← Ch.310 | Ch.312 → |
Đột nhiên quang sa sáng lên như nước lũ át hết toàn bộ quang mang trên chiến trường.
Vô số người trước quầng sáng bỗng đứng bật dậy, đầy vẻ hoảng hốt, bọn họ bị một màn trước mắt này làm cho chấn động, đại não trống rỗng. Mà những võ tướng kia giương mắt nhìn thân ảnh trong quầng sáng tỏ ra không thể tin nổi, cứ như gặp quỷ vậy.
Đây... là cảnh giới khống mang gì...
Khi quang mang tan hết, thân ảnh ba người xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lão Phong trợn tròn con mắt đầy vẻ kinh sợ, toàn thân lão chẳng có chỗ nào còn nguyên vẹn, toàn thân dày đặc chi chít những lỗ máu giống như tổ ong, trông thập phần đáng sợ. lão đứng ở kia, không chút động đậy, giống như tượng.
Toàn thân Tử Tinh trong suốt giống như quặng tinh, rắc, một tiếng vang nhỏ, trán của ả xuất hiện một vết rạn. Ngay sau đó là những tiếng rắc rắc không ngừng, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt và thân thể ả mất đi sự sống, khắp người phủ đầy vết rạn giống như mạng nhện.
Mãn Trụ giơ hai tay lên bảo vệ mặt, cả người phủ đầy vết thương, máu tươi vương khắp nơi, nhưng "Bạo Hùng tàn huyết" làm cho sinh mệnh lực của y ngoan cường vô cùng, hơn nữa lực phòng ngự của y cũng kinh người, điều này làm cho y dù ở trong quang sa nước lũ vẫn còn may mắn sống sót. Các vết thương trên người y trông thật dọa người nhưng kỳ thực đều là thương ngoài da.
"Ta phải giết ngươi! Tất cả đều đi chết hết đi!"
Mãn Trụ nổ tung giận dữ rồi, khí tức trên người y trở nên càng thêm thô bạo, hai tay của y bảo vệ bộ phận yếu hại, rống giận gầm thét nhào sang chỗ Binh!
Chỉ cần giết chết cái tên Hồn tướng chết tiệt trước mặt, y sẽ tóm cái tên khốn khiếp, bóp nó nát tan như bóp một con kiến!
"Giết!"
Lạnh lùng, nghiêm nghị quát lên một tiếng âm trầm, đột nhiên nổ tung trong tai y.
Một ánh đao lạnh thấu xương xuất hiện ở trước mặt y không hề có dấu hiệu báo trước.
Cảm giác cực độ nguy hiểm làm cho cả người Mãn Trụ run rẩy. Dưới tình thế cấp bách, máu trong cơ thể đột nhiên sôi trào, trên trời cao hiện lên chòm đại hùng tinh tỏa ra màu lá cọ nhàn nhạt, từ trên trời giáng xuống.
Trên lưng Mãn Trụ, hiện lên một hình xăm gấu ngựa dữ tợn hung hãn.
Triệu hoán huyết mạch!
Không gì sánh bằng lực lượng đột nhiên bạo phát tại trong cơ thể, Mãn Trụ cảm thấy toàn thân sung mãn lực lượng. Bộ lông trên người y sáng lên một tia ngân quang! Mãn Trụ mừng rỡ cuồng điên, trời không quên ta, tự nhiên đột phá tại thời điểm mấu chốt như thế!
Đường Nhất rời khỏi chiến trường bèn bắt đầu điều chuyển phương hướng, Binh ngưng tụ quang đoàn, cố ý ngừng lại một chút để cho Đường Nhất tranh thủ thời gian.
Mà khi Binh phát động thì, Đường Nhất đã suất đội, vòng trở về.
Cho nên khi quang mang tan hết, Đường Nhất đã đánh tới sát người Mãn Trụ, thời cơ xuất đao có thể nói không chê vào đâu được. Nhưng, dù cho trước đó trải qua nhiều lần huấn luyện, kết quả một đao này vẫn còn cách rất xa yêu cầu của Đường Nhất.
