← Ch.336 | Ch.338 → |
Yến Vĩ Doanh của Chương Chính cho đến trước lúc bị đả kích, sĩ khí bị kìm hãm, nhưng do Chương Chính la hét om xòm nên lại bày trận thế lần nữa. Nhưng đợt xung phong của binh đoàn Sài Lang sắc bén vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Đường Nhất đi đầu đã vọt tới trước trận đối phương, trảm mã đao trong tay ầm ầm chém xuống. Phía sau hắn, toàn bộ Sài Lang binh đều đặn nhịp nhàng khua đao!
Chỉ thấy quang mang bao phủ binh đoàn, tụ lại cực kỳ nhanh chóng ở đầu trận. Chúng hóa thành tám đạo đao mang thật lớn, độ cao vượt quá ba thước.
Tám đạo đao mang kèm theo tiếng gào thét đáng sợ bay về phía Yến Vĩ Doanh của Chương Chính, đánh lên quang tráo, quang tráo mỏng manh tựa như thủy tinh, trong nháy mắt bị đánh tan.
Thế tới của đao mang chưa dứt, lan tràn vào trong trận doanh địch.
Yến Vĩ Doanh thoáng chóc bị chia thành 8 đường máu, trên đường đao mang đi qua đều là huyết nhục tung tóe, chiến trận của Yến Vĩ Doanh vậy mà dưới đạo đao mang bị đánh thông suốt.
Chương Chính hoàn toàn ngây ngốc, cái này ... cái này là dạng võ tướng gì thế.
Cả đời hắn chưa từng nghe thấy dạng công kích như thế, ánh mắt hắn mờ mịt, rõ rang đây chỉ là một chi binh đoàn pháo hôi mà, tại sao có thể cường đại như thế? Chẳng lẽ lúc trước là do bọn chúng ngụy trang?
"Sát!"
Đường Nhất thống lĩnh binh đoàn, thế tới như lưỡi liềm, đâm sâu vào trận doanh quân địch.
Rất nhiều binh sĩ trong Sài Lang Binh Đoàn phía sau hắn thở hổn hển, khuôn mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi, khí lực không thông. Một đao khi nãy vậy mà lấy đi hơn phân nửa chân lực của mọi người. Nhưng tròng mắt mỗi người đều đỏ lên, trong cơ thể như có đoàn hỏa diễm thiêu đốt. Tuy họ đã hao tổn rất nhiều khí lực nhưng bọn họ không hề có chút run sợ.
Mọi người đồng thanh hô: " Sát!"
Âm thanh vang vọng khắp nơi, thiên địa biến sắc.
Yến Vĩ Doanh chịu một đao của binh đoàn Sài Lang, vốn đã run sợ đến tận tâm can, sĩ khí vốn đã suy giảm, nay cuối cùng cũng sụp đổ. Một số binh sĩ nhát gan, thét lên chói tai, xoay mình liều mạng chạy trốn. Lập tức tình tạo nên tình cảnh hỗn loạn, binh đoàn Yến Vĩ ầm ầm sụp đổ như tuyết lở núi tan.
Chương Chính được kẻ bên cạnh đỡ chạy trối chết, mặt y dại ra.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
"Tặc tử, chịu chết đi!"
Đạo đao mang thật lớn, lướt sát mặt đất. Đao mang lướt qua đám đào binh phía trước, phạt chết hết cả.
Đường Nhất giục ngựa đến trước thi thể Chương Chính, trong lúc những binh sĩ nhìn hắn đầy cuồng nhiệt phấn khích thì sắc mặt hắn trầm tĩnh, không nhìn ra chút vui buồn.
Đám địch nhân như thế, đánh bại cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Đường Nhất suy nghĩ làm thế nào để nâng cao trình độ Sài Lang Binh Đoàn lên tầng cao mới. Chiến đấu ở trình độ này, có gì đáng để cao hứng?
***
Vô Song của ta chính là Xung Phong!
Hành lang trống rỗng không một bóng người, chỉ có tiếng xé gió do Đường Thiên chạy tạo ra.
