Vay nóng Tinvay

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 774

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 774: Mục Chi Hà xuất phát
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Lazada


Anh Tiên vương triều cấp tốc di chuyển với tốc độ cao.

Không có ai nghi ngờ phán đoán của Thượng Quan Thiên Huệ, sự thật vô số lần đã chứng minh điều đó. Trong cảm nhận của những người Thiết Cức A Tư Minh, Quang Minh châu có dã tâm với Dã Nhân châu không phải điều bí mật.

Lịch sử phát triển của Quang Minh châu chính là lịch sử của sự bành trướng, bành trướng như bản năng của con tằm ăn lá vậy, tồn tại bên trong huyết mạch của họ.

Mục Chi Hà tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn Dã Nhân châu thống nhất, cả Quang Minh châu cũng vậy.

Dã Nhân châu khi thống nhất có tính uy hiếp với Quang Minh châu hơn Nam Vực nhất nhiều, đám người A Tư Minh đều là anh hùng một cõi cũng rất rõ điểm này.

Anh Tiên vương triều cục diện đã lộ ra ý định, thời gian dành cho Mục Chi Hà không còn nhiều. Nếu Mục Chi Hà không độngg binh, để càng lâu, khả năng chiến thắng của hắn càng nhỏ.

Anh Tiên vương triều phát triển mạnh mẽ qua từng ngày.

Đám người Thiết Cức có thể thấy rõ sự phát triển này, họ không tin Mục Chi Hà đứng đầu Quang Minh ngũ hổ tướng lại không nhìn ra.

Mục Chi Hà nhất định sẽ động binh, hơn nữa còn sẽ rất sớm.

Mọi người thảo luận nhiều nhất chính lả Mục Chi hà sẽ chọn phương thức chiến đấu ra sao.

Kết hợp các bộ lạc khác lại với nhau? Phương pháp này rất khó thực hiện, Hắc thủy bộ lạc của Thăng BẮc đó là một ví dụ tiêu biểu. Dã Nhân châu bài xích ngoại lai rất nghiêm trọng (không ưu bên ngoài), Mục Chi Hà tốn nhiều thời gian để xóa đi ấn tượng xấu về Quang Minh châu và thâm nhập vào Dã Nhân châu bắt đâu có kết quả. Vào thời điểm nhạy cảm như thế này, nếu hắn tham gia chiến tranh sẽ khiến mọi nỗ lực lúc trước tan tành, các bộ lạc sẽ cảnh giác và phản cảm với họ.

Dã Nhân châu đã quen cảnh chiến tranh, sao lại bỏ qua con thú Quang Minh châu sau lưng Mục Chi Hà đây. Nếu không phải Thượng Quan Huệ từ trời xuất hiện, kèm theo xuất hiện rất nhiều anh linh thì nàng sẽ không thể dễ dàng được Dã Nhân châu tiếp nhận như vậy. Đối với tín ngướng thời phung anh linh(hồn thiêng) lại thêm từ trời giáng xuống, đủ làm cho tin tức về nàng mang đầy màu sắc thần kỳ. Ngoài những điểm này ra, nàng xuất hiện một mình – điều này cực kỳ quan trọng.

Nếu như không phải Thượng Quan Thiên Huệ từ trên trời giáng xuống, nếu như không phải anh linh cùng theo, nàng tuyệt đối không cách nào dễ dàng được Dã Nhân châu tiếp nhận như thế. Thờ phụng đối với anh linh, phương thức từ trên trời giáng xuống thần kỳ, cấp nàng phủ đầy sắc thái truyền kỳ. Ngoại trừ những điểm này, nàng lẻ loi một mình, một điểm này cũng cực kì quan trọng (?ta không hiểu cho lắm chỗ này).

Nàng được xem là hy vọng thống nhất một Dã Nhân châu rộng lớn cùng hỗn loạn, nàng giống như ánh sáng xuyên thủng màn đêm. Nàng mang đến thay đổi cho Dã Nhân châu, nàng có thể tập hợp mọi người lại nhưng Dã Nhân châu vẫn là của Dã Nhân châu mọi người. (?)

Chẳng có ai đem Quang Minh châu xem là hy vọng cho Dã Nhân châu, Quang Minh châu khủng bố như mặt trời rừng rực sáng kia, chỉ đem băng tuyết Dã Nhân châu tan ra rồi nút chửng. Tương lai sẽ không còn có Dã Nhân châu, chỉ có Quang Minh châu tồn tại, truyền thống của bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi. Các bộ lạc đời đời sinh sống tại nơi này sẽ không còn là chủ nhân của nó nữa.

Mọi người không đoán ra được Mục Chi Hà sẽ hành động ra sao, ngay cả Thượng Quan Thiên Huệ cũng không đoán ra. 

Võ tướng số một như Mục Chi Hà lại cực khổ kinh doanh, nhất định tích lũy nhiều con bài bí mật.

Nhưng mọi người cũng không hoang mang cho lắm, từ khi theo Thượng Quan Thiên Huệ tới nay, bọn họ chưa bao giờ thất bại, một trận quét ngang mọi lực lượng, mang lại niềm tin to lớn cho họ.

Hơn nữa đây chính là Dã Nhân châu.

Một khi Mục Chi Hà ra khỏi Vĩ Dã quan, hắn liền đứng trên đất Dã Nhân châu.Đây là điều cơ bản khiến bọn họ tin tưởng, tại mảnh đất này, từ xưa tới nay, bọn họ chưa từng thất bại. Cường giả thanh danh hiển hách thế nào, cố gắng chinh phục mảnh đất này đều như nhau chết trận.

Ở Vĩ Dã quan châu.

"Chưa từng có người chinh phục qua Dã Nhân châu."

Mục Chi hà nhìn các binh sĩ đang tập kết nghiêm trang trước mặt, câu nói đầu tiên này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. 

"Chúng ta không cần phải chinh phục bọn họ, chúng ta chỉ cần đánh bại bọn họ, chính xác mà nói, chúng ta chỉ cần đánh bại Anh Tiên vương triều. Chúng ta phải cho Dã Nhân châu trở lại quá khứ, chúng ta phải đem ý nghĩ không thực tế của bọn họ bóp chết tại trong nôi. Phá hư, chúng ta chỉ cần phá hư, triệt để phá hư."

"Các ngươi là binh đoàn cường đại nhất Quang Minh châu, ta là võ tướng cường đại nhất Quang Minh châu."

Khuôn mặt phủ đầy phong sương kiên quyết như nham thạch, thần sắc Mục Chi Hà bình tĩnh nói ra lời nói cuồng vọng đến cực điểm này, các tướng sĩ trước mặt hắn cũng không bởi vậy mà nhiệt huyết sôi trào, bọn họ không chút động đậy, tựa như sắt thép máy móc. Bọn họ giống như Mục Chi Hà, áo giáp trên người phủ đầy vết thương, đao kiếm trong tay cũ nát ảm đạm.

"Chúng ta tại nơi đây hai mươi năm, mọi người đã quên sự cường đại của chúng ta, Vĩ Dã quan châu khắp bầu trời phong tuyết che lấp mũi kiếm của chúng ta, bọn họ cho rằng bọn ta chỉ là người làm ăn."

"Trường kiếm trong tay chúng ta từ lâu đói khát khó nhịn."

"Quang Minh không có gì có thể kháng cự!"

Hắn rút ra quân kiếm bên hông, xoay người làm gương mẫu, quay về hướng hẻm núi mà đi, đại quân phía sau ầm ầm rút kiếm, chỉnh tề đi tới.

Khí thế bọn họ trọn vẹn một khối, chiến trận hiện lên sương mù bạch quang, khí lưu phong nhận cực lạnh, chìm vào trong bạch quang, như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy.(đoạn này ta không rõ ý giữ nguyên)

Tiếng bước chân chỉnh tề giống như nước lũ thế không thể ngăn cản, đang đi phía trước, Mục Chi Hà trong lòng âm thầm gật đầu, Băng phong khẩu thanh thế vẫn đáng sợ như xưa, nhưng đã đạt được giá trị lớn nhất tính tới nay.

Suy đoán của mình quả nhiên không sai.

"Đi tới!"

Đại quân không có dừng lại, từng khuôn mặt cương nghị kia không có nửa điểm cảm tình, Băng phong khẩu sâu không thấy đáy không có để cho bọn họ có chút nào chần chừ.

Tuy rằng sức gió tại Băng phong khẩu hạ thấp nhất từ trước tới nay, nhưng càng tới gần Băng phong khẩu càng làm cho người ta sợ hãi. Bạch quang của chiến trận phập phồng bất định, tướng sĩ trong bạch quang lại hồn nhiên như không cảm giác, biểu tình bọn họ không có chút nào biến hóa, ầm ầm đi đến động khẩu.

