Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 346

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 346: Giai Nhân Minh Nguyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Shopee


Ầm!!

Ngân diễm chợt tăng vọt, nó giống như là dã thú bị chọc giận sinh ra sát ý đối với kẻ nào đó từ ngoài đang xâm nhập lãnh địa của mình. Ngân diễm quấn quanh Hư Không Ám Viêm như muốn đốt cháy nó sạch sẽ, nhưng mà từng tia nhỏ của Hư Không Ám Viêm lại không chút động đây dường như không chịu chút ảnh hưởng nào cả.

Thời gian chầm chậm trôi qua, từng tia Hư Không Ám Viêm không có chút biến hóa nào, mặc cho ngân diễm điên cuồng thiêu đốt xung quanh. Các tia Hư Không Ám Viêm nhỏ như sợi tóc lại vô cùng dễ thấy khi ở bên trong ngân sắc hỏa diễm.

Lẽ nào võ hồn của mình không thể nào luyện hóa các tia Hư Không Ám Viêm này.

Thế nhưng ngân diễm võ hồn của mình lại dị thường dữ dằn, vô cùng bực bội. Nếu quả thật không có chút hữu dụng nào thì sao bản thân đối với nó lại có phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng liên tục hai ngày trôi qua mà Hư Không Ám Viêm vẫn y nguyên như vậy, không có chút phản ứng nào.

Đổi lại là người bình thường, lúc này sẽ cho rằng suy đoán của chính mình có vấn đề. Nhưng với thiếu niên như thần thì hiển nhiên không chút dao động đối với suy đoán của mình, trái lại càng tức giận. Hư Không Ám Viêm bằng có sợi tóc kia mà cũng định thách thức hắn sao?

Đường Thiên giận dữ, liều mạng thôi động ngân diễm võ hồn quấn quanh Hư Không Ám Viêm.

Liên tục trong năm ngày, Đường Thiên tập trung sức lực cắn răng đọ sức chiến đấu với Hư Không Ám Viêm. Bỗng nhiên hắn cảm giác phía ngoài Hư Không Ám Viêm có chút dao động. Tinh thần của hắn chấn động mạnh, cố sử dụng chút sức lực còn lại của cơ thể, tiếp tục luyện hóa ám viêm không ngừng.

Trong không trung Vu Vương Hải, bỗng nhiên hắn mở mắt: "Thật là tên hỗn đản to gan."

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi lẩm bẩm: "Thực sự người rất là thú vị, thật là đáng mong đợi."

Ngày thứ bảy, Hư Không Ám Viêm cuối cùng cũng thay đổi, tầng ngoài hỏa diễm tựa như đang từ từ tan chảy lộ ra tiểu hỏa diễm bên trong trong suốt. Khi một điểm hắc diễm cuối cùng biến mất, một sợi tơ nhỏ hoàn toàn trong suốt ước chừng chỉ nhỏ như một phần sợi tóc hiện ra trước mặt Đường Thiên.

Ngân diễm đang kích động giờ an tĩnh lại.

Đường Thiên cũng bình tĩnh trờ lại không còn bực tức nữa, hắn tò mò quan sát sợi tơ nhỏ trong suột đang trôi nổi trong ngân diễm.

Đây là cái gì vậy???

Vu Vương Hải trong không trung chợt cảm ứng được, hắn đột nhiên mở mắt, hai mắt chợt sáng bừng lên, tóc hắn giống như hắc viêm không gió mà bay, mặt lộ ra vẻ khó tin: "Thì ra là thế! Thì ra là thế! Ha ha ha ha ha ha.!!!..."

Tiếng cuồng tiếu thể hiện ra vài phần bi thương, trên mặt Vu Vương Hải tràn ngập nước mắt.

"... Hóa ra là nó được giấu trong Hư Không Ám Viêm.... Vu Vương Hải ta khổ cực suốt đời ở trong hư không tìm kiếm vật này mấy trăm năm không thấy, vậy mà giờ lại tìm thấy trong tay tiểu hài tử này! Ý trời, cái này chẳng lẽ là ý trời hay sao ...."

Sợi tơ nhỏ trong suốt đang dung hợp vào trong ngân diễm võ hồn của Đường Thiên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy.

Ông!!!

