← Ch.689 | Ch.691 → |
Vu Mã Thiên đứng thẳng tắp, hắn đứng như vậy đã hơn nửa giờ.
Gia hỏa ngậm điếu thuốc, nuốt vân thổ vụ đối mặt chính là chiến tướng số một của Nam minh? Đứa gia hỏa này là hồn sao? Hồn vậy mà có thể hút thuốc? Thoạt nhìn có vẻ rất thích thú, một chút nữa có nên hỏi nhãn hiệu thuốc là gì hay không...
Ngay từ đầu hắn còn có chút kinh sợ, hắn không rõ thượng cấp vì sao lại chỉ đích danh muốn gặp mình. Hắn tuy rằng là binh đoàn trưởng của Nguyên Sơn binh đoàn, nhưng Nguyên Sơn binh đoàn chỉ là binh đoàn địa phương đóng quân tại Nguyên Sơn thành. Nguyên Sơn thành là tiểu thành, Nguyên Sơn binh đoàn tự nhiên cũng không phải là đại binh đoàn gì, bọn họ đôi khi còn phải làm chút việc vặt, duy trì trị an, hộ tống thương đội gì gì đó.
Bản thân mình là tiểu nhân vật như vậy, thượng cấp sao lại biết?
Chẳng lẽ là chuyện ăn chặn lộ rồi? Hay là chuyện kiếm tiền lộ rồi? Suốt đường đi hắn cứ nơm nớp lo sợ, tuy nhiên cũng không quá sợ hãi. Hắn không làm việc gì tán tận lương tâm, binh đoàn địa phương đều như vậy, tiền lương ít đến thương cảm, thường không thể nhận đúng ngày(nợ lương), bọn họ chỉ có tự mình kiếm tiền. Thượng cấp đối với những tiểu động tác phía dưới này, cũng là mắt nhắm mắt mở.
Vu Mã Thiên hạ quyết tâm, nếu như thượng cấp lấy cái này hỏi tội mình, vậy trước hết trả thiếu tiền lương một năm linh bảy tháng đã.
Dù sao cái chức binh đoàn trưởng dở hơi này, hắn cũng cảm thấy không ra cái gì.
Dù sao cũng vậy, đến đâu hay đến đấy, Vu Mã Thiên bình tĩnh lại. Khi hắn tiến nhập Thương châu, vẻ phồn hoa của Thương châu khiến hắn há miệng. Các loại thương thuyền lui tới như thoi đưa, khắp nơi đang ầm ầm xây dựng công trình, hoa lệ chiêu bài rực rỡ muôn màu, nhà so với nhà cực xa hoa. Khu mua bán ở Nguyên Sơn thành so với nơi này, quả thực tồi tàn đủ làm người ta xấu hổ. Dòng người dày đặc chi chít, tựa như vân tệ dày đặc chi chít đang lưu động.
Trước đây hắn chưa từng tới Thương châu, nhưng biết rõ Thương châu là nơi nổi tiếng nghèo.
Dọc đường từng tòa tân thành, đang từ từ thành hình. Tràng diện khí thế ngất trời như vậy, khiến cho Vu Mã Thiên cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Năng lượng lưu động trong không khí, khiến cho hắn cảm thụ được có chút không tầm thường. Cái năng lượng lưu động này, tựa hồ nhận được khống chế nào đó a...
Phát hiện này, tức thì khiến cho toàn bộ tạp niệm liền mất không còn.
Sau đó dọc đường hắn có càng phát hiện, ngoại trừ phồn vinh thương nghiệp, nhiều hơn nữa chính là binh đoàn. Không sai, chính là binh đoàn, hắn dọc đường tối thiểu trông thấy bốn binh đoàn đang tại huấn luyện.
Khi hắn gặp Binh, trong bụng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn đứng nửa ngày, Binh tựa như không nhìn thấy hắn tồn tại, Vu Mã Thiên biết rõ chút quy củ, cấp trên không nói gì, hắn tự nhiên không dám loạn động. Vẫn cứ đứng thẳng tắp, nhưng đầu óc bắt đầu tư duy mạnh.
Hắn không biết, Binh đang âm thầm quan sát hắn.
