← Ch.516 | Ch.518 → |
Do thám được tung ra, đại đội dừng chân nghỉ ngơi, các thiếu niên cũng chui khỏi giáp hồn máy, trong giáp hồn máy rất hẹp, ở lâu trong đó rất mệt mỏi. Lúc nghỉ ngơi mọi người thường thích ra ngoài hóng gió hơn.
Túm năm tụm ba, mọi người làm thành một vòng tròn nhỏ, giáp hồn máy phía sau tạo thành một vòng tròn lớn. Như vậy nếu bị tập kích cũng có thể tiến vào giáp hồn máy ứng chiến trong thời gian ngắn nhất.
Thiên Không Hổ hùng vĩ ngồi dưới đất, Binh ngồi trên vai Thiên Không Hổ, dưa lưng vào cái đầu của nó, nuốt mây nhả khói.
Tiếng trò chuyện của các thiếu neien theo làn gió truyền tới lỗ tai hắn.
Binh lặng lẽ hút thuốc, những điếu thuốc này đều là do Loa Ti để lại, khóe miệng hắn không khiỏ nở một nụ cười ấm áp khó lòng nhận ra.
Trước đây khi hắn vừa bước vào binh đoàn, mỗi lần chuẩn bị chiến đấu, Loa Ti đều tới cổ vũ hắn.
Có điều phương thức có hơi đặc biệt...
Loa Ti thản nhiên: "Ha ha, tiểu quỷ, đừng có thua đấy nhé, thua cuộc khóc nhè thì xấu hổ lắm."
Thiếu niên giận tím mặt: "Loa Ti, ngươi đừng coi thường ta."
Loa Ti nhìn thiếu niên một cái: "Ta sợ ngươi làm hỏng giáp máy của ta, báo hại ta lại phải sửa, lần trước ngươi quá thê thảm, quả nhiên chỉ biết nói mà không biết làm!"
Thiếu niên ức tới mức sắc mặt đỏ chót, một lát sau mới tức giận đáp lời: "Lần này chắc chắn sẽ không!"
"Ha ha, có chí khí! Có điều mạng vẫn quan trọng hơn, nhóc con, đừng có chết đấy."
"Phi phi phi! Ta nhổ vào cái miệng ăn mắm ăn muối của ngươi!"
"Ha ha ha, ngươi chắc chắn sẽ không chết, nếu ngươi chết ta sẽ đem giáp máy tặng cho người khác, ngươi chắc chắn sẽ giận tới mức độ mồ sống lại..."
...
Những ký ức xa xôi nhưng tươi sáng đó hiện lên trước mắt, bất tri bất giác con mắt Binh bỗng ươn ướt, nụ cười bên khóe miệng y lại lớn dần, y nhếch miệng mỉm cười nhìn bầu trời.
Yên tâm, Loa Ti, vì những điếu thuốc này thôi ta cũng sẽ thắng trận này. Lại nói, nếu như thua cuộc, đến lúc đó gặp lại A Tín chắc chắn hắn sẽ cười nhạo ta đến mức chẳng còn chốn dung thân.
A Tín chắc chắn sẽ nói, tiểu quỷ, cả mười ngàn năm rồi mà chẳng tiến bộ...
Mười ngàn năm, Loa Ti...
Thật nhớ đoàn trưởng, thật sự rất nhớ người, chắc chắn người vẫn còn sống, ừ, chắc chắn như vậy! Nếu gã đoàn trưởng đó mà chết làm sao xứng làm đoàn trưởng của chúng ta?"
Binh kinh ngạc nhìn bầu trời.
Thiếu htảo luận náo nhiệt của các thiếu niên cách đó không xa bỗng ngắt đứt hồi tưởng của Binh.
"Tiểu Ngũ, lúc đó ngươi phải cố gắng phát huy nhé, cái tên Quỳnh Tư đó sao là đối thủ của ngươi?"
"Nói đúng lắm, Tiểu Ngũ cố lên, ta ghét nhất là Võ Hội Quang Minh, năm đó chúng giễu võ dương oai tại chòm Sài Lang, lần này không đánh chúng như chó chết, ta không phải là người."
