← Ch.163 | Ch.165 → |
Lực lượng khổng lồ không ngừng gột rửa thân thể Trịnh Hạo Thiên. Lượng linh khí cường đại từ trong khí xoáy sinh ra đã sớm vượt qua cực hạn một linh khí sư có thể cất chứa.
Trịnh Hạo Thiên có một loại cảm giác phi thường cổ quái, nếu như mình mặc kệ nó, thì thân thể hắn có lẽ thật sự không chịu nổi nửa mà nổ tung thành từng mảnh vụn.
Ngay trong nháy mắt. Trịnh Hạo Thiên tiến hành yêu hóa biến thân.
Đây gần như là một lựa chọn theo bản nàng, tựa như có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở hắn.
Chỉ có yêu hóa biến thân thì thân thể hắn mới thừa nhận nổi lực lượng quang ám từ trong khí xoáy trào ra.
Tuy hắn không muốn biển thành bộ dáng cuồng bạo hùng vương khủng bố trước mặt Cừu Hinh Dư chút nào, nhưng so với việc mình nổ tan xác mà chết, hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Sau khi hắn yêu hóa biến thân, khả năng thừa nhận lực lượng lập tức tăng lên với một tốc khó tưởng tượng được.
Trong đan điều, một cổ khí tức cường đại cũng bất đầu rục rịch. Nó tựa hồ bị lực lượng trong khí xoáy hấp dẫn, cũng phóng ra một lực lượng, không chịu thua kém chút nào.
Cổ lực lượng này không phải là linh lực, nhưng uy năng cũng mãnh liệt không gì bì kịp.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt trở nên vô cùng mạnh mẽ. Trong cơ thể thậm chí còn bất đầu lóe lên từng tia từng tia kim sắc quang mang.
Đương nhiên những tia quang mang này hoàn toàn nội liềm, căn bản không có bất luận khả năng nào xuất hiện ra ngoài cơ thể, cho nên phụ tử Cừu Đường Cổ căn bản không thể phát giác ra biến hóa thần kỳ trong cơ thể hắn.
Linh lực trùng kích tuy vẫn cường đại như trước, nhưng đối với thân thể Trịnh Hạo Thiên sau khi yêu hóa biến thân mà nói, đã không thể tạo thành ảnh hưởng gì nửa rồi.
Thân thể hắn được một cỗ lực lượng càng thêm khủng bố bảo hộ, hơn nửa hai cổ lực lượng này còn có xu thế dần dần dung hợp với nhau.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi xoáy trong não vực Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng hấp thu đủ một lượng linh khí khổng lồ bên ngoài.
Án
Linh khí sư bình thường phải mất nửa năm, thậm chí là hơn một năm mới có thể hoàn thành cải tạo khí xoáy, thế mà hắn chỉ dùng nửa ngày ngắn ngủi đã thành công, hơn nửa còn thuận tiện hấp thụ một lực lượng khổng lồ, đủ đề phân liệt khí xoáy.
Cuối cùng sau khi cổ lực lượng kia ngừng hấp thụ, bành trướng. Trịnh Hạo Thiên chợt nghe từ trong não vực phát ra một tiếng nổ ầm thật lớn.
Giống như có cả một quả bom nổ tung trong đầu hắn vậy, khiến cho tinh thần hắn trở nên choáng váng kịch liệt.
Thật chậm, phảng phất như cả một thế kỷ đã trôi qua. ý thức của hắn cuối cùng cũng về với bản thể. Mà lúc này, nào vực của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc đầu, trong nào vực của hắn, chỉ vẻn vẹn có một luồng khí xoáy.
Nhưng vào giờ khắc này, khí xoáy của hắn đã phân liệt ra rồi.
Một, hai. ba... tám, chín. mười!
Không ngờ có đến mười khí xoáy.
Lấy một luồng khí xoáy làm trung tâm, chín luồng khí xoáy còn lại giống như vệ tinh, bay xung quanh luồng khí xoáy trung tâm, bảo vệ cho nó.
Tất cả khí xoáy đều không ngừng xoay tròn. Tốc độ xoay tròn của chúng có nhanh có chậm, nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó chính là chín khí xoáy vệ tinh đều lấy khí xoáy trung tâm làm chi. ẩn ước có cảm giác giống như cúi đầu xung thần vậy.
Chúng hấp dẫn lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau, đồng thời cũng bài xích lẫn nhau.
Đủ loại mâu thuẫn khiến cho đầu óc Trịnh Hạo Thiên vào giờ khắc này có cảm giác như phát trướng lên.
Hắn hít sâu một hơi, biết trong khí xoáy ẩn chứa lực lượng mãnh liệt, ảo diệu vô cùng, không phải người như hắn có thể lý giải được. Muốn biết được, hay nắm giữ bí mật về bản chất linh khí sư này, trừ phi hắn có thể tiến giai tầng cấp cao hơn, nếu không chỉ là si tâm vọng tưởng thôi.
