← Ch.059 | Ch.061 → |
Biểu hiện biến hóa trên mặt Nhạc Kha Giang tương đối rõ ràng, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng có thể nhìn ra một chút manh mối, càng không nói đến người lão luyện như Dư Kiến Thăng.
Điều làm cho Dư Kiến Thăng cảm thấy kỳ quái chính là trong con ngươi Nhạc Kha Giang chớp động lên vẻ kinh ngạc khó có thể tin được, không hề để lộ ra nửa điểm ác ý. Hơn nữa danh tiếng Vạn Bảo Hiên được truyền từ ngàn năm qua giống như một ngọn núi không thể rung chuyển nổi làm cho hắn cũng không đến nỗi quá lo lắng.
Thời gian trôi qua chỉ trong một hơi thở, sắc mặt Nhạc Kha Giang đã trở lại bình thường. Lão ngước nhìn lên khẽ khom người nói:
- Vị tiểu ca này, có thể cho lão hủ mượn đánh giá chiếc nhẫn trên tay có được không?
Lúc hắn nói câu này thái độ tương đối cung kính.
Khi gặp hai người Dư Kiến Thăng mặc dù thái độ của Nhạc Kha Giang biểu hiện cực kỳ khách khí nhưng đó chỉ là khách khí bên ngoài còn đằng sau lại tràn đầy tự tin và ngạo khí.
Đây là sức mạnh đằng sau mà Vạn Bảo Hiên đưa đến cho lão, vô luận đối mặt với bất kỳ người nào lão cũng không cần phải sợ hãi.
Nhưng vào lúc này thái độ của lão chân tâm thật ý, thái độ này dường như không tương xứng với thân phận của lão.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên nhảy dựng lên hắn biết nhất định cô gái mặc áo lam kia và Vạn Bảo Hiên có quan hệ, tuy nhiên xem ra lúc này địa vị của nàng trong Vạn Bảo Hiên cũng không thấp, so với tưởng tượng lúc đầu của hắn thì vượt xa hơn rất nhiều.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi tháo chiếc nhẫn đưa cho đối phương.
Hắn cũng không lo lắng Nhạc Kha Giang giở trò quỷ gì, rõ ràng vị lão nhân này không biết vũ kỹ, khẳng định ở trước mặt hắn không thể làm ra hành động gì.
Nhạc Kha Giang lật qua lật lại hồi lâu sắc mặt ngày cảng trở nên ngưng trọng.
Cung kính đem chiếc nhẫn trả lại cho Trịnh Hạo Thiên, giọng nói của Nhạc Kha Giang cũng thay đổi:
- Vị tiểu ca này, không biết cái giới chỉ này là ngài từ đâu mà có?
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một chút, chân mày khẽ nhíu lại, hắn do dự ở trong lòng, có nên hay không nói thật cho đối phương.
Song hắn vừa lộ ra vẻ mặt không quyết sắc mặt Nhạc Kha Giang đại biến lão vội vàng nói:
- Tiểu ca ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, lão hủ cũng không có bất kỳ ý tứ muốn chất vấn.
Dừng một chút, lão lại nói:
- Chiếc nhẫn trong tay tiểu ca là một tín vật, vật này đối với Vạn Bảo Hiên tương đối trọng yếu, nếu là tiểu ca có rảnh rổi, không ngại theo lão hủ đi gặp bổn đại chưởng quỹ như thế nào?
Sắc mặt Dư Kiến Thăng biến ảo không ngừng, địa vị đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên ở trong Biền Tây thành cũng là bí hiểm, không phải là một săn sư nho nhỏ như hắn có thể tiếp xúc.
Tuy nói Vạn Bảo Hiên cũng không phải là một trong bốn thế lực lớn trong thành nhưng nếu có thể ở Biền Tây thành mở một tiệm châu báu như thế này hơn nữa còn bình yên vô sự hơn ngàn năm, điều này đã đủ nói lên nhiều điều.
Tròng mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe, nữ tử áo lam kia quả nhiên không có lừa gạt hắn, chỉ cần đưa ra chiếc nhẫn này là có thể nhìn thấy đại chưởng quỹ. Như vậy, lúc gặp đại chưởng quỹ, có hay không cũng có thể một lần nữa nhìn thấy nàng đây?
Trong lòng hơi nóng lên, Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói:
- Vâng, tiểu bối theo người đi gặp đại chưởng quỹ.
Dư Kiến Thăng liền giật mình, nhưng lúc này muốn nói gì cũng đã không còn kịp rồi, hắn cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là an ủi ở trong lòng mình, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nếu mệnh trung chú định như thế kia (mệnh trời định thế đó) hãy đi thôi.
Nhạc Kha Giang như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Trịnh Hạo Thiên không đáp ứng, hắn cũng không thể trách được. Hơn nữa, đối với chủ nhân cái giới chỉ này, hắn coi như là ăn tim gấu gan báo, cũng là quả quyết không dám đánh chủ ý gì.
Khẽ khom lưng, Nhạc Kha Giang tự mình mở cửa, cung kính đưa bọn họ dẫn đi ra ngoài. Về phần da Bạch Nhãn Lang Vương kia, tự nhiên là để trong hộp gỗ, Nhạc Kha Giang tự mình cầm lấy.
Khắp sân có hơn mười gian phòng xá như vậy, rất hiển nhiên, nơi này chính là chỗ địa phương đặc biệt chuẩn bị cho bình dân bách tính. Nơi này quản sự mặc dù cũng rất khách khí, nhưng là nội tâm mỗi người thật ra thì cũng tương đối đầy ngạo khí. Nhạc Kha Giang cung kính nghiêng người lại đi trước dẫn đường như vậy, nếu là trước kia thì đây chuyện có một không hai.
Trong viện tử hai vị cao cấp săn sư cũng dùng ánh mắt bất khả tư nghị xem xét về phía này, tuy nhiên bọn hắn cũng biết Nhạc Kha Giang, biết đây là một trong những vị lão bài Giám Định Sư của Vạn Bảo Hiên, làm như vậy nhất định là có đạo lý của hắn.
Hai người này liếc mắt nhìn nhau, đem Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Hạo Thiên trước mặt nhớ kỹ để sâu vào trong lòng. Nếu là lần sau hai người này gặp lại, bọn họ sẽ có vài phần kính trọng hơn.
Ở dưới sự hướng dẫn của Nhạc Kha Giang, bọn họ cũng không có từ cửa hông rời đi, mà là đổi qua một phòng khách, tiến vào một chỗ cửa nhỏ, đi tới một đại sảnh tráng lệ ở ngoài.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển, nhìn xung quanh một vòng, trong lòng hắn không khỏi nhảy dựng lên.
Đại sảnh nếu so sánh với gian phòng đơn sơ kia thì khác nhau một trời một vực.
Bức tường màu phấn bạch như đột ngột từ mặt đất mọc lên, cùng với khung cửa sổ hoàng sắc chằn chịt trông đặc biệt bất đồng. Đỉnh chóp trần nhà màu nâu giống đỉnh chóp mũ nhà tăng hay đội, kiến trúc phối hợp như vậy khiến người ta cảm thấy như mình chìm vào không gian bình lặng ôn hòa.
Ở trung tâm đại sảnh, thang cuốn từ ngay trung ương cắm vào rộng rãi mà kỳ lạ, trên cầu thang bày đầy những bó hoa tươi, làm cho nơi đây tăng thêm mấy phần mỹ cảm khác thường.
Vài cọng Cổ Chương ngàn năm che những chỗ đất trống trong viện, Bạch Thạch lan vây lại che phủ hồ sen, một ngọn giả sơn trồi lên trên. Bên kia là bức tường màu vàng làm bình phong trước cổng trên đó có ghi hai chữ to "Nội các".
Nhạc Kha Giang đứng ở ngoài đại sảnh, dĩ nhiên là không dám tiến vào trong đó, mà hơi hơi khom lưng, lẳng lặng cung kính đứng thẳng.
Rất nhanh, một vị nam tử trung niên chừng ba mươi tiến lên, hắn trầm giọng nói:
- Chuyện gì?
Nhạc Kha Giang vội vàng nói nhỏ mấy câu ở bên tai của hắn, sắc mặt nam tử trung niên kia chợt biến hóa, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên liền khác hẳn.
Hắn cười cười, nhẹ giọng nói:
- Hai vị, bỉ nhân là Giang Thu Phong, là chưởng quỹ cao nhất của Vạn Bảo Hiên. Nghe nói vị tiểu huynh đệ này có bạch ngọc giới chỉ, không biết có thể hay không để cho kẻ hèn này đánh giá.
Mặc dù trong miệng hắn nói khách khí, nhưng trong lời nói lại tạo ra cảm giác không để cho người khác phản đối.
Trịnh Hạo Thiên lại một lần nữa đem chiếc nhẫn gỡ xuống, tùy ý đưa tới. -
Song, Giang Thu Phong vẫn là cung kính vươn hai tay, giống như là người ta dâng hương, cầm lấy giới chỉ. Hắn nhận lấy nhìn hồi lâu, rốt cục thở ra một hơi. Lại một lần nữa dùng hai tay giống như đang cầm một kỳ trân hiếm thế đưa đến trước mặt Trịnh Hạo Thiên.
- Hai vị, mời theo tại hạ.
Hắn lui về phía sau một bước, dẫn hai người vào đại sảnh, đồng thời thuận tay nhận lấy hộp gỗ đựng da bạch nhãn lang vương trong tay Nhạc Kha Giang.
Bên trong đại sảnh, nhân số không có mấy, Trịnh Hạo Thiên nhìn xung quanh, lập tức liền xác nhận thân phận của bọn họ.
Những người này hẳn là cũng là người nội các của Vạn Bảo Hiên, mà địa vị Giang Thu Phong ở chỗ này không thể nghi ngờ là cao nhất.
Đi tới giữa đại sảnh dưới bậc thang, Giang Thu Phong giảm thanh âm thấp xuống, nói:
- Hai vị, kẻ hèn sắp mang hai người đi gặp đại chưởng quỹ. Bất quá hiện tại đại chưởng quỹ đang chiêu đãi khách quý, cho nên xin hai vị tận lực không gây nên tiếng động xôn xao lớn.
Nơi này không khí vốn là làm người ta có một loại cảm giác yên tĩnh bị đè nén, Giang Thu Phong vừa nói như thế, hai người bọn họ tâm tình tựa hồ càng nặng nề thêm một chút.
Sau khi lên thang lầu Giang Thu Phong đi tới cửa một căn phòng rồi ngừng lại.
Ở cửa gian phòng này, một bức rèm che buông thõng che tầm mắt bên ngoài nhìn vào.
Bức rèm che lóe ra quang mang kỳ dị, mặc dù cũng không chói mắt, nhưng loại chế tài này cũng là ít được thấy. Trịnh Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy, vật này tựa hồ có chút quen mắt, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn không nhớ nổi bức rèm che này là do thứ gì chế tạo nên.
Giang Thu Phong tiến lên trước, nhẹ nhàng vén bức rèm che lên.
Lúc bức rèm che bị nhấc lên, trong nháy mắt đó một tiếng cười sang sảng nhất thời từ bên trong truyền ra.
Mà khi Giang Thu Phong tiến vào, ngay lúc bức rèm che hạ xuống, tiếng cười lập tức đột nhiên ngừng lại, phảng phất bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến hóa, hắn rốt cục nghĩ tới, loại tài liệu chế tạo bức rèm che này dĩ nhiên cũng là làm từ một loại mộc tài đặc thù mà trong bảo điển gia truyền nhà hắn có nhắc đến.
Loại mộc tài này lấy ra từ một thân cây có khả năng hấp thụ âm thanh, sử dụng loại mộc tài này kiến tạo gian phòng, có đặc hiệu hấp thu thanh âm thần kỳ.
Ban đầu hắn đối với cái chủng mộc tài thần kỳ này có hay không tồn tại vẫn là giữ thái độ bán tín bán nghi, nhưng là lúc sau khi thấy được vật thật, thế mới biết thì ra là thế giới quả nhiên rộng lớn, quả nhiên là lắm vật kỳ lạ.
Nếu vậy hẳn là những thứ trong bảo điển gia truyền mười phần là có tồn tại.
Chỉ trong chốc lát sau màn cửa lại được vén lên lần nữa, mấy người lục tục đi ra.
Đầu tiên là một cô gái trẻ tuổi trên đầu có dây buộc tóc màu trắng, một thân quần áo trắng như tuyết, bên hông có buộc một yêu *** làm cho người khác cảm giác điềm tĩnh.
Khuôn mặt của nàng trắng trong thuần khiết thanh nhã, không có sử dụng bất kì phấn trang điểm, khuôn mặt như đang mỉm cười, không biết là cố ý hay là vô ý vừa vặn hướng mặt về phía hai người Trịnh Hạo Thiên.
Một khuôn mặt đoan chính, đôi môi tạo thành đường cong thanh nhã, xinh đẹp, làm cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt to sáng ngời phảng phất như biết nói.
Trong lúc đôi mắt kia lưu chuyển có một ý vị phong tình khác thường không cách nào hình dung, tựa hồ là có thể làm cho người ta chỉ muốn chủ động nhảy vào trong đó.
Bất quá, cô gái này cũng vẻn vẹn là nhìn thoáng qua sau liền thu hồi ánh mắt, hơn nữa nghiêng đầu, tựa hồ đối với bọn họ làm như không thấy.
Ở phía sau nàng, là ba vị nam tử, trong đó một vị nam tử khuôn mặt chừng năm mươi xin lỗi nói:
- Cừu tiểu thư, đã chậm trễ rồi, xin thứ lỗi.
Nàng kia khẽ gật đầu, nói:
- Đại chưởng quỹ khách khí, chuyện tình của tiểu nữ kính xin để ý nhiều hơn.
Tròng mắt Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Hạo Thiên đồng thời sáng ngời, lúc cô gái xinh đẹp này chưa mở miệng, bọn họ còn suy đoán lai lịch của người này. Nhưng là khi nàng vừa mở miệng nói chuyện, như vậy chỉ cần người nghe qua một lần thanh âm này, tựu vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Nàng là người lúc vào thành đã gặp qua, chính là đại tiểu thư Cừu gia.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |