← Ch.127 | Ch.129 → |
Trong thiên hạ nếu nam nữ gặp nhau, nếu muốn tiếp tục quan hệ, vậy trên cơ bản phải có một bên chủ động.
Nếu có một bên chủ động vậy bên kia tự nhiên bị động, nếu như bên bị động bỗng nhiên biến thành bị động, vậy bên kia sẽ trở thành bên chủ động.
Nếu tình huống hai bên không ai hơn ai tất nhiên sẽ có, nhưng hai bên tự nhiên sẽ không tồn tại được quan hệ lâu dài.
Đại khái là nếu như không thể tiếp tục, vậy chỉ có thể chấm dứt.
Trịnh Hạo Thiên tính tình tuyệt đối không mềm yếu, cho dù là hắn gặp Đặng Thú biến thân lần hai cũng chưa từng sợ hãi.
Thế nhưng hắn đột nhiên trần truồng đứng trước một vị mỹ nữ, hắn nếu không thèm để ý vậy không phải là một thiếu niên bình thường, mà là một kẻ biến thái.
Không hiểu sao, một tia cười khó hiểu xuất hiện trên môi Cừu tiểu thư, sự giận dữ cùng thấp thỏm trong lòng nàng cũng triệt để bị biến mất hoàn toàn.
Nhưng mà, nàng dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ, nhìn lén không nói, nhưng nếu muốn nàng tỉ mỉ quay lại quan sát, đồng thời bình luận một phen cho dù giết nàng cũng không có cái gan này.
Sau một lát, Trịnh Hạo Thiên ho nhẹ một tiếng nói: "Cừu tiểu thư, nàng có y phục dự bị không? Cho ta mượn một kiện."
Tuy rằng lúc này không khí bên trong huyệt động cực kỳ mờ ám, nhưng Trịnh Hạo Thiên buộc phải phá tan, hắn không muốn ngồi chồm hổm ở đây trong tình trạng lõa thể này, hơn nữa nếu hắn không giải quyết nhanh vấn đề hiện tại vậy thời gian hắn ngồi như vầy tuyệt đối không ngắn.
Cừu tiểu thư giật mình, nàng bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn người ta liệu có y phục dự trữ không?"
Nàng đuổi theo ra ngoài là vì cứu người, dưới tình huống này trên người sao có thể mang theo cái gì ngoài đan dược cùng vũ khí?
Về phần y phục dự trữ....... .
Cừu tiểu thư trong lòng ảo não, nàng cũng không phải thần tiên, sao có khả năng mang y phục dự trữ chứ.
Trịnh Hạo Thiên giã đầu, trong lúc ngón tay hắn đụng tới đầu, hắn trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng không phải là đầu gấu.
Trầm mặc cả nửa ngày, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc do dự nói: "Cừu tiểu thư, ngươi xem.... . cái kia có thể hay không."
Cừu tiểu thư chờ cả nửa ngày, cũng không hiểu nội dung câu nói kia, không khỏi buồn bực.
Nếu là người bình thường, nàng lại là con nhà có giáo dưỡng, tự nhiên không có chút bực dọc nào, nhưng tại hoàn cảnh này, đặc biệt là sau lưng lại là một nam.... . hài khỏa thân.
Nhưng mà, cho dù là còn nhỏ nhưng nam nữ bị vây trong hoàn cảnh này, cô nam quả nữ khiến nàng bị rơi vào tình huống vi diệu, cho nên trong lòng cũng có chút rối bời.
Lúc này nghe Trịnh Hạo Thiên cái kia cái kia cả nửa ngày, cũng không nói ra được nội dụng cụ thể, không khỏi tức giận: "Ngươi đến tuột cùng là muốn nói gì?"
Trịnh Hạo Thiên chỉ chờ câu này, lúc này thở ra một hơi: "Cừu tiểu thư có thể cho tại hạ một kiện y phục để mặc."
Cừu tiểu thư sửng sốt cả nửa ngày, lập tức giận tím mặt.
Y phục mặc trên người nữ nhi, há có thể cho một tên xú nam nhân mặc?
Cho dù xú nam nhân này là một nam hài tử mà không phải nam tử hán chân chính, nhưng cũng như nhau.
Nàng chuyển đầu hung hăng lườm Trịnh Hạo Thiên.
Tuy rằng Cừu tiểu thư không mở miệng cự tuyệt, nhưng chỉ bằng nhãn thần như muốn giết người của nàng cũng biết trong lòng nàng không nguyện ý.
