← Ch.602 | Ch.604 → |
"Đại ca, tra ra rồi!" Trợ thủ hưng phấn nói: "Là một nhóm, bọn họ có hơn bốn mươi người, thủ lĩnh chính là thằng nhóc kia. Bọn họ trên đường đi gặp được Tần Ngữ Nhiên, được lên thuyền, có người nói ở tại khoang chứa hàng, gặp phải chúng ta mới ra tay. Ta hỏi thăm được chiếm hạm Huyết Mộc bị đưa vào xưởng đóng tàu Vĩnh Quang sửa chữa, bỏ chút tiền mua chuộc được người của xưởng đóng tàu, tới xem xét. Một tòa Pháo Kiếm Tổ Ong cùng Máy Chém Quang Trảm bị bọn họ dùng tới phát nổ, nổ tan hoàn toàn. Chắc hẳn gánh nặng quá lớn làm nổ tung."
"Hơn bốn mươi người." Liêm Bách Quân trầm ngâm, đúng là trùng khớp, vậy xem ra tiểu đội của đối phương rất có thể có một võ tướng xuất sắc, dùng hiệu suất đồng bộ cao khiến bốn mươi người cùng chị gánh nặng năng lượng.
Tinh nhuệ!
Có thể làm tới nước này xứng danh tinh nhuệ.
Huống hồ chỉ dựa vào hơn bốn mươi người có thể thay đổi cả chiến cuộc, đội ngũ như vậy không phải tinh nhuệ thì là gì?
"Sau đó chúng đi hướng nào?" Liêm Bách Quân tiếp tục hỏi.
"Bọn họ và Bạch Hiểu, Tần Ngữ Nhiên mỗi người một ngả, giờ tung tích không rõ." Trợ thủ nói tiếp: "Khó lòng mua chuộc được người thân cận xung quanh Tần Ngữ Nhiên."
"Xem ra là chuyện bất ngờ." Liêm Bách Quân nói, chiến trường luôn tràn ngập những tình huống bất ngờ, huống hồ bọn họ chỉ là một đám hải tặc, ý vị càng nhiều.
Trợ thủ do dự nhìn Liêm Bách Quân một cái: "Đại ca, bên kia rất tức giận với hành động của chúng ta, bọn họ cho là chúng ta phá bỏ thỏa thuận, không giữ chữ tín."
"Hừ, để chúng giận đi." Liêm Bách Quân không buồn ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta là hải tặc, hải tặc cần coi trọng chữ tín?"
Trợ thủ nhe răng cười, cực kỳ vô lại: "Ha ha, ta cũng trả lời bọn họ như vậy! Coi mình là gì mà dám vung chân múa tay với chúng ta! Chán sống rồi à!"
"Bọn chúng mưu đồ quá lớn." Liêm Bách Quân trầm ngâm nói: "Lần này chúng ta không nên hãm quá sâu. Đáng tiếc Tần Ngữ Nhiên không rơi vào tay chúng ta, bằng không lần này có thể kiếm cả một hạm đội rồi."
"Một... Một hạm đội?" Trợ thủ lắp bắp nói, sắc mặt dại ra.
"Bọn chúng có tiền." Liêm Bách Quân sắc mặt không lộ ý gì, nhưng ánh mắt lóe lên sắc lạnh: "Tần Ngữ Nhiên là khâu không thể thiếu hụt trong kế hoạch của chúng."
"Vậy giờ chúng ta làm sao đây?" Trợ thủ mợt mịt hỏi, đại ca nói những gì, sao mình nghe không nhiểu? Nhưng nghĩ tới cả một hạm đội vuột khỏi kẽ tay, hắn hít một hơi lạnh, chề môi, sắc mặt đau lòng.
Một ả phụ nữ có thể đổi được một hạm đội? Chẳng lẽ cô ả này làm bằng vàng? Vàng cũng chẳng đáng giá thế!
"Chờ đợi." Liêm Bách Quân không buồn ngẩng đầu lên.
Một trang viên xa hoa.