"Đại tỷ Sylar nói, nếu lần nay ai lập công lớn sẽ đặc chế cho người đó một bộ giáp hồn máy."
"A a a, Tiểu Nhị, lần này ta sẽ không nhường ngươi! Ta muốn giáp hồn máy mới!"
...
Binh quay sang nhìn các thiếu niên tràn đầy sức sống, không khỏi mỉm cười, đám tiểu quỷ này đều thật tốt, Loa Ti, A Tín, nếu các ngươi thấy chúng chắc sẽ rất yêu thích...
Con mắt Binh dần trở nên kiên định.
Loa Ti, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp A Tín, chúng ta sẽ tới tìm đoàn trưởng, chúng ta sẽ xây dựng lại binh đoàn Nam Thập Tự.
Quân kỳ của chúng ta sao có thể gục gã? Chiến ca của chúng ta sao có thể tiêu tan?
Chúng ta còn có nhiều đồng bọn mới, chúng ta còn rất nhiều tương lai.
Đừng coi thường ta!
Binh đứng dậy, hắn đứng trên vai Thiên Không Hổ, miệng ngậm điếu thuốc lúc sáng lúc tắt, nhìn về xa xăm, gió thổi lên gương mặt phẳng lỳ của hắn.
Đột nhiên, Tam Giác Bạc của hắn rung rung, a, có tin mới?
Bọn Tiểu Nhị chú ý thấy động tĩnh ở phía Binh, đều ngừng thảo luận chạy tới.
"Ha ha, bọn chúng muốn tìm chúng ta quyết chiến?" Binh vui vẻ nói.
"Đại nhân, đây là cơ hội tốt! Đường đường chính chính đánh một trận, đánh cho chúng tâm phục khẩu phục thì thôi, Võ Hội Quang Minh chó má gì, tất cả đều bị chúng ta đánh cho thành cặn bã! Phải đánh tới mức sau này binh đoàn Võ Hội Quang Minh vừa thấy chúng ta phải lập tức đi đường vòng!"
Người vừa nói là Diệu, hắn có một mái tóc bạc chói mắt.
Tiểu Ngũ, Diệu cùng A Luân là ba người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong Thiên Vũ Lang viện, Tiểu Nhị tính cách lặng lẽ hướng nội, bình tĩnh kiên định, A Luân là người trầm ổn nhưng thường biểu hiện thô bạo còn Diệu lại hoạt bát hướng ngoại nhưng có phần thẳng thắn.
Ba người này được coi là Thiên Vũ Tam Kiệt.
"Không phải ta coi thường các ngươi." Binh thản nhiên nói: "Binh đoàn Hồng diệp tuy chỉ mới thành lập nhưng tốt xấu gì cũng lấy phân điện hoàng kim thứ mười của Võ Hội Quang Minh làm nòng cốt, đám tay mơ các người lấy gì đi quyết chiến với chúng?"
Diệu lập tức khó chịu, hô to: "Đại nhân, ngài cuoi thường chúng ta à?"
Binh cười ha hả, quay sang hỏi hai người còn lại: "Hai người các ngươi thấy sao?"
Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Có võ tràng Thương Dương trợ giúp, chúng ta chiếm cứ địa lợi nhân hòa, không cần thiết phải quyết chiến cùng bọn chúng. Hơn nữa tố chất binh lính của đối phương vượt xa chúng ta. Nếu quyết chiến chúng ta bất lợi, không phát huy được ưu thế."
A Luân nói đơn giản: "TA đồng ý với Tiểu Ngũ."
"Này này, hai người các ngươi..."
Diệu đột ngột ngưng lại, Binh cốc đầu hắn một cái: "Tiểu quỷ, dùng đầu óc chút đi."
Diệu ôm đầu chu miệng, phẫn nộ đứng bên cạnh.
"Được rồi, ngừng nghỉ ngơi, lên đường, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm." Binh thản nhiên nói: "Ta cũng hiểu đại khái suy nghĩ của võ tướng đối phương. Chúng ta phải chiêu đãi khách khứa một phen."
Thành Hàn Cổ.
