← Ch.027 | Ch.029 → |
Trong lúc mơ mơ màng màng, Đường Thiên như nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Hình như là một cô gái, tuy giọng thật xa lạ song chính giọng nói đó đã kéo hắn từ trong cõi u mê trở lại, mơ mơ màng màng hồi tỉnh.
"Đường Thiên... Đường Thiên..."
Đường Thiên ráng sức mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang khiến hắn hơi nheo mắt lại theo bản năng. Một lát sau, khi đã thích ứng được, hắn lại mở mắt ra, một khuôn mặt xa lạ ập vào mi mắt hắn.
"Ngươi là..."
Đường Thiên hỏi với vẻ không hiểu, hắn gắng gượng ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, hoàn cảnh thật xa lạ, đây là đâu?
"Đại ca ca! Đại ca ca!"
Bên dưới bỗng vang lên một tiếng gọi đầy vẻ vui mừng.
Hả?
Đường Thiên vô thức đáp một tiếng, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra một bàn tay nhỏ đang ra sức leo lên. Một phụ nữ trung niên ở phía sau gọi với theo: "Niếp Niếp, cẩn thận kẻo ngã."
Xoẹt, một bím tóc búi cao nhô lên, sắc mặt đầy vui mừng: "Đại ca ca, rốt cuộc ca cũng tỉnh rồi!"
Đường Thiên nhìn cô bé, lập tức nhớ ra: "A a a, muội là cô bé bị con thú kia đuổi theo hôm trước... À mà, đợi đã, sao ta lại ở đây?"
Đường Thiên đưa mắt khắp bốn phía, hết ngó đông lại nhìn tây, miệng lẩm bẩm: "Con trâu ngốc kia đưa ta tới đây à? Đây là đâu?"
"Đại ca ca, con trâu ngốc ấy ở dưới mông ca ấy!" Cô bé vui vẻ đáp.
Dưới mông mình...
Đường Thiên sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhảy bật dậy, hét lớn: "Ááá, sao nó lại ở dưới mông ta? À mà không đúng, sao nó lại bất động như vậy? Chẳng lẽ chết mất rồi..."
Hàn Băng Ngưng vẫn âm thầm quan sát Đường Thiên. Trước ngày hôm nay, ấn tượng của nàng đối với hắn chỉ ó coi thường, khinh bỉ và khó hiểu. Coi thường, khinh bỉ là phần của Đường Thiên, còn khó hiểu là với Thượng Quan Thiên Huệ.
Thế nhưng hiện giờ, hình tượng Đường Thiên trong lòng nàng hoàn toàn đảo điên.
Hữu dũng vô mưu? Thẳng thắn? Tố chất thân thể biến thái? Điên cuồng?
Đột nhiên, Hàn Băng Ngưng phát hiện mình khó lòng hiểu được kẻ trông như đơn giản trước mặt.
Rốt cuộc hắn là hạng người gì?
Niếp Niếp lại chẳng hề nghĩ nhiều như vậy, cô bé giơ bàn tay mập mạp lên: "Nó bị đại ca ca đánh chết rồi."
"Bị ta đánh chết?" Đường Thiên ngơ ngác chỉ vào bản thân, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Bị mình đánh chết?
Sao mình giết được con dã thú hung hãn như vậy?
Hắn ra sức nhớ lại, song chỉ nhớ được con trâu ngốc đó dốc hết sức lao vào trong rừng trúc, hắn cũng liều mạng dùng nắm đấm đánh như điên xuống, những chuyện sau đó đều hoàn toàn không có ấn tượng.
Sao nó lại bị mình giết chết?
Hàn Băng Ngưng chăm chú nhìn Đường Thiên, sắc mặt mịt mờ của hắn cũng lọt vào trong mắt nàng, song nó lại càng thêm vẻ cao thâm khó dò. Hắn đang giả bộ hay thật sự không biết?
Không thể nào!
Hàn Băng Ngưng lập tức bác bỏ phán đoán này theo bản năng.
