← Ch.377 | Ch.379 → |
Thân thể Đường Thiên bỗng nhiên biến mất.
Kiếm quang trong tay Cơ Tiểu Nhã chỉ vừa mới ngưng kết được phân nửa, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại thật nhanh!
Chợt một thân ảnh mơ hồ xuất hiện bên trái thị, ở trong mắt thị một vòng hỏa hoa chói mắt đang nhanh chóng đánh tới phía thị từ phía bên trái. Tay trái của thị trực tiếp đón lấy trảo này, lực lượng mạnh mẽ của thủ trảo làm cho tay trái của thị cảm thấy tê rần.
Dường như là chọn cứng đối cứng thì thị yếu hơn, thân thể thị bị cỗ sức mạnh này đẩy lướt sang ngang vài mét.
Nhưng mà Cơ Tiểu Nhã cũng là võ giả hoàng kim, thị cũng không phải là chỉ có danh tiếng không, kinh nghiệm chiến đấu của thị rất phong phú, khi mà chưởng trảo va vào nhau trong nháy máy, vô số kiếm quang tập trung ở tay thị cuồn cuộn như nước lũ mà bắn ra.
Nhưng không bắn trúng.
Đường Thiên dường như đã sớm đoán được chiêu này của thị, thân hình lại biến mất lần nữa.
Phía sau thị chợt có tiếng gió đang thổi tới, Cơ Tiểu Nhã không dám chậm trễ, kiếm quang sau lưng thị gập lại hóa thành quang dực (cánh ánh sáng). Phanh, lực lượng mạnh mẽ từ phía sau truyền tới, quang dực bị đánh bay mất một mảng, Cơ Tiểu Nhã lại một lần nữa ăn thiệt thòi bị đánh bay về phía trước bảy, tám mét.
Thị còn chưa kịp ổn định lại thân hình thì âm phong bén nhọn đã thôi tới đỉnh đầu thị.
Cơ Tiểu Nhã vung tay trái lên bảo vệ đỉnh đầu, ĐINH. So với 2 lần trước sức mạnh lần này càng mạnh hơn, sức mạnh truyến tới tay thị, làm cho cánh tay thị bủn rủn không chịu nổi. Thân thể thị như là cọc gỗ bị búa tạ đập xuống liên tục làm cho thị rơi uỵch xuống mặt đất.
Hai chân thị đánh rầm lên mặt đất làm cho bụi bay tứ tung không khí bị dồn ép về các phía.
Sức mạnh kinh khủng này làm cho thị không thể không quỳ xuống để giảm chấn động, lửa giận trong lòng thị đã bị dồn nén tới cực hạn. Thị khong ngờ mình lại bị một tên gia hỏa nhỏ bé đánh cho chật vật như vậy.
Đã bao lâu rồi không chật vật khổ sở thế này?
Võ giả hoàng kim ở trong Quang Minh võ hội, đều là người khiến người khác ngước nhìn. mười ba phân hội hoàng kim, là lực lượng trung kiên nhất của Quang Minh võ hội. Mà ở trong phân hội thứ mười ba thì cường giả rất nhiều, võ giả còn cách phong Thánh cũng có khối người.
Quyền lực của võ giả hoàng kim lớn hơn trưởng lão rất nhiều.
Bất kể đi tới đâu, bọn họ đều là tồn tại không thể động vào, vậy mà bây giờ thị lại bị một tên gia hỏa không tên tuổi, đánh cho chật vật như thế, dù cho mới chi ba chiêu nhưng đã làm cho lòng kiêu ngạo của Cơ Tiểu Nhã sụp đổ.
Nếu như trước lúc đi thị còn nhớ lời của phân hội trường dặn dò là phải mời chào Đường Thiên, nhưng mà lúc này đây trong đầu thị chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất là đem tên gia hỏa này băm chặt xé xác để xả mối hận trong lòng thị.
Khi mà kiếm quang trong tay ngưng tụ xong. Thì đúng lúc này có tiếng gió thổi tới từ bên phải, trong mắt thị hiện lên vẻ tàn khốc, kiếm quang hoành tảo chém ngang một kiếm.
Ông.!.
Âm thanh trầm thấp cắt trong không khí làm cho người khác không khỏi rợn tóc gáy, một đạo kiếm quang chói mắt lóe lên trong không trung rồi biến mất.
Kiếm quang chui vào không trung, mà các căn phòng xa xa đều bị một đao sắc bén cắt ngang như cắt bánh ngọt.