Vu Mã Thiên không cao, thể hình rất gầy. Trên trán rũ xuống vài sợi tóc mềm, thoạt nhìn hơn vài ngày không gội, phối hợp với khuôn mặt hơi mập mạp, có một loại hèn mọn không thể tả. Nhãn thần phiêu hốt không có tiêu điểm, hiển nhiên đang ngây ra. Tư thế đứng thả lỏng, toàn thân không có một chút căng cứng, tựa như khung xương sắp vỡ. Mặt trước y phục dính một khối lớn dầu mỡ chưa giặt sạch, không phải là mới bị dính đấy chứ.
Cái gia khỏa trước mặt này hiển nhiên là lão lính lọc lõi.
ánh mắt Binh tinh tế.
Lão lính lọc lõi tại binh đoàn thường thường có nghĩa phiền phức, bọn họ hiểu cách bo bo giữ mình, bằng mặt không bằng lòng là thủ đoạn bọn hắn thường dùng, nhiệt huyết đa số buông bỏ. Tướng lĩnh có kinh nghiệm, đều rất không thích trong đội ngũ của mình, có lão lính lọc lõi, bầu không khí của binh đoàn rất dễ dàng bị hỏng.
Nhưng, mười ba tòa thành thị lần này gặp hải tặc tập kích, chỉ có Nguyên Sơn thành truy kích hải tặc, chính là vị Vu Mã Thiên trước mắt này.
"Ngươi có vấn đề gì?"
Binh thình lình mà đặt câu hỏi, hắn chú ý gia hỏa trước mặt, nhãn thần mơ màng, thần tình bắt đầu trở nên dại ra.
"Vấn đề? Nga, thuốc rất không tệ, có thể cho một điếu hay không?"
Ở trong trạng thái ngây ra, Vu Mã Thiên hoàn toàn không suy nghĩ, buột miệng nói ra, khi hắn có phản ứng, mặt soạt một cái trắng bệch.
Tìm đường chết! Trời ạ, cái này đúng là tìm đường chết! Bản thân mình sao lại tìm đường chết như thế?
Bản thân mình nói câu đầu tiên đối với quan trên, hóa ra là xin điếu thuốc!
Vu Mã Thiên chỉ cảm giác trước mắt một mảnh u ám, hết rồi hết rồi, bản thân mình nhất định sẽ bị hạ chức, binh đoàn trưởng chết tiệt cùng bản thân mình đã không liên quan rồi, bản thân mình sắp đối mặt thất nghiệp, sau khi tiêu hết tích súc bản thân mình phải lưu lạc đầu đường, bản thân mình lúc tuổi già nhất định rất bi thương...
Tưởng tượng thấy hình ảnh mình lúc tuổi già đang run rẩy cầm cập trong phòng ở nứt hở khắp nơi, Vu Mã Thiên nảy lên trong long bi ai, thiếu một chút khóc rồi.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời, trở lại nhất định phải huyết lệ giáo huấn bản thân mình, nói cho đám thuộc hạ, lấy bản thân làm ví dụ gì gì đó là rất có sức thuyết phục... Nga, nhất định không thể quên lão Vương còn thiếu mình hai vạn vân tệ... Còn ai thiếu tiền mình nữa nhỉ? Người có thể đi, nợ không thể để lại... Xuyên Tử năm ngoái nói muốn mời mình ăn một bữa cơm thỏa thích, ngô, không thể để hắn chối, đi ăn nhà ai chứ? Cái này phải suy nghĩ, Minh Sinh có nói cái nhà nướng chân heo kia mình vẫn chưa đi qua, ai, đói quá...
Binh đối với chuyện Vu Mã Thiên há mồm hỏi xin thuốc, cũng sửng sốt một lúc, hắn kiến thức qua nhiều thuộc hạ, còn chưa từng có ai hỏi xin hắn điếu thuốc.
"Nhận lấy."
trái lại Binh không có keo kiệt, ném thẳng cho Vu Mã Thiên một điếu.
Còn chìm đắm trong chuyện chân heo nướng, Vu Mã Thiên vô thức nhận lấy, vừa vào tay, nhỏ thế nhẹ thế, hắn tức thì nổi giận: "Lão bản, chân heo vì sao nhỏ như thế?"
Quả thực khinh người quá đáng!