Kỳ thực, khi Trịnh Hạo Thiên đưa ra ý kiến này, hắn cũng biết không có khả năng, nhưng hắn biết hoàn cảnh hiện tại, muốn rời khỏi đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Hắn cuối cùng cũng không thể cứ thể ngồi xổm như thế này a.......
Cừu tiểu thư hít sâu một hơi, ánh mắt nàng nhanh chóng bình tĩnh xuống, nàng hừ lạnh nói: "Trịnh huynh, ngươi tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ sau khi ra ngoài, ta sẽ kiếm cho ngươi chút gì che thân."
Trịnh Hạo Thiên cười khổ liên tục nói: "Nếu như có thể ra ngoài, ta còn mượn y phục làm gì?"
Cừu tiểu thư sắc mặt hơi đổi, nàng lúc này mới nhớ tại sao mình lại tới nơi này.
Một đạo bạch quang bao phải thân thể nàng, nàng bất giác mất đi tri giác, chuyện này tuyệt đối là khiến nàng khắc sâu trong tâm khảm.
Nhưng mà, Cừu tiểu thư tỉnh táo lại, đầu tiền là mình thấy một con cự hùng ngây ngô, sau đó biến tới đây, một loạt ký ức khiến nàng nhớ lại.
Đến lúc này được Trịnh Hạo Thiên nhắc nhở, nàng mới phát hiện.
Ánh mắt đảo xung quanh một vòng, trên mặt nàng lộ vẻ ngưng trọng.
"Nơi này là nơi nào?"
"Đây là một huyệt động."
"Nói thừa." Cừu tiểu thư trừng mắt nhìn hắn phát ra một câu cụt ngủn, bởi vậy có thể thấy tâm trạng của nàng cực độ khó chịu: "Ta cũng rằng cho dù địa phương này quỷ quái, nhưng chắc chắn có cách ra ngoài."
"Nơi này là động phủ của một vị tiền bối cao nhân để lại, hắn muốn truyền thụ tuyệt học của hắn, vì thế mới chọn ta và ngươi."
"Huyệt động của một vị tiền bồi? Lẽ nào lời của cha là thật?" Cừu tiểu thư lẩm bẩm.
"Lệnh tôn nói gì?" Trịnh Hạo Thiên tò mò hỏi.
Cừu tiểu thư do dự một lát, nếu như trước mặt là một người xa lạ, tự nhiên nàng sẽ không nói thật, nhưng nàng cùng Trịnh Hạo Thiên coi như có quen biết, hơn nữa trải qua lần gặp nạn này cũng mơ hồ hiểu ra chút phẩm hạnh của hắn, vì vậy thuật lại sự tích Hùng Lang Sơn cho hắn biết.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu: "Truyền thuyết này hẳn là thật, bằng không sao hai người chúng ta lại ở đây."
Cừu tiểu thư trầm mặc một lát, nói: "Ngươi sao biết chuyện này?"
"Ta tỉnh lại trước ngươi." Trịnh Hạo Thiên ném hai không gian đại bên người ra, nói: "Trước lúc ngươi tỉnh lại, một hỏa diễm hình nhân cho ta biết, lão......... quái vật kia sau khi tiêu tán thì để lại hai cái túi không gian."
Hắn vốn nói lão nhân yêu, nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của mình, nhất thời thận trọng, đánh chết cũng không nói ra.
"Không gian đại?" Cừu tiểu thư kinh hô một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vui vẻ.
Nàng cũng không cô lậu quả văn như Trịnh Hạo Thiên, tuy rằng chưa thấy qua túi không gian, nhưng đối với vật này nàng lại biết vô cùng tường tận.
"Đúng vậy, trong đó có một cái dành cho truyền thừa của lão quái vật, một khi tu luyện cực âm nội mị thuật đến cực hạn mới có thể mở ra, mà một cái thì mở lúc nào cũng được." Trịnh Hạo Thiên không chút che giấu nói: "Nơi này có ích cốc đan, một quyển tu luyện tinh thần thần thông, còn một ngọc bài ghi chép bí pháp tu luyện cực âm nội mị thuật."
Cừu tiểu thư cầm túi không gian, trong đôi mắt hiện lên vẻ cực kì cổ quái.
Một lúc sau nàng nhẹ giọng nói: " Ngươi đều xem qua rồi?"
