← Ch.158 | Ch.160 → |
Trong mật thất âm u đột nhiên có hai ngọn lửa bùng lên, nhảy múa không ngừng.
Vân Thải Điệp đứng ở giữa hai ngọn lửa. Nàng nhẹ nhàng ấn vào viên ngọc đặt trước người, một đạo hào quang lập tức xuất hiện trước người nàng.
Bên trong đạo quang mang đó tựa như có một thứ gì đó đang từ từ ngưng tụ lại.
Chỉ trong chốc lát, nó đã biến thành hình dáng một nhân loại.
Đây là một loại thủ đoạn truyền tống âm thanh và hình ảnh, phải có Linh Khí phù và linh khí đặc dụng mới có thể sử dụng. Tuy nó không thể trực tiếp truyền tống con người tới Đại Linh giới, nhưng nếu đề nói chuyện với nhau thì không thành vấn đề.
Lúc này, bóng người trong vầng hào quang đã hiện lên rõ ràng, thì ra là một lão nhân. Hắn vừa nhìn thấy Vân Thải Điệp liền cười nói: "Tiểu Điệp Nhi, ngươi mới đến Tiểu Linh giới mấy ngày mà đã muốn trở về rồi sao?"
Vân Thải Điệp sắc mặt đỏ bừng, yêu kiều nói: "Gia gia, người đứng giễu cợt con nửa."
Lão nhân cười ha hả, nói: "Tiểu Điệp Nhi, ngươi đừng trách gia gia. Làm chấp sự năm năm ở Tiểu Linh giới chỉ chớp mắt một cái là qua thôi. Bây giờ người ở Tiểu Linh giới tích lũy kinh nghiệm trước, đối với con đường thăng tiến sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt, cố gắng nhẫn nhịn buồn chân nhất thời, ngày sau mới có sân khấu càng lớn, mặc ngươi thể hiện tài năng."
Vân Thải Điệp nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi nói: "Gia gia, lần này con có tìm người tố khổ, mà cũng không phải tìm người nghỉ cách điều con đi đâu."
Lão nhân lúc này mới "ô" một tiếng, nói: "Vây người tìm ta làm chi, chẳng lẽ là nhớ gia gia?"
Vân Thải Điệp cười tươi như hoa, nói: "Tất nhiên là con nhớ gia gia rồi. Bất quá nếu như là vì việc tư, con cũng không dám sử dụng Truyền Âm trận pháp này đâu." Nàng nhanh chóng lấy một cái phù triện từ trong ống tay áo ra, đặt vào giữa hai ngọn lửa, nói: "Gia gia, người xem thử."
Lão nhân nheo mắt nhìn lại. Tuy hắn hiện giờ không hề ở trong thế giới này, nhưng thông qua một phương pháp đặc thù nào đó, hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng vật phẩm đặt giữa hai ngọn lửa.
Sau một lát, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngậCị nói: "Sinh Mệnh phù triện, nhất giai siêu phẩm...."
Vân Thải Điệp bái phục sát đất nhãn lực của gia gia. Tuy nàng cũng có thể nhìn ra tấm phù triện này bất phàm, nhưng phải nhờ đến lực lượng của linh khí mới có thể khẳng định được. Vậy mà gia gia chỉ cần dùng hai mắt, nhìn sơ qua cũng đoán định được.
"Cái này do tiểu gia hỏa nào luyện chế thế, Có vẻ không tệ." Lão nhân ngạc nhiên nói: "Ở Tiểu Linh giới chỗ người làm sao lại kiếm được cái thứ này, Chẳng lẽ chỗ các ngươi xuất hiện quang hệ ngọc phù sư?"
"Gia gia anh minh." Vân Thải Điệp tiện tay vỗ mông ngựa một cái rồi lại nói: "Con chẳng những phát hiện ra một quang hệ ngọc phù sư mà còn là một ngọc phù sư thiên tài. Nói chính xác phải là thiên tài trăm năm, à không, vạn năm khó gặp."