Hắn ngẩng đầu trợn mắt nhìn lão bản nướng chân heo, khi hắn thấy rõ ràng khuôn mặt đối diện kia, tức thì giống như một bồn nước đá từ đầu giội đến chân, hắn há miệng, toàn thân giống như con tò te, không chút động đậy, hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
"Chân heo?" khuôn mặt Binh bị khói thuốc lượn lờ cản tầm nhìn, không thấy được chân thực, nhưng con mắt nheo lại, hàn mang tựa như đao phong đang lấp lánh: "Ngươi đã thích chân heo như thế, từ hôm nay trở đi, ngươi đi xử lý chân heo nhé. Tuy rằng nhà bếp chúng ta không có món ăn này, nhưng ta đồng ý thêm vào món này. Nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, cung cấp chân heo cho toàn bộ binh đoàn."
Vu Mã Thiên há miệng, hắn ngơ ngác mà nhìn Binh, đối với cái mệnh lệnh sai lầm đến cực điểm này, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thời điểm này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ có hữu dụng hay không? Ôm bắp đùi? khuôn mặt rơi lệ rất có hiệu quả tốt hơn hay không? Phải dứt khoát kiên cường từ chức không làm hay không? Có bị vệ binh kéo thẳng đi ra ngoài chặt ra cho chó ăn hay không...
Khi Vu Mã Thiên từ trong suy nghĩ mông lung phục hồi lại tinh thần, Binh trước mặt đã biến mất vô tung.
Trên bàn chỉ có một điều lệnh, hắn được điều đến bộ bếp núc.
Cái nhân sinh này, quá u ám rồi!
Vu Mã Thiên run rẩy mà cầm lấy điều lệnh, đi ra cửa, ánh nắng bên ngoài cũng vô pháp đánh tan chút bi phẫn trong lòng hắn, hắn nắm chặt nắm tay, khuôn mặt rất dứt khoát, hắn quyết định phải cho cái tên nghiện thuốc chết tiệt kia, minh bạch cái gì gọi là sĩ có thể sát không thể làm nhục!
Hắn cảm thấy quyết tâm hùng hồn chịu chết đã khiến cho vệ binh cửa vào chú ý, hắn đi tới.
"Vị này đại ca, bếp núc bộ đi như thế nào?"
Điều Vu Mã Thiên đến bếp núc bộ, Binh tiếp tục công tác hằng ngày. Sự kiện Hải tặc tập thành, dường như không ảnh hưởng tới hắn chút nào, ngoại trừ yêu cầu mỗi châu đề cao phòng bị, không có bất luận hành động gì khác có tính thực chất.
Tác chiến thất, trên vách tường treo bản đồ cực lớn, thượng cấp vẽ đầy các loại đường nét màu sắc, thượng cấp đánh dấu từng cái chữ số, dày đặc chi chít, thoạt nhìn khiến người ta choáng váng.
Gian phòng nồng mùi thuốc, ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào, từng sợi bụi mù lẫn bụi bặm, ở trong ánh nắng chậm rãi xao động.
Binh từ trong trạng thái chuyên chú phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hắn dời khỏi bản đồ.
Vươn thân vặn lưng, tay vô thức sờ xuống hộp thuốc, nhưng tay hắn nhanh chóng ngừng lại, gần đây thuốc lá hết tương đối nhanh, tồn kho không nhiều, phải hút tiết kiệm chút.
Cũng không biết Đường thần kinh bây giờ đến đâu rồi.
Còn có đám A Tín, không biết có khỏe không.
Cục diện trước mắt, cũng không gian nan hơn so với trước đây, cùng tràng đại chiến dịch toàn bộ Thiên lộ kia so sánh thậm chí được coi là thanh nhàn. Nhưng tại lúc xưa, tuy rằng hắn cũng rất vội vàng rất khẩn trương, nhưng chỉ cần hoàn mỹ mà chấp hành mệnh lệnh là đủ, áp lực trái lại không có bao nhiêu. Trời sụp xuống tới, thượng cấp chống đỡ cho hết, không tới phiên hắn.
Nhưng bây giờ, toàn bộ áp lực đều ở trên người một mình hắn.
Mỗi khi đến thời điểm này, hắn lại nhớ tới Đường Thiên. Tuy rằng thiếu niên Đường suốt ngày phát điên, không có bao nhiêu thời gian bình thường, nhưng thần kinh của đứa gia hỏa này quả thực thô chắc như không có vậy. Thiếu niên Đường vĩnh viễn sẽ không cảm thấy áp lực lớn, nếu là hỏi hắn áp lực, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc ngẩng đầu nói, nghĩ nhiều như vậy làm gì, trực tiếp oánh địch nhân bùng nổ là được rồi a.
