← Ch.150 | Ch.152 → |
BTịnh tẩy, tên như ý nghĩa, chính là tẩy trừ, ý là trừ bỏ đi sự ô uế.
Thế nhưng, ám hệ tịnh tẩy hiệu dụng hiếm thấy tới cực điểm.
Nếu như nói sinh mệnh phù triện là bùa cứu mạng dành cho luyện yêu vũ giả thì tịnh tẩy phù tựu hồ càng là chí báo mà luyện yêu vũ giả mơ ước.
Tác dụng của nó là gột rửa yêu đan lực trong huyết mạch.
Vũ giả một khi tấn chức liệp vương hoặc là ngưng tụ pháp môn chân khí, như vậy có thể phục dụng yêu đan đồng thời luyện hóa.
Yêu lực của yêu đan tiến nhập vào trong huyết mạch của liệp vương, một khi kích phát chân khí có thể yêu hóa biến thân, khiến thực lực bản thân được đề cao.
Đây là luyện yêu vũ giả, nhưng luyện yêu vũ giả cũng có phân ra mạnh yếu, phẩm giai đối với thực lực của học cực kì quan trọng.
Giai vị còn có thể không qua việc không ngừng tu luyện để bù lại nhưng phẩm cấp lại là chênh lệch khó vượt qua.
Luyện yêu vũ giả tấn thăng thập giai, mỗi lần sẽ dùng một viên yêu đan mới.
Trước khi dùng không ai biết khỏa yêu đan sẽ mang tới phẩm cấp biến thân gì cho hắn.
Nếu thu được thượng phẩm cấp bậc, thậm chí cực phẩm biến thân, tự nhiên là vui vẻ, nhưng nếu phát sinh xung đột, gần như là thu được ba thành thực lực biến thân thì là một người triệt để bi kịch.
Nhưng mà, một khi nuốt xong yêu đan, đồng thời luyện hóa yêu lực, loại năng lực này tiến vào huyết mạch sau đó không thể bài trừ. Cho dù là luyện yêu vũ giả hay linh khí sư cảnh giới cao cũng đành thúc thủ vô sách.
Thế nhưng đạo tịnh tẩy phù bên trong gia truyền bảo điển lại có khả năng không thể tin nổi.
Nó chỉ có một năng lực, năng lực duy nhất, đủ để cho hơn bảy mươi phần trăm luyện yêu vũ giả hơi bị điên cuồng.
Bởi vì nó có năng lực triệt để tẩy rửa yêu lực trong huyết mạch của luyện yêu vũ giả.
Sau khi nuốt yêu đan, huyết mạch như trang giấy bị vẽ vào.
Thế nhưng, tịnh tẩy phù có khả năng tẩy sạch vết mực trên trang giấy vẽ này, khiến cho huyết mạch một lần nữa sạch sẽ như ban đầu, hoặc là có thể tẩy đi một bộ phận dư thừa của mực trên tranh vẽ.
Ám hệ tịnh tẩy phù chẳng khác nào để cho luyện yêu vũ giả một lần cơ hội nữa.
Khiến hơn bảy mươi phần trăm luyện yêu vũ giả có thêm một cơ hội lựa chọn nữa, có thể đạt được phẩm cấp cao hơn.
Trịnh Hạo Thiên một lần nữa hít sâu một hơi, hắn có một dự cảm.
Nếu một ngày Tịnh Tẩy phù này truyền ra ngoài, như vậy sẽ khiến oanh động lớn trong linh giới, cũng đồng thời mang cho bản thân phiền phức không ngừng.
Giá trị của thứ này đúng mức mà nói còn hơn cả sinh mệnh phù triện, có thể nói là cho luyện yêu vũ giả thêm một sinh mạng nữa cũng không sai.
Sau một lát, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc bình tĩnh lại.
Mặc dù trong lòng hắn đã nổi sóng, nhưng ít nhất bên ngoài hắn đã hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn cẩn thận nhìn ảnh tượng phía trên gia truyền bảo điển, như là muốn khắc sâu chúng vào trong đầu.
Mà trên thực tế trải qua một lát hồi tưởng, đoạn văn tự cùng phương pháp chế tác phù triện toàn bộ được hắn ghi nhớ vĩnh viễn.
Trong miệng hắn nhẹ ngâm, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc xác định, mình đã hoàn toàn nhớ kỹ hai món phù triện này.