Đây là Mặc Giáp Thiết Tê, dã thú cấp bốn bậc trung, thực lực của nó là vương giả trong khu vực này. Cho dù đổi lại là nàng đối mặt với nó cũng chỉ có thể đọ sức được một thời gian, muốn giết chết dã thú mạnh mẽ như vậy ít nhất cũng phải có thực lực cấp bốn bậc cao.
Cho dù xét cả thành Tinh Phong, cường giả có thực lực cỡ vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Song thi thể Mặc Giáp Thiết Tê đang đặt sờ sờ ngay trước mặt, cho dù nhìn vết thương trên người Mặc Giáp Thiết Tê cũng có thể thấy là do Đường Thiên ra tay. Toàn thân Đường Thiên chằng chịt những vết thương, đây đều là dấu tích do Mặc Giáp Thiết Tê để lại khi lao thẳng vào rừng trúc.
"Lúc chúng ta tìm thấy ngươi, ngươi đã như vậy rồi." Hàn Băng Ngưng thản nhiên nói: "Chúng ta đã bảo vệ ngươi ba ngày."
"Bảo vệ ta ba ngày?" Đường Thiên lập tức phản ứng lại, vội vàng đáp: "Cám ơn cám ơn, thật cám ơn!"
Đột nhiên nhớ tới mình bị rất nhiều vết thương do con trâu ngốc này, Đường Thiên cúi đầu nhìn xuống song lại phát hiện vết thương trên người đều đã đóng vẩy.
"Ồ, sao vết thương trên người ta đều đỡ rồi?" Đường Thiên vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu Niếp Niếp giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên: "Là keo ong trúc chúa! Tiểu Niếp Niếp thoa keo ong trúc chúa cho đại ca ca đấy, hữu dụng lắm!"
"Này, thiếu nữ, lợi hại thật đấy!" Đường Thiên quay đầu sang, vẻ mặt khen ngợi.
Tiểu Niếp Niếp ra sức ưỡn ngực, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo: "Niếp Niếp lợi hại nhất đấy!"
Đường Thiên xoa xoa đầu Tiểu Niếp Niếp, hắn cũng vô cùng yêu thích cô bé vừa lương thiện vừa đáng yêu này. Tiểu Niếp Niếp nheo nheo hai mắt, sắc mặt hưởng thụ.
"Lần này thật cám ơn ngài!" Mẹ Tiểu Tiếp Niếp cũng mở miệng cám ơn, sắc mặt cảm kích: "Niếp Niếp là đứa trẻ bướng bỉnh, thật không ngờ lại gây họa lớn như vậy. Nếu không có ngài, ta cũng không dám tưởng tượng nữa!"
Đường Thiên vừa xoa đầu vừa cười ha hả: "Giờ ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra này!"
Đột nhiên, Đường Thiên nhớ ra một vấn đề, chỉ vào Mặc Giáp Thiết Tê ở bên dưới hỏi: "Đây là quái vật gì vậy?"
"Mặc Giáp Thiết Tê." Hàn Băng Ngưng đột nhiên mở miệng đáp: "Dã thú cấp bốn bậc trung, thực lực mạnh mẽ, tính tình hung bạo, sức lực rất lớn. Nó đã sinh trưởng ra hồn hạch, có thể vận dụng chân lực, ngươi đã tự cảm thụ uy lực của nó."
"Ừ, cũng thật kinh khủng! Suýt chút nữa ta không bò dậy nổi!" Trong lòng Đường Thiên vẫn còn sợ hãi.
Hàn Băng Ngưng không nói gì nhưng nghe xong câu này vẫn lườm hắn một cái, đổi thành người khác đã chẳng bò dậy được rồi.
Đường Thiên nhảy khỏi thi thể Mặc Giáp Thiết Tê, hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía, lên tiếng hỏi: "Sao trong Bích Chiểu Trúc Hải lại có dã thú to nặng như vậy? Nó không chìm xuống ao đầm này à?"
"Không phải." Hàn Băng Ngưng giải thích: "Vảy giáp trên người nó tên là Mặc Thủy Lân, là vảy giáp hệ thủy cực tốt, nó không chỉ sinh sống được ở ao đầm mà còn có thể sống trong sông suối lớn."