Quang mang và uy thế của Quang sa nước lũ, không những chấn nhiếp những người khác, mà cả đám võ giả thủ hạ của Đường Nhất cũng phải chịu cực đại xung kích. Điều này làm cho ba mươi lăm người cầm loan đao trong tay nhưng chỉ có hai mươi người theo đúng dặn dò của Đường Nhất chém ra một đao toàn lực.
Nếu đúng là binh đoàn Nam Thập Tự mà biểu hiện tồi tệ như vậy thì đám sĩ quan hẳn xấu hổ muốn chết, cả chi đội ngũ sẽ bị kỷ luật bế quan.
Nhưng mà lúc này, thế cũng đủ rồi!
Đường Nhất khống mang còn lâu mới tới trình độ xuất thần nhập hóa như Binh, nhưng đao pháp cấp đại sư của hắn chỉ khống mang trong phạm vi nhỏ cũng có thể phát huy ra uy lực kinh người.
Đường Nhất chém ra đao mang nhẹ nhàng vô thanh, hơn ba mươi đạo đao mang giống như bị nam châm hút, chìm cả vào trong đó.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy những đao mang đó chìm vào trong đao mang của Đường Nhất, nhưng kỳ thực chúng chỉ dán sát đao mang Đường Nhất, ở khoảng cách cực nhỏ hợp thành một đao quần, chúng tạo ra chấn động với tần suất cực kỳ mạnh.
Trong nháy mắt đao mang chạm đến cánh tay Mãn Trụ, quang mang ở bộ lông ngân sắc tăng vọt, âm thanh cắt kim loại ken két làm người ta ghê răng kèm với tiếng kêu thảm thiết của Mãn Trụ.
Đao mang chìm vào phân nửa cánh tay Mãn Trụ, máu huyết bắn ra.
Đau nhức làm cho tiếng thét thê lương, thảm thiết của Mãn Trụ phát ra giống như dã thú gào rú, nhưng một màn quỷ dị xuất hiện, máu tươi bắn ra chỉ một vẻn vẹn một lúc, nó giảm dần rồi ngừng lại, vết thương từ từ khép lại.
Thực sự là đáng tiếc, nếu như đội ngũ huấn luyện tốt hơn chỉ cần một đao có thể giải quyết gọn. -
Vào thời điểm này không thể trông cậy vào đám bộ hạ phía sau, những tên gà này chắc chắn không kịp chém ra đao thứ hai, bây giờ cần phải trông vào võ tướng phát huy vũ dũng của cá nhân. Đó chính là vì sao võ tướng cấp thấp thường yêu cầu rất cao đối với vũ lực cá nhân. Trong chiến trường cục bộ, thực lực cá nhân xuất sắc thường là lợi khí phá vỡ cục diện bế tắc.
Khuôn mặt Đường Nhất không biểu tình, thân hình hơi ẩn phục trên lưng ngựa, trảm mã đao trong tay nhẹ nhàng như không, khẽ vung vẩy.
Đao mỏng như cánh ve.
Đao pháp cấp đại sư khiến hắn có thể trong chớp nhoáng chém ra hai mươi hai đao!
Hai mươi hai đao mang, chìm vào vết thương trên cánh tay Mãn Trụ chuẩn xác vô cùng, không một phần sai lệch!
Đường Nhất như một cơn gió mạnh, lướt qua người Mãn Trụ.
Phía sau, hai cái cánh tay bay lên trời, Mãn Trụ thần tình kinh sợ, không kịp phát ra một tiếng nào, cổ họng gã đã hiện một huyết tuyến.
Thế xông tới của Đường Nhất ngừng lại, quay đầu ngựa lại, thúc ngựa đi từ từ.
Trên lưng ngựa, Đường Nhất hoành đao đứng thẳng, lạnh lùng nghiêm trang, vẻ uy nghiêm biểu hiện ra hết.
Phốc!
Lúc này từ cổ họng Mãn Trụ huyết bọt bắn ra, ngửa mặt đổ ập xuống.
Vừa đúng vào lúc này, lão Phong đồng thời đổ nhào xuống, khí tức tuyệt diệt. Mà toàn thân Tử Tinh phủ đầy vết rạn, bộp, hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống mặt đất.
Ba người, đã chết hết!
