← Ch.156 | Ch.158 → |
Ngủ mê mệt suốt một ngày trời. Trịnh Hạo Thiên mới xem như hoàn toàn hồi phục trở lại bình thường.
Trải qua bài học lần này, hắn cuối cùng cũng rút ra được một bài học. Thân thể minh tuy mạnh mẽ hơn linh khí sư bình thường rất nhiều, nhưng vẫn có một giới hạn nhất định, nếu như vượt qua khỏi cái giới hạn đó thì đúng là căng quá hóa nổ.
Sau khi tỉnh lại. Trịnh Hạo Thiên không hề hé răng giải thích với hai tên bạn thân một câu nào.
Trước khi kế hoạch trong lòng được chắc chắn, hắn cũng không muốn khiến Dư Uy Hoa và Lâm Đình kỳ vọng quá nhiều. Nếu như chẳng may có sai sót gì xảy ra, ngược lại còn khiến cho mọi người không vui.
Một ngày sau. Trịnh Hạo Thiên lại một lần nửa tiến vào Vạn Bảo Hiên.
Khi hắn xuất hiện trước mặt Vân Thải Điệp, trong con người vị nữ tử mỹ lệ này không nhịn được toát ra một vẻ khác thường.
Nàng khẽ mĩm cười, nói: "Trịnh công tử, ba ngày không gặp, khí sắc ngài thật tốt a." :
Trịnh Hạo Thiên hơi ngây người rồi bật cười: "Vân đại chưởng quỹ nói đùa rồi."
Hôm đầu tiền hắn mệt mới gần chết, tuy đã nghỉ ngơi hai ngày, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, làm sao gọi là khí sắc tốt được.
Vân Thải Điệp khẽ che miệng, yêu Kiều cười, nói: "Khống biết hôm nay Trịnh đến là có chuyện gì?"
Trịnh Hạo Thiên tức giận nói: "Vân đại chướng quỹ, trí nhớ ngài thật kém quá. Không phải ngươi nói chuẩn bị danh sách một ít bí quyết tu luyện linh khí ư?"
Vân Thải Điệp vỗ trán một cái, phảng phất như giờ mới nhớ ra, nói: "Trí nhớ ta kém quá, thiếu chút nửa thì hỏng mắt đại sự." Nàng vỗ tay một cái, từ bên ngoài lập tức có người bưng khay ngọc đi vào, trên khay ngọc là một khối ngọc bài, dâng lên.
"Trịnh công tử, mọi bí kíp ta có thể làm chủ được đều... Ngài chọn lấy một bộ đi."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên ẩn ước phát sáng, hắn định thò tay cầm lấy tấm ngọc bài, những lại đột ngột ngừng lại.
"Vân đại chưởng quỹ, bí pháp tu luyện bán thế nào?" Hắn trầm giọng hỏi.
Đôi mắt đẹp của Vân Thải Điệp chớp chớp vài cái, nửa như vô tình nửa như vô ý nói: "Trịnh công tử, nếu chỉ là bí kíp ghi lại trong ngọc bài thì ta có thể làm chủ, và có thể đề ngài ký sổ thêm lần nửa. Bất quá, đây chính là lần cuối cùng."
Nói thật, nàng cũng hơi đau đầu vì Trịnh Hạo Thiên.
Nen như có thể dùng một quyền bí kíp cấp thấp đề đuổi hắn đi, đồng thời không đề hắn sau này tiếp tục lấn tới, đòi kỳ sổ, thì nàng cầu còn không được nửa là.
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn mơ hồ cảm giác được, Vân Thải Điệp tựa hồ muốn giữ khoảng cách với hắn.
Một khi đã như vậy, hắn tất nhiên cũng không muốn chiếm tiện nghỉ của người ta.
Trịnh Hạo Thiên thò tay vào trong người, lấy ra một tấm Sinh Mệnh phù, nói: "Vân đại chưởng quỹ, ngài từng nói, muốn ta dùng phù triện luyện chế được đề trả số linh thạch thiếu quỹ hiên. Không biết tấm phù triện này đáng giá bao nhiêu linh thạch."
Đồng tử Vân Thải Điệp trong nháy mắt mở rộng thêm mấy phần, nụ cười trên miệng nàng vẫn không hề mất đi nhưng bỗng dưng lại thêm mấy phần cứng nhắc.
"Ngài... ngài thật luyện chế ra phù triện?" Tuy biết hỏi như vậy là cực kỳ mất lịch sự, nhưng nàng vẫn không nhịn được thốt lên.
Trịnh Hạo Thiên ngạo nghẽ gật đầu, nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương, tâm tình của hắn lập tức tốt hơn rất nhiều.
Đôi môi đỏ mọng của Vân Thải Điệp khẽ run run, trong lòng nghi hoặc vô cùng.
Theo tin tức nàng biết. Trịnh Hạo Thiên tuy đã ngưng tụ được khí xoáy, những vẫn chưa từng tu luyện linh khí bí quyết, cho nên khí xoáy vẫn chưa phân liệt.
Nói cách khác, từ đầu tới đuôi hắn chỉ có vẻn vẹn một khí xoáy thôi.