Sau đó, hắn chậm rãi khép lại bảo điển gia truyền.
Bảo điển vừa gập lại, ảnh tượng trên không trung nhất thời biến mất không thấy nữa.
Chăm chú hồi tưởng lại ảnh tượng lúc trước, Trịnh Hạo Thiên không khỏi nhíu mày.
Hắn có chút hiểu ra, gia truyền bảo điển vì sao lại hiện ra phù triện kì dị này. Đó là bởi vì hắn chính là quang ám linh khí, có thể chế tạo ra hai chủng thuộc tính phù triện này.
Trong lòng hắn hiện lên một tia quái dị, nếu như hắn có thuộc tính khác, vậy phù triện hiện ra cũng khác hẳn chăng?
Đáng tiếc chính là hắn không có khả năng thử nghiệm, bởi vì Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không tiết lộ bí mật này cho người khác biết, cũng không có khả năng đưa gia truyền bảo điển cho linh khí sư khác dùng làm thí nghiệm.
Thu bảo điển lại túi không gian, Trịnh Hạo Thiên lâm vào trầm tư.
Muốn chế tạo phù triện này, cũng không phải chuyện đơn giản.
Trịnh Hạo Thiên trước đây học tập gia truyền bảo điển cũng đã từng khắc quỷ họa phù này.
Nhưng mà quỷ họa phù vẽ trên giấy thường không có chút hiệu quả, căn bản là không có tác dụng như trên truyền thừa bảo điển ghi chép.
Trịnh Hạo Thiên biết đó là bởi vì hắn không chế tác đúng phương pháp, hơn nữa trong tay thiếu thốn nguyên liệu chế phù.
Những tài liệu này tuy rằng khác nhau nhưng trên cơ bản có chút tương tự.
Hắn chỉ cần một cái linh bút.
Dựa theo ghi chép bên trong gia truyền bảo điển, linh bút này không phải là bút lông phổ thông mà là một bảo vật có thể câu thông với linh khí.
Vật ấy do linh khí sư chế luyện thành, có thể là linh khí, cũng có thể là bảo khí, thậm chí là pháp khí.
Nó có nhiều công dụng, có thể dùng làm vũ khí công kích địch, cũng có thể dùng làm dụng cụ phòng ngự, nhưng tác dụng lớn nhất là để vẽ phù triện.
Ngoại trừ linh bút, muốn vẽ phù triện cũng cần vài thứ quan trọng.
Đó chính là máu và da đặc chế của yêu thú, ma, tinh.
Trên Đại linh giới, sinh vật cường đại không chỉ có yêu thú, ngoại trừ cái quần thể khổng lồ này còn có ma, tinh, quái đồng dạng cũng không thể khinh thường.
Nhưng mà, những sinh vật này hầu hết sinh sống trong Đại linh giới, chỉ có một vài cá thể cá biệt mới xuất hiện ở một cái tiểu linh giới.
Ít nhất trong truyền thuyết của Hùng Lang sơn cùng Biền Tây thành, ngoài hai loại yêu thú Cuồng bạo hùng vương và Bạch Nhãn lang vương ra thì không còn yêu thú nào khác nữa.
Mà hai chủng yêu thú này cũng đã tuyệt tích mấy trăm năm nay.
Phù triện giống nhau do các linh khí sư khác nhau vẽ, sau khi thành công sẽ mang hiệu quả khác nhau.
Trịnh Hạo Thiên hiện tại miễn cưỡng có thể coi là một Linh khí sư, nhưng nhất giai hắn cũng không đạt được.
Cũng không phải thiên phú của hắn kém, mà là hắn không có bí quyết tu luyện linh khí, không thể phân tách khí toàn ra. Mà một cái khí toàn không thể duy trì tiêu hao cho một Linh khí sư, vì thế hắn nhất giai Linh khí sư cũng không đạt tới.
Nhưng hắn có tự tin cực đại, chỉ cần tìm được pháp quyết phù hợp, như vậy hắn có thể tu luyện thành công, đồng thời thành tựu sau này chắc chắn không thua kém Cừu Hinh Dư.
Cho nên với thực lực hiện tại của hắn cho dù có thể vẽ phù triện, nhưng tối đa cũng chỉ đạt tiêu chuẩn nhất tinh.
Nếu muốn tiến thêm một bước, như vậy trừ phi hắn ở trên con đường linh khí sư đi xa hơn, nếu không chỉ là hi vọng xa vời.