Mục Chi Hà đi vào Băng phong khẩu đầu tiên.

Băng phong khẩu như miệng của quái thú, đem chi đại quân này từng chút một nuốt vào trong bụng.

Khi bạch quang sau cùng biến mất tại Băng phong khẩu, khe hẻm núi lần nữa bị tiếng gió thổi gào thét chiếm cứ.

Tiêm Phong thành, một gian nhà gỗ.

Cọt kẹt, cửa gỗ bị đẩy ra, một vị nam tử thanh tú, chậm rãi đi ra.

"Cảm giác thế nào?" Đường Thiên vẻ mặt quan tâm hỏi thăm.

"Rất tốt, trước nay chưa từng có." Hứa Diệp mỉm cười, tử khí trên người hắn biến mất không thấy, khí chất cũng phát sinh biến hóa rất lớn. Nguyên bản Hứa Diệp tạo ra cho người khác cảm giác biến hóa cơ quỷ, bây giờ hắn lại như một vũng hồ sâu, bình tĩnh không sóng, ngay cả Đường Thiên cũng có chút nhìn không thấu hắn. Hấp dẫn người nhất là con mắt hắn, đen kịt như mực, sáng lên như ngôi sao.

Hắn bỗng nhiên trịnh trọng hướng Đường Thiên thi lễ: "Ân tái tạo của đại nhân, thuộc hạ không biết lấy gì báo đáp, sau này mũi đao đại nhân chỉ tới đâu, đó là nơi thuộc hạ lao tới."

Đường Thiên có điểm luống cuống tay chân, không biết làm sao. Hắn tuy rằng đã sớm là một phương cường hào, nhưng bày tỏ thái độ trực tiếp giống như vậy, còn là rất ít gặp đến.

Hứa Diệp nhìn thấy Đường Thiên lúng túng, mỉm cười, lập tức đứng dậy.

Tính tình như trẻ con là đánh giá thứ nhất về Đường Thiên sau khi Hứa Diệp xuất quan.

Lần này tử vong ban chỉ phun trào tử khí tới quá đột nhiên, không có gì dự báo trước. Khi hắn phản ứng lại thì đã bị tử khí vây quanh, nồng nặc tử khí thậm chí chuyển làm hắc viêm(lửa đen), thân thể hắn biến mất giống như cỏ khô, lúc hắn cho rằng mình sắp tan thành tro bụi thì trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một trảm kiên quyết kia của Đường Thiên.

Một trảm kia bao hàm quá nhiều thứ, tín niệm, kiên trì, dũng cảm, ý chí...

Hắn không có buông tha.

Trong nháy mắt sau cùng khi thân thể hỏa táng, hắn tại trong tử khí mênh mông nồng nặc được cơ hồ giống như thực chất tìm đến đường sinh cơ này.

Hắn ổn định thương thế, cả người mang tử khí hắc viêm, bắt đầu bế quan. Tử vong ban chỉ không hổ là tử vong chí bảo, tử khí dâng trào kinh người, cuồn cuộn không ngừng. Nhưng đã giác ngộ, những tử khí này tựa như thuốc bổ tốt nhất cùng tài liệu luyện tập tốt nhất cho Hứa Diệp.

Đem tử khí chuyển hóa thành sinh cơ, thân thể hắn nhanh chóng được chữa trị, cường hóa, lý giải của hắn đối với sinh tử cũng đạt được trình độ Hứa gia tổ tiên chưa bao giờ đạt được.

Xuất quan, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Nếu lại lần nữa gặp lại Hà Tâm, hắn có lòng tin tại tình huống một đấu một, giết chết Hà Tâm.

Thậm chí hắn cảm thấy thực lực của mình cũng đã không thua kém Đường Thiên, hắn mang theo tràn đầy vui sướng cùng lòng tin đẩy cửa ra.

nhưng khi hắn nhìn thấy Đường Thiên lần đầu tiên, kiêu ngạo do tiến bộ mang lại trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Hắn như bị rội một chậu nước lạnh từ đầu giội đến chân, hắn tỉnh táo lại.