Tư Mã Tiếu cười không nổi nữa, y nhìn chằm chằm vào quầng sáng, sắc mặt có chút âm trầm. Y đương nhiên nhìn ra được, cái gọi là binh đoàn chỉ là một binh đoàn pháo hôi, những tố chất cơ bản còn huấn luyện chưa đâu vào đâu. Nhưng chính một binh đoàn pháo hôi lại mạnh mẽ như thế. Tổng kết có những bốn người là cường giả Thiên bảng chết ở trên tay bọn chúng, một người trọng thương.
Nếu chỉ tính chiến tích thì cái này tuyệt đối không phải một binh đoàn pháo hôi.
Ánh mắt Tư Mã Tiếu nhìn vào hai gã Hồn tướng của binh đoàn. Sở dĩ có thể có chiến tích như vậy, toàn bộ nguyên nhân đều do hai gã hồn tướng. Theo tin tình báo lúc trước, chỉ có tên hồn tướng cầm trảm mã đao hồn. Tư Mã Tiếu trăm triệu lần bất ngờ, trong tay Đường Thiên vậy mà lại còn một lá con át chủ bài khác!
Trông gương mặt đó không thể không buồn cười, nhưng mà nhớ tới biểu hiện kinh tài tuyệt diễm vừa mới kia, không có người nào cười nổi. Lần đầu tiên Tư Mã Tiếu nhìn thấy có võ tướng có thể khua vẫy chiến đấu uyển chuyển giống như nghệ thuật gia vậy.
Càng làm người ta phải vỗ án tán dương là kế hoạch chiến đấu chuẩn xác vô cùng. Toàn bộ quá trình chiến đấu, từ đầu tới đuôi, tất cả đều nằm trong tay hai gã hồn tướng này, đây mới là chỗ đáng sợ!
Tính thống soái của hồn võ tướng không đáng sợ, khống mang tinh tế đa dạng của hồn võ tướng cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sự thông minh của hồn võ tướng.
Cái này không phải thông minh, mà là đa trí gần như hồn võ tướng đỉnh cấp yêu quái!
Mỗi một chi tiết, mỗi một phản ứng, tất cả đều là cạm bẫy do đối phương bày ra, khuyên nọ móc vào khuyên kia, cái tên khốn đó bị chết chẳng oan chút nào. Đến nhân vật kiêu hùng như Tư Mã Tiếu mà trong lòng cũng phát lạnh. Cho y vào vị trí ba người kia, y tự thấy cũng không chắc có thể làm được tốt hơn.
Thủ hạ của y cũng có võ tướng, nhưng mà so ra thì trình độ thấp hơn nhiều.
Nếu như binh đoàn này được huấn luyện tiếp tục thêm nữa thì...
Tư Mã Tiếu tin rằng đêm nay nhất định có rất nhiều người không ngủ được.
Tư Mã Tiếu liếc mắt nhìn sư huynh, nhưng bõng sửng sốt, ánh mắt sư huynh nhìn chằm chằm vào hắc viêm trên toàn thân Đường Thiên.
Khuôn mặt Đồ Như Hải vốn đã biến sắc lại biến sắc lần nữa, gã thế nào cũng không thể ngờ được, trận chiến đấu này vậy mà rơi vào cục diện như thế này. Gã cảm thấy Mông Vi cẩn thận vững vàng đang rơi vào cục diện khổ chiến, mà ba người đối phó một binh đoàn pháo hôi tưởng nhấc tay là xong thì kết quả ba người vừa đối mặt đã bị người khác giết chết.
Mông Vi...
Bây giờ toàn bộ hy vọng của gã đều trông vào Mông Vi. Chỉ cần Mông Vi có thể thắng thì có cơ hội đảo ngược tình thế.
Ánh mắt của gã lần thứ hai hướng tới Mông Vi.
Binh ngồi trên lưng ngựa, trong lòng không có chút đắc ý nào. Thắng lợi như vậy, đối với lão mà nói chẳng có điểm nào đáng để khoe khoang. Duy chỉ có một điểm đáng nhớ mang ý nghĩa kỷ niệm, trận chiến đầu tiên bản thân mình dẫn dắt binh đoàn?
Được rồi, cái này cũng tính cho binh đoàn đi.