Ngân diễm chợt bừng lên, đầu của Đường Thiên giống như phải chịu một trọng quyền đánh tới vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Hắn chỉ cảm giác trong võ hồn của mình đang có điều gì đó không thể nói rõ ra được. Ngân diễm khôi phục lại như ban đầu, nhìn như không có gì biến hóa.

Đường Thiên kiểm tra cẩn thận rất lâu, nhưng cũng không tìm thấy điều gì bất thường, hắn có chút khó hiểu, lẽ nào bản thân mình khố sở mất bảy ngày mà không thu được lợi ích gì sao?????

Được rồi, dù sao cũng dã dùng hết bảy ngày cũng không biết giờ là ngày thứ mấy, thứ này cần phải tìm người hiểu biết để hỏi mới được. Đường Thiên quyết định sẽ hỏi Binh hoặc là Phí Lão Đầu, sau đó bỏ chuyện này ra khỏi đầu rồi lại tiến vào Vẫn Thạch Khanh.

Phí bao nhiêu thời gian mới nghĩ ra phương pháp, phải thử một chút mới biết được.

Đường Thiên vừa tiến vào Vẫn Thạch Khanh, liền cảm thấy điều gì không đúng.

Một chiếc phi xa vô cùng xa hoa đang phi hành trên không trung, cái phi xa này có chiều dài tới sáu mươi trượng, ở phía trước toa xe có chạm khắc hình đầu rồng thể hiện sự uy nghiêm cao quý trông rất sống động. Chiếc thiên long tọa Phi Long Xa này là một trong những chiếc sương xa của Tín Đạt thương hội Bạch Đầu Ông. Thương hội Bạch Đầu Ông là một trong các thương hội quy mô lớn có ảnh hưởng rất lớn tại 19 châu Bắc Thiên.

Được lợi bởi thực lực mạnh mẽ của Thương hội Bạch Đầu Ông vì thế mà xa hành Tín Đạt đi lại tại Bắc Thiên thập cửu châu vô cùng nhanh với uy thế mạnh mẽ. Phi Long xa với các toa xe lớn.

Ở phòng trà ngoài trời ở phía đỉnh toa xe, nơi đây bốn mặt đều không có gì che chăn, hoàn toàn có thể nhìn được trọn vẹn khung cảnh bên ngoài. Gió bên ngoài toa xe thổi vù vù, nhưng trong phòng trà lại tương đối yên tĩnh, nếu như có võ giả tu luyện vũ kĩ về mắt sẽ nhìn thấy một tầng năng lượng đang bao phủ phòng trà mà mắt thường khó thấy. Chính cái tầng năng lượng mỏng manh nhìn như không tồn tại này lại đang chống lại cuồng phong bên ngoài.

Vĩnh Tiên Trung chọn vị trí ngồi gần lan can, người phục vụ vội đi tới chờ phục vụ. Tuy Phi Long Xa di chuyển tương đối ổn định, nhưng cũng có chút xóc nảy, nhưng người có thân pháp nhanh nhẹn sẽ không cảm thấy điều gì.

Vĩnh Tiên Trung liếc nhìn người phục vụ thì thấy gã có thực lực khoảng ngũ giai nên cũng cảm nhận được sự cường đại của Tín Đạt xa hành.

Vĩnh Tiên Trung lướt nhìn qua thực đơn, tùy tiện gọi: "Hỏa hồng vân đi ".

"Quý khách chờ một chút". Người phục vụ cung kính nói.

Một lát sau, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp mang theo một bộ khay trà tới trước mặt Vĩnh Tiên Trung, nhẹ nhàng thi lễ: "Tiên sinh đợi lâu rồi!".

Sau khi nàng thi lễ nửa quỳ nửa ngồi, dọn khay trà một cách thành thục. Nàng pha trà rất tinh tế, ấm trà trắng như ngọc đặt tại chính giữa khay trà, hai tay trắng như tuyết nâng ấm trà một cách nhẹ nhàng. Hai đạo quang mang một đỏ một lam quấn quanh ấm trà, rõ ràng là chân lực thủy hỏa song hành, thủ pháp của nàng cực kỳ chính xác hơn nữa còn rất đẹp mắt.