Trong lồng ánh sáng cứ điểm đơn phiệt, Đường Thiên ngồi một mình trong góc tu luyện còn các Thánh giả đứng tấn công mặt đất, sắc mặt vui mừng. Lúc trước bọn họ đầy tuyệt vọng bước vào, dù thế nào cũng không nghĩ tới người thủ quan lại là Đường Thiên!
Quả thật là tìm được đường sống trong cõi chết!
Không một Thánh giả nào lựa chọn phản kháng, tất cả các Thánh giả đều không hề do dự lựa chọn giap nhập chòm Đại Hùng. Trong lòng mỗi người đều kìm nén lửa giận, khuất nhục và sợ hãi mà Phục Anh ép lên người bọn họ lúc này đã hóa thành động lực báo thù.
Chòm Đại Hùng tuy không mạnh như Võ Hội Quang Minh nhưng tuyệt đối không phải thế lực mà Võ Hội Quang Minh có thể tùy ý nghiền ép, vậy nghĩa là bọn họ vẫn có cơ hội.
Tất cả các Thánh giả đều gia nhập vào Sát Anh Tiểu Tổ. Xét thấy biểu hiện của Mông Tháp hèn mọn và nham hiểm vượt xa những người khác, Đường Thiên yên tâm giao nhóm nhỏ này cho Mông Thlương phong. Khi lồng ánh sáng bảo vệ xuất hiện, Đường Thiên sẽ lập tức chạy tới thảo luậnc ùng mọi người. Hắn nhanh chóng bị những biện pháp mà mọi người nghĩ ra làm cho khiếp sợ.
Các Thánh giả này đều hận Phục Anh tới thấu xương, không ngừng suy nghĩ ra những biện pháp âm độc. Thậm chí cả những thủ đoạn ép đáy hòm để giữ mạng, ngày thường không nỡ dùng giờ cũng không hề do dự lấy cả ra.
Có thể phong Thánh nàoc ó người yếu? Mỗi người đều có chút bản lĩnh. Những nếu không có tình báo về Phục Anh, bọn họ cũng chưa chắc có nhiều tình báo, nhưng giờ trên tay có tình báo về Phục Anh, bọn họ đương nhiên có thể bố trí công kích.
Đường Thiên gương mặt đằng đằng sát khí, trong lòng lại cực kỷ sảng khoái. Đúng là muốn ngủ là có người đưa gối.
Phục Anh, người tốt!
Sau trận chiến lần này, thực lực chòm Đại Hùng sẽ tăng vọt về chất. Vài chục Thánh giả, sức mạnh kinh khủng vượt xa quá khứ. Đường Thiên thậm chí ảo tưởng sau này mỗi binh đoàn đều sẽ được bố trí vài Thánh giả.
Binh đoàn quê mùa lập tức nhảy lên thành cường đại!
Quan trọng nhất là chào mời những Thánh giả này đều không tốn một tinh tệ, chẳng khác nào tặng không.
Vẫn là Thiên Huệ lợi hại, nếu không phải Thiên Huệ bảo mình tới chòm Lục Phân Nghi, mình làm sao mà kiếm ra nhiều Thánh giả như vậy?
Phục Anh nhìn chằm chằm vào lồng ánh sáng, gương mặt không lộ chút vui buồn nào.
Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm nghiêm nghị, quả nhiên không hổ là cứ điểm đơn phiệt, lại có thể chốngd dỡ nhiều Thánh giả luân phiên công kích như vậy. Trong lòng hắn thầm vui mừng vì không lỗ mãng bước vào, hắn tuyệt đối không tin đây là thực lực cá nhân của kẻ thủ quan.
Không Thánh giả nào có thể chịu đựng cường độ chiến đấu cao như vậy, kể cả hắn cũng không.
Đây chắc chắn là sức mạnh của bản thân cứ điểm!
Không sai!
Chỉ có sức mạnh của bản thân cứ điểm mới có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy. Đây là cứ điểm lợi hại nhất mà hắn từng gặp, nhớ lại tia chớp ngày hôm đó, hắn vẫn cảm thấy tâm thàn dao động.
Công kích kinh khủng!
Có điều hắn đã sớm chú ý thấy lồng ánh sáng càng lúc càng mỏng, điều này khiến hắn thầm yên tâm. Xem ra giá trị của bia đỡ đạn không hè lãng phí, xem ra chiến thuật của mình cực kỳ chính xác!