Mồ hôi chảy dài trên mặt hắn, khắp người hắn đâu đâu cũng có vết thương. Đường Thiên ở trong phòng Tự Sát suốt 18 ngày, chẳng có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Gió bên tai gào thét, Đường Thiên cố gắng hết sức mà chạy. Hắn nhủ thầm: "Nhanh hơn, nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa!"
Cả đời Đường Thiên chưa từng chạy chăm chú như thế, không tiếc tất cả, liều mạng mà chạy.
Tàng Phong Bộ dưới chân Đường Thiên dần dần phát sinh biến hóa. Cước bộ ngày càng nhẹ, lực cản không khí cũng càng nhỏ, nhưng hắn không cảm thấy mừng rỡ, vẫn giữ y vẻ liều mạng mà chạy, cố gắng chạy nhanh hơn.
Đường Thiên thầm ước thời gian chậm lại thì tốt biết mấy. Hắn cắn chặt môi, sâu trong ánh mắt của hắn có thể thấy được một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt mãnh liệt.
Nhanh hơn một chút nữa!
Đường Thiên, nhất định được! Nhất định, nhất định, nhất định ngươi sẽ làm được.
Oanh!
Thân thể Đường Thiên bỗng trở nên nhẹ nhàng, lực cản không khí thoáng chốc bỗng biến, hắn như cưỡi gió, tốc độ gia tăng nhanh chóng. Thân hình Đường Thiên nhoáng lên, trong nháy mắt hắn xuất hiện cách chỗ cũ hơn trăm trượng.
Trên Vô Song bảng, một cái tên lại sáng lên.
Khuôn mặt phủ đầy mồ hôi, răng cắn chặt, ý chí của thiếu niên không gì có thể ngăn cản được.
***
Tốc độ của Lương Thu không nhanh, thân pháp của hắn cũng không có điểm gì đặc biệt hơn người, nhưng mà thiết cầu nặng nề giống như những quả chùy nặng gào thét trầm thấp đánh lên trên binh khí lập tức chấn chúng gãy nát.
Lương Thu ra tay không nhanh nhưng lực lượng thật kinh khủng, nơi y đánh tới người ngã ngựa đổ.
Sau khi Lương Thu khổ luyện tại dòng nước xiết đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, mỗi cử chỉ giơ tay nhất chân của y đều mang theo lực lượng kinh người. Công kích của y bây giờ rất đơn giản, không có quang mang bắt mắt nhưng mà lực lượng trong quả thiết cầu bây giờ lại có thể xuyên thấu qua áo giáp trực tiếp tấn công võ giả bên trong.
Âm Dương Tán Thủ hoàn toàn có tư cách leo lên cấp vũ kỹ vô song.
Tuy Lương Thu chưa lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của Âm Dương Tán Thủ nhưng thế tới của y vẫn như mãnh hổ, không gì có thể ngăn cản được.
Bỗng nhiên, gió rít lên khác thường.
Lòng Lương Thu trầm xuống, khẽ quát một tiếng, cổ tay y run lên kéo thiết cầu đánh nhanh về phía sau.
Phanh!
Thanh va chạm âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, có người kinh hô: "Cẩn thận, khí kình của hắn có điều cổ quái!"
Cùng lúc đó, hai bên Lương Thu đồng thời vang lên tiếng gió rít, y biết rằng đã gặp phải binh đoàn tinh nhuệ!
Trong nháy mắt Lương Thu đã bị bao vây, y hít sâu một hơi, không tiến mà lui, nương theo lực đạo của thiết cầu, thân hình y nghiêng về phía sau. Binh đoàn tinh nhuệ phía sau chưa kịp khôi phục lại như cũ sau một kích của y. Phản ứng của Lương Thu với đại nhân vượt ngoài dự đoán của mọi người, sắc mặt gã khẽ biến. Gã biết rằng nếu bây giờ còn tránh né, vòng vây sẽ tự động tan rã.
Gã cắn chặt răng, chém một đao về phía Lương Thu rút lui.