"Cái gì? Ngài bị hải tặc tập kính? Còn là một hạm đội hải tặc! Trời đất ơi! Hải vực xung quanh Bạch Sa Châu chúng ta có hải tặc qua lại!" Một thiếu phụ xinh đẹp dùng quạt lông che miệng, sắc mặt sợ hãi.
Các quý phụ ngồi xung quanh lúc này ai nấy đều khiếp sợ.
"Đúng, tình hình lúc đó rất nguy hiểm." Tần Ngữ Nhiên mỉm cười nói: "Thế nhưng chúng ta cũng rất may mắn, thương nhân nửa đường lên thuyền đã giúp chúng ta rất nhiều. Cuối cùng chúng ta đẩy lui hải tặc."
Nàng biết bọn Mãnh Nam đại ca không muốn người ngoài biết nên nói rất hàm hồ.
"Ngài thiện lương nhân từ, cao quý như ngọc ngà, chuyện này quả chứng minh lại điều đó." Một mỹ phụ khác khen ngợi.
"Bọn họ lợi hại lắm phải không?"
"Lần này tiểu thư Ngữ Nhiên sẽ ở lại thành Bạch Sa bao lâu?"
...
Mọi người bàn ra tán vào, cũng may Tần Ngữ Nhiên am hiểu chuyện này, ứng phó như thường.
Mà một chỗ khác của đại sảnh, Bạch Hiểu cũng bưng chén rượu cùng một người trung niên, nói cười trò chuyện.
"Nghe nói bọn cháu gặp phải hải tặc, chú giật mình đấy." Người trung niên cười nói: "Thế nhưng sau đó lại nghĩ, với thực lực của cháu, cho dù thế cũng có thể trốn được mới thôi không lo lắng nữa."
"Chú hai, chú nói vậy chẳng khác nào không quan tâm đến cháu." Bạch Hiểu oán giận nói, nhưng gương mặt không chút bất mãn.
Chú hai của hắn, Bạch Việt, là thần tượng của hắn khi còn nhỏ, mười sáu tuổi đã trở thành binh đoàn trưởng của một binh đoàn, tư lịch như vậy có đặt tại châu nào cũng khiến người ta trợn mắt ngoác mồm. Trong hai mươi năm sau đó, nhiều lần ngăn cản cường địch, trở thành võ tướng số một Bạch gia hiện nay, là nhân vật thực quyền chân chính của Bạch gia.
Lần này hắn tới Bạch Sa Châu là có việc chung, không ngờ hai chú cháu lại gặp nhau.
Bạch Việt cười ha hả: "Dẫu sao cháu cũng là con gián mà, đâu có dễ chết."
"Chú hai, có thể cho cháu mượn ít tiền được không?" Bạch Hiểu ngẩng đầu bước tới nói.
"Sao thế? Thiếu tiền à?" Bạch Việt liếc mắt nhìn Tần Ngữ Nhiên, chế nhạo: "Có phải cưa gái tiêu hết tiền rồi không? Có điều, Tiểu Bạch à, nếu cháu ôm được mỹ nhân về, chú hai ở nhà nhất định sẽ ủng hộ cháu! Chỗ cha cháu chú sẽ tới làm công tác tư tưởng. Sao nào? Không dám tiến tới chứng tỏ là sợ sệt đấy nhé!"
Bạch Hiểu sắc mặt bất đắc dĩ: "Chú hai lại nói đi đâu đâu rồi. Tuy cháu cũng ưa Ngữ Nhiên nhưng không phải tình yêu nam nữ. Cháu tới vay tiền chú là có chuyện khác."
"Không cho vay!" Bạch Việt kiên quyết lắc đầu: "Không phải cưa gái tuyệt đối không cho vay!"
Bạch Hiểu trợn tròn hai mắt nhìn Bạch Việt, bỗng chốc không nói ra lời.
"Sao nào? Nghĩ thông chưa?" Bạch Việt nháy mắt.
"Chú hai, cháu có thể mua được Băng Lam Chi Thương." Bạch Hiểu đột nhiên nói.