Hắn trong lòng không ngừng tính toán, phù lục hiện tại hắn có thể chế tác yêu cầu cũng không chân quý.
Chỉ cần vài loại da cùng máu của nhất giai yêu thú, ngoài ra còn một linh bút cấp bậc linh khí là có thể thỏa mãn điều kiện.
Với tu vi của hắn, cho dù có tài liệu tốt hắn cũng đừng mơ chế tạo được đồ tốt.
Làm theo khả năng của bản thân mới là vương giả.
Chỉ là mấy thứ này phóng mắt trong toàn đại linh giới có thể coi là tiểu vật.
Bất cứ linh khí sư nào cũng có thể dễ dàng kiếm đủ, nhưng ở Biền Tây thành không phải chuyện dễ dàng.
Ở chỗ này hắn thậm chí còn không thấy yêu ma tinh quái trong truyền thuyết, ở thành thị này ngoài hắn và Cừu Hinh Dư là linh khí sư, hắn cũng chưa từng thấy cường giả cùng loại.
Cho dù là luyện yêu vũ giả cũng không vượt quá hai mươi người.
Tất cả tiết lộ một chuyện, đó là nơi đây nghèo nàn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hắn nếu muốn thu thập vật phẩm ở đây, chỉ sợ khó hơn lên trời.
Đẩy cửa, Trịnh Hạo Thiên lững thững đi ra ngoài viện, từ xa thấy Tôn Kiều Cảnh đang ngồi nói chuyện cùng Nhạc Mãnh, trước mặt bọn họ có chút rượu thịt, nhìn biểu hiện có lẽ là đang nói chuyện cao hứng.
Bọn họ từ khi quen biết đã phát hiện ngày càng ăn ý, trong một năm rưỡi đã nhiều lần gặp nhau, quan hệ cũng thân thiết nhanh chóng, trở thành bạn thân chân chính.
Mà với địa vị đặc thù của Tôn Kiều Cảnh tại Cừu phủ, đừng nói là chiêu đãi bạn trong viện, cho dù là tiệc rượu ở giữa đại sảnh thì Cừu Đường Cổ cũng không phàn nàn một câu.
Thấy bộ dạng của Trịnh Hạo Thiên, Nhạc Mãnh vẫy tay, gọi: "Hạo Thiên, ngươi không cần lo lắng, yên tâm đi."
Trịnh Hạo Thiên khó hiểu nói: "Ta lo lắng cái gì?"
Nhạc Mãnh cười ha ha nói: "Ta cùng sư gia đã nói với Tôn huynh, ngươi dùng thân phận của võ quán Biền Tây thành vào Đại linh giới không xung đột với lợi ích của Cừu phủ, bọn họ cũng tán thành."
Hắn nói, trong mắt lóe lên tinh quang.
Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu, Nhạc Mãnh khẳng định còn gạt mình vài chuyện, nhưng có thể vấn đề không lớn, hơn nữa Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, Nhạc thúc không hại hắn.
Cười khổ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Nhạc thúc, ta cũng không phải lo lắng cái này."
Nhạc Mãnh trong lòng kì quái hỏi: "Vậy ngươi suy nghĩ cái gì?"
Trịnh Hạo Thiên gãi đầu: "Ta muốn mua vài thứ, không biết ở đây có bán không."
Tôn Kiều Cảnh sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Trịnh tiểu ca, ngươi nói lời này quá đáng rồi." Hắn nổi giận, kiêu ngạo nói: "Biền Tây thành nổi danh trong linh giới Đại thành, vô luận ngươi cần cái gì, lão phu đều có thể thu xếp chu đáo cho ngươi.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng vui vẻ, nói: "Ta cần một chiếc linh bút, một ít da cùng máu yêu thú để chế mực vẽ."
Tôn Kiều Cảnh trong nháy mắt xụ mặt, hắn cười khổ không ngừng: "Trịnh tiểu ca, mấy thứ này ở tiểu linh giới rất khó gặp, ở Biền Tây thành chúng ta kỳ thực cũng có, nhưng chưa chắc đã có thể mua."
Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời: "Ở nơi nào?"
"Trong vạn bảo hiên." Tôn Kiều Cảnh trầm giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên hai hàng lông mày nhướng lên, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui sướng cực độ.
Vạn bảo hiên....
← Ch. 150 | Ch. 152 → |