Lương Thu như có con mắt phía sau, đột nhiên giơ tay lên, ha, một quả thiết cầu dưới nách Lương Thu bay ra bắn thẳng vào mặt gã. Y vô cùng hoảng sợ, vô thức chém về phía thiết cầu.
Phanh!
Một cỗ lực lượng cường hãn từ đao truyền vào trong cơ thể gã, ngực đau nhói gã há miệng phun ra một ngụm tiên huyết.
Lương Thu còn muốn tiếp tục truy kích nhưng hai đạo đao mang đã lao tới mặt y. Rơi vào đường cùng, Lương Thu run hai tay kéo hai quả thiết cầu bay trở về trực tiếp đánh lên hai đạo đao mang.
Phành!
Thân thể Lương Thu chấn động, lui liên tục vài bước mới đứng vững.
Khi Lương Thu thấy rõ người đến, y nhủ thầm "quả nhiên là quân tinh nhuệ", ba người mặc áo giáp có khí thế hoàn toàn khác biệt những người khác. Lương Thu thu thiết cầu về, sắc mặt y âm trầm, y biết rõ màn khổ chiến chỉ mới vừa bắt đầu.
Bất luận chi binh đoàn thế nào cũng đều có cao thủ tọa trấn. Không có cao thủ tọa trấn là điều không thể. Cao thủ không chỉ có tác dụng chống lại cao thủ của quân địch mà còn trong thế cục giằng co với thời gian ngắn nhất phá vỡ cục diện bế tắc.
Thân hình Tư Mã Hương Sơn phiêu hốt quỷ dị, binh đoàn Trọng Giáp toàn những võ giả thân hình cao lớn cực kì tiện lợi đối với hắn, thân thể hắn linh hoạt tựa như rắn, trong bóng tối di chuyển nhẹ nhàng như gió, một khi phát hiện ra kẽ hở là lúc hắn lộ ra răng nanh.
Võ giả ngã trong tay hắn thường chỉ có vết thương rất nhỏ trên người.
Một kích trí mạng, một chạm là xong.
Bỗng dưng, Tư Mã Hương Sơn lạnh cả sống lưng, hắn không chút do dự, thân hình trầm xuống như con rắn, dán sát mặt đất bắn sang chỗ khác.
Coong!
Một đạo kiếm quang cứ theo sau lưng hắn, không chém lên mặt đất.
Hàn ý thấu xương làm tóc gáy của hắn dựng cả lên, hắn không dám ngừng lại chút nào mà cứ liều mạng di chuyển về phía trước. Hàn ý sau lưng như giòi bám trong xương không rời.
Ba tên kiếm khách mặc áo đen thấp lùn cầm một thanh kiếm nhọn cứ theo sát hắn không ngừng nghỉ.
Đối thủ của Hàn Băng Ngưng là một đôi tỷ muội song sinh. Mặc dù thực lực hai người hơi yếu nhưng lại có tâm hữu linh tê, phối hợp ăn ý. Hơn nữa hai người còn được sự trợ giúp của hơn 20 võ giả để ổn định cục diện.
Tình hình A Mạc Lý còn kinh nữa. Vây quanh hắn là ba tiểu đội hơn 30 người.
Chỉ có Binh là còn thong dong. Lão quen với tác chiến binh đoàn cho nên thủy chung không bị kìm kẹp. Nhưng lúc này trong lòng lão cũng tràn đầy kinh ngạc, chủ tướng của đối phương quả nhiên không phải là hạng người vô năng.
Đối phương hiểu rõ ý đồ của Binh, và cũng nhận thấy đám A Mạc Như vậy thì tiếp theo mục tiêu chủ yếu của đối phương chỉ có một, đó là chính mình!
Binh vươn ra phía trước, khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng Lý có nhược điểm không có kinh nghiệm phối hợp chiến đấu với binh đoàn, nên dùng bộ hạ tinh nhuệ cuốn lấy bốn người, khống chế chặt chẽ sự chủ động trên chiến trường.
Mép khẽ nhếch lên. Đã chờ ngươi ở đây lâu rồi!