" Mời tiên sinh dùng trà"

Vĩnh Tiên Trung nhận lấy cốc trà, thấy nước trà đỏ đậm như áng mây hồng, không những thế còn phân chia các tầng thứ, hoặc đậm hoặc nhạt, bên trong chén nhỏ có rất nhiều biến hóa.

Vĩnh Tiên Trung là người biết hưởng thụ bèn mỉm cười bảo: "Cảm ơn!"

Vĩnh Tiên Trung trực tiếp thưởng thức cốc trà trước mặt mỹ nhận. Cảm nhận được sự thay đổi trong nước trà, mặt Vĩnh Tiên Trung thay đổi liên tục, trên mặt có chút sáng ngời. Nhớ tới việc đến Sài Lang tọa lần này mà hắn thấy trong lòng vô cùng cay đắng.

Hạc xuất hiện làm hắn không kịp trở tay, nhưng mà sau tất cả các phát sinh đã làm cho hắn thực sự chấn động.

Ngày thường, hắn cảm thấy chính mình là một thiên tài, tự cho mình là rất giỏi. Từ nhỏ hắn tu luyện vũ kỹ không chút vất vả như các sư huynh khác, tính hưởng thụ của hắn nhiều hơn, tâm tư thoải mái, không phải trải qua sự huấn luyện vất vả trong môn phái. Lão sư của hắn là Kiếm Thánh, địa vị rất cao, hắn có thể nói là tu luyện rất thuận lơi, chưa từng trải qua một khó khó khăn nào.

Nhưng sau khi tận mắt thấy biểu hiện của một đám biến thái điên cuồng, hắn tựa như tỉnh mộng, phát hiện ra bản thân mình rất kém cỏi.

Chưa từng có cảm giác thất bại như thế này, giống như mây mù đang bao phủ hắn lại.

"Vị công tử này, ta có thể ngồi ở đây không?"

Một thân ảnh cao cao xinh đẹp, trắng như tuyết đi tới trước mặt Vĩnh Tiên Trung, khuôn mặt xinh đẹp kia làm hắn hít thở không thông, tuy Vĩnh Tiên Trung tự xưng là cao thủ tán gái nhưng cũng sửng sốt vài phần. Đó là một khuôn mặt không có tì vết, tóc dài ngang vai, long mày đen như vẽ, con mắt sáng ngời trong suốt tựa như mắt trẻ con, không có chút tạp chất pha tạp nào.

Nạng tựa như đã quen với việc người khác thất thần khi thấy mình, thân hình cao cao tại thượng, quần áo trắng như tuyết không có nhiệm một hạt bụi nhỏ nào.

Vĩnh Tiên Trung khôi phục lại tinh thần, vội vàng nói:" Thất lễ thất lễ, tiểu thư mời tùy ý."

Sau đó vội rót môt ly trà đưa cho nàng.

Nữ tử khoanh chân ngồi xuống, tay nâng cốc trà, uống một ngụm nhỏ rồi bỏ xuống.

"Tại hạ Vĩnh Tiên Trung, có thể gặp mặt tiểu thư thực sự là vinh hạnh, không biết tiểu thư tên là gì?" Trong lòng Vĩnh Tiên Trung như lửa đốt, hắn tán gái nhiều vô số, nhưng chưa từng gặp nữ tử làm hắn thất thần như thế này.

"Minh Nguyệt." Cô gái nói.

"Minh Nguyệt! Tên rất hay!". Vĩnh Tiên Trung vỗ tay tán thưởng, thiếu nữ trước mắt khí chất thanh cao lương thiện, không phải là giống như một vầng trăng sáng sao?

"Ta ở trên xe nghe thấy không ít người nói tới cuộc chiến ở Sài Lang tọa, ta cảm thấy rất có hứng thú, ngày ấy thấy Vĩnh công tử cùng người khác đàm luận, tựa hồ không biết đúng sai ra sao. Cho nên mạo muội đến đây, chính là muốn nghe một chút công tử giải thích." Minh Nguyệt khẽ cười nói.