"Ồ! Lợi hại vậy sao!" Đường Thiên rất kinh ngạc.
Tiểu Niếp Niếp lại giơ bàn tay trắng trẻo len, giọng nói búng ra sữa: "Đại ca ca còn lợi hại hơn!"
Đường Thiên đột nhiên nâng cằm, chìm vào trầm tư, vẻ mặt hắn nghiêm túc như đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Một lúc sau, Đường Thiên vẫn không hề nhúc nhích, Hàn Băng Ngưng không nhịn nổi, ánh mắt đẹp hơi nhếch lên: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Đường Thiên nghe vậy ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hàn Băng Ngưng, hỏi rất chân thành: "Nó bị ta giết thật à?"
"Không sai." Hàn Băng Ngưng gật đầu một cái, trả lời: "Lúc đó không có dấu vết của người khác."
"Thật chứ?" Ánh mắt Đường Thiên vẫn không dời đi, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.
Chẳng lẽ có ẩn tình gì?
Hàn Băng Ngưng thầm lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu: "Do ngươi giết."
"Đúng là do đại ca ca giết!" Tiểu Niếp Niếp lại cố thu hút sự chú ý của hắn.
Đường Thiên cúi đầu nặng nề một lúc, thần sắc càng nghiêm nghị: "Tốt lắm."
Chỉ một giây sau, vẻ nghiêm túc đó đã lập tức tan thành mây khói, hóa thành nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, lộ cả hai hàm răng trắng như tuyết.
"Thứ này phải tới đâu để bán? Chắc bán được không ít tiền!"
๑๑۩۞۩๑๑
"Đến rồi." Hàn Băng Ngưng giọng nói như sương lạnh, khuôn mặt không chút biểu tình.
"Phì phò, cuối cùng cũng tới rồi! Mệt chết mất thôi! Nếu là tên ruồi trâu kia thì tốt..." Đường Thiên vừa lau mồ hôi vừa làu bàu.
Hàn Băng Ngưng vô cùng khiếp sợ trước tố chất thân thể cường hãn của Đường Thiên, nàng đã thử một chút, thể trọng của con Mặc Giáp Thiết Tê này nặng tới hơn chín trăm cân, đúng là một núi thịt!
Không ngờ Đường Thiên lại kéo nó đi bộ suốt mấy chục dặm mà dáng vẻ vẫn long tinh hoạt hổ như trước.
Tên này mới thật là dã thú!
Trong đầu Hàn Băng Ngưng hiện lên hình dáng đám cao thủ kia, ai nấy đều cao to tiêu sái, nhưng nếu đặt bên người Đường Thiên, thật chẳng khác nào hạt đậu lùn.
Đúng là đóa hoa trong nhà kính!
Hàn Băng Ngưng âm thầm cảm khái, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy. Lúc bình thường xung quanh nàng là không biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt, bọn họ có thiên phú xuất sắc, hành động cử chỉ tao nhã, bọn họ rất lãng mạn, hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, ai nấy đều cho rằng bọn họ tài hoa hơn người.
Đây là lần đầu tiên Hàn Băng Ngưng thấy một loại người hoàn toàn đối lập với bọn họ.
Nếu nói đám người đó là đóa hoa trong nhà kính thì Đường Thiên lại như cỏ dại ngoài đường, chỉ cần chút ánh mặt trời, chút phân bón là có thể sinh trưởng, bất kể gió táp mưa sa.
Nàng đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Thượng Quan Thiên Huệ rung động trước những phẩm chất đó của hắn?
"Tiểu thư!"
Một gã chưởng quầy thấy Hàn Băng Ngưng vội vã bỏ dở việc trên tay, chạy tới.
Hàn Băng Ngưng hồi tỉnh, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình lúc vừa rồi thật vô lý, càng quan trọng hơn là, nàng vẫn không hiểu Đường Thiên rốt cuộc là loại người như thế nào.
Người này, thật quá kỳ lạ!
