← Ch.532 | Ch.534 → |
Hàng tỷ pháp tắc phù văn lững lờ trôi như hải dương mênh mông.
Tâm thần Tiểu Nhị chấn động manh. Lúc này nó như con thuyền độc mộc trong hải dương, lạc trong biển rộng mênh mông bản thân nó nhỏ bé như hạt bụi.
Mỗi một con sóng vỗ của pháp tắc chi hải đều không tiếng động, nhưng trong lòng Tiểu Nhị giống như sấm sét trào lên, nổ vang.
Quang điểm như chấm đom đóm từ pháp tắc chi hải từ từ hiện lên với số lượng lên tới hàng tỉ. Chúng từ trong pháp tắc hải dương vàng kim bay lên, tụ thành một mảng quang hải dương.
Quang mang hải dương huỳnh hỏa (biển đốm sáng) phản chiếu lên khuôn mặt Tiểu Nhị, khuôn mặt nó hiện lên rõ nỗi kinh hãi và hoảng sợ.
Thẩm phán chi quang dường như cảm nhận được nguy hiểm nên quang mang tăng vọt, điên cuồng ăn mòn Phệ hồn diễm.
Nhưng biển đốm sáng trước mặt làm cho Thẩm phán chi quang trở nên nhỏ bé, ảm đạm, không còn đáng kể. Những đốm sáng bé li ti từ bốn phương tám hướng bay về phía Phệ hồn diễm.
Chúng thong thả, thản nhiên làm cho Thẩm phán chi quang càng kinh sợ. Bỗng nhiên quang mang của nó vụt tắt, rồi tụ lại thành một luồng phù văn màu trắng từ bên trong Phệ hồn diễm bay ra.
Tốc độ luồng phu văn màu trắng này cực nhanh. Nó điên cuồng tả xung hữu đột, muốn tìm cách rời đi.
Nhưng dù nó tả xung hữu đột như thế nào thì không gian vẫn vô tận không có giới hạn.
Những đốm sáng tụ lại quanh nó càng lúc càng nhiều, còn nó thì càng lúc càng kinh sợ, càng lúc càng điên cuồng nhưng dù nó bay tới phương nào thì xung quanh cũng là những đốm sáng. Nó đã bị vây chặt rồi.
Những đốm sáng vô cùng vô tận nhưng thủy triều từ bốn phương từ từ gần lại.
Phù văn nở ra bạch quang chẳng có chỗ để trốn, những đốm sáng đến gần nó không ngừng biến mất nhưng số lượng đốm sáng quả thực quá mức kinh nhân, chúng cứ từ từ tiến tới, không ngừng áp súc phạm vi bạch quang lại.
Phù văn bị đốm sáng như thủy triều nhấn chìm, bạch quang càng lúc càng nhạt dần, rồi biến mất.
Một lát sau, hàng tỷ đốm sáng từ từ lặn xuống, chúng chìm xuống pháp tắc chi hải mênh mông kia, pháp tắc chi hải lại tĩnh lặng như thường.
Trong không trung chỉ còn lại một ngọn lửa màu trắng bằng móng tay. Ngọn lửa không có thuộc tính gì nhưng tản ra uy thế lẫm liệt. Phệ hồn diễm dường như ngửi thấy mùi món ngon, nó đột nhiên hóa thành hỏa tuyến chụp xuống ngọn lửa màu trắng.
Ầm!
Quang mang Phệ hồn diễm tăng vọt, quầng sáng sặc sỡ lấp lánh bất định. Lệ khí và sát ý của Phệ hồn diễm dần dần biến mất mà thay bằng sự hiên ngang hào hùng hướng thẳng lòng người.
Trong mắt Tiểu Nhị hiện ra một tia dị sắc, nó nhắm mắt lại cẩn thận cảm thu Phệ hồn diễm. Khuôn mặt múp míp của nó hiện ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.
Màu sắc Phệ hồn diễm từ từ nhạt dần, gần trong suốt như cũ. Nó lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, không còn khí tức nguy hiểm.
Tiểu Nhị vẫy một cái, Phệ hồn diễm bay vào lòng bàn tay, khóe miệng nó càng lúc càng cong lên rồi bật lên tiếng cười lớn.
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười bập bà bập bẹ có lẫn theo sự điên cuồng và tà ý.
Hồn trị Phệ hồn diễm đã đạt tới hai trăm sáu mươi điểm!
Đột phá giới hạn hai trăm điểm có nghĩ là Phệ hồn diễm đã là hồn bảo cấp bạch ngân! Hơn nữa, do thôn phệ Thẩm phán chi quang, Phệ hồn diễm có lực phá hoại kinh người với hồn thuật Quang Minh võ hội. Thẩm phán chi quang không phải ai cũng có tư cách nhận được, nó dùng để khống chế cao tầng và thánh giả Quang Minh võ hội. Võ giả hoàng kim thông thường không có tư cách được gieo. Như Tỉnh Hào chẳng hạn, lúc hắn trốn thì còn chưa phải là võ giả hoàng kim.