Sau một hồi lâu, khi tâm cảnh hoàn toàn bình phục lại, hắn từ từ mở mắt ra.
Lại một lần, hắn nghe được âm thanh Cừu Đường Cổ.
"Hiền chất, ngươi phân liệt được mấy khí xoáy?"
Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được trong con người Cừu Hinh Dư cũng tràn đầy vẻ quan tâm.
Hắn khẽ hé miệng, mĩm cười, nói: "Không nhiều lắm."
Cừu Đường Cổ trong lòng thầm oán, những giữ nguyên vẻ tươi cười, nói: "Không nhiều là bao nhiêu?"
"Mười."
"M... mười!"
Nụ cười trên mặt Cừu Đường Cổ phảng phất như cứng lại, những hai con ngươi hắn cũng đột nhiên lóe sáng.
Cừu Hinh Dư than dài một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái, nói: "Mười khí xoáy chẳng lẽ còn ít sao, So với ta còn nhiều hơn một cái đấy."
Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, hắn nói như vậy cũng không phải là cuồng vọng tự đại.
Mà bởi vì hắn có một cảm giác khó hiểu, khí xoáy của mình phân liệt ra tựa hồ chưa đạt tới cực hạn, hình như còn có thể phân liệt ra nhiều hơn nửa.
Cừu Đường Cổ trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Hiền chất, không tưởng được, người không những có năng lực siêu phẩm yêu hóa biến thân mà ngay cả trên thiên phú linh khí sư cũng có tư chất siêu phẩm. Hắc hắc, mười khí xoáy, cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa nghe nói đến rồi."....
linh khí sư cũng giống luyện yêu võ giả, đều chia làm thập giai ngũ phẩm.
Luyện yêu võ giả là dựa theo trình độ yêu hóa biến thân mà phân phẩm chất, còn linh khí sư lại dựa theo số lượng khí xoáy phân liệt ra mà phân biệt.
Số lượng khí xoáy phân liệt ra có liên hệ trực tiếp tới thiên phủ tư chất và công pháp linh khí sư tu luyện....
Người có thiên phú tư chắt càng cao, tu luyện công pháp bí quyết càng mạnh thì thành tựu sau này của bọn họ lại càng lớn, khí xoáy phân liệt ra cũng càng nhiều.
Một khi đã phân liệt khí xoáy thì ít nhất cũng phải có ba cái.
Ba tới bốn cái khí xoáy được gọi là hạ phẩm linh khí sư. Tuy nói là hạ phẩm, nhưng địa vị của bọn họ lại cao hơn luyện yêu võ giả đồng cấp một bậc. Cho dù là luyện yêu võ giả có phẩm cấp cao hơn một bậc cũng không dám dễ dàng đắc tội bọn họ.
Năm tới sáu cái khí xoáy được gọi là trung phẩm linh khí sư, bọn họ được coi là lực lượng trung kiên của linh khí sư. Mỗi một người đều có thân phận, địa vị không nhỏ, vô luận là gia nhập môn phái, hay thế gia nào cũng rất được cọi trọng.
Từ bảy tới tám khí xoáy đã được coi là lực lượng đỉnh cấp của linh khí sư. Bọn họ được gọi là thượng phẩm linh khí sư. Mà những ngọc phù sư, luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư vân vân.... cao cấp nhất trên cơ bản đều xuất phát từ những thượng phẩm linh khí sư.
về phần chính khí xoáy như Cừu Hinh Dư thì chính là thiên chi kiêu từ mà tất cả các môn phái đều thiết tha mơ ước.
Số lượng linh khí sư chín khí xoáy cực ít, một khi xuất hiện cực phẩm linh khí sư như vậy, thường thường đều khiến tất cả các môn phái điên cuồng mời chào, bởi vì bọn họ có tiền lực phát triển vò tận, cho dù là luyện yêu võ giả cũng phẩm chất cũng còn xa mới so sánh được.
về phần siêu phẩm linh khí sư mười khí xoáy.
Tuy trong linh khí sư quả thật có phán chia ra một cấp bậc như vậy, nhưng từ xưa tới nay, thiên tài như vậy tựa hồ rất ít xuất hiện.
Cho dù là trong truyền thuyết, cũng hiện khi có người nhắc tới sự tồn tại của siêu phẩm linh khí sư.
Họ cũng giống như siêu phẩm luyện yêu võ giả có thể yêu hóa hoàn toàn, đều là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cừu Đường Cổ nhìn Trịnh Hạo Thiên, trong lòng hắn đã hài lòng đến không thể hài lòng hơn được nửa.
Trịnh Hạo Thiên có hai cái tư chất siêu phẩm, sau này vô luận hắn có lựa chọn phát triển theo phương hướng nào, hoặc cho dù là cũng phát triển cả hai, đều có tiền đồ không thể hạn lượng.