Nàng trấn tĩnh lại tâm tư, thản nhiên đáp: "Hắn săn được một con Mặc Giáp Thiết Tê, không tìm được người mua, các người xem qua, nếu hữu dụng thì mua lại.
"Vâng!" Chưởng quầy không dám hỏi nhiều, vội vàng hối thúc tiểu nhị ra hậu viện gọi chuyên gia thẩm định tới xem xem.
Rất nhanh chóng, vị chuyên gia thẩm định vén rèm bước vào, thấy Hàn Băng Ngưng bèn bước tới hành lễ: "Tiểu thư!"
Hàn Băng Ngưng gật đầu một cái: "Đi đi, theo giá thị trường."
"Vâng!"Chuyên gia thẩm định nghe vậy vội vàng gật đầu. :
Chuyên gia thẩm định tới cạnh thi thể Mặc Giáp Thiết Tê, đi một vòng rồi tấm tắc kêu lạ: "Không ngờ lại thật sự là Mạc Giáp Thiết Tê. Nhóc, thực lực không tệ, săn được Mặc Giáp Thiết Tê phải có bản lãnh thật sự!
Đường Thiên gãi đầu, nhếch miệng cười ngây ngô: "Ta cũng chẳng biết làm sao săn được."
Chuyên viên thẩm định sửng sốt, lên tiếng phản đối: "Thật quá khiêm tốn! Chuyện thế này làm sao lại không biết được!"
Hàn Băng Ngưng ở bên cạnh cố nén cơn kích động muốn trừng mắt khinh bỉ.
"Ô. Có hồn hạch, hẳn là cấp bốn bậc trung." Chuyên viên thẩm định xem xét rất tỉ mỉ: "Cấp bậc rất tốt, chỉ tiếc là Mặc Thủy Lân đã bị hao tổn quá nhiều, mất một khối cũng là tổn thất. Ồ, có vẻ là Tiểu Băng Quyền, nhưng vết nứt của Tiểu Băng Quyền sao lại bằng phẳng bóng loáng thế được? Hơn nữa Tiểu Băng Quyền sao phá được Mặc Thủy Lân, kỳ lạ, thật kỳ lạ!"
Ánh mắt Hàn Băng Ngưng hơi nheo lại, quả nhiên có vấn đề, nàng muốn ở lại đây cũng là bởi muốn nghe xem chuyên viên giám định này có nhìn ra chút manh mối nào không.
Một lúc sau, chuyên viên giám định lắc đầu: "Không nhìn ra!"
Hàn Băng Ngưng âm thầm nhớ kỹ những đặc điểm này, sau tới trường tới hỏi hiệu trưởng một chút.
"Này nhóc, thứ có giá nhất trên người Mặc Giáp Thiết Tê chính là hồn hạch, có thể dùng để chế tác thẻ hồn tướng. Nhưng ta đề nghị người đừng bán, dùng nó mà bồi dưỡng võ hồn của ngươi. Mặc Giáp Lân hoàn chỉnh có sáu trăm hai mươi mốt khối, vừa vặn tạo thành một bộ giáp vảy hệ thủy. Mặt khác, cái sừng này cũng đáng giá không ít tiền." Chuyên viên thẩm định hiểu như lòng bàn tay.
"Bồi dưỡng võ hồn?" Đường Thiên sắc mặt mờ mịt.
"Ngươi chưa từng nghe đến à?" Hàn Băng Ngưng đột nhiên hỏi.
Đường Thiên lắc đầu: "Chưa từng."
Hàn Băng Ngưng quay sang phía chuyên viên thẩm định nói: "Hồn hạch giữ lại cho hắn, những thứ khác đều bán.
"Vâng!"
Chưởng quầy cùng chuyên viên giám định lén lút nhìn nhau một cái, ánh mắt không rời khỏi Đường Thiên.
Đường Thiên chạy tới trước mặt Hàn Băng Ngưng, vẻ mặt nhiệt tình hỏi: "Bồi dưỡng võ hồn là cái gì? Thiếu nữ, giảng giải chút đi!"
← Ch. 027 | Ch. 029 → |