"Xem qua rồi, bên trong có hai bình đan dược đặc thù, một lọ có thể khiến người ta ngưng tụ ra linh khí, còn lọ kia là dành cho linh khí sư ăn vào để luyện cực âm nội mị thuật." Trịnh Hạo Thiên thành thật nói: "Nếu đã đói bụng, vậy ngươi cứ ăn Ích cốc đan đi, không chỉ no mà còn hết khát nữa."
Cừu tiểu thư im lặng cả nửa ngày, đến khi Trịnh Hạo Thiên nói hết mới không nhịn được thốt lên: "Ngươi đã xem qua vì sao còn muốn cho ta."
Trịnh Hạo Thiên cười, lấy lam sắc ngọc trạc xuống, một lần nữa ném qua nói: "Linh khí này của ngươi đã cứu ta một mạng, nếu như không có linh khí của ngươi, ta cũng không nhất định có thể thoát khỏi Đặng Thú để đến đây, vì thế thứ đó coi như hoàn lại một cái nhân tình cho ngươi."
Kỳ thực từ lúc linh khí này rơi vào tay Trịnh Hạo Thiên hắn chưa hề sử dụng qua.
Thế nhưng Đặng Thú đã chết, Nhạc Thúc vội điều chỉnh chân khí cũng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, vì thế Trịnh Hạo Thiên tự tin, tuyệt đối không ai biết hắn nói dối.
Cừu tiểu thư trừng mắt líu lưỡi nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Cho dù nàng tưởng tượng ra vô số lý do cũng không nghĩ ra Trịnh Hạo Thiên vì chuyện này mà đem truyền thừa trong huyệt động này cho nàng.
Nàng dùng ánh mắt như đối với quái vật nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm.
Trong thiên hạ, có kẻ như vậy thật sao?
Đúng là ngu ngốc? Nhưng ngu ngốc sao có thể luyện hóa yêu đan, đồng thời hoàn toàn yêu hóa?
Trịnh Hạo Thiên bị nàng nhìn, chột dạ nói: "Cừu tiểu thư, ngươi nhìn đủ rồi chứ?"
"Hả? A...... ừ!"
Cừu tiểu thư lúc này mới tỉnh ngộ, mình nhìn chằm chằm nam nhân, à không nam hài trước mặt cả nửa ngày rồi a.
Trong nháy mắt, mặt nàng hiện ra một rặng mây đỏ, lúc này không chỉ má, mà ngay cả tai nàng cũng hồng.
Xấu hổ chết mất, xấu hổ chết mất....... .
Tâm tư nàng hiện như say sóng, trái tim cũng như con hươu nhảy loạn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình thất thố từ nãy đến giờ.
Vừa nghỉ nàng nhìn chằm chằm một nam... hài lõa thể, nàng chỉ có cảm giác bầu trời sắp sụp đổ.
"Cừu tiểu thư, ta đã xem qua, trừ phi thu được truyền thừa nếu không không có cách nào đánh tan thạch bích, vì vậy chúng ta phải ở lại nơi này một thời gian, để tốt cho cả hai.... ." Trịnh Hạo Thiên khuyên bảo: "Xin cho ta mượn một kiện y phục."
Cừu tiểu thư tâm loạn như ma, nhìn túi không gian trong tay, nàng vô thức tin lời Trịnh Hạo Thiên nói.
Nếu không phải như vậy, hai kiện bảo vật nghịch thiên này tại sao lại xuất hiện trong cái thông đạo bị kín này.
Hung hăng giậm chân, nàng nhẹ xoay người, một kiện y phục ngoài rơi xuống bay về trước.
Trịnh Hạo Thiên vui vẻ, vươn tay nắm lấy.
Quần áo phụ nữ, hơn nữa chỉ có một kiện, căn bản là không thể che lấp toàn bộ thân thể.
Nhưng đối với Trịnh Hạo Thiên hiện tại mà nói, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi.
Trong sơn lâm giữa mùa hạ nóng bức, hắn là tên chuyên cởi trần, cho nên coi đây là việc tầm thường.
Ánh mắt Cừu tiểu thư có chút ngây ra, đến tận khi nàng ném quần áo tới, lúc đó mới tỉnh ngộ, trong lòng xấu hổ giận dữ, chính mình sao như ma xui quỷ ám, lại đưa cho hắn quần áo ngoài chứ..
← Ch. 127 | Ch. 129 → |