Ánh mắt hắn thoáng lướt qua người con gái, trong lòng thầm đắc ý.
Không hổ là con gái mình, ánh mắt thật tinh, so với hắn còn tinh hơn mấy phần.
Trịnh Hạo Thiên gãi gãi da đầu. Từ nhỏ hắn đã có thói quen này, mỗi khi được khen thưởng, xấu hổ hay là không làm thế nào, hắn đều không tự chủ được mà gãi đầu gãi tai.
"Bá phụ quá khen."
Cừu Đường Cổ lắc đầu liên tục nói: "Lão phu cả đời chưa từng nói quá, thành tựu sau này của hiền chắt nhất định sẽ kinh thế hãi. Cừu gia chúng ta ngược lại phải kính ngưởng vài phần rồi."
Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, nói: "Bá phụ, hai nhà chúng ta tuy hai mà một. Ngài quá khách khí rồi."
Hai má Cừu Hinh Dư lập tức đỏ ửng, gắt giọng: "Ai là người một nhà với ngươi."
Cừu Đường Cổ cất tiếng cười ha hả, sau một lát, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nói: "Hiển chất, nếu người tin lão phu, thì sau này nếu có người hỏi, người ngàn vạn lần không được khoe mình có tu chắt siêu phẩm mười khí xoáy." Hắn hơi đừng lại một chút, nghiêm túc nói:" Chỉ cần ngươi nói ngươi có tư chất cực phẩm chín khí xoáy, là đủ đề ngươi nhận được tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện tốt nhất rồi."
Trịnh Hạo Thiên cũng nghiêm nghị gật đầu, nói: "Bá phụ yên tâm tiểu chất nhớ kỹ."
Từ khi hắn mười hai tuổi tấn chức sơ giai liệp sư, tình huống như thế này cũng không phải gặp một hai lần. Cho dù Cừu Đường Cổ không đề tĩnh, hắn cũng không bao giờ khoe khoang ra bên ngoài.... .
Đôi mắt đẹp của Cừu Hinh Dư khẽ chuyển, tựa hồ đã hạ quyết định nào đó. Nàng ngưng âm nói: "Phụ thân, con muốn dẫn Hạo Thiên gặp mẫu thân."
Cừu Đường Cổ hơi ngây người, hắn lặng đi một chít, thở dài một tiếng, nói: "Cũng nên để Trịnh hiền chắt gặp mẹ con rồi." hắn quay đầu lại, chậm rãi nói: "Trịnh hiền chất, ngươi gặp mẫu thân Hinh Dư xong thì hãy lưu lại một lát, lão phu có một số việc muốn nhờ ngươi."
Trịnh Hạo Thiên cung kính ứng một tiêng.
Cừu Đường Cổ xoay người rời-đi, vào giờ khắc này, từ bóng lưng hắn tựa hộ còn lộ ra một tia lạc lõng không cách nào hình dung được.
Trịnh Hạo Thiên trong ẩn ước có chút không yên, hắn được nhiên không sợ phu thê Cừu Đường Cổ, chỉ là lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ, bất cứ kẻ nào trong lòng đều khó tránh khỏi có chút bất an.
Hơn nửa biểu tình của phụ từ Cừu Đường Cổ quá mức quỷ dị, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng nhìn ra một chút không ổn.
"Hinh Dư tỷ, lệnh đường... bá mẫu lão nhân gia nàng ngày thường thích gì nhất?" Trịnh Hạo Thiên cẩn thận hỏi.
Cừu Hinh Dư chậm rãi lắc đầu, nói: "Hiện giờ ngươi không cần phải chuẩn bị gì cả, bất quá... nếu ngươi thật sự muốn tặng quà cho người thì hãy mau chóng tăng thực lực lên, tranh thủ sớm ngày luyện ra Đại quang minh phù triện đi."
Trịnh Hạo Thiên hơi ngẩn ra, nói: "Đại quang minh phù triện rốt cuộc là phù triện gì thế?"
Số phù triện hắn biết đã không ít, trừ bỏ Sinh Mệnh phù và Tịnh Tẩy phù ra, trong bảo điển gia truyền cũng có giới thiệu đủ các loại phù triện. Nhưng hắn chưa từng thấy có chỗ nào ghi chép về Đại quang minh phù triện.
Cừu Đường Cổ tham nhẹ một tiếng, nói: "Người đi theo ta."
Nàng đi trước, mang theo Trịnh Hạo Thiên đi tới hậu viện Cừu phủ.
Chỉ sau vài lần rè, nàng đã di tới một hẻm sâu thẩm ám u, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dẫn theo hắn đi vào một thông đạo dẫn xuống mặt đất.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng các lúc càng hồ nghi, chẳng lẽ đường đường là phu nhân Cừu phủ, mẫu thân của nàng lại ở trong một cái hẩm ngầm u ám không có mặt trời này sao?
← Ch. 163 | Ch. 165 → |