Ánh mắt Binh lại không tự chủ mà rơi vào hắc viêm bao lấy cả người Đường Thiên xa xa trên bầu trời.
Huyết mạch Đường Thiên không bình thường, cái này lão đã biết trước. Nhược điểm võ trường lần trước, Đường Thiên đã hấp thu Chu Nho huyết và Vũ Nhân huyết, quá trình hấp thu cũng hoàn toàn không giống với người bình thường.
Lão đối với huyết mạch Đường Thiên cũng hiếu kì vô cùng. Đến giờ lão vẫn không rõ, vì cái gì Thập yêu đồng bài lại ở trong tay Đường Thiên. Đồng bài là của phụ thân Đường Thiên, phụ thân Đường Thiên với binh đoàn, có quan hệ gì?
Toàn bộ đầu mối bí ẩn, đều có thể từ huyết mạch Đường Thiên tìm ra manh mối.
Hắc viêm...
Chờ chút!
Binh trợn tròn con mắt, thân ảnh được bao phủ bởi hắc viêm trên bầu trời, làm cho lão cảm thấy một loại khí tức cực kỳ xa lạ.
Không đúng!
Binh gần gũi với Đường Thiên một thời gian rất dài, thêm nữa bình thường đốc thúc Đường Thiên tu luyện, đối với khí tức Đường Thiên đã vô cùng quen thuộc. Lúc trước Đường Thiên dùng Khổng Tước Minh Vương nhãn, tuy rằng khí chất có biến hóa, nhưng mà khí tức biến hóa chưa phải bản chất.
Trên bầu trời, tên khốn được hắc viêm bao phủ có khí tức đã hoàn toàn khác.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì...
Binh hoảng sợ, Đường Thiên trên bầu trời bỗng có động tác.
Thanh kiếm trong tay Mông Vi, sáng lên quang mang mênh mông. Lực tinh tọa từ Kình Ngư tọa hạ xuống cuồn cuộn không ngừng rồi chìm vào trong đó. Triệu hoán huyết mạch, việc này gây tổn thương rất lớn đối với võ giả. Thông thường thì không đến thời điểm sinh tử, võ giả sẽ không sử dụng. Tình huống Mông Vi lại phi thường đặc thù, thị có thể kích hoạt triệu hoán huyết mạch mà không phải chịu tổn thương. Nhưng mà, một năm chỉ có cơ hội một lần.
Trong cuộc đời chiến đấu của thị, thị chỉ mới thiêu đốt huyết mạch một lần.
Đây là lần thứ hai, tinh tọa chi lực thuần hậu mà dồi dào chìm vào thân kiếm, huyết mạch trong cơ thể thị hô ứng cùng nó, một kiếm này, thậm chí thị cảm thấy chính mình có thể chém vỡ trời cao.
Ngoại trừ Đường Thiên trước mặt.
Lực tinh tọa trên thân kiếm dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, âm thanh ong ong run rẩy. Lực tinh tọa cuồn cuộn không ngừng nhập vào, tựa hồ Kình Ngư tọa trên trời cũng cảm thụ được nguy hiểm vậy.
Tình huống dị thường như vậy làm trong lòng Mông Vi hiện lên dự cảm bất tường.
Nhưng vào lúc này, Đường Thiên bị hắc viêm bao vây dang hai tay ra, bỗng nhiên hạ xuống cánh tay trái.
Đó là...
Con ngươi Mông Vi co rụt lại.
Cánh tay phải Đường Thiên vươn ra thẳng tắp, bàn tay trong hư không nhẹ nhàng nắm chặt, một luồng hắc viêm chảy vào trong bàn tay hắn, hóa thành chuôi kiếm, được bàn tay cầm.
Bàn tay cầm chuôi kiếm hắc viêm từ từ co về.
Mông Vi quen thuộc động tác này lắm.
Đó là... động tác rút kiếm ra khỏi vỏ!
Lẽ nào...
Sắc mặt Mông Vi đại biến, trái tim đột nhiên nhảy lên. Bỗng nhiên, con ngươi thị co rút lại, trong nháy mắt phủ đầy sự kinh hãi.
Hư không như vỏ, một thanh kiếm hắc viêm chảy ra, được bàn tay Đường Thiên chậm rãi rút ra.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |