← Ch.889 | Ch.891 → |
890: Đến Thánh Châu
Nhìn Binh đoàn Thiết Diện và nhân viên của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội vui vẻ rạo rực mà trèo lên Vô Song hào, nơi đây sờ sờ, nơi đó sờ sờ, hai mắt tỏa ánh sáng, bộc lộ ra là đám dân quê chưa từng trải việc đời!
Các hộ vệ Elizabeth thương hội lưu luyến không rời mà nhìn Vô Song hào, trong miệng bọn họ không ngừng chửi bới, đầy mặt bi thương. Đặc biệt khi bọn họ nhìn Vô Song hào như trân bảo của mình, bị đám dân quê này sờ đi sờ lại, sắc mặt ai nấy khó coi tới cực điểm, tâm chảy máu.
Âm thanh tán thán từ Vô Song hào theo gió bay vào trong tai đám người Hán Khắc.
"Ai u, cấp hoàng kim chính là không tầm thường a, nhìn xem cái boong tàu này, chân trần đạp lên, thật là thoải mái!"
"Khí phái! Quá khí phái đó! Thảo nào gọi là Vô Song hào, thuyền như kỳ danh!"
"Thật quá cảm tạ Elizabeth thương hội! Người tốt a!"
Phốc, trong long đám Hán Khắc tựa như bị hung hăng cắm một đao, tâm giọt máu lập tức biến thành máu chảy như suối, phun trào lên!
Sắc mặt đám Hán Khắc tái mét, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm. Sắc mặt Claudia tái nhợt như tờ giấy, cái cổ tuyết trắng mảnh khảnh của nàng ta hiện lên một vết hằn đỏ rõ ràng có thể thấy. Nỗi sợ hãi mà nàng ta chịu đựng hôm nay vượt quá toàn bộ trước đây. Nàng oán độc mà nhìn thân ảnh phía trên Vô Song hào, toàn bộ cừu hận này, nàng nhất định sẽ lấy trở về.
"Đi thôi." Hán Khắc than thở, gã đột nhiên già đi hơn mười tuổi.
Claudia dừng một thoáng, không cam lòng nói: "Bây giờ chúng ta động thủ, có thể đoạt lại được Vô Song hào hay không?"
Bây giờ động thủ đoạt lấy Vô Song hào? Hán Khắc rất muốn nói cho Claudia, đối phương cường đại hơn xa so với ngươi tưởng tượng. Có thể im hơi lặng tiếng trốn ra khỏi Phong Cấm Hoàn, tên gia hỏa như vậy là đáng sợ như nào, kinh khủng cỡ nào. Riêng một điểm này, gã liền biết thực lực của mình không cùng một cấp bậc với đối phương. Nếu như có thể, cả đời này Hán Khắc đều không muốn giao thủ với hắn.
Hơn nữa, trong lòng gã còn có một cái nghi ngờ, cường giả đáng sợ như thế, chỉ có ở một nơi có, đó chính là Thánh Điện.
Nhưng mà gã không nói cho Claudia, nàng ta đã bị cừu hận che mờ hai mắt.
Hán Khắc lắc đầu, ngữ khí nặng thêm mấy phần: "Đi thôi."
Dứt lời, gã xoay người rời đi. Claudia do dự một chút, đành đuổi theo. Nếu như đổi lại trước đây, nàng sẽ trực tiếp hạ lệnh, nhưng mà với tất cả những chuyện đã phát sinh hôm nay, cuối cùng khiến trong lòng nàng có chút kính sợ.
"Nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách báo thù."
Trên Vô Song hào, Mai Lỵ Toa(melisa) nhìn chăm chú thân ảnh đám người Claudia đi xa, không biết là cảm khái, hay là nhắc nhở.
"Cứ thoải mái đi." Đường Thiên lơ đểnh, Claudia cũng được, Elizabeth thương hội cũng được, hắn cũng không để vào mắt. Tại trong mắt hắn, địch nhân của hắn chỉ có Thánh Điện, những thương hội phía dưới Thánh Điện này, cho tới bây giờ hắn không cảm thấy bọn họ có tư cách gì trở thành địch nhân của mình. Hắn không có hứng thú tập trung đi đối phó những con tôm con tép này, nhưng mà nếu như bọn họ không tự mình hiểu được, muốn chạy đến chỗ Đường Thiên nháo sự, Đường Thiên cũng xóa đi không cần để ý.