Mặc dù đối phương dùng tinh nhuệ vậy khốn bốn người A Mạc Lý nhưng bốn người vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Nếu bảo chủ tướng đối phương khống chế một mảng lưới lớn thì ở trong võng lưới rộng có bốn lỗ thủng lớn.
Một ý đồ rõ rệt hiện trong lòng Binh.
Người khác có lẽ còn cần thêm công kích mới xác định được vị trí của ngươi, còn ta đã khóa được vị trí rồi!
Binh chợt ngẩng đầu, ánh mắt liếc sang một nơi ở bên trái cách đó 30 trượng.
Mắt lão nhìn một đám lính, chỗ này nhìn qua không khác chỗ khác nhưng nhìn kỹ có thể thấy bọn chúng dường như tạo thành một vòng bảo vệ.
Ánh mắt Binh dừng lại ở một người trung niên khuôn mặt phong sương.
Hoàng Phủ Hoành cảm thấy có người qua Thiên Không Hổ quan sát lão thì sắc mặt đột biến. Đối phương thế mà đã tìm thấy nơi mình ẩn náu!
Thiên Không Hổ triển khai thế trận, đang muốn xung phong.
Bỗng nhiên, Binh nhận thấy một luồng khí tức rất nguy hiểm, lão bỗng dưng ngẩng đầu thì nhìn thấy một thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào mà chình ình trên đỉnh đầu.
Diệp Triều Ca!
Khi Binh nhìn thấy Tỉnh Hào trong tay Diệp Triều Ca, sắc mặt tái nhợt.
"Cẩn thận!"
Binh hét lớn, thanh âm vang khắp chiến trường.
Nhưng vào lúc này, từ trên trời vang vọng tiếng Diệp Triều Ca cuồng tiếu: "Chết cả lũ đi!"
Kiếm của Tỉnh Hào trong tay hắn chém ra mấy chục kiếm như cuồng phong bạo vũ xuống bên dưới!
Oành!
Bầu trời trên đầu mọi người bị vô số kiếm khí phá tan thành từng mảnh nhỏ, giống như ao bị khuấy động, thân ảnh Diệp Triều Ca trong nháy mắt trở nên mơ hồ.
Vô ảnh kiếm khí rơi xuống như mưa, công kích không khác nhau chút nào.
Hoàng Phủ Hoành trợn mắt như sắp nứt, vạn lần lão không ngờ là Diệp Triều Ca đến minh hữu không tha!
A Mạc Lý nhặt cự thuẫn lên che trước mặt theo bản năng.
Oành!
A Mạc Lý giống như bị đánh một chùy nặng đánh trúng, đầu óc mông lung. Hạt cát dưới chân nổ tung thành một hố sâu chừng 3 trượng, đường kính hố quá 5 trượng.
Máu tươi chảy dọc cánh tay cầm lá chắn, nhìn thấy mà giật mình.
Một thân ảnh màu lam xẹt qua hắn, một tay tóm lấy A Mạc Lý đã trắng bệch khuôn mặt như tờ giấy, chân chạy như điên!
"Rút lui!"
Ưu thế của kinh nghiệm phát huy tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, Binh phản ứng nhanh nhất. Trong nháy mắt lão liền đoán được thực lực song phương chênh lệch quá lớn tới mức nào. Thiên Không Hổ bế A Mạc Lý, chỉ một khắc sau đã ở bên cạnh Lương Thu. Binh bình tĩnh lạnh lùng nhưng không đãng trí, trong bốn người thì kinh công của Lương Thu và A Mạc Lý kém nhất.
Ngoại trừ A Mạc Lý chịu một đòn, ba người kia nhanh chóng tránh được.
Hàn Băng Ngưng và Tư Mã Hương Sơn không nói hai lời, theo sát Binh, chân cũng chạy như điên.
Diệp Triều Ca đứng trên bầu trời, miệng lẩm bẩm: "Cho cả đám khốn khiếp chết cùng một hố thì tràng diện đẹp đẽ hơn một chút đó. Ha ha ha ha!"
Hắn thong thả xách Tỉnh Hào theo, ung dung đuổi theo hướng đám Binh vừa chạy trốn.
← Ch. 336 | Ch. 338 → |