay hắn lúc này cũng đủ để đem cả thành Tam Hồn tàn sát bằng sạch.
Lần trước không thành công, nhưng lần này hắn sẽ không cho Tái Lôi có cơ hội để từ chối!
Ánh mắt hắn đầy lạnh lẽo.
← Ch. 266 | Ch. 268 → |