"Băng Lam Chi Thương?" Bạch Việt sửng sốt trong chốc lát, ý cười trên gương mặt biến mất: "Băng Lam Chi Thương? Cháu vay tiền là vì mua Băng Lam Chi Thương?"
"Vâng." Bạch Hiểu nhẹ giọng đáp: "Lần này gặp phải hải tặc, chính những người này đã đẩy lùi bọn chúng. Bốn mươi sáu người, đầu tiên là một cỗ Pháo Kiếm Tổ Ong, sau đó là một Máy Chém Quang Trảm, đẩy lui hải tặc."
"Thật không?" Bạch Việt am hiểu chiến tranh, nhanh chóng tính nhẩm, đột nhiên ngẩng đầu: "Khó mà làm được!"
Bốn mươi sáu người trước sau luân phiên khống chế một Pháo Kiếm Tổ Ong cùng một Máy Chém Quang Trảm, đẩy lui một nhánh hải tặc, có thể tưởng tượng được hiệu suất lúc đó phải vô cùng cao.
Bạch Hiểu bổ sung: "Nhánh hải tặc này có một chiến hạm Hắc Long, mười chiếc chiến thuyền."
"Không thể nào!" Bạch Việt ánh mắt bừng bừng, hầu như bật thốt lên.
"Cháu cũng cảm thấy không thể." Bạch Hiểu trầm giọng nói: "Nhưng cháu tận mắt chứng kiến. Pháo Kiếm Tổ Ong cùng Máy Chém Quang Trảm đều nổ nát, không chịu được gánh nặng năng lượng nên nổ tung. Lúc đó cháu đã chuẩn bị liều mạng, nhưng chứng kiến chỗ xoắn ốc trảm che ngợp bầu trời khiến cháu tròn mắt."
"Những người này ở đâu?" Bạch Việt lập tức hưng phấn hỏi: "Chú muốn gặp bọn họ!"
Bạch Hiểu không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Băng Lam Chi Thương chính là mua được từ tay bọn họ. Thế nhưng cháu không đủ tiền, chỉ mua được hơn một trăm cây."
"Đợi đã!" Bạch Việt ngẩn ngơ: "Cháu nói hơn một trăm cây Băng Lam Chi Thương đoạt mạng kia ư? Cháu không nhầm đấy chứ! Sao lại có nhiều Băng Lam Chi Thương như vậy được?"
"Chú hai, cháu làm sao mà nhầm được, chú quên thầy giáo của cháu là ai rồi à?" Bạch Hiểu phản bác.
"Cũng đúng." Bạch Việt gật đầu: "Cho cháu thêm một tỷ. Thứ đó không tệ, lưu trữ cũng tốt, để lấy lòng thầy giáo của cháu cũng được. Hồi trước chẳng phải ông ấy làm ra một hạng mục Lam Độc ư? Cũng là vì số lượng Băng Lam Chi Thương không đủ."
"Không đủ!" Bạch Hiểu lắc đầu.
"Còn nhiều như vậy à?" Bạch Hiểu giật mình: "Cháu không lầm đấy chứ?"
"Quả thật không lầm!" Bạch Hiểu nịnh bợ nói: "Chú hai, chú cho cháu vay trước đi, cháu đã báo tin lại cho thầy rồi, cũng bảo nhà gửi tiền tới."
"Hai tỉ, lần này thôi rồi, chết đói rồi." Bạch Việt bất đắc dĩ nói.
"Vẫn không đủ!" Bạch Hiểu rất kiên quyết lắc đầu.
"Trên tay tên kia rốt cuộc có bao nhiêu?" Bạch Việt há hốc mồm.
"Ít nhất một ngàn cây trở lên." Bạch Hiểu kết luận.
"Này, Tiểu Bạch, cháu không ấm đầu đấy chứ?" Bạch Việt đưa tay lên sờ trán Bạch Hiểu, sắc mặt không tin: "Cháu nói một hai trăm cây chú còn tin, cháu lại nói hơn một ngàn cây? Ha ha, chắc chắn cháu bị lừa rồi! Thiếu niên đúng là non nớt! Chỉ có người lùn xanh cấp cao mới có thể có Băng Lam Chi Thương, hơn nữa bọn chúng tuyệt đối không đem ra bán. Chắc chắn người ta lừa cháu rồi."