Ầm ầm.
Trong vòng ba trăm mét quanh dưới chân Cơ Tiểu Nhã, cả một khu vực bị kiếm quang cắt qua tạo thành một cái quạt lớn, tất cả các phòng ốc bị cắt ngang ầm ầm sụp xuống, làm bụi đất tung lên dường như có một con quái thú rất đáng sơ.
Uy lực của một kiếm này làm cho nhưng người đang quan chiến ở xa xa mặt mũi đần ra tái mét lại.
Phải biết rang, đây là khu vực buôn bán tập trung tất cả cửa hàng của các thương hội. Vì đề phòng cướp bóc nên những cửa hàng này được xây dựng rất kiên cố, võ giả phổ thông dùng toàn lực cũng không thể tạo ra thương tổn ở trên mặt tường.
Nhưng một kiếm này của Cơ Tiểu Nhã không cho những căn phòng này một chút cơ may sống sót.
Đám người đang quan chiến hoảng sợ lùi về phía sau, bọn họ đang tưởng tượng quan chiến ở khoảng cách như thế là tương đối an toàn rồi, nhưng mà uy lực một kiếm này của Cơ Tiểu Nhã đã dọa bọn họ sợ hãi không thôi.
Ở trong đoàn người này, không phải ai cũng hoảng sợ.
Hai nam tử có khuôn mặt nhanh nhẹn dũng mãnh trốn trong góc tối thì thào to nhỏ bình luận.
Nam tử đầu trọc cười nói:" Cơ Tiểu Nhã tu luyện chính là 【 quang sa kiếm 】, là võ kỹ vô song, so với Hỏa Liêm quỷ trảo của Đường Thiên thì xuất sắc hơn rất nhiều. Trên người thị có mặc cụ trang của chòm sao Phi ngư là 【 phi ngư kỳ trang 】. Không thể đoán chắc được, nghe nói thị dùng võ hồn tôi luyện hơn 10 năm, từ đó tới này chưa từng đổi qua cụ trang khác. Uy lực hiện tại so với thánh bảo của chòm sao Phi Ngư cũng không kém hơn bao nhiêu. Cũng chỉ kém hơn hoàng kim cụ trang một chút thôi.
Nam tử cao gầy hừ lạnh nói:" Nghe nói thiên phú của thị bình thường, nhưng tính cách của thị rất kiên nhẫn, tự biết mình. Phi ngư kỳ trang đẳng cấp tuy là thấp nhưng mà thị lại có thể phát huy môn võ kỹ vô song này ra uy lực lớn nhất. Hừ, nếu như là Phi Ngư Tinh biết điều này nhất định sẽ ôm tư tưởng gia nhập chòm sao Sư Tử thôi!"
"Ha ha, không sai!" Nam tử đầu trọc cười to:"Nếu như Cơ Tiểu Nhã thật sự có thể tôi luyện Phi Ngư kỳ trang đến được cấp độ hoàng kim, Quang Minh võ hội chắc chắn sẽ đoạt bằng được Phi Ngư Tinh, biến Phi Ngư kỳ trang thành thánh bảo của Phi Ngư Tinh, vậy thì mạnh lên không phải một vài lần.
Nam tử cao gầy bình thản:" Bọn chúng không dám đâu, chúng mà làm vậy sẽ tự biến mình thành địch của các chòm sao lớn toàn Thiên Lộ. Quang Minh võ hội lớn mạnh cho tới bây giờ, cũng giống Hắc Hồn của chúng ta, sẽ không làm chòm sao đứng đầu, điều này tuyệt đối không thay đổi. Một khi thay đổi, cùng lắm chỉ là một chòm sao hơi lớn mà thôi, không thể đe dọa được ai"
"Ngươi nói cũng đúng". Tên đầu trọc thân hình lực lưỡng xăm trổ đầy mình gật gù, hắn lại chuyển đề tài:"Tiềm lực của Đường Thiên thật là vượt xa dự đoán của mọi người. Đối mặt với Cơ Tiểu Nhã mà vẫn có thể bay nhảy lâu như vây. Đã có rất nhiều người muốn tu luyện Tàng Phong Bộ thành vô song võ kỹ mà không được thế mà hắn lại làm được, lại còn cả Hỏa Liêm quỷ trảo nữa chứ hắn cũng tu luyện thành vô song võ kỹ luôn. Ta muốn bổ cái đầu của hắn ra mà xem ở trong đó có cái gì"
Nam tử cao gầy không nói chuyện với hắn mà ánh mắt chợt lóe chợt ám.