Lão nhân khẽ ngẩn người, tiếp đó lại tỏ vẻ không cho là đúng, nói: "Tiểu Điệp nhi, người nói quá rồi. Có thể luyện chế ra siêu phẩm phù triện, chỉ chứng tỏ hắn khá may mắn, còn thiên tài vạn năm khó gặp hả, hắc hắc...."
Vân Thải Điệp biết gia gia không tin. Trên thực tế, lúc nhìn thấy một ít tấm siêu phẩm phù triện, nàng cũng chỉ cho rằng Trịnh Hạo Thiên là một tên tiểu tử may mắn mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy cả chồng hơn hai mười tấm siêu phẩm Sinh Mệnh phù triện nhất giai, nàng mới biết được, cái gì gọi là khác biệt giữa thiên tài và phàm nhân.
Cái loại thiên tài này, không phải cứ ngước lên là có thể nhìn thấy nửa rồi. Người như vậy trời sinh đã đứng trên chín tầng mây. Chỉ cần hắn có thể duy trì trạng thái khủng bố đến khó tin thế này, thì sau này, thanh danh hắn vang vọng khắp Đại Linh giới chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nàng chậm rãi tiến lên, tiếp tục lấy ra hai mươi tấm phù triện giống hệt cái lúc trước, lần lượt xếp ra trước mặt lão nhân.
Nụ cười vốn luôn hiện trên mặt lão nhân liền dần dần biến mất, số lượng phù triện trước mặt càng tăng lên, ánh mắt của hắn lại càng trợn tròn lên, ngay cả miệng cũng há hốc ra, nhìn rất bất nhã.
Địa vị lão nhân này trong Vạn Bảo Hiên tuy không tính là rất cao, nhưng cũng không phải là nhân vật bình thường. Những gì hắn đã trải qua, không phải là thường nhân có thể so sánh, cho nên năng lực khống chế bản thân lại càng vô cùng cường hãn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy hàng loạt siêu phẩm Sinh Mệnh phù triện lần lượt trải ra trước mặt, vẫn không tránh không chấn động.
Sau một lúc lâu, lão nhan hít thật sâu một hơi. Hắn cơ hồ như theo bản năng mà hạ thấp thanh âm xuống, nói: "Tiểu Điệp Nhi, đây đều là do người đó luyện chế?"
"Vâng." Vân Thải Điệp không chút do dự nói: "Hắn hiện giờ mới tấn chức linh khí sư, thậm chí còn chưa kịp tu luyện pháp quyết nào, chưa phân liệt khí xoáy, nhưng chỉ sử dụng một trăm tấm phù triện trắng đã có thể luyện chế ra hai mươi mốt tấm nhất giai siêu phẩm Sinh Mệnh phù. Nhân vật như vậy, phải là vạn năm mới gặp."
Lão nhân khẽ lắc lắc đầu, nói: "Nếu như lời con là sự thật, vậy hắn không phải là thiên tài vạn năm mà là thiên tài trăm vạn năm mới có."
Hư ảnh lão nhân đứng lên, hắn cứ đi tới đi lui, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vân Thải Điệp yên lặng chờ đợi, không hề có vẻ mất kiên nhẫn, dù chỉ một chút.
Cuối cùng lão nhân cũng dừng bước, nói: "Hiện giờ điều phiền phức duy nhất chính là, không biết sau này, khi luyện chế những loại phù triện khác, hắn có giữ được trạng thái khủng bố này không. Nếu cứ như hiện giờ, thì cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải nắm người này vào trong tay chúng ta." Hơi dừng lại một chút, lão nhân khoát khoát tay, nói: "Mà thôi, cứ cho là trên phương diện luyện chế các loại phù triện khác, tạọ nghệ của hắn có thấp hơn một chút, những chỉ dựa vào chỗ Sinh Mệnh phù triện này, cũng đáng đề chúng ta làm như vậy."
Vân Thải Điệp cười khồ một tiếng, nói: "Gia gia, người này thân phận đặc biệt, chúng ta không thể động đến hắn."
