← Ch.043 | Ch.045 → |
"Tinh Ngữ hồn thạch?" Đường Thiên và Amaury cùng trợn tròn hai mắt, vẻ mặt hiếu kỳ, lần hội võ Tinh Phong này bọn họ được mở rộng tầm mắt, nghe thấy rất nhiều thứ trước đây chưa từng biết.
"Mỗi tinh cầu đều thai nghén ra một loại hồn thạch đặc biệt, khí tức của nó liên kết thành một khối cùng tinh cầu. Chỉ có nắm giữ nó mới có thể nhanh chóng dung nhập vào tinh cầu này. Cũng có người suy đoán nó là nguyên phôi của bí bảo ngôi sao, song suy đoán này tới giờ vẫn chưa cách nào xác định được. Một khi có được Tinh Ngữ hồn thạch là có thể xây dựng căn cứ tại đây. Căn cứ có Tinh Ngữ hồn thạch trong phạm vi hai trăm dặm sẽ không bị dã thú tấn công." Lão Ngụy vẻ mặt nghiêm túc: "Đối với thăm dò một tinh cầu, có căn cứ an toàn là điều kiện quan trọng nhất, nếu chúng ta có thể tìm được Tinh Ngữ hồn thạch, vậy danh hiệu đệ nhất chắc chắn là của chúng ta."
"A, vậy chúng ta mau tìm Tinh Ngữ hồn thạch đi!" Đường Thiên giơ cao hai tay.
Amaury hô hào theo: "Đệ nhất! Đệ nhất!"
Sắc mặt lão Ngụy không chút rung động: "Các ngươi có biết không đây? Mục tiêu của Thiên Tinh Bắc Yên Mãnh Thú chắc chắn đều là Tinh Ngữ hồn thạch. Nếu chúng ta chọn cùng một mục tiêu với họ vậy chắc chắn sẽ gặp mặt. Tính chất của hội võ này đã hoàn toàn thay đổi, giờ mỗi đối thủ đều đầy nguy hiểm, nếu có cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ tiêu diệt các ngươi mà không hề do dự! Đây không phải thi đấu, đây là trận chiến sinh tử!"
Đường Thiên thu lại nụ cười trên mặt, gật đầu: "Ta biết, nhưng thế thì sao? Chăng lẽ chúng ta phải lùi bước sao? Ta không muốn! Ta muốn đệ nhất!"
Hắn xiết chặt nắm đấm, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào lão Ngụy, gằn từng chữ một: "Cho dù nguy hiểm hơn nữa ta cũng muốn đệ nhất!"
"Ta ủng hộ Đường cơ bản!" Amaury nói.
Lão Ngụy chămc hú nhìn hai người một lúc lâu rồi bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ha ha ha! Quả nhiên ta không nhìn lầm người! Thiếu niên đúng là đầy nhiệt huyết! Ngay cả trái tim ta đã tĩnh lặng bao năm như vậy giờ cũng đập thình thịch kích động! Vậy chiến thôi! Chúng ta sẽ đoạt đệ nhất!"7
"Hoan hô!"
"Vạn tuế!"
Hai người cùng giơ tay hô lớn."
"Ha ha!" Khóe miệng lão Ngụy nở một nụ cười đầy thâm ý: "Nếu đã quyết định đoạt đệ nhất, vậy chúng ta phải tăng tốc thôi. Để ta thân là tiền bối dạy cho hai tên tay mơ các ngươi biết nên làm sao để tìm ra Tinh Ngữ hHồn thạch!"
Trong tay hắn bỗng nhiều thêm một vật trông như cái quạt màu đen, bên ngoài vòng cung của cái quạt là một đường trượt, trên đó điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, một cái cán cứng trông rất giống kim động hồ, phần cuối đặt lên đường trượt bên ngoài vòng cung.