Mai Lỵ Toa(melisa) nghe ra trong giọng nói vân đạm phong khinh của Đường Thiên ẩn chứa lòng tin cường đại. Nhưng mà bây giờ nàng đã không có chút nghi vấn gì, hôm nay Đường Thiên biểu hiện cường hãn, triệt để chinh phục nàng. Hiện tại trong lòng nàng cảm thấy tràn đầy may mắn, đi theo chủ nhân như Đường Thiên vậy, so với trở thành địch nhân của Đường Thiên là may mắn lắm rồi.
Đường Thiên đã đi nhìn khắp trong trong ngoài ngoài Vô Song hào một lần, cực kỳ thỏa mãn.
Vô Song hào là một chiếc chiến hạm cấp hoàng kim duy nhất của Elizabeth thương hội, cơ hồ không có cơ hội tham gia thực chiến gì, ngược lại bình thường dùng để tiếp đãi quý khách, bởi vậy bên trong thuyền lắp đặt thiết bị cực kỳ hào hoa xa xỉ, tráng lệ nguy nga.
Chiến hạm như vậy mới miễn cưỡng xứng với Thiên Huệ nhà ta a.
Đường Thiên đắc ý dào dạt, hắn đứng ở mũi tàu, phấn chấn hăng hái, vung tay hô to: "Vô Song hào, xuất phát!"
"Hắc yêu!" Đám Cát Trạch thập phần phối hợp mà cùng kêu lên quái dị, cánh tay vung lên như rừng, thẳng về phía trước: "Mục tiêu, lão bản nương!"
"Cái này... Ngược hướng rồi." Mai Lỵ Toa(melisa) yếu ớt hô.
Vô Song hào là chiến hạm cấp hoàng kim, tốc độ tự nhiên cực nhanh, bây giờ dùng tốc độ cao nhất phi hành, giống như vệt sáng. Đám Đường Thiên không ẩn dấu hành tích, mà là một đường nghênh ngang. Vô Song hào là một chiếc chiến hạm cấp hoàng kim duy nhất của Elizabeth thương hội, người nhận ra rất nhiều. Huống chi Đường Thiên cảm thấy tên【 Vô Song hào 】này không tệ, không định thay đổi, cho nên tên trên thân thuyền vẫn là 【 Vô Song hào 】.
Biến hóa duy nhất, chỉ là gỡ huy hiệu Elizabeth thương hội xuống, treo lên huy chương của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia.
Cũng chính bởi vì như thế, khi người qua đường nhìn thấy Vô Song hào treo huy chương của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thì không khỏi ngạc nhiên.
Đám Đường Thiên đại khái chẳng nghĩ ra nổi, bọn họ còn chưa đến Thánh Châu, lời đồn đãi về bọn họ cũng đã truyền lưu đến rồi. Elizabeth thương hội ăn cái thiệt thòi lớn ở trong tay Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội, ngay cả Vô Song hào cũng giữa không được. Xung đột giữa song phương có rất nhiều phiên bản, nhưng mà có một điểm cực kỳ nhất trí, đó chính là Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội ra một vị mãnh nhân. Thân phận vị mãnh nhân này không ai biết được, nhưng mà lần này Elizabeth thương hội té cái huỵch, ngay cả Vô Song hào cũng không giữ được, tất cả đều là bởi vì vị mãnh nhân này.
Lời đồn đãi càng truyền càng rộng, thực lực Elizabeth thương hội so với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội cường đại hơn nhiều, kết quả còn ăn cái thiệt thòi lớn, ngay cả Vô Song hào cũng không giữ được, cái này thực sự khiến người ta quá ngoài ý muốn. Elizabeth thương hội chỉ có một chiếc chiến hạm cấp hoàng kim, nếu không có tình huống thật sự không thể vãn hồi, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Vô Song hào.