2 người Lăng Húc và Hạc đang đứng mỗi người một bên trái phải, cả 2 đều đang thở phì phò như trâu, nhưng cả 2 đều không dám phân tán sự chú ý của mình, dù mồ hôi có chảy qua mí mắt nhưng cả 2 đều không dám nháy mắt.
Trước mặt bọn họ bây giờ là một vị võ giả thân hình cao lớn như một ngọn núi nhỏ, thân hình người này thể hiện sự ổn trọng khó mà lay chuyển.
"Ta là Lộ Hải, trực thuộc hoàng kim phân hội số mười ba của Quang Minh võ hội"
Giọng nói trầm thấp mang theo sự uy hiếp kinh người vang lên làm bầu không khí như bị dồn nén muốn nổ tung. Thân thể cao to tới bốn mét có thừa làm cho Lộ Hải như một tên khổng lồ nho nhỏ. Nửa thân trên cởi trần làm lộ ra từng khối cơ bắp cuồn cuộn thể hiện sức mạnh kinh người. Làm người khác phải chú ý tới đó là hai cánh tay của gã còn to hơn cả bắp đùi của nhiều người, nhìn thoáng qua thì rất không hài hòa, trên mặt gã xăm trổ các kim sắc hoa văn hết sức quái dị.
Thân hình lừng lững của Lộ Hải từ từ đi tới, mỗi bước gã đi tới đều làm cho mặt đất ầm ầm rung động.
"Các ngươi, không hàng thì chết!"
Âm thanh trầm thấp chậm rãi đi tới chỗ Hạc và Lăng Húc.
Lăng Húc đột nhiên đứng lên, bắt đầu khởi động, hắn xoay xoay cái cổ, lắc lắc cái đầu, rồi lại lắc lư thân thế hết lắc sang trái rồi lại quay sang phải, ngoài miệng nói:" Này, Tiểu Hạc Hạc, ra sau đứng để anh làm việc"
Hạc đứng lên, lau mồ hôi trên trán rồi từ từ lấy ra một bình nước, chậm rãi mà ưu nhã nâng bình nước lên uống một ngụm:" Ra nhiều mồ hôi như vậy, phải bổ sung nước đúng lúc thì làn da mới đẹp".
Lăng Húc bất mãn nói:" Này tên ẻo lả, ngươi không cần phải ngăn cản ta một thương đâm chết thằng đần trước mặt thế đâu.!."
Hạc từ tốn nhắc nhở:" Ai thấy thì đều có phần, người ăn mảnh như thế cũng không phải là tốt lắm đâu".
"Phì".Lăng Húc cười nhẹ một tiếng. Anh khí dọa người trên mặt hắn tràn ra, ánh mắt màu cam của hắn thì đa hóa thành một biển lửa.
Võ giả hoàng kim thì sao chứ.?.
Lăng Húc liếm liếm môi, ánh mắt màu cam tràn đầy chiến ý quay cuồng, dưới mái tốc bạc anh khí bức người trên khuôn mặt Lăng Húc đang mạnh mẽ tuôn ra như là một con dã thú đang cực kỳ phấn khích khi nhìn thấy con mồi ngon lành của mình.
Lăng Húc nhẹ nhàng vuốt ve ngân thương trong tay như là dã thú đang mài sắc răng trước khi ăn vậy.
Hỏa Liệt Điểu an tĩnh lạ thường, nó đã chuẩn bị tốt để xung trận.
Hạc chậm rãi nuốt ngụm nước đang ngậm trong miếng xuống, khép hờ đôi mắt như đang thưởng thức vị ngọt của nước suối ở trong cổ họng hắn. Bộ võ phục màu đen của hắn không gió mà bay phần phật làm nổi bật thân hình cao gầy thon dài như tân kiếm của Hạc hiện lên rõ ràng.
Bỗng nhiên, bờ môi Hạc chợt mở ra tạo thành một đường cong tuyệt mỹ làm cho các vô số thiếu nữ, các chị em phụ nữ, các thím, các cô, các mợ.... đều phải liêu xiêu phát điên lên vì khuôn mặt tuấn lãng của Hạc. Rồi khuôn mặt đó lại tăng thêm vài phần khí tức lợi hại không rõ ràng.