Nhưng mà, ngọc phù sư đứng trong tất cả các linh khí sư cũng được xung tụng là những người cực kỳ cường đại.
Cho dù là nhất giai ngọc phù sư, số lượng khí xoáy của hắn cũng không thể ít hơn bảy được, nếu không như vậy, cho dù hắn có thể miễn cưỡng chống cự tốc độ tiêu hao linh lực, nhưng cũng chẳng còn sức đâu mà luyện chế phù triện nửa.
Chỉ có thượng phẩm linh khí sư mới có thể trở thành ngọc phù sư, đây gần như là một định luật mà tất cả các linh khí sư trong Đại Linh giới đều ngầm thừa nhận.
Nhưng...
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị, tràn đầy ngạo khí của Trịnh Hạo Thiên. Vân Thải Điệp thật sự là bán tín bán nghi.
Nàng do dự đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tấm phù triện.
Tiếp đó nàng mở ra....
Lập tức, một cổ linh khí mãnh liệt, nồng đậm, gần như có thể khiến cho người ta hít thở không thông, phả vào mặt nàng.
Thân thể Vân Thải Điệp khẽ run lên, vẻ tươi cười và thận trong trên mặt nàng vào giờ khắc này đã sớm ném lên chín tầng mây rồi. Trên mặt, trong con người nàng hiện giờ chỉ còn lại một vẻ khó tin.
Căn cơ chân chính của Vạn Bảo Hiên không phải là ở các phương Tiểu Linh giới mà là ở trong Đại Linh giới.
Bị phái đến Tiểu Linh giới làm chủ trì một chi nhánh, đối với nàng mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Mặc dù ở đây nàng có địa vị và quyền thế nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng đối với người đã quen với cuộc sống trong đại thành thị, tự nhiên phải dọn đến một nơi nông thôn lạc hậu thì thật khó mà cảm thấy thoải mái được.
Bất quá cũng chính bởi vì nàng đến từ Đại Linh giới, cho nên nhãn giới của nàng cũng cao minh hơn "dân bản xứ" nơi này nhiều.
Cho dù nàng không phải là linh khí sư, nhưng chỉ cần liếc qua tấm phù triện này, liền biết thứ này nhất định không phải phàm vật.
Sau một lát. Vân Thải Điệp chậm rãi buông tấm phù triện xuống, cười khồ nói: "Trịnh công tử.... xin thứ cho ta mạo muội, thứ này thật do ngài luyện chế sao?"
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, nói: "Đúng là do Trịnh mỗ luyện chế."
Nhìn biểu tình lúc này của Vân Thải Điệp, hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Trên thực tế, khi hắn lần đầu tiên hoàn thành tấm phù triện này, sự kinh ngạc trong lòng cũng không ít hơn nàng bao nhiêu. Nếu ngay cả hắn cũng như vậy thì làm sao có thể nói người khác được.
Nếu Vân Thải Điệp không có vẻ mặt như hiện giờ, mà ra bộ dáng chấn tĩnh, bộ dáng như lão thần côn thì mới khiến Trịnh Hạo Thiên hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Khóe miệng Vân Thải Điệp khẽ giật giật, cuối cùng nói: "Xin Trịnh công tử chờ một lát...."
Nàng đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, nhưng chỉ sau một lát đã quay trở lại.
Ớ trên tay nàng là một thứ kỳ dị. Đây là một khối thủy tinh cầu trong suốt, bên dưới là một cái bệ đờ. Trịnh Hạo Thiên mắt tinh, lập tức thấy được bên trong bệ đỡ còn có dán một tấm phù triện.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không thấy rõ đường nét trên tấm phù, nhưng cho dùng mông nghỉ cũng biết, đây nhất định là Linh Khí phù.
Vân Thải Điệp nở một nụ cười sáng lạn, trong nụ cười đã không còn chút vẻ kinh ngạc nào nửa rồi. Không ngờ chỉ trong thời gian nửa khác ngắn ngủi, nàng đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng sách sách xưng kỳ, năng lực tiếp nhận của nữ nhân so với nam nhân quả thực mạnh hơn nam nhân nhiều.
Phải biết ràng, ngay cả hắn lúc trước cũng sửng sốt một hồi lâu mới bình thường trở lại...
"Trịnh công tử, đây là dụng cụ bản môn chuyên dùng đề nghiệm chứng." Vân Thải Điệp than nhe một tiếng nói: "Trong Biền Tây thành này, suốt mười năm qua chưa từng dùng đến thứ này rồi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh, thì đồ có liên quan đến linh khí lại ít ỏi như vậy. Biền Tây thành mười năm cũng chưa từng xuất hiện một món.
Hoặc có thể là đã từng xuất hiện, những chưa từng rơi vào tay Vạn Bảo Hiên.
Vân Thải Điệp cầm thủy cầu ngắm chuẩn tấm Sinh Mệnh phù, nàng nhẹ nhàng ấn vào cơ quan khởi động. Lập tức một cổ linh khí từ trong Linh Khí phù xuất hiện, thông qua một phương pháp đặc thù nào đó tiến vào trong thủy tinh cầu.