Lão nhân khẽ cười lạnh, nói: "Chẳng lẽ có môn phái nào cũng đề ý đến hắn sao, Ta đang muốn xem xem, rốt cuộc ai dám cướp thịt trước miệng cọp."
Sắc mặt Vân Thải Điệp càng lúc càng trở nên cổ quái, nàng thấp giọng nói: "Là đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư?" Lão nhân khẽ ngây người, sau một lát lại chợt như nhớ ra điều gì đó, kinh hô: "Ý ngươi là, người đó chính là người đại tiểu thư bảo ngươi chiếu cố?"
"Vâng."
Trên mặt lão nhân lộ ra vẻ tiếc nuối, bất quá tiếp đó liền lập tức giật mình, nói: "Trách không được đại tiểu thư lại phân phó như vậy, thì ra người này vốn không phải là người thường."
Vân Thải Điệp liên tục gật đầu, nói: "Người nói không sai, nếu không phải là như thế, với thân phận của đại tiểu thư, há lại đi coi trọng người như hắn. Bất quá, người này đã được đại tiểu thư tán thưởng, hiện giờ quả thật không làm nàng phải thất vọng."
Từ giọng điệu nói chuyện của hai ông cháu Vân Thải Điệp, có thể thấy hai người cực kỳ nề phục vị đại tiểu thư kia, tựa hồ Trịnh Hạo Thiên được nàng tán thưởng cho nên mới xuất sắc như thế. Nếu không phải là như vậy, thì hắn mới là không bình thường.
Chỉ là hai ông cháu Vân gia lại không biết.
Năm xưa. Hề Ngữ Đình đánh giá Trịnh Hạo Thiên không hề tốt, còn cho rằng hắn kiếp này vĩnh viễn không có khả nảng trở thành linh khí sư.
Nếu đề cho hai người biết chân tướng sự thật, còn không biết hai người bọn họ sẽ có vẻ mặt kỳ quái đến mức nào nửa.
Lão nhân trầm ngâm chốc lát, nói: "Được rồi, trước tiên ngươi truyền tống mấy thứ đó lại đây. Ta đi gặp đại tiểu thư, xin chỉ thị của nàng."
Vân Thải Điệp ứng tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía mấy tấm phù triện. Tuy nàng rất tiếc nuối, nhưng cũng hiểu được, mấy thứ này không phải nhân vật thấp bé như nàng có thể xử trí được.
"Gia gia, ngươi bọ yêu cầu đổi rất nhiều yêu đan nhất giai, hơn nửa cháu định cho hắn một loại bí quyết tu luyện linh khí bình thường nhất, người xem..." Vân Thải Điệp thử dò hỏi.
Lão nhân phất phất tay, nói: "Việc này chờ ta gặp đại tiểu thư xong rồi hãy nói."
Vân Thải Điệp khẽ gật đầu, đem tất cả phù triện xếp lại ngay ngắn, tiếp đó lui ra khỏi căn phòng.
Sau một lát, hai ngọn lửa kia đột nhiên vùng lên dữ đội, giống được đổ thêm dầu, nuốt chửng cả căn phòng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã tiêu tán không còn chút nào, mà tất cả phù triện đặt trên mặt đất cũng biến mất không thấy đâu.
Nửa ngày sau, chồng phù triện đó đã xuất hiện trên tay một người nào đó trong một căn phòng ở Đại Linh giới.
Hề Ngữ Đình cẩn thận lật xem từng cái một, trong đôi mắt đẹp của nàng cũng toát ra thần thái khó tưởng tượng được.
Trịnh Hạo Thiên chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của nàng mà thôi.
Tuy hắn đã vô tình cứu mình một mạng, nhưng lúc đó nàng cũng chỉ hi vọng hắn có thể phú quý cả đời, bảo vệ hắn bình an là được rồi.
Chỉ là khi nhìn chồng siêu phẩm Sinh Mệnh phù triện trước mặt, tuy chỉ là nhất giai thôi, nhưng Hề Ngữ Đình tựa hồ đã thấy được, có một ngôi sao đang bay lên, sắp sửa khiến cho toàn bộ Đại Linh giới phải chấn động.