Đường Thiên cảm thấy lão Ngụy thật quá thần kỳ, đủ các thứ ly kỳ cổ quái, tầng tầng lớp lớp, hắn chỉ vào nó hỏi: "Đây là cái gì? Cũng là bí bảo ngôi sao à?"
"Không sai!" Trong mắt lão Ngụy hiện lên ánh lạnh: "Bí bảo chòm sao Sextant, cấp thép, tên là " Ba Động Nghi ". Chòm sao Sextant là một chòm ám tinh nằm giữa chòm Song Tử và chòm Trường Xà. Còn nhớ " Chân Nhãn Đồng " vừa rồi không? Nó là chòm Microscope, ở phía nam chòm Ma Hạt, giữa chòm sao Thiên Hạc và Nhân Mã. Bí bảo của chòm sao Sextant cùng chòm sao Microscope hầu hết đều là loại phụ trợ, rất ít khi có loại chiến đấu. Có điều, đừng coi thường các bí bảo ngôi sao loại phụ trợ, sau này các ngươi sẽ biết, bí bảo ngôi sao loại phụ trợ thường có công dụng lớn hơn nhiều so với loại chiến đấu."
Đường Thiên và Amaury nghe rất nhập tâm, bọn họ phát hiện thế giới này rộng lớn sâu xa, đầy thứ vị hơn xa sự tưởng tượng của họ.
"Ba Động Nghi có thể bắt được các loại chấn động trong khoảng cách một trăm dặm. Chân lực chấn động, chấn động lực lượng bí bảo, chấn động của hồn tưỡng vũ hồn..." Lão Ngụy vừa giải thích vừa điều động Ba Động Nghi trong tay, truyền chân lực vào.
Kim đồng hồ của Ba Động Nghi đột nhiên chuyển động, chỉ về một hướng, không ngừng rung lên nhè nhẹ.
"Hả?" Trong mắt lão Ngụy bỗng hiện sắc lạ.
"Làm sao vậy?" Đường Thiên vội hỏi.
"Có cao thủ rất lợi hại đang chiến đấu, lược lượng rất cường đại." Sắc mặt lão Ngụy bỗng có vẻ khác thường, lão đột nhiên đứng dậy, nhắm mắt lại, giang hai tay ra trong làn gió đêm. Một lát sau lão mở to hai mắt, lắc đầu nói: "Mặc kệ những kẻ khác."
Lão Ngụy lại điều chỉnh Ba Động Nghi, lần này kim đồng hồ chỉ về một hướng khác.
"Chúng ta đi theo hướng này!"
Mọi người thu lại lều vải đồ dùng, bước theo lão Ngụy, toàn lực tiến về phía trước.
Ban đêm cũng không gặp nguy hiểm gì, tốc độ của ba người rất nhanh, trên đường lão Ngụy thi thoảng lại lấy Ba Động Nghi ra chỉnh lại phương hướng.
Ánh nắng sơm buông xuống, bầu trời như phủ kìn bởi những sắc màu rực rỡ lại xuất hiện trên đầu ba người. Cả ba không hề cảm thấy mệt mỏi do phải chạy suốt đêm, ngược lại tinh thần vẫn sáng láng. Đột nhiên, khóe mắt Đường Thiên nháy nháy, hắn vội chỉ về một phía xa: "Nơi đó có người!"
Lão Ngụy liếc mắt sang một cái rồi nói: "Đám học viện Thiên Tinh có ngôi sao bí bảo tốt hơn ta, tìm được cũng không có gì lạ."
"Ừm!" Đường Thiên lên tiếng đồng ý.
"Sao bọn họ lại có nhiều bí bảo ngôi sao thế?" Amaury vẻ mặt khó hiểu: "Lúc ta học ở học viện Mãnh Thú còn chưa từng nghe nói trong trường có bí bảo ngôi sao..."