Hiểu càng cường đại thì khi nhìn thấy Đường Thiên, cảm giác được cũng càng nhiều, trong lòng càng kính nể. Mấy thứ này, trước đây hắn không có năng lực nhìn ra, như không gian xung quanh đại nhân, có trình độ vặn vẹo cực nhỏ bé. Như khu vực càng gần đại nhân, pháp tắc tuyến tình trạng phân li liền sẽ càng ít ỏi. Như ngay cả gió lướt qua thân thể đại nhân, cũng sẽ phân tán, nhưng khi chúng nó rời thân thể đại nhân thì lại lần nữa phục hồi như cũ.

Mỗi một loại hiện tượng, đều cực kỳ rất nhỏ, đổi lại trước đây, hắn thậm chí đều không thể nắm bắt được.

Hiện tại hắn có thể nắm bắt được, nhưng rất nhiều hiện tượng, hắn vẫn như cũ không cách nào giải thích được. Nhưng hắn biết rõ phía sau những hiện tượng thật nhỏ mà phức tạp này, là thực lực sâu không lường được. Đến tột cùng thâm bất khả trắc đến mức nào, hắn không biết, hiển nhiên cường hơn mình nhiều.

Thực sự là biến thái a.

Hứa Diệp trong lòng cảm khái, nhưng nhìn thấy dáng tươi cười bối rối trên mặt Đường Thiên, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất tốt.

Khi hắn nhìn thấy chấn động trên mặt Tiêu Hàm Quang cùng Phù Chính Chi, tâm tình càng thêm sung sướng, cười tủm tỉm mà ngồi xuống ở một bên: "Đại nhân không có giết hai người bọn họ?"

Còn chìm đắm tại trong biến đổi của Hứa Diệp, hai người nghe đến những lời này tức thì mặt đen xuống tới.

Đầu hàng vốn có chính là một chuyện tương đối khuất nhục, mà sau khi đầu hàng còn bị hỏi đến vì cái gì không có bị giết chết, loại cảm giác này càng là bực mình phiền lòng. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Hứa Diệp đã bị giết vô số lần.

Hứa Diệp y nguyên vẻ mặt cười hì hì, cũng không tức giận.

Phù Chính Chi cùng Tiêu Hàm Quang kiêng kỵ thực lực Hứa Diệp, thêm nữa vừa mới đầu hàng, đối với Đường Thiên lại kính nể, không dám phát tác.

"Vì cái gì phải giết người?" Đường Thiên lắc đầu.

"Cũng phải, đại nhân không phải người lạm sát." Hứa Diệp gật đầu, bỗng nhiên đề tài chợt chuyển: "Sau khi đại nhân tụ tập thuộc hạ thì sao chứ? Đã nghĩ tới đi đâu chưa?"

"Ta muốn dẫn bọn họ về Thánh vực." Đường Thiên nói.

Mọi người thoáng cái sững sốt, đối với bọn họ mà nói, tên này từ lâu đã có chút xa lạ rồi.

"Thuộc hạ có thể hỏi một cái, đại nhân vì sao phải về Thánh vực không?" Phù Chính Chi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Đồng bạn của ta đang còn chiến đấu." Đường Thiên trầm giọng nói: "Chúng ta phải đi trợ giúp bọn họ."

"Thế nhưng mà..." Phù Chính Chi muốn nói lại thôi, hắn định nhắc nhở Đường Thiên, chưa từng có người có thể theo Tội vực phản hồi Thánh vực, nhưng nhìn thấy Đường Thiên vẻ mặt kiên quyết, lời nói đến bên cửa miênhj lại nuốt trở vào.

Hứa Diệp vẻ mặt nghiêm túc: "Đại nhân khi nào đi?"

"Linh bộ tập kết hoàn tất!" Đường Thiên như đinh đóng cột.

Hứa Diệp đứng dậy lại lần nữa hành lễ: "Thỉnh cho phép thuộc hạ theo đại nhân quay về cố thổ."

Đường Thiên nhìn Hứa Diệp một cái: "Ngươi muốn về Thánh vực?"

"Tội vực không người nào không muốn." Hứa Diệp nói.

Đường Thiên buột miệng nói ra: "Ta cho rằng người Tội vực đã mất đi nhiệt huyết."

Phù Chính Chi mặt soạt một cái đỏ đến nỗi cơ hồ chảy ra máu, hắn quên thân phận mình là tù binh, như gào thét lên: "Đó là tử lộ! Người xông quan, không ai có thể sống sót!"

Đường Thiên cũng không tức giận, hắn nhìn Phù Chính Chi đang kích động, nghiêm chỉnh nói: "Ta sẽ đi."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-943)