Cho nên khi Đường thiếu niên ở đây, Binh chưa từng có quá nhiều áp lực.
Bản thân mình quả nhiên không phải một gã lãnh tụ hợp cách a.
Tuy nhiên, Binh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện làm lãnh tụ, vậy mệt biết nhường nào a, nhân sinh chính là phải hưởng thụ, chỉ cần mọi người đều có mặt là tốt rồi, Đường thần kinh cũng không biết lúc nào có thể đến...
Trong lúc mơ mơ màng màng, Binh cuộn mình ở trên sô pha, thấp thỏm ngủ.
Tái Lôi an toàn trở về Tam Hồn thành, trên dưới Đại Hùng tọa, tất cả đều thở dài một hơi. Tái Lôi đối với Đại Hùng tọa hiện tại mà nói, chắc chắn nhân vật then chốt có tính chiến lược, nếu xảy ra chút sai lầm, đối với Đại Hùng tọa mà nói, đều là tổn thất cực lớn.
Tái Lôi ngẩng cao đầu, trong mắt nàng lưu động hỏa diễm.
Huyết mạch võ giáp của Thánh huyết binh đoàn, kích thích nàng rất nhiều. Tuy rằng nàng vẫn có thể dễ dàng liệt kê ra một đống lớn tệ đoan của Huyết mạch võ giáp, mặc dù là theo chỉnh thể tính năng mà nói, 【 Sơn chi sương 】 so với 【 thánh huyết 】 cũng tuyệt không kém hơn.
Nhưng đối với đại tỷ đầu tâm cao khí ngạo mà nói, toàn bộ phương vị áp chế đối phương, mới là kết quả duy nhất nàng có thể tiếp thu.
Từ khi nàng được gọi là 【 đại sư 】tới nay, lần đầu tiên nàng gặp khiêu chiến, cái này khiến chiến ý lên cao trước nay chưa từng có.
Vậy thì đến đi!
Trong lòng nàng phát thệ, nhất định phải sáng tạo ra cơ quan hồn giáp hoàn toàn mới, có thể toàn bộ phương vị đánh bại 【 thánh huyết 】!
Nàng trở về căn bản không có ý nghỉ ngơi, đạp hài cao, hấp tấp chạy về phòng thí nghiệm. Nàng bộ dáng đằng đằng sát khí, khiến cho mọi người dọc đường không khỏi mau chóng nhường đường, cái thời điểm này xúc động đại tỷ đầu thì quá xui xẻo, vậy khẳng định xác định phải chết.
Xuyên qua hành lang cạnh sân huấn luyện, phương hướng sân huấn luyện truyền đến một tiếng động nặng nề dị thường, khiến cho nàng không tự chủ dừng bước.
Nàng xoay mặt nhìn sang sân huấn luyện, chiếu vào tầm mắt nàng, là một cơ quan hồn giáp xấu xí vô cùng. Theo thẩm mỹ của nàng, cái này thật là một cơ quan hồn giáp xấu xí tới cực điểm, thân hình mập mạp loang lổ, tựa như dã thú bị quái bệnh phù nề.
"Đó là cái gì?" Nàng buột miệng hỏi.
Tỳ Ba đi theo bên cạnh nàng, nhìn theo ánh mắt nàng, bừng tỉnh đại ngộ: "Đó là 【 quái thú 】."
"【 quái thú 】?" trong mắt Tái Lôi sáng lên quang mang.
"Đúng vậy, Quái thú là Đinh ốc cải tiến." Tỳ Ba giải thích: "Có một nhóm học viên thành tích không tốt, rất thích hợp quái thú, Đinh ốc đều làm cho bọn hắn một cỗ. Bọn họ thích gọi bản thân mình là Quái thú binh đoàn..."
Tỳ Ba còn chưa nói xong, nàng liền ngạc nhiên phát hiện trong tầm mắt hiện ra một mạt thân ảnh đỏ tươi.
Tái Lôi đạp hài cao, trực tiếp nhảy vào bên trong sân huấn luyện, bước thấp bước cao hướng tới quái thú.
← Ch. 689 | Ch. 691 → |