"Có thể mua, chỉ cần người có nhiều tiền là được. Bí bảo ngôi sao cấp sắt hay cấp đồng vẫn có thể mua được trên thị trường. Bí bảo cấp bạc nghe nói cũng có thể, có điều ta chưa từng thấy. Còn về phần ngươi không biết lại rất bình thường, cho dù là bí bảo cấp sắt giá trị cũng không nhỏ. Quan trọng nhất là nơi quê mùa như ngôi sao Vũ an có muốn mua cũng chẳng được."
Đường Thiên và Amaury giờ mới hiểu ra.
"Đi thôi, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực nói chuyện." Lão Ngụy dáng vẻ đầy tự tin.
Quả nhiên, theo bọn họ không ngừng tiến lên, số người xung quanh cũng tăng lên nhanh chóng. Thảo nguyên màu tím rộng lớn, đám võ giả như những con linh dương nhanh nhẹn nhanh chóng lướt qua.
Đột nhiên, một ngọn núi cao ngất màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ai nấy tinh thần chấn động, tăng tốc chạy về phía ngọn núi.
Ba người Đường Thiên cũng nhanh chóngt ăng tốc.
Hai giờ sau, ba người rốt cuộc cũng đi tới chân ngọn núi tuyết, lão Ngụy ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi cao vút tới tận mây xanh, đỉnh núi là tuyết đọng quanh năm không đổi, thân núi màu đỏ cực kỳ bắt mắt. Hắn nhặt một viên nham thạch màu đỏ lên, đặt dưới Chân Nhân Đồng.
"Nham thạch, chủng loại không rõ, công dụng không rõ."
Lão Ngụy sửng sốt.
Amaury đột nhiên chỉ tay về cách đó không xa: "Mau nhìn, đằng kia có một sơn cốc."
Rất nhiều người đã thấy ơn cốc, đang ra cức lao theo hướng đó. Ba người cũng lướt như bay về phía sơn cốc, cửa vào sơn cốc không rộng, chỉ khoảng bảy tám trượng, xung quanh đều là nham thạch màu đỏ.
"Giữ vững tinh thần, cẩn thận những người khác hạ độc thủ phía sau." Lão Ngụy nhỏ giọng nói.
Đường Thiên cùng Amaury nghe vậy lập tức cảnh giác.
Sơn cốc còn sâu hơn trong tưởng tượng, bay một lúc lâu mới tới được phần cuối.
Đường Thiên và Amaury cùng há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó lòng tưởng tượng nổi mắt.
Một vách đá màu đỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, vách đá cao vô cùng, mặt vách bóng loáng như được người ta đánh bóng. Khiến Amaury và Đường Thiên bất ngờ nhất là trên vách đá dựng đứng đó có vô số hang động, rậm rãi chằng chịt, mỗi hang động lại được bao phủ bởi một cái lồng ánh sáng nhàn nhạt. Những lồng ánh sáng này đủ loại màu sắc khác nhau, nhìn qua như một loạt bong bóng sặc sỡ đọng lại trên vách đá dựng đứng.
Đường Thiên nhìn lên trời, theo ánh mặt trời mạnh lên, màu sắc rự rỡ trên bầu trời cũng biến mất không thấy đâu nữa.
"Là Hồn Chi Mê Cung!" Sắc mặt lão Ngụy có vẻ khó coi.
"Hồn Chi Mê Cung?" Đường Thiên cùng Amaury hai mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cái tên này.
"Bí bảo ngôi sao, các loại bảo vật như Tinh Ngữ hồn thạch thường sẽ tạo thành một lực trường đặc biệt xung quanh, những lực trường này sau ngàn vạn năm thai nghén đã hòa thành một thể cùng hoàn cảnh, chính là Hồn Chi Mê Cung." Ánh mắt lão Ngụy thâm trầm: "Xem ra Tinh Ngữ hồn thạch quả thật ở bên trong."
"Vậy chúng ta vào cái nào đây?" Đường Thiên nhìn lồng ánh sáng đủ loại màu sắc, có cảm giác choáng váng: "Thế này thì nhiều quá!"