Nàng trầm ngâm hồi lâu, trong não hải lại một lần nửa hiện lên hình ảnh một thiếu niên mười hai tuổi.
Mấy năm không gặp, cái hình ảnh vốn đã dần trở nên mơ hồ lại một lần nửa trở nên rõ mồn một.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng cũng hạ xuống một mệnh lệnh...
Biền Tây thành, phụ tử Trịnh Hạo Thiên, phụ tử Dư Uy Hoa và phu thê Lâm Đình sáu người được Cừu Tư Vịnh dẫn vào trong một toà trạch viện thật lớn.
Từ sau khi trở về từ Đại Lâm thôn. Cừu Tư Vịnh liền bị nhốt chặt trong nhà không cho ra ngoài. Cho đến tận bây giờ, Lý gia lâm vào tai họa ngập đầu, không thể nào uy hiếp được hắn nửa, cho nên mới được bỏ lệnh cấm túc, có thể tự do ra ngoài.
Hôm nay nơi hắn dẫn theo mấy người Trịnh Hạo Thiên tới chính là khu nhà xa hoa của Lý gia lúc trước.
Mà hiện giờ, nơi này đã biến thành phủ của Trịnh gia rồi.
Tiến vào tòa hào trạch (khu nhà cao cấp, xa hoa), đồng thời đi dạo một lát, sác mặt ba huynh đệ Trịnh Hạo Thiên đều hơi biến hóa.
Tuy bọn họ đã sớm nghỉ tới, Lý gia là một trong bốn thế lực lớn nhất Biền Tây thành thì nơi ở của họ nhất định phải xa hoa vô cùng. Nhưng cuộc sống của người đại phú vẫn hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.
Toàn bộ diện tích khu hào trạch của Lý gia đã vượt qua toàn bộ Đại Lâm thôn.
Ở trong Biền Tây thành, mỗi tấc đất chính là một tấc vàng. Không ngờ Lý gia lại có thể chiếm cứ một phạm vi rộng lớn như vậy, hơn nửa trong trạch viện còn bố trí rất nhiều vườn hoa cây cảnh, những bức điêu khắc, kiến trúc độc đáo có thể thấy ở bất cứ chỗ nào.
Sống ở nơi như thế này, quả thực chính là hưởng thụ lớn nhất trong đời.
Lúc này trong trạch viện đã có tới hơn một trăm nô bộc.
Những người này tất nhiên không thể nào là người của Lý gia lúc trước, mà là người của Cừu phủ, được Cừu Đường Cổ đặc biệt điều tới.
Những người hầu kẻ hạ này đều là hạng người mắt tinh tay khéo. Cừu Đường Cổ làm như vậy tất nhiên là muốn lời kéo một linh khí sư hiếm thấy như Trịnh Hạo Thiên, nhưng cũng có một phần là vì suy nghĩ cho tương lai con gái của hắn.
Thân là cha, vì hạnh phúc của con, hắn coi như đã phải khổ tâm một phen, bỏ ra một khoản vốn lớn rồi.
Ở trong số những người hầu hạ này, không ngờ Trịnh Hạo Thiên lại gặp được một người quen.
Cừu Bác Thành, vị lão quản gia của Cừu gia này không ngờ đã trở thành tổng quản Trịnh gia rồi.
Bất quá cũng may là có người lão luyện như hắn tọa trấn, nếu Trịnh phủ lớn như vậy, nhất định chỉ sau vài ngày là trở nên lộn xộn, mất trật tự rồi.
Từ nay về sau, mọi người đã chính thức ly khai Cừu phủ, sinh sống trong tòa trạch viện này
Bất quá. Trịnh Hạo Thiên còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì Cừu Bác Thành đã vội vàng chạy vào báo cáo. :
Trên mặt hắn thậm chí còn có vẻ cực kỳ kinh hỉ....
"Thiếu gia, đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên tới bái phỏng..."
← Ch. 158 | Ch. 160 → |