Minh Nguyệt khí chất lành lạnh như sen, nụ cười này, giống như hoa sen nở ra, đẹp không sao tả xiết

Ánh mắt Vĩnh Tiên Trung trở nên si ngốc, mấy giây sau mới khôi phục như ban đầu, trong lòng hắn bừng tỉnh, thế nhưng lại có chút nghi hoặc, mấy ngày nay trên xe có mỹ nữ xuất chúng như thế mà bản thân lại không phát hiện ra!

Trong lòng hắn sinh ra hảo cảm với Minh Nguyệt, trong lòng tự nhiên có mấy phần khoe khoang, cười tiêu sái đáp: "Minh Nguyệt tiểu thư có điều chưabiết, tại hạ không những tận mắt nhìn thấy cuộc chiến này, mà cũng trực tiếp tham dự, vì vậy khi nghe mấy người kia ăn nói lung tung, khó tránh khỏi bực mình thất thố."

"Ồ ra vậy, vậy là ta tìm đúng người rồi." Minh Nguyệt mỉm cười nói.

"Không dám dối gạt Minh Nguyệt tiểu thư." Vĩnh Tiên Trung cười khổ nói: "Nếu như nói cảm thụ lớn nhất lần này, đó chính là đã hiểu ra được cái gì là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn."

"Công tử khiêm tốn rồi." Minh Nguyệt nói

"Không phải khiêm tốn." Vĩnh Tiên Trung lắc đầu: " Trận chiến đó thật là đáng sợ, nếu không có tận mắt nhìn thấy, ta cũng không thể tưởng tượng trận chiến này thảm liệt như thế."

Tài ăn nói của hắn rất giỏi, lập tức miêu tả lại tràng diện ngày ấy sinh động như thật.

Minh Nguyệt nghe cực kỳ nhập thần, sau khi nghe xong liền cười bảo: "Vậy còn xin Vĩnh công tử bình luận một chút về mọi người."

Vĩnh Tiên Trung đang nói hứng khởi, cũng không chối từ: "Thực lực Diệp Triều Ca rất mạnh, trên thế gian hiếm thấy. Hắn đối với địch nhân, đối với chính mình thì luôn điên cuồng lãnh khốc. Ngày sau hắn sẽ chỉ sẽ có hai loại kết cục, một là phong thánh, hoặc là đột tử. Tính cách hắn vô cùng cực đoan, con đường hắn đi cũng vô cùng gian nan nguy hiểm, chỉ cần có chút sơ sẩy lập tức sẽ chết thê thẩm. Cũng chẳng có mấy người đồng lứa trong Quang Minh võ hội có thể so sánh với hắn."

"Ta đã sớm nghe danh tiếng Diệp Triều Ca, suy nghĩ của công tử lại có chút trùng hợp cùng suy nghĩ của ta." Minh Nguyệt gật đầu tán thưởng.

"Đường Thiên.... Đám người kia nói riêng từng người thì lại không dễ dàng nói lắm. Hiểu biết của ta đối với bọn họ không nhiều, ấn tượng sâu nhất của bọn họ làm ta thích đó là sự đoàn kết của bọn hắn.. Trước đó, ta không thể tưởng tượng được, ở trong đám người này còn có nhiều thiên tài có thiên phú xuất sắc như vậy, lại còn có sự đoàn kết kinh người như thế ""

Vĩnh Tiên Trung khen không dứt miệng: "Về phương diện vũ kỹ, trình độ ta quá kém, không có bình luận chính xác. Nhưng mà mấy năm nay ta kinh doanh làm ăn, cũng rất có mấy phần tâm đắc. Ta đã thấy nhiều thế lực, nhiều thương gia cũng khá lắm, nhưng không có đám người nào có thể so được tới bọn họ. Nếu bọn họ làm kinh doanh, ta nhất định sẽ trở thành minh hữu của bọn họ."

Trong mắt Minh Nguyệt lóe lên một tia dị sắc không thể dò xét, ngay lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ảm đạm cười nói: "Nếu bọn họ biết được Vĩnh công tử tôn sùng bọn họ như thế, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, có khi còn muốn làm tri kỷ."

"Đêm đã khuya, Minh Nguyệt cũng thấy mệt mỏi rồi, chúc công tử ngủ ngon."

Minh Nguyệt cáo từ Vĩnh Tiên Trung.

Vĩnh Tiên Trung đành lưu luyến tiễn đưa Minh Nguyệt trở về phòng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-943)