Cũng chính vì nhắm tới thánh giả và nhân vật cao tầng, Thẩm phán chi quang có sức phá hoại kinh người đối với hồn thuật hệ quang và chân lực hệ quang.
Chẳng trách sao Tiểu Nhị mừng rỡ điên cuồng như thế!
Phệ hồn diễm tuy lợi hại nhưng trong ghi chép của qn thì khi nó tới một trăm chín mươi điểm, dù có thôn phệ bí bảo cũng khó mà tăng điểm lên, chỉ có thôn phệ võ hồn, thánh hồn đặc thù mới có khả năng thăng cấp bạch ngân.
Không thể không công nhận, Thẩm phán chi quang thực sự lợi hại. nếu như không phải qn lưu lại dxc thì Tiểu Nhị căn bản không thể thắng được Thẩm phán chi quang. Qua quá trình bóc tác của dxc, Thẩm phán chi quang chỉ còn lại pháp tắc nội hạch nguyên thủy nhất, trở thành vật đại bổ cho Phệ hồn diễm.
Đối với Phệ hồn diễm, pháp tắc nội hạch của Thẩm phán chi quang cao giai hơn nhiều, chỉ có thế mới có thể làm cho đẳng cấp của nó bay vọt về chất.
Uy lực Phệ hồn diễm hiện tời có thể so được với một kích toàn lực của Phục Anh. Nếu như kẻ địch tới từ Quang Minh võ hội thì uy lực lại càng tăng gấp bội. Nói cách khác là từ giờ trở đi, Tiểu Nhị có Phệ hồn diễm đã trở thành thiên địch của các thánh giả Quang Minh.
Đường Thiên chẳng có thời gian quan tâm tới Tiểu Nhị, hắn đang luống cuống chân tay. Binh đoàn Kiếm Quang đầu hàng là một chuyện phiền phức.
Sĩ khí binh đoàn Kiếm Quang xuống cực thấp, hai vị đại nhân còn hôn mê, cả đám như rắn mất đầu. Vấn đề lớn nhất là bọn chúng vẫn chưa chấp nhận được hiện thực này. Quang Minh võ hội cho họ sự kiêu ngạo ăn vào cốt tủy. Trong mắt chúng, đám Đường Thiên là đám chân đất mắt toét.
Bọn chúng bị một lũ chân đất mắt toét đánh bại, bọn chúng đầu hàng.
Kết cục này là một đòn giáng mạnh vào bọn chúng. Không một ai oán hận hai vị đại nhân bởi vì Thẩm phán chi quang đã mở ra phía trước. Hai vị đại nhân chấp nhận chịu đựng nó vì bọn chúng.
Đường Thiên căn bản không ngờ binh đoàn Kiếm Quang đầu hàng nên không hề chuẩn bị gì nên trở tay không kịp. Nếu đối phương đã đầu hàng thì không thể giết chết tất cả tù binh được. Nhưng làm thế nào để an trí cả binh đoàn là một vấn đề lớn.
Thực lực cá nhân binh đoàn Kiếm Quang đều không kém, hơi vô ý rất dễ trở thành đại họa.
Nếu như có Binh đại thúc ở đây thì tốt quá!
Đường Thiên nghĩ vậy nhưng giờ đây không có Binh đại thúc. Đám Mông Tháp cũng không có ai tinh thông chuyện này do đó Đường Thiên chỉ có kiên trì mà làm thôi.
Trong lúc Đường Thiên phiền náo thì Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi tỉnh lại. Sĩ khí binh đoàn Kiếm Quang phấn chấn lên không ít. Rất nhiều võ giả còn đang mờ mịt thấy chủ tướng tỉnh lại đều an lòng lại. Chấp nhận vì giữ lại mệnh của thuộc hạ mà chịu đựng Thẩm phán chi quang, Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi đã dùng hành động thực tế làm cho trên dưới binh đoàn Kiếm quang phục từ sâu trong nội tâm.
Đường Thiên vui mừng quá đỗi. Thực sự, hắn rất bội phục hai người này.
Hai người là nam tử chân chính!
Hắn vỗ vỗ vào vai hai người, chân thành thốt lên: "Về sau mọi người đều là huynh đệ!"
Vẻ mặt Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi rất phức tạp, hai người đã chuẩn bị vong mạng, vậy mà không ngờ vẫn còn được sống. Diệp Thủ Tâm nhanh chóng bình tĩnh lại, xuất thân y không phải từ võ hội chính thống, nên quan hệ không sâu sắc với Quang Minh võ hội. Mạc Lôi thì ngược lại, thần tình của gã ảm đạm hơn nhiều.
Bình tĩnh trở lại, Diệp Thủ Tâm nhắc nhở Đường Thiên: "Mười lăm thánh giả của thánh điện sẽ nhanh chóng tới đây, thỉnh sớm chuẩn bị."
Thánh điện! Mười lăm thánh giả!
Sắc mặt mọi người cùng biến. Mông Tháp kiềm không được bèn hỏi: "Đại khái còn bao lâu?"