Cái này cũng khiến mọi người sung mãn hiếu kỳ đối với vị thần bí mãnh nhân của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội này, nếu lời đồn đại này là thật, vậy Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội lần nữa quật khởi là ai cũng không đỡ được. Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội suy sụp cũng không phải là bản thân bọn họ kinh doanh xuất hiện sai lầm, mà là hội trưởng bọn họ đột nhiên qua đời, người thừa kế không còn chút sức lực nào dẫn đến. Nếu là vào lúc này, có một nhân vật cường lực xuất hiện, vậy Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội tuyệt đối sẽ đảo ngược xu hướng suy tàn, lần nữa tiến vào hàng ngũ đại hình thương hội đứng đầu.
Nếu như nói Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội lần nữa quật khởi có thể dự đoán, như vậy trái ngược với nó chính là Elizabeth thương hội. Nếu như Elizabeth thương hội không có phản kích hữu hiệu, vậy bọn họ sẽ nhanh chóng tiến nhập thời kỳ suy yếu. Bây giờ nhiều danh môn thế gia tụ tập cả lại, cạnh tranh giữa nhau trở nên dị thường kịch liệt.
Trong khoảng thời gian này, sẽ là thời kì mỗi đại danh môn thế gia ở Quang Minh Châu cạnh tranh kịch liệt nhất, cường độ cạnh tranh trước đó chưa từng có. Người thắng thắng được tất cả, sẽ trở thành danh môn cao cấp nhất Quang Minh Châu thậm chí toàn bộ thế giới, chỉ cần hậu nhân bọn họ không quá hồ đồ, vinh quang của gia tộc có thể thoải mái kéo dài nghìn năm.
Về phần người thất bại, chỉ sẽ mai một trong bụi bặm lịch sử, không có ai nhớ sự tồn tại của bọn họ.
Cơ hội, cái này là cơ hội năm trăm năm mới gặp, không có ai rõ ràng hơn so với những danh môn thế gia này, cơ hội này là trọng yếu cỡ nào. Đây là một trận chiến tranh, trận chiến tranh cần phải tham gia, lùi bước sẽ chỉ làm ngươi phân thân toái cốt.
Vô số danh môn thế gia tề tụ Thánh Châu, bản thân bọn họ là có phe phái khác nhau. Gia tộc thân cận với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội, nghe tin tức này, không khỏi hoan hô nhảy nhót, hưng phấn không thôi. Mà danh môn thế gia kết minh cùng Elizabeth thương hội, nghe tin tức này, không khỏi mặt trầm như nước, tâm tình không xong.
Mệnh lệnh của Thánh Điện còn chưa tới, mạch nước ngầm giữa mỗi cái thế lực Thánh Châu liền đã động đậy, bất an.
Mà người khởi xướng quấy lên cái đầm nước đục này, đó là Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội suy sụp đã lâu.
Dưới xao động của mạch nước ngầm này, Vô Song hào cuối cùng đến được Thánh Châu.
năng lượng hải nhập khẩu Thánh Châu có đến sáu mươi sáu cái, trong đó có phân nửa đại hình chiến hạm có thể thông hành. Có thể thấy rõ sự phồn hoa của Thánh Châu, thường ngày, sáu mươi sáu cái cửa biển, sẽ thấy thương thuyền nối liền không dứt, trung tâm của toàn bộ Quang Minh Châu, là nơi Thánh Điện hiện diện.
Khi Vô Song hào đến được Thánh Châu cửa biển thì liền nhìn thấy vô số chiến hạm, thương thuyền, chiến hạm vận tải hợp thành đội ngũ khổng lồ, đang chậm rãi chuyển động về phía trước.
"Không phải có sáu mươi sáu cái cửa biển sao? Sao tắc nghẽn như thế?" Đường Thiên cực kỳ kinh ngạc.