Thân hình cao gầy thon dài của Hạc lẳng lặng đứng như kiếm cùng với nụ cười mờ mịt trên mặt của hắn từng chút từng chút một mờ nhạt đi như là sương mù.
Hả.?.
Lộ Hải dừng bước lại, con mắt đang khéo hờ mở ra.
Có chút ý tứ.
Nhưng mà trước mặt võ giả hoàng kim tất cả mọi mánh khóe đều không có ý nghĩa.
"Sát"
Lăng Húc quát lớn, Hỏa Liệt Điểu dưới chân hắn bắn nhanh ra kéo theo một cái đuôi lửa thật dài giống như một tia chớp đầy hoa lửa.
Trong tầm mắt Lăng Húc cảnh vật đang kịch liệt run rẩy, gió thối trên mặt sắc bén như đao phong, nhưng mà quanh người Lăng Húc như có hỏa diễm bao vây, mỗi tấc da thịt hắn giống như có lửa đốt, dường như trong cơ thể hắn có thứ gì đó đang muôn tuôn trào.
Thân hình to lớn ở trong tầm mắt gã càng ngày càng trở lên lớn hơn, càng ngày càng rõ ràng hơn.
Võ giả hoàng kim, đây là võ giả hoàng kim!
Khuôn mặt Lăng Húc trở nên dữ tợn, hắn ẩn mình xuống, hoành ngang ngân thương trong tay, ngón tay đang nắm ngân thương thả lỏng trở nên mềm mại dị thường.
Trong mắt Lộ Hải lộ ra chút quái dị, lần đầu tiên gã thấy kỵ sĩ cười cơ quan thú. Cơ quan thú này không phải đồ vật phổ thông, căn bẳn là ít nhìn thấy, bình thường các kỵ sĩ đều sử dụng tinh hồn thú làm tọa kỵ.
Con cơ quan thú này có tốc độ rất nhanh, lực xung kích cũng mạnh, làm cho Lộ Hải ngạc nhiên chính là kỵ sĩ và tọa kỵ này hoàn toàn hòa chung khí tức làm một khối hoàn toàn không có chút sơ hở nào.
Thực lực không tệ.
Lộ Hải cảm thấy có chút đáng tiếc, tài năng như thế này nếu như gia nhập vào phân hội của mình, không biết chừng sẽ rất nhanh đào tạo được võ giả hoàng kim. Không khó hiểu khi trước khi đi phân hội trưởng đã có căn dặn.
Nhưng mà, 2 tên này không thể nào giải quyết dễ dàng được.
Lộ Hải cũng không cảm thấy kỳ quái, thiên tài thường có ngạo khí riêng của mình. Khóe miệng gã hiện lên một tia cười nhát, chà đạp lên ngạo khí của các thiên tài đây chính là việc mà gã thích làm nhất.
Gã bỗng nhiên xuống tấn mã bộ (cái này ai chơi cờ tướng sẽ dễ tưởng tượng con hình dáng mã bộ như thế nào), 2 tay tráng kiện thô to thu lại bên người, hoa văn kim sắc trên cánh tay giống như đang sống lại. Cánh tay phải vốn đã thô to tráng kiện nay lại như đang được thổi phổng lên, cả bộ ngực của gã cũng được thổi phồng lên theo.
Tay phải gã nhẹ nhàng xiết chặt lại.
Phanh.
Động tác đơn giản như vậy nhưng lại tạo ra âm thanh bùng nổ mạnh mẽ.
Ánh mắt Lộ Hải gắt gao tập trung vào Lăng Húc đang xông thẳng tới trước mặt gã.
Thương xuất như Long.
Lăng Húc và Hỏa Liệt Điểu dồn tất cả sức mạnh tập trung lại vào một thương này, thương mang ồ ạt tràn ra, mũi thương tỏa ra khí tức nguy hiểm làm cho Lộ Hải có cảm giác như bị kim đâm.
Tới hay lắm.!.
Tinh quang trong mắt Lộ Hải tăng vọt, quyền đầu súc thế đã lâu, ầm ầm đánh ra.
Đột nhiên khóe mắt gã bỗng dựng lên.
Không biết từ lúc nào cái thân ảnh cao gầy thon dài kia đã xuất hiện trên đỉnh đầu gã, ngoài ra còn có kiếm ảnh, kiếm mang, kiếm phong mơ hồ ẩn hiện đang đánh tới.
← Ch. 377 | Ch. 379 → |