Trong nháy mắt, thủy tinh cấu tòa sáng, một đạo bạch quang lập tức chiếu lên tấm Sinh Mệnh phù.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên cũng không tự chủ được mà trở nên hồi hộp.
Mặc dù hắn đã nhận định, tấm phù triện này nhất định không phải là rác rưỡi, nhưng trước khi được khẳng định, trong lòng hắn vẫn có chút không yên.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn luyện chế phù triện, hơn nửa còn không có người chỉ điểm, phải tự mình mày mò, quờ quạng mới luyện chế thành công.
Nếu như vậy còn không hồi hộp thì hắn không phải là thường nhân nửa, mà là thánh nhân.
"Tích..."
Sau một tiếng vang nhỏ, bạch quang biến mất, trên thủy tinh cầu đột nhiên xuất hiện một hàng chữ cực nhỏ.
Vân Thải Điệp thất thần lẩm bầm từng chữ một: "nhất giai Sinh Mệnh phù, siêu phẩm..." (cứ như là máy đọc mầ vạch ấy nhỉ =>>)
Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhảy dựng lên, trong lòng vui mừng gần như phát điên.
Thì ra cảm giác của hắn không sai, bên trong tấm phù triện này ẩn chứa ý cảnh đại viên mãn, hoàn mỹ, đây là cảm giác chỉ siêu phẩm phù triện mới có.
Vô luận tấm phù triện này là hệ nào, giai nào, chỉ cần đạt đến siêu phẩm đều có được cảm giác thần kỳ như thế.
Chỉ là, trước đó. Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa từng gặp qua siêu phẩm phù triện, cho nên hắn mới không đám khẳng định.
Sắc mặt Vân Thải Điệp lại một lần nửa mắt đi nụ cười thường trực và vẻ thận trọng, mà trở nên vừa cổ quái vừa kinh hỉ. Nàng không tự chủ được mà lắp bắp: "Sinh Mệnh phù, không ngờ là siêu phẩm Sinh Mệnh phù...."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nghe thanh âm của nàng, không ngờ so với minh còn hưng phấn hơn vài phần.
Sắc mặt Vân Thải Điệp liên tục biến ảo mấy lần. Sau khi nàng ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Hạo Thiên, một tia đề phòng và bất mãn đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thay vào áo, trong đôi mắt to tròn sáng ngời như sao đêm kia là một vẻ vui mừng cực độ, và một tia nóng rực ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng không nhìn rõ ràng.
Trong mơ hồ. Trịnh Hạo Thiên còn có chút hoài nghi, mình đột nhiên lấy ra một tấm phù triện hoàn mỹ như vậy, rốt cuộc có phải là, lựa chọn chính xác không nửa.
Bất quá, trong Biền Tây thành này, trừ Vạn Bảo Hiên ra, chỉ sợ chẳng có nhà thứ hai đủ thực lực hợp tác với hắn.
Cho dù là Cừu gia và phủ thành chủ cũng không thể. Cho nên Trịnh Hạo Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Khụ khụ. Vân đại chưởng quỹ, ngài có hài lòng không?"' Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói.
Vân Thải Điệp không chút do dự gật đầu, nói: "Trịnh công tử, có phải là quang hệ linh khí sư?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Nếu hắn thừa nhận tấm phù triện này là do hắn luyện chế thì thân phận quang hệ linh khí sư tất nhiên không thể nào che dấu nửa.
"Quang hệ linh khí sư, thì ra ngài là một vị quang hệ linh khí sư..." Trong con ngươi Vân Thải Điệp tràn đầy vẻ hâm mộ. Lúc này, nàng đã không còn chút oán trách quyết định của đại tiểu thư lúc trước.
Thì ra đại tiểu thư đã sớm nhìn ra tiềm lực của Trịnh Hạo Thiên, biết sau này hắn có thể trở thành một gã quang hệ linh khí sư. Chỉ bằng điểm này, cho dù đề tất cả Vạn Bảo Hiên Biền Tây thành chỉ phục vụ minh hắn cũng có chút không đủ.
Huống chỉ hiện giờ hắn chỉ là một linh khí sư nhất giai chưa đến, nhưng đã có thể luyện chế ra một tấm Sinh Mệnh phù siêu phẩm hoàn mỹ. Nàng có thể khẳng định, chỉ cần báo cáo tin này lên trên, nàng nhất định sẽ được thưởng lớn.
Có lẽ, không cần đến năm năm, nàng có thể từ cái Tiểu Linh giới này trở về Đại Linh giới rồi.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Quang minh hệ linh khí sư thì sao?"
Vân Thải Điệp lúc này mới tinh mộng, vội vàng nói: "Trịnh công tử có điều không biết, quang hệ linh khí sư ngay cả ở trong Đại Linh giới cũng là vạn người mới có một. Phù triện do bọn họ luyện chế đều là bảo vật được tất cả các thế lực cố gắng tranh đoạt. Hiện giờ Biền Tây thành chúng ta có một nhân vật như ngài, thực là may mắn của ta, là may mắn của Vạn Bảo Hiên, là may mắn của Biền Tây thành..."
← Ch. 156 | Ch. 158 → |