"Người tới quá nhiều." Mai Lỵ Toa(melisa) cũng là lần đầu tiên trông thấy trường hợp như vậy, hơi có chút hưng phấn: "Toàn bộ Thánh Vực, danh môn thế gia được Thánh Điện công nhận có hơn năm trăm, số lượng cụ thể chỉ có Thánh Điện mới biết được. Mỗi gia tộc đến đều phải mang theo chiến hạm, có rất nhiều gia tộc đều không chỉ có một binh đoàn, nhiều người như vậy, vật tư tiêu hao mỗi ngày cũng không phải số lượng nhỏ. Thánh Châu phồn hoa, nhưng mà thoáng cái tràn vào nhiều người như vậy, vật tư trên thị trường chắc chắn cực kỳ khan hiếm. Cho nên phải tự mình mang theo a, tự chuẩn bị lương khô, vậy thì phải có chiến hạm vận tải. Hơn nữa trận chiến tranh này chỉ vừa mới bắt đầu, sẽ duy trì liên tục bao lâu, chẳng ai nắm rõ, vật tư gì gì đó khẳng định phải mang nhiều một ít. Bằng không nếu không có vật tư, vậy thì dù có tiền cũng không mua được. Cho nên người xem những hạm đội này, số lượng chiến hạm chân chính không nhiều, toàn là chiến hạm vận tải. Phỏng chừng không ít người ngay cả công tượng cũng mang theo."
Đường Thiên nghe thế trợn mắt há mồm: "Thực sự là đại trận thế a. Danh môn thế gia hơn năm trăm nhà? Nhiều như vậy a? Thì ra là hàng nát ven đường gì đó a, ta còn cho rằng rất khó được Thánh Điện thừa nhận."
Mai Lỵ Toa(melisa) giải thích: "Nghe thì rất nhiều, nhưng mà tổng số năm trăm gia được Thánh Điện thừa nhận này, tương đương với một năm chỉ có một gia tộc có tư cách được Thánh Điện thừa nhận, rất không dễ dàng."
Năm đó, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc vì thu được thừa nhận, phải nỗ lực lớn lắm đấy.
"Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Cát Trạch nhìn Mai Lỵ Toa(melisa), khuôn mặt không kiên nhẫn: "Lẽ nào chỉ có chờ?"
"Chỉ có như vậy thôi." Mai Lỵ Toa(melisa) cũng không biết làm sao.
Đám Đường Thiên xếp hàng đứng đó phải mất bốn canh giờ, cuối cùng đến phiên bọn họ.
Vô Song hào vừa mới bay đến cửa biển, mấy tên trên người có thêu trưởng lão Thánh Điện bay tới, tại phía sau bọn họ cách đó không xa, năm tên Quang Minh kỵ sĩ nhìn chằm chằm.
Mai Lỵ Toa(melisa) vội vàng nghênh đón, cung kính mà dâng lên huy chương của mình: "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, phụng mệnh đến đây, chờ Thánh Điện sai phái."
Một gã trưởng lão hiện lên một đoàn thánh viêm, bao vây lấy huy chương, huy chương lập tức hiện lên hư ảnh Quang Minh điện, trưởng lão gật đầu, trả huy chương lại cho Mai Lỵ Toa(melisa).
Một trưởng lão khác cười nói: "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia gần đây rất náo động a."
Mai Lỵ Toa(melisa) có chút ngây ra: "Không dám không dám."
Các trưởng lão này khoát khoát tay: "Không cần khẩn trương, ân oán giữa các ngươi, Thánh Điện sẽ không nhúng tay, chỉ cần không xúc phạm lệnh cấm Thánh chung."
Tiếp theo lão ý vị sâu xa: "Vô Song hào là chiếc chiến hạm tốt, hi vọng các ngươi không bôi nhọ nó. Thánh Điện cần chính là gia tộc cường đại, làm cho tốt."
Dứt lời liền bay rời thuyền, Vô Song hào được cho đi.
Đám Đường Thiên nhanh chóng chú ý tới tình huống không thích hợp, bọn họ bay qua cửa biển thì ánh mắt nhân viên công tác hai bên nhìn về phía bọn họ là lạ, thỉnh thoảng chỉ trỏ.
← Ch. 889 | Ch. 891 → |