"Cháu đã kiểm tra!" Bạch Hiểu dứt khoát phun ra bốn chữ.
"Thật không?" Ý cười trên mặt Bạch Việt biến mất.
"Thật sự." Bạch Hiểu không hề do dự đáp.
Bạch Việt bỗng đứng bật dậy.
Bạch Hiểu vội vàng kéo: "Chú hai, chú đi đâu đấy?"
"Vay tiền!" Bạch Việt đằng đằng sát khí: "Chúng ta tuyệt đối không để chỗ Băng Lam Chi Thương này lọt vào tay người khác được. Lão già kia thật may mắn, lần này lợi cho hắn rồi, mong rằng hắn nghiên cứu ra được Băng Lam."
Từ Ký, Ninh Hải vừa bước vào phòng thí nghiệm đã có một quản lý chào đón: "Ninh Hải, có một thỏi kim loại đặt trên bàn ngươi, cấp trên bảo ngươi tiến hành đánh giá toàn bộ các phương diện của nó. Phải nhanh một chút."
"Được!" Ninh Hải không cò kè mặc cả, đây là công việc của hắn.
Ngồi xuống trước bàn, hắn chú ý thấy thỏi kim loại trên bàn có màu đen, bằng phẳng, bóng loáng. Hắn cầm lên, không khỏi ngạc nhiên, thỏi kim loại nặng hơn tưởng tượng của hắn. Việc này khiến hắn mong chờ mơ hồ, từ điều này có thể thấy mật độ của nó khá lớn.
Ninh Hải là nhà giám định vật liệu nổi tiếng nhất Từ Ký ở Bạch Sa. Đây là một nghề nghiệp khiến người ta khá đỏ mắt, có tiền lương cao, công việc cũng tương đối thoải mái.
Công việc thế này Ninh Hải làm đã quen tay.
Làm sao để đánh giá giá trị của một vật liệu có một quy trình tương đối thành thục. Chỉ cần làm theo quy trình sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ninh Hải nhàn nhã uống trà, ăn chút điểm tâm. Muốn có kết quả còn phải chờ hơn nửa ngày.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hắn yên giấc ngủ trưa.
Khi trời ánh trời chiều chạng vạng xuất hiện ngoài cửa sổ, báo cáo đánh giá thỏi hắc kim đã được xuất hiện.
Ninh Hải hờ hững cầm báo cáo, thế nhưng chỉ nhìn vài lần, hắn lập tức nhảy dựng lên, miệng lộn xộn: "Không thể nào, không thể nào?"
Một loạt số liệu chói mắt viết bên trên, chỉ có những hàng mẫu do thế gia về kim loại đưa tới mới có thể có.
Chẳng lẽ hôm nay mình sai ở đâu? Hắn đau đớn bứt tóc, điều này ý nghĩa hắn phải cẩn thận làm lại một lần. Lần sau không thể sai lầm như vậy, nơi này là Từ Ký, yêu cầu hết sức nghiêm ngặt. Nếu cấp trên biết khi làm việc mình có sai lầm nghiêm trọng thế này, vậy không cần đi làm nữa.
Hắn vứt tâm trạng nhàn nhã ra sau đầu, bắt đầu tập trung vào lần đánh giá này. Buổi tối không về nhà nữa, ở lại Từ Ký, tập trung lặp lại thí nghiệm ban ngày, tập trung toàn bộ tinh thần.
Ngày thứ hai, kết quả cuối cùng cũng được đưa ra.
Khi báo cáo thứ hai xuất hiện trước mặt Ninh Hải, hắn lại há hốc mồm: "Trời ơi!"
Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại, sắc mặt choáng váng lảo đảo chạy ra ngoài, hắn phải đem phát hiện cực kỳ trọng đại này nói cho đại nhân.
Cho dù thế nào cũng phải mua lại tất cả những thỏi hắc kim này!
← Ch. 602 | Ch. 604 → |