Những người khác cũng thầm kinh hãi, cứ điểm đơn phiệt này cường đại tới vậy ư?
Chẳng trách nó lại thất truyền...
Nếu không thất truyền, mọi người làm gì còn đường sống?
Còn Đồng Cách lại thầm động tâm, nếu có thể nghiên cứu ra kết cấu của cứ điểm đơn phiệt này, đó chắc chắn sẽ là công lao lớn. Nói thực lòng, hắn cũng không tin người thủ quan có thể dựa vào thực lực bản thân kiên trì lâu như vậy.
Dùng từ người sắt cũng không đủ rồi.
Chỉ có sức mạnh của bản thân cứ điểm phát huy tác dụng mới có thể hình thành cục diện như vậy. Nhưng cho dù đây là sức mạnh của bản thân cứ điểm cũng thật khiến người khác kinh ngạc. Cứ điểm cường đại như vậy quả thật chưa từng nghe nói, nếu không phải đây là cứ điểm đơn phiệt nổi danh trong lịch sử, hắn thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có phải là bẫy hay không.
Cũng may lồng ánh sáng đang không ngừng mỏng đi...
Lồng ánh sáng bao phủ cứ điểm càng lúc càng mỏng, Phục Anh không chút do dự đem vài Thánh giả cuối cùng nhét vào. Tới khi Thánh giả cuối cùng xông vào, một tiếng nổ lớn vang lên, lồng ánh sáng rốt cuộc bể nát.
Phục Anh không chút do dự lệnh cho bảy người: "Đi vào!"
Đám người Đồng Cách biết lúc này nếu vi phạm mệnh lệnh của Phục Anh, hắn sẽ không hề do dự lập tức ra tay giết chết, không kịp suy nghĩ gì khác, đành nhắm mắt bay vào trong cứ điểm.
Tốc độ bảy người rất nhanh, lập tức tới cửa vào cứ điểm, đây là vị trí của người thủ quan.
Bảy người không khỏi sửng sốt trước cảnh tượng trước mặt.
Mặt đất không nơi nào hoàn chỉnh, từng hố to hố nhỏ loang lổ khắp nơi, trong hầm có vết cháy đen, có nơi tuyết đọng, lại có chỗ nóng chảy, trong không khí vẫn lưu lại tàn dư năng lượng đủ các thuộc tính. Mặt đất không đâu hoàn chỉnh, thậm chí không có mảnh băng hay tảng đá hơi lớn một chút. Mặt đất mịn như bột mỳ, có thể tưởng tượng chúng bị oanh kích kinh khủng tới mức nào nên mới tan nát như vậy.
Cửa ải càng tàn tạ không thể tả, nhìn đâu cũng thấy vết rạn nứt như mạng nhện, hơn một nửa đã sụp đổ, nửa còn lại cũng rách nát thê lương, nhìn mà giật mình.
Bọn họ quả thật không thể tưởng tưởng nổi, chiến đấu mấy ngày nay tàn khốc tới mức nào.
Cho dù là Phục Anh tới sau đó, xem tình hình ở đây, sắc mặt tuy trấn định nhưng trong lòng lại mừng như điểm. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, chỉ là năng lượng tàn dư tỏa ra không khí cũng đủ cho hắn tính toán ra chiến đấu xảy ra tại đây đạt tới cường độ nào!
Cường độ này hắn quả thật chưa bao giờ gặp.
Hơn ba mươi con tốt thí Thánh giả, quả nhiên uy lực cường đại!
Hắn càng vui mừng vì không tùy tiện giết vào, dưới công kích cường đại như vậy còn chống đỡ một thời gian dài rồi mới thất thủ, cứ điểm đơn phiệt này thật quá lợi hại!
Có điều tất cả các cứ điểm một khi đã bị công phá đều như đã được mở toang, không còn gì phòng hộ!
Gương mặt Phục Anh cười gằn, lớn tiếng hét to: "Đi vào! Giết sạch! Không giữ lại gì cả!"
Bảy người phấn chấn, lao vào như ong vỡ tổ.
← Ch. 516 | Ch. 518 → |