"Nhiều là nửa ngày." Người nói là Mạc Lôi, tuy trong lòng thống khổ nhưng lúc này gã biết, nếu như đám Đường Thiên bại trận thì vận mệnh của binh đoàn Kiếm Quang là bị tàn sát.
Giết một người răn trăm người!
Cao tầng nhất định sẽ trừng phạt cực kỳ hà khắc đối với binh đoàn Kiếm Quang. Mạc Lôi cho rằng trong mắt cao tầng thậm chí cái chết cũng không đủ để chuộc được tội. Gã không biết vì cái gì mà đồng ý với quyết định của Diệp Thủ Tâm. Là sợ chết chăng? Gã biết là không phải. Cái chết nhẹ nhàng hơn Thẩm phán chi quang nhiều.
Uy danh của thánh điện, Đường Thiên không biết nhưng người khác lại biết khá rõ. Mọi người nghe vậy đều biến sắc.
"Lợi hại lắm sao?" Đường Thiên tỏ ra bất mãn: "Này, này, chúng ta đông như thế, bốn mươi ba so với mười lăm, sợ cái gì!"
Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi ngẩn người, họ nhìn Đường Thiên với thần sắc quái dị.
Tên khốn này nhìn lướt qua có vẻ vớ vẩn, có đúng là vị thần thiếu niên ngang trời xuất thế kia không?
Hay là ngụy trang? Có khả năng...
Người có thể dựng lên một cơ nghiệp như thế, sao lại có thể vớ vẩn như con hàng loại hai? Không thể nào có chuyện không biết xử thế như thế?
Mông Tháp thấy Đường Thiên lạc quan mù quáng như thế đành phải vạch cho hắn thấy những yếu kém: "Đại nhân, chúng ta thánh giả tự do, không thể so với thánh giả ở thánh điện, chưa nói tới trang bị mà riêng thực lực đã kém hơn rất nhiều."
Đường Thiên sửng sốt kêu a một tiếng: "Như vậy à."
Mông Tháp trong đám người này cũng được tính là một trong mấy người lợi h ại nhất, đến y cũng nói không nắm chắc vậy thì người khác càng không xong. Thánh giả nào cũng có sĩ diện, nếu không phải chênh lệch quả thực lớn thì chắc chắn sẽ không thừa nhận thực lực kém hơn.
Đường Thiên vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Bỗng, Diệp Thủ Tâm mở miệng: "Đồng cầu đại nhân mới dùng là một lợi khí vô song."
Mọi người gật gù, Mông Tháp cũng nó: "Không sai, hỏa diễm kia đối với thánh giả cũng có lực sát thương cực lớn."
Đường Thiên vỗ đùi. Đúng rồi Phệ hồn diễm là loại bán hồn bảo, vì vậy có thể tạo ra thương tổn với thánh giả. Đường Thiên không nói gì mà gọi Tiểu Nhị ra: "Tiểu Nhị, nếu hiện tại ngươi bắt đầu luyện chế tạc đạn thì nửa ngày có thể luyện chế được bao nhiêu?"
"Khoảng một trăm." Tiểu Nhị trả lời. Lúc trước nó luyện chế hơn một trăm viên đã có chút thuần thục, lý giải hiện tại đối với Phệ hồn diễm càng sâu sắc nên luyện chế càng dễ.
"Tốt rồi, thế là mỗi người hai quả." Đường Thiên cảm thấy như thế cũng tốt rồi.
"Vốn mỗi người một quả là đủ." Tiểu Nhị có hơi không tình nguyện những nghĩ đi nghĩ lại nếu như cho những người này Phệ hồn diễm vậy thì sẽ không phải luyện chế hồn bảo cho họ nữa.
Tiểu Nhị nhắc nhở: "Nó tên là Phệ hồn diễm, nhưng tốt nhất các ngươi cho nó chén một vài bí bảo, cho nó ăn càng nhiều thì uy lực nó càng lớn. Nếu như mới luyện chế do hồn trị quá thấp, khó mà tạo thành thương tổn với thánh giả."
"Phệ hồn diễm hả?"
Bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, người kinh hô là thánh giả tên là dc, gã là thánh giả huyết mạch duy nhất, trong mắt gã chỉ có nỗi kích động.
"Lợi hại lắm hả?" Mông Tháp tò mò.
Tuy dc kích động nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Nhị, chưa trả lời.
"Ngươi nói xem.’ Tiểu Nhị bập bẹ thót lên, khuôn mặt búp bê tinh xảo xinh xắn làm bộ làm dáng chọc cười người ta.
Dc nói: "Phệ hồn diễm là do một thánh giả huyết mạch sáng chế ra, là Từ Chi Tốn, vị thánh giả huyết mạch này xuất thân không phải từ Hắc hồn mà là một thánh giả tự do. Vì đắc tội với Quang Minh võ hội nên bị truy sát. Người này tìm đến đám thánh giả tự do, dạy họ Phệ hồn diễm, yêu cầu họ thánh thệ không được truyền ra ngoài. Nhóm người này là Phệ hồn huyết đoàn."
"Phệ Hồn huyết đoàn!" Sắc mặt Mạc Lôi đại biến.
← Ch. 532 | Ch. 534 → |