"Cái này chỉ dựa vào vận mau được thôi." Lão Ngụy nhún vai.
"Ai chọn đây?" Amaury nhìn lên trời.
"Oẳn tù tì - Bao búa kéo a!" Đường Thiên nói.
"Này này này, lão nhân cơ trí như ta tuyệt đối không chơi cái trò ngây ngô của bọn trẻ nút các ngươi đâu." Lão Ngụy vẻ mặt khinh bỉ.
"Ngây thơ? Đây rõ ràng là đối chiên tốc độ tay mà! Sợ thua thì nói thẳng đi. Yên tâm, ta biết mà, lớn tuổi rồi, phản ứng có hơi chậm, ta cũng hiểu được." Đường Thiên trả lời mỉa mai.
Lão Ngụy trừng mắt: "Lớn tuổi phản ứng chậm? Nói bậy vừa thôi! Tới đây! Để ta cho đám trẻ nít các ngươi mở rộng tầm mắt, thấy cái gì gọi là gừng càng già càng cay! Công lực ba mươi năm chơi xù xi..."
Sau một hồi khổ chiến, trong ánh mắt khó tin của 2 người, Amaury đi tới trước vách đá.
"Sao hắn lại thắng?" Đường Thiên ngơ ngác hỏi.
"Đúng vậy, vì sao?" Lão Ngụy vẻ mặt cũng đơ ra.
Amaury chỉ tay về một cái lồng ánh sáng màu vàng chanh: "Cái này đi, ta thích màu này."
"Không ngờ người lại thích màu sắc tươi mát như vậy." Lão Ngụy lại khôi phục bộ dáng lúc bình thường, ra vẻ lạnh nhạt che giấu ngơ ngác lúc vừa rồi."
"Không sai." Amaury xiết chặt nắm tay, vẻ mặt thành thật lớn tiếng đáp: "Càng vàng càng bạo lực, ta thích bạo lực, hô hô hô, đã bạo lực, đã bạo lực tuyệt đối vậy cũng phải là màu vàng tuyệt đối! Hô hô! Để chúng ta cùng vàng, cùng bạo lực nào!"
Khóe miệng lão Ngụy giật giạt, Đường Thiên lấy tay che mặt.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung lại, tất cả các cô gái đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Đường Thiên cùng lão Ngụy kéo Amaury nhanh chóng chạy vào trong lồng sáng màu vàng.
Vút.
Vừa bước vào trong lồng sáng, ba người chỉ càm thấy một lực hút mạnh mẽ truyền lại, bọn họ không kịp phản ứng đã bị lực hút kinh người này hút vào sâu trong hang động.
"A a a..."
Tiếng hô của bao người vang vọng trong hang động.
Mơ mơ màng màng trượt một lúc lâu, bịch một tiếng, Đường Thiên rớt cuỗng mặt đá cứng rắn.
Đường Thiên đau tới nhếch mép lên, mơ mơ màng màng mở to hai mắt, lung lay dựng người dậy, cảm giác vừa rồi thật quá kinh khủng, hai chân hắn nhu nhũn ra, đầu óc cũng đang vô cùng choáng váng.
Hả?"
Đường Thiên tỉnh táo lại nhìn khắp xung quanh, lão Ngụy đâu, Amaury đâu?
Đây là một hang động lớn cỡ sân tập võ, bốn phía có bốn huyệt đông, mỗi huyệt lại được bao phủ bởi lồng ánh sáng, đỏ trắng xanh đen. Trong hang động rộng lớn chỉ có mình hắn.
Song ngay lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Đường Thiên vội vàng hô lớn: "Này, lão già, ruồi trâu!"
Một bóng người bước ra khỏi hang động màu trắng.
"Đường Thiên, không ngờ lại là ngươi."
← Ch. 043 | Ch. 045 → |